Thích Mặc Thanh không thể không nói suy nghĩ của Tiết Tịnh Kỳ rất giống mình. Trước mắt bệnh tình của Thái Tử rất nghiêm trọng, thái y chẩn bệnh nói hắn không sống quá hai mươi bốn tuổi, mà năm nay Thái Tử đã hai mươi bốn tuổi.
Nếu Thái Tử đột nhiên khỏi bệnh, thì đương nhiên người sốt ruột là Địch quý phi và Ôn Vương, như thế hắn cũng có nhiều thời gian để lên kế hoạch hơn.
Thấy Thích Mặc Thanh không đáp lời, Tiết Tịnh Kỳ cho rằng hắn không tin, không nhịn được hơi không vui hỏi hắn: “Sao hả, chẳng lẽ huynh không có chút lòng tin nào với ta ư? Hay là không tin y thuật của ta?”
“Không phải.” Thích Mặc Thanh cúi đầu, chuyện này một khi thành công có lợi cũng có hại, hắn cần suy nghĩ cẩn thận.
Tiết Tịnh Kỳ đảo mắt qua lại: “huynh lo lắng sau khi chữa khỏi cho Thái Tử, bọn họ sẽ hợp tác đối phó với chúng ta trước có đúng không?”
Thích Mặc Thanh nhìn Tiết Tịnh Kỳ khẽ thở dài: “Nàng quá thông minh rồi.”
Đối đầu quyền lợi giữa ba bên, đương nhiên quy luật sinh tồn là loại bỏ kẻ yếu. Mà Ôn Vương có Địch quý phi, Thái Tử có Hoàng hậu, còn Minh Vương lại không có gì cả.
“huynh không cần lo lắng, ta sẽ không để Thái Tử và Ôn Vương có cơ hội hợp tác đâu. Ta nói chữa khỏi cho Thái Tử, cũng chưa nói sẽ không để lại chút đường lui.” Tiết Tịnh Kỳ cười gian trá, cô phát hiện sau khi mình đến nơi này cũng trở nên biết giở trò âm mưu rồi.
Thích Mặc Thanh nhìn cô một lúc lâu, sau đó không nhìn nữa: “Thật ra nàng không cần phải tham gia vào trận đấu quyền lợi này. Chuyện của Hoàng gia từ xưa đã sâu thẳm khó dò, chỉ không cẩn thận sẽ không thể quay đầu. Ta không hy vọng nàng trở thành vật hy sinh trong trận đấu giữa các huynh đệ của ta.”
Tiết Tịnh Kỳ nghe thấy lời này hơi cau mày: “Không phải ta muốn tham gia vào, mà là phiền phức một dao kia của ta mang đến. Ôn Vương đã biết Lâm Vương tự cung là kiệt tác của ta, đương nhiên con cáo già đó sẽ không bỏ qua cho ta. Còn có Hoàng Hậu và Địch quý phi nữa, ngày đó ta ở đại điện nói ra chuyện xấu xa Lâm Vương làm, bọn họ đã hận ta đến thấu xương rồi, giống như huynh nói, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta.”
Thật ra Thích Mặc Thanh có cách để cô thoát khỏi tất cả nguy hiểm này, chỉ cần một tờ hưu thư đưa cô đi xa, cô còn có thể sống cuộc sống ung dung tự tại, mà không phải mạo hiểm cùng với hắn.
“Nếu… nàng muốn, ta có thể…” Thích Mặc Thanh chưa bao giờ băn khoăn như vậy, hắn muốn cô rời xa nguy hiểm lại không muốn buông tay để cô rời đi.
Tiết Tịnh Kỳ im lặng nhìn Thích Mặc Thanh, suy đi nghĩ lại, lập tức hiểu ra: “huynh muốn cho ta một tờ hưu thư để lưu lạc giang hồ à? Sao thế, Thích Mặc Thanh huynh lại có thể thay đổi quyết định à?”
