Ánh sáng ngoài trời soi sáng vào căn phòng u tối qua khung cửa sổ, bình thường nếu không có căn dặn đặc biệt thì sẽ không có ai vào đây dọn dẹp, cũng không có ai mở cửa sổ. Mặc dù chỉ cần đẩy cửa ra thôi sẽ nghe thấy tiếng gió xào xạc ngoài kia, nhưng mà phần lớn thời gian, căn phòng này vô cùng kín kẽ.
Giọng nói trầm thấp của Nhục Phàm vang vọng trong căn phòng: “Vương gia, thuộc hạ đã theo dõi Lý Thiện nhiều ngày, cuối cùng phát hiện ra ngày nào hắn ta cũng ra một ngôi miếu rách nát ở ngoại thành, rồi ở lì đó suốt hai canh giờ, trong căn miếu ấy được đặt cơ quan, cũng được giấu rất kín, tạm thời vẫn chưa biết được vị trí cụ thể của chúng. Có điều thuộc hạ chắc chắn rằng ngôi miếu ấy là nơi Lý Thiện giúp Địch tướng quân nhận hối lộ.”
Chắc chắn Địch tướng quân có nhận hối lộ, chỉ có điều không ngờ rằng ông ta lại cẩn thận như thế, biết phải bố trí cơ quan bên trong ngôi miếu rách nát này, vừa khó để người khác phát hiện ra, còn có thể tự tung tác ở bên trong.
Hình như Thích Mặc Thanh đã đoán trước được từ lâu, chàng nói trong khi mặt vẫn không đổi sắc: “Khả năng cao nhất là chúng mua chuộc người trong cung, ngươi phái người đáng tin tưởng trà trộn vào trong, nhớ phải ghi lại hết những chuyện bọn chúng làm, nhất định phải nhớ cho rõ Lý Thiện đã chuyển số bạc đó đi đâu.”
Mấy năm trước Địch tướng quân từ chiến trường trở về, bởi vì lập được chiến công hiển hách nên Gia Thành Đế dành cho nhà họ Đoạn bọn họ ưu đãi đặc biệt, gần như tất thảy mọi vinh quang đều dồn hết vào nhà bọn họ. Nhưng bọn họ đã quên mất một điều, công cao át chủ là chuyện khiến cho tất cả Hoàng đế đều lo sợ, Gia Thành Đế cũng không phải là ngoại lệ.
Những miếng đất, vàng bạc châu báu và quyền lực đã đủ cho bọn họ sống vinh quang, chỉ tiếc là dã tâm của Địch tướng quân quá lớn, mấy năm nay ông ta ỷ vào việc Gia Thành Đế hậu ái mình mà bắt đầu lung lạc triều đình, ông ta không ngừng nhận tiền hối lộ để nhét người vào trong triều đình. Mặc dù Gia Thành Đế cảm thấy bất mãn, nhưng ngoài bề mặt ông ta vẫn không nói gì, chỉ âm thầm phái người triệt tiêu thế lực của bọn họ, chậm rãi diệt trừ thế lực của ông ta.
Nhục Phàm gật đầu, hắn ta bắt đầu suy nghĩ về danh sách những người có thể tin tưởng được dưới trướng mình, muốn làm gián điệp rất khó khăn, đầu tiên phải có một trái tim vững chắc không bị lung lạc bởi quyền lực, thời thời khắc khắc đều phải tỉnh táo, biết mình muốn làm gì, không ngờ lại chẳng có ai hợp với yêu cầu của hắn ta.
“Vương gia, thuộc hạ vẫn còn phát hiện ra một chuyện nữa, Lý Thiện và nhị công tử Doãn Vân Quảng của nhà họ Doãn rất hay qua lại với nhau.” Nhục Phàm thấp giọng nói.
Doãn Vân Quảng? Nếu như Doãn Vân Quảng cũng tham gia vào chuyện này, vậy thì tốt nhất là lật đổ thế lực của nhà họ Doãn luôn, làm thế cũng có nghĩa là lật đổ Ôn Vương một cách gián tiếp, đến lúc đó không những cưới Doãn Tiêu La không đem lại ích lợi gì mà còn phải mang tội có dính líu đến tội thần.
“Điều tra kỹ càng quan hệ giữa Doãn Vân Quảng và Lý Thiện, có điều quan trọng nhất vẫn là tìm tội chứng Địch tướng quân và Lý Thiện nhận hối lộ.” Thích Mặc Thanh tỏ vẻ hờ hững, chàng vươn tay cầm tách trà lên rồi uống cạn sạch.
