Với một hoàng tử mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng, lại không có mẫu phi yêu thương, Tiết Tịnh Kỳ không cảm thấy sợ hãi, dựa vào địa vị của cô lúc này, hoàn toàn không cần phải sợ Lâm Vương. Hắn hùng hổ dẫn thủ vệ đến cướp Cẩm Sắt như vậy chỉ là vì đả kích Thái tử thôi. Thái tử chán nản vì chuyện của Doãn Tiêu La vẫn luôn mượn Cẩm Sắt chữa thương, chỉ cần hắn cướp đi Cẩm Sắt, Thái tử chắc chắn sẽ điên cuồng.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn Cẩm Sắt hai mắt đẫm lệ quỳ dưới đất, duỗi tay kéo nàng ta dậy, giao cho Nhục Nghê phía sao. Nhục Nghê bất mãn trừng nàng ta một cái, cho cô gái trong tiệm kia đỡ nàng ta sang một bên ngồi xuống.
“Sao ta lại không biết Lâm Vương ngươi còn có cái tình cũ này thế! Thật sự khiến ta thấy chấn động đấy! Lâm Vương, ngươi là hoàng tử cao quý lại có thể cướp đoạt dân nữ trên đường lớn, nếu truyền ra không chỉ khiến Hoàng gia mất hết thể diện, còn khiến cho dân chúng chê cười nữa. Ngươi nói xem nếu Hoàng thượng biết hành động của ngươi, có còn dung túng cho ngươi được không?” Trong giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ mang theo chút tàn nhẫn, đưa mắt nhìn thẳng sự thay đổi trên mặt hắn.
Lâm Vương lùi về sau hai bước, sắc mặt dần trở nên tái nhợt. Nếu hoàng gia không chứa được hắn, không chứa được hắn…
Hắn cười châm chọc, từ đầu đã không chứa được hắn rồi, gây chuyện thêm một chút thì sao chứ? Nếu có thể để phụ hoàng biết Thái tử lui tới với một cô gái thanh lâu, đoán chừng cũng sẽ tức giận nhỉ! Có thể mượn điều này lật đổ Thái tử cớ sao không làm? Quá lắm thì cùng vào chỗ chết, hắn vốn không có gì cả, cũng không bận tâm bất cứ thứ gì.
“Vậy thì sao? Dù sao ta cũng là con trai của phụ hoàng, có sao chăng nữa phụ hoàng cũng sẽ không thể không nhận ta. Ngược lại là ngươi, Minh Vương phi, nếu Tứ ca không cần ngươi, ngươi sẽ thế nào? Nếu hôm nay ngươi dám ngăn cản ta, ta sẽ rạch nát mặt ngươi, xem ngươi chữa thương cho mình ra sao.” Lâm Vương nhanh chóng nhặt một mảnh vỡ bình hoa lên, bước nhanh đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, nụ cười dữ tợn trên mặt không thể giấu đi được.
Tiết Tịnh Kỳ lấy làm hoảng hốt, xem ra hắn thật sự muốn cá chết lưới rách.
Cẩm Sắt ngồi ở phía sau nghe thấy ba chữ Minh Vương phi này thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cuối cùng hôm nay nàng ta cũng gặp được Minh Vương phi Tiết Tịnh Kỳ thật rồi, thật sự là một cô gái xinh đẹp thông minh.
Nhục Nghê thấy Lâm Vương sắp đi đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ thì căng thẳng, vội vàng rút loan đao trên giày giằng co với hắn. Đột nhiên, Lâm Vương nhanh chóng tiến lên một bước, loan đao Nhục Nghê cầm trong tay cắt qua trước mặt hắn như một trận gió, hai người lập tức bắt đầu chém giết. Chiêu thức của hai người đều rất phức tạp, đánh trong không trung như một cơn gió lốc. Bất thình lình, không biết Lâm Vương cầm miếng mảnh vỡ bình hoa kia thoát khỏi chiêu thức của Nhục Nghê thế nào, đâm thẳng về phía Tiết Tịnh Kỳ.
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, tiếng mũi tên sắc nhọn bay qua “vèo” một tiếng phá cửa xông vào, quẹt qua trên người Lâm Vương cắm vào xiêm y của hắn, sau đó lại có thể kéo hắn xuống đất.
Mũi tên kia rất mạnh, cắm xuống đất tận mấy centimet, Lâm Vương đã sợ đến không nói nên lời từ lâu, run rẩy nhìn người đến từ bên ngoài.
Cửa bị đá văng ra, người nọ đi đến tựa như bóng ma, sải bước ngay thẳng vang dội nặng nề như núi, một đôi giày viền vàng xuất hiện trước mắt Lâm Vương, người tới mặc áo choàng đen phát huy hết tất cả hơi thở lạnh lùng của chàng, lệ khí quanh người chàng tản ra khắp trong tiệm, khiến người ta tay chân luống cuống chờ đợi chàng tiến đến. Chàng đi đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, bàn tay mạnh mẽ đỡ cô đứng lên, đôi mắt lạnh lùng quét nhìn qua khuôn mặt cô, sau đó lại nhìn Cẩm Sắt bên cạnh, đôi mắt hẹp dài híp lại.
