Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ vẫn như bình thường, không có bất kì phản ứng nào, vẫn cẩn thận dùng nhíp quan sát mụn mủ trên người đàn bà kia, dường như những tiếng kêu ca ngoài kia không liên quan gì đến cô.

“Kệ bọn họ đi, khám bệnh từ thiện gì đó, đều là do lòng người.” Tiết Tịnh Kỳ nhàn nhạt nói.

Nhục Nghê không tiếp tục nghĩ đến chuyện ngoài kia nữa mà chuyên tâm nhìn Tiết Tịnh Kỳ xử lí vết thương, nhìn lâu như vậy rồi nàng dường như vẫn không hiểu được những con dao kia cắt như nào, cắt ở đâu. Một chút kiến thức cũng không học được.

“Vương phi, người nhìn cái mụn mủ này, cảm giác như sắp vỡ rồi.” Nhục Nghê cẩn thận nhìn chằm vào một phần da phía trên, đột nhiên phát hiện phần da phía trên khác biệt quá lớn so với những cái mụn mủ.

“Mụn mủ cần phải kịp thời xử lí, nếu không vỡ ra rồi thì sẽ lan ra càng nhanh hơn, từ đó nó sẽ lan ra khắp cơ thể.” Đôi mắt trong vắt sáng ngời của Tiết Tịnh Kỳ nhìn Nhục Nghê, nói rõ từng câu từng chữ.

Xem ra những vết thương trên da của bà lồi lõm, phân bố không đều là do xử lí mụn mủ không đúng cách mà tạo thành, nhưng phàm là những đại phu có một ít kinh nghiệm thì đều biết mụn mủ tránh để nhiễm trùng, nếu cứ để mặc vậy không xử lí, không cẩn thận thì sẽ vỡ hết ra, mủ bên trong mà chảy ra ngoài thì không thể xử lý theo cách thông thường được.

“Nhục Nghê, ngươi mang băng và kéo vào đây, ta quấn vết thương của bà ấy vào trước đã, tránh bị nhiễm trùng, rồi sau đó dùng thuốc giải cho bà ấy.” Tiết Tịnh Kỳ quan sát vết thương trên người đàn bà kia, nghiêm túc nói.

“Vâng, Vương phi, giờ tôi sẽ đi.” Nhục Nghê gật đầu, chạy ra ngoài nhanh như tên bắn.

Bên ngoài dân chúng lại tụ tập lần nữa, nhìn lều vải đơn sơ nhưng không thấy được cảnh tượng bên trong, bọn họ ghé đầu ghé tai bàn luận về cậu nhóc vừa mới chạy vào, liên tục suy đoán cảnh tượng chữa trị bên trong là như thế nào.

“Theo ta thấy, Vương phi nhất định có thể chữa khỏi cho người đàn bà kia, người đó là hàng xóm của tôi, trước đây còn rất mạnh khỏe, nhưng mấy ngày trước không biết tại sao lại bị bệnh, toàn thân trên dưới bắt đầu có mủ, đáng sợ đến mức không dám nhìn!”

Một người kể lại bệnh tình của người đàn bà kia, nghe muốn rợn cả tóc gáy, không dám nhìn, những người khác cũng bắt đầu lộ ra biểu cảm sợ hãi.

“Thật sự đáng sợ như vậy sao? Vậy ngươi nói xem Vương phi có thể chữa khỏi hay không?” Một người khác hỏi.

Người kia lại nói: “Ta đã nói rồi, Vương phi là tuyệt thế thần y, nhất định có thể chữa khỏi, chúng ta ở đây đợi là biết được ngay!”

Vào lúc bọn họ đang không ngừng tranh luận bên tai, không có ý định dừng lại thì Thích Mặc Thanh chỉ mỉm cười, thứ chàng muốn thấy chính là hiệu quả như vậy, có thể khiến mọi người chú ý tới Tiết Tịnh Kỳ, từ đó mà bọn họ càng tin tưởng hơn về y thuật của Tiết Tịnh Kỳ.”