Nhục Phàm gật đầu, rồi lại hỏi tiếp: “Lãnh lâu chủ sao rồi?”
Vốn dĩ chuyện này sẽ do hắn ta và Lãnh Tước cùng nhau điều tra, sau đó bởi vì cổ họng Lãnh Tước bị thương nên y không theo tiếp nữa, đến khi nghe Nhục Phàm nói thì chàng mới biết Lãnh Tước rơi vào cạm bẫy vì một cô gái, rồi cổ họng mới bị thương.
“Đã không còn nguy hiểm nữa.” Thích Mặc Thanh nói bằng giọng ôn hòa: “Nếu như ngươi không yên tâm thì có thể đi thăm y.”
Hả…Nhục Phàm cảm thấy vô cùng phiền muộn, hắn ta chỉ quan tâm đến thương thế của Lãnh Tước mà thôi, sao qua miệng vương gia lại trở nên mờ ám như vậy chứ? Cặp lông mày sậm của hắn ta nhíu lại, nếu như không có chuyện gì thì đi điều tra Lý Thiện vẫn quan trọng hơn cả.
Chỉ có điều trong lòng hắn ta vẫn còn một một chuyện đáng lo, mặc dù hắn ta là ẩn vệ của Thích Mặc Thanh, nhưng, nhưng thuộc hạ dưới mình đều là những gã đàn ông thô lỗ chỉ biết đánh đánh giết giết, nếu như muốn kiếm một người tinh tế lại không có dục vọng, khát cầu bất cứ thứ gì thì thật sự rất khó. Nhưng người trong lầu Vô Âm đều do Lãnh Tước quản lý, bản thân Lãnh Tước lại bị thương nặng, khó mà tìm ra được một người phù hợp hơn nữa.
Một khi kế hoạch này thất bại thì thân phận sẽ bị bại lộ, Địch tướng quân sẽ cẩn thận ngay, lần sau nếu như còn muốn bắt ông ta thì sẽ rất khó, nên nhất định phải lựa chọn người này cho cẩn thận mới được.
“Vương gia, thuộc hạ nhất thời vẫn chưa tìm được người phù hợp, không biết vương gia có lựa được ai hay không?” Nhục Phàm nhíu mày.
Ngón tay dài và thon thả của chàng gõ xuống mặt bàn, chiến nhẫn xanh ngọc của chuyển động ngón tay của chàng, một hồi lâu sau, chàng mới cất tiếng nói: “Ta còn nhớ năm ngoái ngươi cứu được một cô gái có tuyệt kỹ ở dòng sông Lương, cô ta vẫn luôn làm việc cho thuộc hạ của ngươi, mặc dù không xuất sắc nhưng lại rất chăm chỉ.”
Nhục Phàm trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới nói: “Vương gia, mấy tháng trước người ấy sang Tây vực chấp hành nhiệm vụ rồi bị độc trùng cắn, bây giờ đã xuống suối vàng.”
Ánh mắt Thích Mặc Thanh tối sầm, bàn tay nắm chiếc nhẫn chợt siết chặt lại, bây giờ đang là lúc cần người nhưng ngoại trừ những người hay theo mình, chàng lại không tìm được người đáng để tin tưởng khác.
Cánh cửa được mở ra, Tiết Tịnh Kỳ đi thẳng đến trước mặt Thích Mặc Thanh, cô nắm chặt tay chàng: “Để ta đi cho, ta là người phù hợp nhất.”
Ánh mắt Thích Mặc Thanh hơi ngẩn ngơ, rồi chợt muốn nổi cơn thịnh nộ với những người đứng canh chừng bên ngoài cửa, tại sao lại để cho Tiết Tịnh Kỳ vào trong vào giờ này, chàng cũng bất cẩn quá, không ngờ cô đứng ở cửa rồi mà vẫn còn chưa biết.
“Tại ta dặn bọn họ không được lên tiếng đấy, nếu như chàng muốn phạt thì phạt ta đi, khi nãy các người nói gì ta cũng đã nghe thấy hết rồi, ta cảm thấy mình là người phù hợp nhất.” Tiết Tịnh Kỳ nói rành mạch từng câu từng chữ, cô nhìn chàng với vẻ mặt kiên định.
