Máu chảy không ngừng.
Trong đêm hôm gió thổi cuồn cuộn, trông cực kỳ giá rét, Doãn Quốc Công ôm tứ phu nhân.
Bàn tay run rẩy không ngừng cầm lấy bàn tay của tứ phu nhân, bàn tay đã một lúc lâu không được lắm qua dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Lão, lão gia, đừng khóc... đây là số phận của thiếp... có thể ở bên cạnh người hai ngày nay, thiếp đã cảm thấy rất vui vẻ rồi... cho, cho nên đừng vì thiếp mà đau lòng, không, không đáng.” Tứ phu nhân nhịn đau đớn cắn răng nói ra những lời này, sau đó bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Trên mặt của Doãn Quốc Công dính đầy máu đỏ tươi, nhìn thấy cực kỳ đáng sợ, cộng thêm việc nước mắt của ông ta đang chảy xuống hòa vào vết máu ở trên mặt, biến thành một cơn mưa máu.
“Người đâu, nhanh chóng tìm đại phu đến đây cho ta, nhanh lên!” Doãn Quốc Công cất giọng gào thét, âm thanh sau cùng gần như khàn khàn và tuyệt vọng.
Những người ở xung quanh đều ngây dại đứng nguyên tại chỗ, thẳng cho đến khi khi tiếng rống to này của ông ta phát ra mới hoảng loạn giống như con ruồi không đầu mà hối hả ngược xuôi, tìm kiếm đại phu.
Tất cả mọi người đã quên rằng Tiết Tịnh Kỳ chính là tuyệt thế thần y, cô nín thở bình tĩnh nhấc chân chậm rãi đi về phía của Doãn Quốc Công, hơi quỳ người xuống.
“Doãn đại nhân, ngài tránh qua một chút, trước tiên không nên di chuyển tứ phu nhân, để ta xem vết thương của bà ấy rồi lại nói tiếp.”
“Được được được. Minh Vương phi, vậy xin làm phiền người vậy, nhất định nhất định phải chữa trị tốt cho Nhu Nhi.” Doãn Quốc Công liên tục tránh người qua.
Tiết Tịnh Kỳ dùng thao tác và tư thế chuyên nghiệp thành thạo kiểm tra vết thương ở phía sau của tứ phu nhân một hồi, vết thương này là do bị cây thương của sát thủ con hát đâm mà thành, cây thương đâm qua trái tim, lại bị rút ra, dẫn đến việc máu chảy không ngừng, một đao kia cực kỳ chí mạng.
Lông mày của cô nhíu lại rất chặt.
“Trước hết để cho người mang bà ấy đến phòng đi.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn Doãn Quốc Công một chút, khoa tay một cái: “Dùng tre trúc để làm cán cứu thương đơn giản được không?”
Doãn Quốc Công gật gật đầu, nhìn về phía người hầu: “Còn không mau đi làm đi.”
“Các người tuyệt đối đừng đụng vào bà ấy, vết thương vẫn luôn đang chảy máu, chỉ sợ là đến cuối cùng sẽ rất không ổn. Trong các người có ai hiểu biết được một chút y thuật? Đi ra bên ngoài lấy chút thuốc cầm máu đến đây đi.” Tiết Tịnh Kỳ đảo mắt một vòng, ở đây chẳng lẽ không có người nào biết được một chút y thuật đơn giản sao.
Doãn Quốc Công gấp đến độ ở trên trán đều là mồ hôi, cuối cùng Doãn Văn Hằng đứng ra: “Tôi biết, để tôi ra ngoài bốc thuốc.”
Thân thể cao lớn của hắn ta đứng ở bên cạnh của Tiết Tịnh Kỳ nhìn cực kỳ có cảm giác áp bức, đợi sau khi cô gật đầu rồi thì hắn ta lập tức đi ra ngoài ngay.
Không biết vì cái gì, khi đứng ở trước mặt của Tiết Tịnh Kỳ thì hắn ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời.
Rõ ràng chỉ là một nữ tử trẻ tuổi gả làm vợ của người khác, tại sao lại có loại quyết đoán này?
Một lát sau, cuối cùng người hầu cũng đã mang cáng cứu thương ra ngoài, để ở dưới đất, hai người đỡ tứ phu nhân mang lên trên cán cứu thương, Doãn Quốc Công vẫn luôn túc trực ở bên cạnh của tứ phu nhân.
Bởi vì trời tuyết cho nên đất tương đối trơn trượt, người hầu đi rất chậm, sau lưng lại có một đống người đi theo, mỗi một bước đi trên mặt tuyết đều xuất hiện ra vết máu.
“Doãn đại nhân, ngài phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, vết thương của tứ phu nhân vô cùng nghiêm trọng.” Trước tiên thì Tiết Tịnh Kỳ đã tiêm một tiệm dự phòng cho Doãn Quốc Công.