“Giả Sơn, ngươi về phủ bảo nhà bếp nấu vài món mà Tiết Tịnh Kỳ thích ăn, thêm vài cái bánh đậu xanh, và cả một ly tổ yến tới.” Thích Mặc Thanh nghĩ một lúc, quay sang dặn dò Giả Sơn bên cạnh.

Giả Sơn không ngừng quan sát hoàn cảnh xung quanh xem có an toàn không, nghe thấy lời của Thích Mặc Thanh, trường kiếm trong tay suýt chút nữa rơi xuống, kinh ngạc nhìn chàng: “Vương gia… Còn gì khác nữa không?”

“Tạm thời hết rồi, đi đi.”

Đây là Vương gia uy vũ bất phàm, giậm chân một cái cũng có thể làm rung chuyển đất trời đây sao?

Giả Sơn khó mà tin nổi, hắn cưỡi ngựa một đường trở về phủ, không biết rõ tình huống bên ngoài, hắn chỉ có thể làm xong nhiệm vụ rồi trở lại bảo vệ Thích Mặc Thanh.

Trong màn che không có bất cứ động tĩnh gì, mọi thứ đều được tiến hành một cách bình thường, thỉnh thoảng có vài vài âm thành nhỏ vang lên, không bao lâu, Nhục Nghê từ phía trong đi ra, vội vàng đến chỗ Lãnh Tước để lấy thuốc, sau đó nàng đứng bên cạnh Thích Mặc Thanh nói:

“Vương gia, ban nãy Vương phi đã xác nhận, người đàn bà kia đã mắc virus, bây giờ thuộc hạ đi đun thuốc cho bà ta dùng, để xem biến hóa của bệnh tình.”

“Đi đi, ngươi hãy để ý Tịnh Kỳ, đừng để nàng chịu bất cứ ảnh hưởng gì.” Ánh mắt Thích Mặc Thanh sâu không thể lường.

Giữa trưa, từng bông tuyết phất phơ không ngừng rơi xuống đầu mọi người, phía trong màn che, Nhục nghê lấy thuốc giải đưa cho người đàn bà uống vào, lại giả vờ như đang đun thuốc, lấy một ít thuốc bên ngoài thả vào chiếc ấm đang đun.

“Cô nương, cô nương, bệnh của mẹ ta có phải được cứu rồi hay không? Chỗ thuốc này là đun cho mẹ ta uống sao?” Cậu thiếu niên vừa thấy Nhục Nghê ra ngoài sai người đun thuốc, không màng gì lập tức xông lên, sự mong chờ cùng niềm vui trên mặt cậu không thể diễn tả được bằng lời.

“Vương phi đã bắt mạch cho mẹ của ngươi rồi, bây giờ ta đang đun thuốc cho bà ấy, không bao lâu nữa mẹ ngươi có thể tỉnh lại.” Nhục Nghê đáp.

Cậu thiếu niên kia vừa kinh ngạc vừa vui mừng, gương mặt vì quá mức vui mừng mà có chút ửng đỏ, không giống với sắc mặt tím tái ban nãy, lúc này đã trở nên bình thường hơn rồi

“Thật sao? Mẹ ta khỏi rồi? Vương phi không hổ là tuyệt thế thần y, là ân nhân của ta, cô nương, ta có thể vào thăm mẹ một chút không? Có thể cho ta vào được không?” Cậu không ngừng tiến về phía trước, có ý định đi vào bên trong màn che.

Ở bên trong, Tiết Tịnh Kỳ trong vẫn còn đang quan sát bệnh tình của bà, đương nhiên không thể để cậu đi vào, Nhục Nghê lập tức bước lên chặn trước mặt cậu, cứng rắn nói: “Bây giờ ngươi chưa thể bước vào, Vương phi vẫn đang quan sát bệnh tình, đợi lát nữa có thể vào ta sẽ nói cho người, sẽ không lâu lắm đâu.”

Cậu thiếu niên cũng không phải người không hiểu đạo lí, nghe Nhục Nghê nói như vậy, cậu nghĩ cũng đúng, cậu gãi gãi đầu, ngại ngùng nói: “Là ta kích động quá, ta chỉ là quan tâm mẹ ta quá mà thôi, xin lỗi!”