“Thất đệ, đệ ăn gan hùm mật gấu à, lại có thể dám ra tay với Vương phi của ta?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng như ma quỷ của Thích Mặc Thanh dần truyền vào tai Lâm Vương, hắn chưa từng phát hiện trên thế giới này lại có giọng nói đáng sợ như thế.
Lâm Vương kéo góc áo bị mũi tên đâm qua, đứng phắt dậy, hơi thở hổn hển nhìn Thích Mặc Thanh, ánh mắt hơi chớp loé: “Tứ ca, ta hận người xen vào chuyện của người khác nhất, xin huynh trông chừng kỹ Vương phi của mình, hôm nay ta chỉ cần Cẩm Sắt thôi.”
Thích Mặc Thanh hơi cười nhạo: “Vương phi của ta muốn gì được đó, chỉ cần nàng vui vẻ là được, Tịnh Kỳ muốn lo chuyện giữa đệ và Cẩm Sắt cô nương thì ta sẽ theo đến cùng.”
Lâm Vương bị lời của chàng làm nghẹn họng, sắc mặt thay đổi không nói nên lời, thầm tức giận nhìn Thích Mặc Thanh, quân số đấu không lại chàng, gần đây phụ hoàng cũng thường triệu kiến chàng, cho dù xuất phát từ góc độ nào, chàng cũng là người thắng trong vở tuồng này.
“Hôm nay nể mặt Tứ ca, ta sẽ bỏ qua cho nàng ta.” Lâm Vương nổi giận đùng đùng nói, sau đó mở cửa, thấy người đến bên ngoài thì chấn động, càng tức giận hơn đi ra ngoài.
Bên ngoài vang lên từng trận tiếng vó ngựa, âm thanh rối loạn dần đi xa, Thái tử đi ngang qua Lâm Vương, hờ hững nhìn hắn một cái, cảnh tượng bên trong cực kỳ mất trật tự, hắn cẩn thận lướt qua mảnh vỡ lộn xộn, đi từng bước đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ. Ánh mắt lạnh nhạt của hắn chợt trở nên phức tạp, hai tay hơi mất khống chế muốn nắm lấy bả vai cô, Thích Mặc Thanh lạnh lùng kéo cô ra.
Thái tử chấn động, trong mắt loé lên ánh sáng tổn thương.
Khi nãy, gã sai vặt của hắn đi mua thuốc ngang qua tiệm may này nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong thì lập tức chạy về nói với hắn. Hắn đến đây không phải vì Cẩm Sắt, mà là vì Tiết Tịnh Kỳ, đã lâu rồi hắn không được gặp cô, lần này đến đây chỉ vì gặp cô một lần mà thôi, cũng chưa từng nghĩ Thích Mặc Thanh lại cũng ở đây.
“Thái tử, Thái tử ta rất sợ! Khi nãy thật sự khiến ta sợ chết khiếp!” Cẩm Sắt rất có mắt nhìn, thấy khí thế giữa hắn và Thích Mặc Thanh không đúng thì vội vàng tiến lên ôm lấy hắn.
Thái tử hơi ngạc nhiên nhìn Cẩm Sắt xông vào lòng mình, trong mắt mang theo chút hoảng hốt, sau đó lại nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, cô được Thích Mặc Thanh bá đạo ôm vào lòng, hai tay hắn muốn đẩy Cẩm Sắt ra, nhưng nàng ta càng ôm càng chặt, ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ từng chút dời khỏi người hắn.
“Trở về lại trừng trị nàng sau.” Thích Mặc Thanh nhỏ giọng nói bên tai nàng, âm lượng vừa vặn có thể truyền vào tai Thái tử, Thái tử chấn động, đột ngột đẩy Cẩm Sắt trong lòng ra.
“Minh Vương phi, cảm ơn người.” Cẩm Sắt cúi đầu cười với Tiết Tịnh Kỳ, đôi mắt cong thành trăng khuyết, gò má xuất hiện lúm đồng tiền nhợt nhạt, câu nói này đúng lúc khiến nàng ta không lúng túng lắm.
“Không cần cảm ơn, đổi thành người khác ta cũng sẽ làm thế.” Tiết Tịnh Kỳ khách sáo xa cách nói rõ mình và Cẩm Sắt không thân thiết lắm.
Bầu không khí bên trong hơi áp lực, chủ tiệm trốn trong góc không dám lên tiếng, tiệm của ông ta thỉnh thoảng cũng sẽ làm chút áo quần cho người của hoàng gia, nhưng chưa từng thấy có ba hoàng tử xuất hiện trong tiệm của mình, càng khỏi nghĩ tới tất cả đều xảy ra vì một cô gái thanh lâu.
Đợi Tiết Tịnh Kỳ nói xong, Thích Mặc Thanh bày tỏ chủ quyền ôm bả vai cô, dẫn cô rời khỏi đây.