Cô biết rằng đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Gia Thành Đế giao cho chàng, cũng được bài kiểm tra để ông ta đánh giá năng lực và mức độ tin tưởng vào chàng. Nếu như thành công thì sẽ giành được niềm tin và sự khẳng định của Gia Thành Đế, còn thất bại nghĩa là sau này chỉ có thái tử và Ôn vương tỏa sáng trước mặt Gia Thành Đế mà thôi. Chàng cũng sẽ làm liên lụy đến các mối quan hệ và rất nhiều thuộc hạ của mình, bọn họ sẽ không còn đất dụng võ nữa.
Bởi thế, để cô chấp hành nhiệm vụ này vì chàng là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Chỉ có điều vừa mới nói ra câu này đã bị Thích Mặc Thanh lập tức phủ nhận: “Không thể nào, nàng ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với Nhục Phàm.”
Tiết Tịnh Kỳ biết chàng sẽ không đồng ý, ánh mắt của cô liếc về phía Nhục Phàm, bây giờ chỉ có Nhục Phàm mới có thể bình tĩnh dùng thái độ của người quan sát nói giúp cô đôi ba câu.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Tiết Tịnh Kỳ, Nhục Phàm ngẫm nghĩ một lúc, mặc dù cô là người được vương gia yêu thương nhất, nhưng hắn ta biết chắc chắn vương gia sẽ không đời nào để cô đi chấp hành nhiệm vụ lần này, có điều hắn ta vẫn muốn nói, để cô tham gia vào kế hoạch này mới có thể giành được chiến thắng viên mãn.
Hắn ta nói ngay: “Vương gia, mặc chúng ta có thuộc hạ nhưng lại không có ai đáng được tin tưởng, còn những người bên phe Lý Thiện lại chưa từng gặp Vương phi, thuộc hạ cảm thấy để Vương phi đi chắc chắn sẽ thành công.
Hắn ta vừa mới nói dứt lời, Thích Mặc Thanh đã nhìn thẳng vào mặt hắn ta, ánh mắt lạnh như băng ấy đã cố định hắn ta trên mặt đất, sao hắn ta dám nói để Tiết Tịnh Kỳ đi mạo hiểm vì nhiệm vụ của bọn họ kia chứ?
“Đừng nói nữa, ta sẽ lựa chọn người.” Thích Mặc Thanh lạnh lùng đáp, lúc đi ra ngoài, chàng còn không buồn nhìn đến Tiết Tịnh Kỳ.
Tiết Tịnh Kỳ nhún vai bất lực với Nhục Phàm, chỉ cần là chuyện mình có thể giúp được thì nàng quyết không từ nan, ví dụ như lần này, nếu như có thể đi, chắc chắn nàng sẽ giành được thắng lợi như lời Nhục Phàm đã nói.
Mặc dù trên bề mặt Ngọc Thuần thấy bất mãn về thân phận của Ý Dạng, có điều sau khi nghe mấy lời dạy dỗ của Tiết Tịnh Kỳ lúc ở vườn hoa thì nàng tay đã ngoan ngoãn hơn nhiều. Không thể đến chỗ thái tử được, cho dù có đi thì nàng ta cũng không biết phải giải thích thế nào về những chuyện đã xảy ra.
Mỗi ngày Lãnh Tước đều được thay thuốc một lần, có điều lần nào nói chuyện thì giọng nói của y cũng khản đặc, khác hẳn mọi khi, nhưng lúc Tiết Tịnh Kỳ kiểm tra lại không phát hiện ra dây thanh quản của y có gì lạ thường cả, sau đó bèn thêm vài dược liệu là trơn cổ họng.
“Ồ, Lãnh Tước ngươi sao rồi? Bây giờ ngươi vẫn chưa dậy được đâu, rất nhiều vi khuẩn trong không khí sẽ làm vết thương của ngưoi nhiễm trùng đấy.” Tiết Tịnh Kỳ đi từ khoảng hành lang dài về bên này, từ đằng xa đã nhìn thấy Lãnh Tước cầm kiếm đứng trong sân.
Còn Ngọc Thuần lại đứng sau lưng hắn ta, gương mặt không hề bộc lộ ra chút cảm xúc gì, Lãnh Tước đã quen với việc thỉnh thoảng cô sẽ một câu ‘thuật ngữ của thần y’, nên không lấy làm ngạc nhiên, y chỉ nói bằng giọng khàn khàn: “Chỉ có cổ họng của ta bị thương mà thôi, không có gì nghiêm trọng cả, đã lâu rồi không luyện kiếm, hôm nay cảm thấy cơ thể cũng khỏe nên ra múa vài chiêu.”
