Cửa hàng dược liệu Vinh Ký này đã đủ lớn rồi, không ngờ sân sau còn lớn hơn nữa, hàng chục người đang phơi các loại dược liệu trong sân, các loại dược liệu khác nhau lăn lóc lộn xộn trong các sàng khác nhau, vừa bước vào thì đầu mũi đã tràn ngập hương thơm của dược liệu, có dược liệu đã sắp được phơi khô, cũng có dược liệu mới bắt đầu được phơi, chỉ cần là thứ có thể nghĩ ra, thì chỗ này đều có.

“Đây là nơi phơi khô dược liệu, không dễ dàng cho người khác xem đâu a!” Lãnh Tước nhướng mày.

Thuận thúc nhìn thần sắc của Lãnh Tước, không biết nên nói gì, chỉ thấy Tiết Tịnh Kỳ gật đầu rồi cười với hắn ta, ông ta cũng cười, sau đó lại nghe Lãnh Tước nói: “Thuận thúc, giới thiệu cho nàng ta một số dược liệu đi.”

Thuận thúc lúc này mới dẫn Tiết Tịnh Kỳ đi tới trước từng cái sàng, chỉ vào loài hoa màu trắng có rãnh: “Đây là cây bạch chỉ, nó có công năng xua gió, giải cảm, xua tan cảm lạnh, giảm đau, trừ ẩm, tiêu sưng, tiêu mủ. Nếu kết hợp với bạch phụ tử và bạch cập thì có tác dụng làm trắng da, hiện nay nhiều người mê làm đẹp đã đến hiệu thuốc mua để làm đẹp da hơn.”

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, thuận tay cầm lên xem xét, ghi nhớ nó vào trong lòng, lúc về còn định lật y thư ra xem.

Trên thực tế, cô không phải là hoàn toàn không biết về Trung y, cô cũng đã từng tiếp xúc qua một chút, bây giờ học tập, chỉ là vì để củng cố kiến thức trong lòng thôi.

Thuận thúc lại giới thiệu cho cô loại dược liệu tiếp theo tên là Bạch Hoa Hiện, đang nói chuyện thì một nam tử từ ngoài cửa vội vàng chạy vào, giống như là tiểu nhị của cửa tiệm, sau khi vào thì liền chỉ vào ngoài cửa vội nói: “Chủ tiệm, bên ngoài có một nhóm người vào gây rối, trong đó có một người bị thương nặng đã ngất đi, Đức thúc lúc bắt mạch đã nói không thể cứu được nữa, mấy người đó liền nói lời cay độc như phát điên rồi vậy, nói nếu như không chữa được thì sẽ đập tiệm của chúng ta.”

Thuận thúc do dự một chút, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Lãnh Tước ở phía sau, hắn liền thay đổi thái độ lười biếng hồi nãy, từ trên ghế nằm nhảy dựng lên, nói: “Chúng ta đi ra ngoài xem, rốt cuộc là ai mà điên cuồng như vậy.”

Vừa vén rèm cửa bước ra ngoài, liền ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc, men theo sàn nhà nhìn lên, một vệt máu chảy dài đến khu vực nghỉ ngơi, chỉ thấy một người mặc trường bào màu trắng, ở bên thân trái của trường bào toàn là vết máu, chỉ thấy trên bụng trái của hắn ta có cắm một mũi tên, một mũi tên vốn dĩ cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ là trên phần bụng trái đen kịt, đôi môi của người hôn mê này cũng có màu đen. Xem ra là đã trúng độc, Tiết Tịnh Kỳ nhìn hai cái, người này rất quen.

“Các người ai là đại phu? Mau đến xem bệnh cho đệ đệ của ta đi, nếu như đệ ấy chết rồi, ta sẽ cho tất cả người trong tiệm các ngươi chôn cùng!” Một thanh âm khàn khàn tuyệt vọng hét lên.

“Ta chưa từng thấy ai cầu xin người ta chữa bệnh mà lại dữ như vậy, đây là tiệm thuốc, không phải là y quán, các hạ nhìn rõ đi.” Lãnh Tước nói với vẻ mặt lạnh nhạt, giống như là tất cả mọi thứ đều không có liên quan đến hắn.