“Đợi đến lúc Vương phi của chúng ta ra ngoài, ngươi có thể vào.” Nhục Nghê gật đầu với cậu, biết cậu vì quá quan tâm mà trở nên rối bời, nên cũng không nói thêm gì.

Người thiếu niên ngồi trên một tảng đá bên cạnh màn che, quấn trên người một chiếc áo choàng cũ nát, sau đó lại không tự chủ mà run rẩy, một làn gió nhẹ khẽ thổi qua người cậu, cậu không kìm được rùng mình một cái, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi màn che.

Sau khi Nhục Nghê đun xong thuốc mang vào, người thiếu niên lập tức xông lên đứng phía trước màn che, nhưng lại ngoan ngoãn không dám nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn vào bên trong nhưng chẳng thấy gì.

“Vương phi, thuốc đun xong rồi, có cần phải đút cho bà ấy không?” Nhục Nghê đặt thuốc sang một bên hỏi.

Ban nãy Tiết Tịnh Kỳ đã đút cho bà một viên thuốc giải, cũng đã được một thời gian rồi, lúc này sắc mặt của bà cũng đã tốt lên không ít, không còn cảm giác trắng bệch nữa, đôi môi tím tái giờ đã nhạt màu, tuy vẫn chưa phải sắc mặt của người bình thường, nhưng cũng đỡ hơn nhiều rồi.

“Độc tính trong người bà đã được đẩy ra không ít, không ngờ hiệu quả thuốc giải của Lãnh Tước lại tốt thế, chỉ mới một lúc thôi mà đã được như vậy rồi. Thuốc đã đun xong cũng mang qua đây đút cho bà ấy đi, tránh để lãng phí.” Tiết Tịnh Kỳ vẫn theo nguyên tắc không thể lãng phí, đặc biệt là thuốc thang, huống chi chỗ thuốc này đối với cơ thể chỉ trăm lợi chứ không có hại.

Nhục Nghê gật đầu, dùng khăn tay quàng dưới cổ bà, rồi cầm thìa lên đút cho bà từng thìa một, may mà lượng thuốc bà uống vào nhiều hơn chỗ mà bà nôn ra, thuốc giải chắc có thể thuận lợi đi vào trong cơ thể bà ấy rồi.

Sau khi đút xong nửa bát thuốc, Nhục Nghê đặt sang một bên, gương mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thả lỏng: “Vương phi, bây giờ chỉ đợi thuốc giải phát huy tác dụng mà thôi.”

Đắp một chút thuốc, vết thương cũng không còn đáng sợ nữa, những vết thương khủng khiếp đã được dùng băng quấn lại thật chặt rồi, chỉ để lộ ra bộ phận sạch sẽ nhất của cơ thể. Tuy băng bó như vậy có chút kì lạ, nhưng cũng khiến cho mọi người nhìn vào không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa.

Người đàn bà vẫn chưa tỉnh dậy, nhưng độc tính trên cơ thể đã từng chút một tiêu tan, ban đầu dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ tăng trưởng, nhưng bây giờ thì lại có thể nhìn thấy được tốc độ hồi phục. Thuốc độc mà nước Thành Châu nghiên cứu ra được rốt cuộc là gì mà lại có hiệu quả nhanh chóng một cách kì lạ như vậy.

Bách tính bên ngoài mãi cũng không thấy động tĩnh, nhưng vẫn không rời đi mà cứ ngồi trạm quán bên cạnh nhìn về phía màn che. Đột nhiên, màn che màu xám được kéo ra một cách dứt khoát, một thân hình mảnh mai bước ra, gương mặt cô tuy có nét mệt mỏi, nhưng khó có thể che dấu được vẻ đẹp trời sinh của mình.

Tiết Tịnh Kỳ bước đến trước mặt người thiếu nhiên, ngồi xổm xuống giống như cậu, thấp giọng vui mừng nói: “Mẹ của ngươi không còn gì đáng ngại nữa, ta đã cho bà ấy uống thuốc rồi, không bao lâu nữa có thể tỉnh dậy, ngươi có thể vào trong thăm mẹ rồi.”