Tay đang cầm tay của tứ phu nhân đột nhiên có một thứ gì đó thắn tanh và dinh dính trên mu bàn tay của ông ta, loại cảm giác này chậm rãi trượt xuống đến cổ tay của ông ta, rồi lại đến cánh tay.
Máu tươi cực kỳ chói mắt, tứ phu nhân liên tiếp phun ra máu. Tiết Tịnh Kỳ biết hậu quả của việc phun ra máu, có định mặt không biểu cảm thì cũng khó.
“Thả xuống, mau thả xuống, đừng đi nữa.” Giọng nói của cô hơi gấp gáp và khàn khàn: “Doãn đại nhân, ông có lời gì thì nhanh chóng nói với tứ phu nhân đi, nếu không thì sau này cũng không có cơ hội nữa.”
Thân thể của Doãn Quốc Công chấn động, ngạc nhiên nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Có có ý gì chứ?”
“Đã thổ huyết rồi... tình huống của tứ phu nhân thật sự không tốt, tổn thương đến trái tim, không có cách nào cứu chữa được nữa.” Cô thở dài một hơi, buông lỏng tay ra.
“Sao lại như vậy được? Người không phải là tuyệt thế thần y sao? Ngay cả La Nhi thiếu chút nữa chết đi mà người cũng có thể cứu sống lại được, tại sao lại không thể cứu sống được Nhu Nhi? Minh Vương phi, người muốn cái gì thì ta đều có thể cho người, chỉ cần người có thể cứu được Nhu Nhi.” Doãn Quốc Công quỳ rạp xuống mặt đất mà cầu xin, hoàn toàn không có hình tượng của một quốc công.
“Ta là đại phu, ta rất hi vọng bệnh nhân có thể bình an sống sót ở trong tay của ta, thế nhưng tứ phu nhân, ta thật sự bất lực.” Tiết Tịnh Kỳ mặt không đổi sắc, thế nhưng lại cắn thật chặt cánh môi.
Còn sống rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn, Tiết Tịnh Kỳ đã trải nghiệm thật sự rất rõ ràng.
Có lẽ lựa chọn nghề nghiệp này thì phải chịu đựng vô số lần sinh ly tử biệt, nó cũng mang ý nghĩa là cô phải có tâm lý mạnh mẽ gấp mấy lần so với người bình thường, lúc đối mặt với cái chết thì cô mới có thể lạnh nhạt được.
Cô quỳ nửa người xuống, đưa tay thăm dò mũi của tứ phu nhân, lại đè trái tim, đã không còn hô hấp và nhịp tim, có thể xác định đã chết rồi.
“Tứ phu nhân đã qua đời, xin nén bi thương.” Giọng nói trầm thấp của Tiết Tịnh Kỳ, cho dù là người nào cũng có thể nghe ra giọng nói đau đớn.
Bước chân của Doãn Quốc Công lão đảo một chút, may mà Doãn Vân Quảng ở sau lưng kịp thời đỡ lấy ông ta, nếu không thì ông ta đã nặng nề ngã xuống trong đất tuyết.
“Sao có thể, sao có thể được?” Doãn Quốc Công bỗng nhiên nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy.
Nhiều máu như vậy, một vết thương lớn như vậy đặt ở trước mắt của ông ta, nhìn thấy cũng rất đau. Doãn Quốc Công đứng thẳng dậy, ai kêu đi nữa cũng không chạm được tới ông ta, ông ta giống như đã biến thành một tượng đá.
Không ai phát hiện được ở hiện trường đã thiếu mất một người, người kia cũng đã sớm rời khỏi, đang trốn ở trong phòng mà phát run.
Gió tuyết đan xen giống như lông ngỗng bay xuống từ trên bầu trời, rơi vào trên người của tứ phu nhân, một mảnh lớn tuyết trắng rơi xuống ở trên người của bà ta, che đi mất vết máu không còn một dấu nào, vết máu kinh hoàng đó vừa biến thành cảnh tuyết rơi vào mùa đông.
Doãn Quốc Công quỳ gối trong trời tuyết, chiếc áo choàng lớn màu đen bao cả người của ông ta lại, người ở bên cạnh có ý muốn kéo ông ta lên thì bị ông ta hất tay ra.
“Tịnh Kỳ, chúng ta về thôi.” Thích Mặc Thanh giữ chặt lấy tay của cô, ôm cả người cô vào trong lòng ngực của mình, cái ôm ấm áp có làm như thế nào cũng không thể làm ẩm được thân thể đang lạnh lẽo của cô.
Cô không phải là một người sắt không tim không phổi, mặc dù đã nhìn thấy nhiều chuyện sinh ly tử biệt, nhưng mà chưa từng có lần nào cảm thấy khó chịu như là ngày hôm nay. Cô thân là một đại phu, lại được trao tặng danh xưng tuyệt thế thần y, nhưng lại không cứu sống được một người.