Tiết Tịnh Kỳ quay đầu lại nhìn hai cái, tất cả mọi người đều hung dữ nhìn cô, người đó cầm một thanh kiếm trong tay, một thân đồ màu đen, trên đó lấm tấm máu, nửa khuôn mặt cũng dính đầy máu, trông uy vũ bất phàm. Chỉ là dường như cả hai người đều đã từng gặp qua, khi ánh mắt cô nhìn lên mặt hắn ta, người đó liền sững sờ, chỉ trong một giây liền bước lớn đến trước mặt cô.

“Tham kiến….” Người đó còn chưa nói xong, cánh tay đã bị Tiết Tịnh Kỳ đỡ dậy, hôm nay cô không mang theo thân phận ra ngoài, để tránh người ta biết rồi thì lại mất tự nhiên.

Người quỳ xuống bị đỡ dậy, thần sắc cũng có vài phần ảo não.

“Vương phi, A Nhã bị thương rồi, cầu xin Vương phi phái người cứu lấy A Nhã, Đổng Hoán nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Vương phi.” Đổng Hoán lại lần nữa quỳ xuống trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, thấp giọng nói.

Người này chính là Đổng Hoán, người bị thương chính là Đổng Nhã nữ cải nam trang, khi cô và Thích Mặc Thanh đi chơi Ô Thành đã có duyên gặp mặt với bọn họ một lần, cho nên mới thấy quen mắt, ai ngờ hôm nay lại gặp lần nữa, cái gọi là duyên phận chắc là như vậy rồi!

Người xung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao một người mới nãy còn hung thần dữ tợn lại quỳ xuống trước một nữ tử, nữ tử này rốt cuộc là có lai lịch gì?

“Ngươi đứng dậy trước đi, ta sẽ tận lực.” Trong ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ không có bất kỳ tình cảm gì, nói xong liền quay người gật đầu với Lãnh Tước ở đằng sau, hắn tuy không biết mối quan hệ giữa hai người là gì, nhưng cũng vui vẻ chấp nhận.

“Trước tiên bế A Nhã vào phòng trong đi.” Tiết Tịnh Kỳ nói với Đổng Hoán.

Xem ra hắn rất thương yêu muội muội này, tự mình đi tới bế Đổng Nhã lên đi vào phòng trong, Tiết Tịnh Kỳ quay sang nói với Nhục Nghê luôn ở bên cạnh mình: “Ngươi đến phủ lấy hộp thuốc đến đây, nhất định phải nhanh.”

Nhục Nghê đáp một tiếng rồi lao đi ngay lập tức.

Tiết Tịnh Kỳ và Lãnh Tước cùng nhau vào phòng trong, nhìn vết thương trên bụng dưới của Đồng Nhã, và cả đôi môi thâm đen của nàng ta, bọn họ đối mắt nhìn nhau, Lãnh Tước chủ động tiến lên trước bắt mạch cho nàng ta, mạch đập của nàng ta hỗn loạn, hơi thở không ổn định, đang ở trong trạng thái phân li, xem ra người hạ độc không có hạ độc chí mạng, nếu như giải độc kịp thời thì cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Bắt mạch xong, Lãnh Tước nhìn Tiết Tịnh Kỳ nói: “Chất độc này tên là Vạn Hoa độc, rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác, nhưng cũng không có nguy hiểm chí mạng, nhưng nàng ta chỉ còn lại ba canh giờ để giải độc, ta sẽ điều chế thuốc giải trong ba canh giờ này.”

“Đi mau đi mau.” Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu với hắn, sau đó trong phòng chỉ còn lại cô và Đổng Hoán, Đổng Hoán đờ đẫn mà đứng ở một bên nhìn Đổng Nhã với ánh mắt đau khổ, như hận không thể thay nàng ta chịu sự đau khổ này.

Đổng Hoán vốn không phải là con trai của thái thú Ô Thành, cũng không phải là ca ca ruột của Đổng Nhã, nhưng cũng có thể đối đãi với Đổng Nhã như muội muội ruột của mình, thật không dễ chút nào.