“Thật… Thật sao?” Người thiếu niên kia trợn tròn mắt, không dám tin chậm rãi đứng dậy, đôi mắt ngân ngấn nước: “Đa tạ Vương phi, ân tình của Vương phi, ta… Ta không có gì để báo đáp, hành động khám bệnh miễn phí này của Vương phi khiến bách tính trong thành đều được hưởng lợi, ta không biết nên cảm ơn Vương phi như thế nào, đợi khi mẹ của ta khỏi bệnh hoàn toàn, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho người, không chút chối từ!”

Lại làm trâu làm ngựa nữa rồi, sắc mặt cô trầm xuống, khẽ híp mắt lại, sắc mặt không vui đứng lên nói, ánh mắt nhìn về phía xa: “Đừng có lúc nào cũng làm trâu làm ngựa, ta cũng không cần, vào thăm mẹ ngươi đi!”

Nói xong, không để ý đến sự cảm kích và kinh ngạc trong ánh mắt của người thiếu niên kia, cô bước trên nền tuyết đến bên cạnh Thích Mặc Thanh.

Cách đó không xa có một chiếc bàn dài của tiệm thuốc Vinh Hòa, là do trưởng quầy tạm thời đặt bên ngoài, chuyên dùng để đặt thuốc ở đó, lúc này Thích Mặc Thanh đang ngồi ở một bên, bên tay trái là một chén sứ Thanh Hoa màu xanh, chàng vẫy tay ý bảo cô đến đây.

“Đói rồi chứ? Ta bảo Giả Sơn về phủ mang đến đây, nhân lúc còn nóng thì uống đi.” Thích Mặc Thanh đẩy chén sứ Thanh Hoa về phía cô, tổ yến bên trong là chàng sai người đem về từ thành Trường Bạch, tất cả đều là từ thiên nhiên và tươi mới.

Cái chén sứ Thanh Hoa tròn tròn được đặt trước mặt cô, bảo cô ăn yến sào trước mặt quần chúng, cô không làm được!

Bao nhiêu bệnh nhân trèo non lội suối đến như vậy, thậm chí còn có người đang nhịn đói đến để cô khám bệnh, bữa trưa mọi người cũng không ăn gì, thậm chí bọn họ còn không dám rời khỏi đây, chỉ sợ lúc đến thì đã quá muộn, không còn cơ hội được chữa bệnh.

“Không cần, ta vẫn chưa đói, đợi lát nữa về phủ rồi dùng!”

“Bây giờ đã qua bữa trưa rất lâu rồi, ít nhiều thì cũng phải ăn một ít vào bụng chứ, nếu không cơ thể lại không chịu được.” Thích Mặc Thanh lại đẩy bát yến về phía cô một lần nữa, chỉ cách khuỷu tay cô có một tấc.

Giọng điệu của chàng không phải đang hỏi ý kiến mà là ra lệnh, từ trước đến nay chàng không bao giờ trưng cầu ý kiến của người khác, trừ một vài lúc Tiết Tịnh Kỳ làm nũng nhưng vẫn trong phạm vị chịu dựng của chàng, còn những thứ khác, miễn bàn.

“Ta thật sự không đói, chàng ăn cũng được, chàng ăn cũng như ta ăn rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nhướng mày, đột nhiên cảm thấy bản thân nói rất có lí, còn ra sức gật đầu.

Lúc cô quay người lại, sau lưng động nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Ăn, nếu không ta không ngại dùng cách của ta để khiến nàng ăn ở ngay đây đâu.”

Tiết Tịnh Kỳ vừa xoay người đi liền chậm rãi đặt bàn chân đang nhấc lên của mình xuống, một người không sợ trời không sợ đất như cô, lại gặp khó khăn ở nơi này, càng là những thứ cô không thể chịu nổi thì nó sẽ đến càng nhanh.

Ví dụ như, cách của Thích Mặc Thanh.