“Sao thân thể lại lạnh như vậy?” Ánh mắt của Thích Mặc Thanh lập tức nghiêm túc, cầm lấy tay của cô dùng sức xoa bóp, lại hướng lên phía trên, thân thể của cô cũng lạnh buốt giống như vậy, đồng thời phát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Ta không sao.” Tiết Tịnh Kỳ khó khăn nói, cắn chặt môi dưới.
“Đều đã như vậy rồi mà lại nói không sao.” Giọng nói của Thích Mặc Thanh không tốt, trong lòng ngập tràn lửa giận.
Nhìn cô cố gắng chống đỡ như thế này, Thích Mặc Thanh đưa tay ôm ngang cô lên, cô khẽ giật mình, hai tay vòng chặt qua cổ của chàng. Ngực của chàng rất rộng lại rất ấm áp, trên gương mặt của cô hiện ra chút mỏi mệt, nằm trong lồng ngực rộng lớn ấm áp của chàng mà dần dần ngủ say.
Thích Mặc Thanh biết là cô bởi vì không cứu được tứ phu nhân mà cảm thấy có lỗi, vẻ ngoài của cô trông như kiên cường cứng rắn, nhưng nội tâm của cô lại đặc biệt cảm động. Cô hi vọng dùng y thuật của mình để cứu được càng nhiều người, cho nên lúc mà mình không thể cứu được người, trong lòng của cô có rào cản mà cô không thể tự vượt qua được.
Nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, cho là cô đã ngủ rồi, thế nhưng lúc sắp rời đi, cổ tay lại bị cô nắm lại, quay người liền nhìn thấy đôi mắt mông lung đầy nước mắt của cô.
“Tứ phu nhân chết rồi.” Cô nhẹ giọng thì thầm.
Thích Mặc Thanh ngồi xuống lần nữa, ôm thân thể của cô vào trong ngực, đầu của cô kề sát trên lồng ngực của chàng, giống như là một người vừa mới tìm được nhà.
“Đúng vậy, nhưng chuyện này không hề liên quan tới nàng, sống chết là do trời định, không phải do nàng, con người không có năng lực để thay đổi chuyện này. Ngoan, ngủ một giấc đi, sau đó quên hết tất cả những chuyện này.” Thích Mặc Thanh vỗ nhẹ vào bờ vai của cô, giọng nói trầm thấp không ngừng luẩn quẩn quanh lỗ tai của cô.
“Thế nhưng mà lúc bà ấy ở trên tay của ta thì vẫn còn sống, là do động tác của ta quá chậm nên mới có thể dẫn đến...” Giọng nói phiền muộn của Tiết Tịnh Kỳ, đây chính là sai lầm đầu tiên kể từ khi cô đến đây, sai lầm còn chưa ra tay thì đã dẫn đến tử vong.
“Tịnh Kỳ nàng nghe ta nói đây.” Thích Mặc Thanh đỡ vai của cô, giọng nói uy nghiêm: “Đây không phải là lỗi của nàng, chúng ta không thể quyết định chuyện sinh tử, cho dù nàng là đại phu thì cũng không thể, có nghe rõ chưa?”
Giọng nói nghiêm túc tràn vào lỗ tai của Tiết Tịnh Kỳ, những câu nói này đã đánh thức cô, cô chỉ là bác sĩ chữa bệnh chứ không phải là bác sĩ cứu người.
“Ta đã biết rồi, ta chỉ là cảm thấy trong lòng chua xót khi trơ mắt nhìn thấy một sinh mệnh mất đi.” Tiết Tịnh Kỳ rầu rĩ nói.
Cô tránh thoát khỏi lồng ngực của chàng, xoay người lại nằm ở một bên giường đưa lưng về phía Thích Mặc Thanh. Lông mày kiếm của Thích Mặc Thanh nhíu chặt lại, không thể làm gì khác hơn là nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
“Ngủ đi, thức dậy sẽ tốt thôi.” Chàng kéo chăn mền che lên vai của cô, vén mái tóc dài rối tung của cô lên, nhìn vài giây, sau đó thu hồi ánh mắt.
Chuyện này chắc chắn không hề đơn giản như vậy, rõ ràng đối tượng mà bọn họ ám sát chính là Doãn Tiêu La, tại sao cuối cùng lại biến thành tứ phu nhân, chẳng lẽ là do giết nhầm người?
Ánh mắt của Thích Mặc Thanh dần dần đông cứng lại, lạnh như băng nhìn về phía trước, cho dù là ai, chỉ cần làm tổn thương tới Tiết Tịnh Kỳ thì chàng sẽ không tùy tiện bỏ qua.