“Vương phi, bây giờ ta nên làm gì?” Đổng Hoán sốt sắng hỏi.

Vết thương do độc là một phần, vết thương do mũi tên cũng nguy kịch, nhưng lúc này hộp thuốc vẫn chưa tới, Lãnh Tước cũng đi điều chế thuốc giải rồi, tất cả những gì cô có thể làm là giúp Đổng Nhã rút mũi tên ra trước.

Lần trước cô có hỏi Lãnh Tước về phương pháp điều chế Ma Phí Tán, Lãnh Tước cũng không giấu diếm gì mà nói với cô, cô dựa vào công thức mà mình nhớ, bảo Đổng Hoán đi điều chế Ma Phí Tán.

Trước khi lui ra ngoài, ánh mắt Đổng Hoán tràn đầy nghi hoặc, không ngờ là Tiết Tịnh Kỳ lại đích thân chữa thương cho nàng ta, như vậy xem ra, mặt của Minh Vương cũng là do cô chữa khỏi, y thuật này rốt cuộc là tinh thông đến thế nào a!

Tiết Tịnh Kỳ lại kêu người đi nấu nước nóng tới, pha nước muối, bây giờ Nhục Nghê không ở bên cạnh nên cô chỉ có thể ứng đối trước.

Dùng kéo cắt quần áo của Đổng Nhã ra, lộ ra phần da thịt ở bụng dưới, vệt máu trên đó đã đông lại, phần da bị mũi tên cắm vào đã bị loét ra, da thịt lộn ra ngoài, mang máng có thể nhìn thấy máu thịt lờ mờ bên trong. Bởi vì trên mũi tên có độc, máu thịt bên trong đã biến thành màu đen, còn có nước dịch đặc màu đen đặc chảy ra, thoang thoảng mùi thịt thối.

Tiết Tịnh Kỳ xem xét, không ngờ trong độc này còn hơi có tính ăn mòn, có thể ăn mòn máu thịt, cô đoán chắc máu thịt trong đó đã có chút thối rữa rồi, cái này đúng thật là có chút tàn độc mà.

Nhục Nghê còn chưa tới, trong lòng cô có hơi lo lắng, đúng lúc này Đổng Hoán đẩy cửa đi vào, nhìn thấy vết thương trên bụng trái của Đổng Nhã, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nếu như không phải định lực của hắn tốt thì chắc đã ngất đi rồi.

“Vương phi, A Nhã thế nào rồi? Sao vết thương mũi tên lại thành ra thế này?” Đổng Hoán đau lòng hỏi, nhất thời cũng không có chủ ý gì.

Tiết Tịnh Kỳ đút cho Đổng Nhã đang hôn mê uống Ma Phí Tán, khuôn mặt này tuy đã biến thành màu tím sẫm vì trúng độc, nhưng nhìn vào ngũ quan cũng có thể nhìn ra sự khuynh thành của nàng ta, vốn là một nữ tử ngạo mạn vô lễ, nhưng bây giờ lại nằm ở trước mặt cô không nói lời nào, thật đúng là tạo hoá trêu người.

“Chất độc trong mũi tên có tác dụng ăn mòn, chỉ e nó đã ăn mòn một phần da nhỏ, bây giờ ưu tiên hàng đầu là rút mũi tên ra.” Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ cũng có chút lo lắng.

Bây giờ Nhục Nghê vẫn chưa tới, rất nhiều dụng cụ phẫu thuật của cô đang ở trong hộp thuốc, nếu cô hấp tấp rút mũi tên ra, không biết có xuất huyết không. Nhưng bây giờ độc trên mũi tên không cho phép cô nghĩ nhiều như vậy nữa, cần phải rút tên.

“Được, Vương phi định làm thế nào?” Đổng Hoán nghiêm túc hỏi.

“Ngươi đi chuẩn bị thuốc cầm máu và bông gòn, nhất đinh phải nhanh.” Tiết Tịnh Kỳ nói, chỉ là trong lòng cô có chút hốt hoảng.