Thái tử nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, đôi mắt cứ mãi đuổi theo Tiết Tịnh Kỳ.
“Thái tử…” Cẩm Sắt thấy hắn thất thần thì nhẹ nhàng kêu lên.
“Trở về đi.” Thái tử hất tay nàng ta ra, tự đi ra khỏi cửa lớn, mất hồn mất vía trở về phủ.
Cẩm Sắt phía sau u ám nhìn theo hướng hắn rời khỏi, rất lâu vẫn không rời đi.
“Hôm nay ta ra ngoài lấy xiêm y với Nhục Nghê, không ngờ gặp lại Cẩm Sắt cô nương bị Lâm Vương vô lễ, hắn ta đã mất cái kia sao còn có thể làm thế? Sau lưng chuyện này chắc chắn có âm mưu, cho nên ta bèn ra tay xáo trộn kế hoạch của hắn ta, kết quả hắn ta nổi giận…” Tiết Tịnh Kỳ yếu ớt giải thích, tiếng xe ngựa chạy qua mặt đất cực kỳ rõ ràng.
Suốt dọc đường Thích Mặc Thanh đều nhắm mắt, nhưng khuôn mặt bình tĩnh khi ngủ vẫn không ngăn được lệ khí trên người chàng, nghe lời giải thích của Tiết Tịnh Kỳ, hắn mới mở mắt ra nhìn nàng: “Vậy Thái tử là thế nào?”
“Ta cũng không biết vì sao Thái tử lại đến, chuyện xảy ra quá đột ngột, nói không chừng một truyền mười mười truyền trăm kéo Thái tử đến.” Tiết Tịnh Kỳ yếu ớt nói.
Cẩm Sắt là người của Thái tử, nàng ta bị vô lễ trên đường, Thái tử không đến mới là lạ, tóm lại lần này cô và Thái tử không có gút mắt gì cả, quang minh chính đại, không sợ Thích Mặc Thanh nói gì.
“Nàng đó!” Thích Mặc Thanh hơi bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Lấy được y phục chưa?”
“Vẫn chưa! Lúc đang định đi lấy thì thấy Lâm Vương vô lễ với Cẩm Sắt, ta bèn nhìn thêm mấy cái.” Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên phát hiện Thích Mặc Thanh ăn mềm không ăn cứng, mỗi lần khi chàng tức giận chỉ cần cô nói chuyện nhỏ nhẹ, lửa giận của chàng sẽ mất hết.
Thích Mặc Thanh cúi đầu kề sát vào cổ cô, đôi môi ấm áp hôn nhẹ lên cổ, nhẹ nhàng để lại một dấu trên đó xong mới cao giọng nói: “Thôi, không có cách nào với nàng, Lâm Vương lấy cái danh Vương gia của hắn vô lễ với nữ tử thanh lâu ở nơi đông người nhất định là muốn để phụ hoàng biết chuyện này, khiến hắn và Thái tử cá chết lướt rách, hai bên chúng ta sẽ không bị liên luỵ, cứ mặc kệ bọn họ thôi!”
Cảm giác hơi ướt át từ trên cổ truyền đến cả người, cảm giác săn sóc thoải mái này khiến cả người Tiết Tịnh Kỳ run lên, nghe thấy lời của Thích Mặc Thanh, cô hiểu thì ra chàng đã đoán được cuối cùng Lâm Vương muốn làm gì từ lâu.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ nghi ngờ hỏi: “Sao chàng biết ta ở đó? Lại còn đến đó đúng lúc như vậy?”
Nhớ đến mũi tên lướt qua người Lâm Vương hôm nay, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ đã cực kỳ hoảng sợ, nếu không phải tính toán đúng khoảng cách hoàng toàn không thể lướt ngang qua người Lâm Vương trùng hợp như vậy được.
Đừng nói là tài bắn cung của chàng không tốt, vốn là muốn bắn Lâm Vương nhưng bắn không trúng, tài bắn cung của Thích Mặc Thanh là vượt trội nhất trong đám hoàng tử, vì chân của chàng không tốt, cho nên chỉ có thể dựa vào tay.
Thích Mặc Thanh thấy ánh mắt nghi ngờ của Tiết Tịnh Kỳ thì hơi tức giận, cong ngón tay không nhẹ không nặng gõ lên đầu nàng một cái: “Đó là bí mật, sau này không được nghi ngờ ta, cho dù ta có làm gì, cũng sẽ không làm hại đến nàng.”
Tiết Tịnh Kỳ xoa cái đầu bị gõ đau, bẹp miệng nhìn Thích Mặc Thanh, trong mắt đều là hình bóng của chàng.
Cảm giác bất đắc dĩ xông thẳng lên não, mỗi lần khi nàng dùng ánh mắt hờn dỗi này nhìn mình, chàng luôn không kìm lòng được muốn đến gần nàng.
Tiết Tịnh Kỳ như có như không vỗ lên lưng chàng một cái.
“A!” Tiếng kêu giật mình của Nhục Nghê truyền vào tai hai người.