Biết hắn muốn nói gì, Tiết Tịnh Kỳ ra oai phủ đầu, hừ, cô là loại người sợ nguy hiểm sao?
Vẻ mặt dưới mặt nạt của Thích Mặc Thanh hơi khó coi, người phụ nữ này đúng là quá thông minh, suy nghĩ của mình cứ liên tục bị cô đoán trúng, không nhịn được nén giận nói: “Nàng đừng hòng, bản vương sẽ không đưa hưu thư cho nàng đâu, cả đời này nàng chỉ có thể là người phụ nữ của bản vương, nàng đừng hòng đi đâu cả.”
Tiết Tịnh Kỳ cười cười, nói chuyện với người trong ngoài khác nhau đúng là thú vị. “Nếu đã như thế thì chuyện này cũng đã nói xong, không còn sớm nữa, mời Vương gia về cho.” Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy duỗi eo, sau đó lăn lên giường.
Mặt Thích Mặc Thanh đen lại, xoay xe lăn đi qua: “Để chỗ cho bản vương, sau này bản vương sẽ qua đêm ở đây.”
Tiết Tịnh Kỳ ngồi bật dậy nhìn Thích Mặc Thanh đỡ giường ngồi lên, sau đó nằm ở một bên nhắm hai mắt lại, không để ý tới cô.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn hắn một lúc lâu, bĩu môi, sau đó nằm xuống bên cạnh hắn, đôi mắt to đảo qua đảo lại, nghe thấy bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, Tiết Tịnh Kỳ hơi chống đầu len lén quan sát hắn, dưới mặt nạ quỷ dữ tợn là đôi môi mỏng khiêu gợi, nếu trên mặt hắn không có vết bỏng kia sẽ là người đàn ông đẹp trai đến mức nào nhỉ.
Cuối cùng mười năm trước hắn đã từng xảy ra chuyện gì? Và mười năm nay hắn đã sống thế nào chứ? Tiết Tịnh Kỳ nghiêng người nhìn dáng vẻ ngủ không sâu giấc của hắn, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ biết bí mật trên người hắn, nhất định có thể.
Tiết Tịnh Kỳ nhắm mắt lại, không qua bao lâu đã ngủ mất. Sau khi Tiết Tịnh Kỳ ngủ, Thích Mặc Thanh đột nhiên mở mắt ra, hắn tháo mặt nạ của mình xuống, sau đó vuốt vết sẹo bên má trái, đôi mắt sâu thẳm mang theo vẻ u buồn.
Hắn nghiêng đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ ngủ bên cạnh mình, cô xinh đẹp như thế, thông minh như thế, cô sẽ thích người xấu xí như hắn sao? Sẽ thích sao?
Thích Mặc Thanh đeo mặt nạ nhắm mắt lại, nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ, trước mắt lại là cảnh thê thảm kia, ánh lửa lớn đầy trời và tiếng khóc thảm thiết của mẫu phi mãi không tan đi trong ánh lửa.
Ngày hôm sau, Thích Mặc Thanh lại rời đi từ sớm. Hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi hắn, hàng năm hắn đều sẽ đến lăng tẩm nơi ngoại ô ở với mẫu phi một ngày một đêm.
Giả Sơn sắp xếp xong mọi thứ, nhìn nhóm người đi theo, đột nhiên hỏi: “Vương gia, không để Vương phi đi cùng ngài sao?” Qua nhiều ngày quan sát, Giả Sơn cảm thấy Vương gia có tình cảm không bình thường với Vương phi.
Tối qua Thích Mặc Thanh cũng từng nghĩ sẽ để Tiết Tịnh Kỳ đi cùng mình, nhưng hắn không muốn cô nhìn thấy một mặt đau buồn yếu đuối của mình, ngày giỗ hàng năm hắn đối mặt với người mẹ đã chết, sẽ luôn cảm thấy mình rất vô dụng, không thể báo thù cho mẫu phi.