Đổng Hoán lập tức đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô nhìn khuôn mặt Đổng Nhã, đôi tay dần dần di chuyển đến mũi tên bên trên bụng trái, sức lực toàn thân đều đặt trên đôi tay, đôi tay vừa dùng sức, lập tức rút mũi tên ra.

Máu lập tức toé ra, Tiết Tịnh Kỳ không kịp né tránh, trên tay áo dính máu, trên mặt có chút lấm tấm, máu từ vết thương trào ra, giống như nước suối không thể nào chặn lại vậy, trong máu đỏ tươi mang máng còn hoà lẫn một chút máu màu đen, Tiết Tịnh Kỳ lập tức rút một miếng băng gạc phủ vết thương của nàng ta lại, nhưng trong chốc lát, máu đã thấm đẫm cả miếng gạc.

Tiết Tịnh Kỳ dần dần cảm thấy máu rất khó cầm lại, mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán, sắc mặt càng lúc càng khó coi, tay cô không không ngừng thay băng gạc, nếu như người không có đến nữa, chỉ e cô chỉ có thể không ngừng thay đi thay lại băng gạt ở đây thôi.

Nhìn thấy vết máu này, Tiết Tịnh Kỳ nhất thời cảm thấy đầu mình choáng váng, lúc này cửa bị đẩy ra, Đổng Hoán bưng thuốc cầm thuốc cầm máu đi vào, Tiết Tịnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cho Đổng Nhã uống.

Nhìn mũi tên đã rút ra và những miếng gạc đẫm máu, đôi mắt Đổng Hoán đau nhói giống như là có cái gì đó châm chích vậy.

“Vương phi, A Nhã thế nào rồi? Sẽ không chết chứ? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?” Đổng Hoán nhìn tất cả những thứ này mà không dám tin, rõ ràng là tiểu nha đầu được hắn ta yêu thương chiều chuộng, tại sao lại biến thành như vậy chứ, hắn không thể tha thứ cho chính mình.

Nhìn Đổng Hoán đang có chút không kiểm soát được mình, Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày đột nhiên kinh hoảng, gào lên với hắn: “Đừng làm ồn! Đổng Hoán, nàng ta sẽ không chết, nếu như ngươi không thể bình tĩnh giúp đỡ ta thì đi ra ngoài đi.”

Vốn đã đủ loạn rồi, hắn ta còn ở đây cho thêm loạn, Tiết Tịnh Kỳ dùng vai mình khẽ lau đi mồ hôi trên trán, nộ khí phừng phực mà nhìn Đổng Hoán.

Tiết Tịnh Kỳ liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục công việc trong tay, đút Đổng Nhã uống thuốc cầm máu xong, cầm máu cho vết thương, vết thương mới dễ nhìn một chút.

Đổng Hoán cũng bình tĩnh lại: “Xin lỗi, ta quá kích động rồi.”

“Ngươi giúp ta đi xem thử Nhục Nghê sao lại còn chưa về nữa.” Đôi mày thanh tú của Tiết Tịnh Kỳ khẽ nhíu lại, nói xong liền thuận tay cầm lấy khăn lông ở bên cạnh lên lau mồ hôi.

Đổng Hoán đang định mở cửa, thì Nhục Nghê đã mở cửa bước vào, mang theo một hòm thuốc bằng gỗ lê màu nâu sẫm, trên tay cầm hai bộ quần áo kháng khuẩn và khẩu trang, vừa nhìn thấy nàng ta Tiết Tịnh Kỳ lập tức đi tới, nhanh chóng mà mặc đồ chống khuẩn vào chữa trị cho Đổng Nhã.

“Nhục Nghê, khử trùng dụng cụ trước.” Tiết Tịnh Kỳ nói xong, chỉ thấy Nhục Nghê động tác càng lanh lẹ mà mở hòm thuốc ra, lấy cồn ra để khử trùng.

Một hàng dụng cụ kim bạc trong hộp thuốc khiến Đổng Hoán ở bên cạnh sửng sốt, hắn chưa từng thấy người nào dùng nhiều thứ như vậy để khám bệnh, nếu không phải vì tin tưởng, hắn nhất định sẽ tra hỏi, bây giờ hắn cũng chỉ dám suy đoán trong lòng mà thôi.