Đứng trên góc độ một bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, hành vi của Lãnh Tước không phù hợp với quy định, cô vội vàng đi đến giật cây kiếm trong tay y ra.
“Không thể ra ngoài, không được luyện kiếm, cũng không được nói chuyện nốt, ngươi ngoan ngoãn về nằm xuống đi, đợi một thời gian nữa rồi tính tiếp.”
Lãnh Tước không hề phản bác, chỉ nhìn ra nơi xa xôi bằng ánh mắt lạnh lùng, lúc y quay lưng lại, Ngọc Thuần lập tức bước đến đỡ lấy cánh tay Lãnh Tước, chỉ có điều y đã lặng lẽ đẩy tay nàng ta ra trong nháy mắt, rồi tự mình đi về phòng.
Tiết Tịnh Kỳ cứ nghĩ là mình nhìn nhầm, sao Lãnh Tước lại đẩy Ngọc Thuần ra kia chứ?
“Gần đây bọn họ hay thế này lắm, một ngày nới chuyện với nhau không quá nổi mười câu, một người không biết nói, một người không muốn nói.” Giọng nói của Nhục Nghê vang lên, không ngờ trong giọng của nàng ta còn có đôi pha phần bất đắc dĩ.
Không biết nói? Không muốn nói? Tiết Tịnh Kỳ đã hiểu đại khí về quan hệ của bọn họ, nếu như không có tình yêu thì ở lại còn có ý nghĩa gì kia chứ?
“Nhục Nghê.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn về phía bầu trời hơi âm u ở phương xa rồi hờ hững nói: “Để Ngọc Thuần ở bên cạnh Lãnh Tước là đúng hay sai? Ngọc Thuần thật sự có thể thay thế sự tồn tại của Ý Dạng không?”
Nếu như hai người bọn họ đều không muốn, để họ phải tiếp xúc với thứ mà mình chẳng muốn đụng và, thế thì có phải dễ làm cho tinh thần của họ suy sụp lắm không?
“Vương phi, chuyện này phải xem ý bọn họ thế nào, người ngoài không nói rõ được đâu.” Đáp án của Nhục Nghê rất khách quan.
Tiết Tịnh Kỳ thấy hơi phiền muộn, vốn dĩ có lòng tốt muốn tác hợp hai người bọn họ, kết quả lại không được như ý mình, cô sờ gáy một cách đắc dĩ, gương mặt xinh đẹp đượm vẻ buồn bã như thể đang tự trách móc mình nặng nề lắm vậy.
Nhục Nghê thấy cô ủ rũ chán chường, nàng ta không biết có phải mình đã nói gì khiến cho cô không vui hay không? Hình như mình đâu có nói gì nhỉ.
Nàng ta nhanh chóng đi đến bên Tiết Tịnh Kỳ như thể đã sực nhớ ra chuyện gì vậy: “Vương phi, cuộn gấm mang ra tiệm trang phục lần trước chắc đã may xong rồi, hay là chúng ta ra ngoài xem đi.”
Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ sáng bừng, có thể ra khỏi phủ được rồi! Đi ra ngoài chơi với Nhục Nghê cũng được lắm, không ngờ lần trước Thích Mặc Thanh tùy tiện bảo may đồ mùa đông cô mà lại làm xong nhanh như thế, thà là đi ra ngoài dạo chơi còn hơn suốt ngày ngồi trong phủ.
Cô tìm thấy ngọc bội Thích Mặc Thanh để lại trên giường, thay ra bộ đồ đơn giản rồi mới ngông nghênh ra khỏi phủ Mặc Vương.
Nhìn thấy con đường phồn hoa trong cổ đại một lần nữa, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ chợt thấy kích động, nếu như cô có mang theo máy ảnh thì chắc chắn sẽ chụp lại cảnh tượng náo nhiệt mang đậm nét xưa cũ này!
Đã lâu lắm rồi cô không bước chân ra khỏi phủ, Tiết Tịnh Kỳ hết sức vui vẻ khi nhìn thấy những món đồ chơi nho nhỏ trên đường, cô sờ sờ mó mó, nhìn thấy có người nặn đồ chơi bằng đường bên bờ sống cũng phải len lỏi chui vào giữa đống người để hóng chuyện, nhìn thấy ông chủ bán kẹo hồ lô bên dưới tán liễu cũng tiện tay lấy một xiên, còn muốn tìm hiểu bí quyết của người ta nữa, may là Nhục Nghê rút bạc ra kịp lúc, đến bí quyết cũng có thể mua.