" Công lao lớn như thế, Hoàng thượng dù cho có vội, kia cũng muốn gặp mặt một lần a! Ngươi nói xem có đúng không, Cố, Đại, Nhân! " Câu trước là nói với Tôn Chính, câu sau nàng liền quay người, một đôi mắt phượng đen nhánh cứ chăm chăm mà nhìn Cố Nam An.

Cố Nam An cũng nhìn nàng, mặt vô biểu tình.

Vị Cố đại nhân này, vô luận lúc nào đi nữa, hắn vẫn luôn duy trì bộ dáng tựa như thần tiên kia. Khác không nói, chỉ riêng một thân bạch y phiêu phiêu dục tiên cũng đã rất giống nữ nhân hắn yêu nhất - Giang Tố Vân.

Khóe môi Hoa Ngu khẽ nhếch, trên mặt như có như không mang theo trào phúng, thấy Cố Nam An nhìn sang, nàng cũng không nhượng bộ nửa phần.

" Vị này... chính là Hoa công công đi? " Cố Nam An không trả lời nàng, ngược lại người phía sau hắn đứng dậy, có chút kinh ngạc mà liếc nhìn Hoa Ngu.

Hoa Ngu quay đầu, thấy được người vừa lên tiếng, ánh mắt hơi trầm xuống.

Đệ nhất mãnh tướng Hán Giang quốc, Địch Hoắc!

Đối với người này, đại khải ở đây chẳng ai quen thuộc với hắn hơn nàng đi.

Địch Hoắc cũng coi như là đối thủ cũ, tuy rằng khi nàng và hắn giao thủ, hơn phân nửa đều chấm dứt bằng kết quả nàng đại thắng. Nhưng Địch Hoắc này võ công cực kỳ cao cường, hơn nữa còn là một hán tử sắt đá, nhiều lần được người bảo hộ(?), tránh được truy kích của Hoa Ngu.

Nếu nói người mà Hoa Ngu muốn tỷ thí nhất Hán Giang quốc, tất nhiên là Địch Hoắc rồi.

Chỉ là trước đây ở trên chiến trường, bên cạnh bọn họ có quá nhiều người, đánh không được thoải mái cho lắm!

Nhưng Hoa Ngu cũng hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ có một ngày nàng ở kinh thành Túc Hạ, thậm chí ở trong hoàng cung mà gặp lại Địch Hoắc! Hơn nữa lại còn đi cùng Cố Nam An!

" Từ khi nào mà Đệ nhất mãnh tướng Địch đại tướng quân của Hán Giang quốc lại nhận thức được nô gia vậy? " Nàng hơi hơi nhấc môi, cười với Địch Hoắc một cái.

Tính ra, thái độ của nàng đối với Địch Hoắc khó có khi lại được hòa nhã.

Đây là thói quen của người tập võ, đối với cường giả, bọn họ đều thưởng thức lẫn nhau. Mà tên Địch Hoắc này, Hoa Ngu rất hiểu hắn. Địch Hoắc tuy mọi rợ, nhưng đối với hành vi của một bộ người Hán Giang quốc cũng rất khinh thường. Hắn cũng không khi dễ nhỏ yếu, tuy là đệ nhất mãnh tướng nhưng cũng chưa từng làm gì quá phận đối với Túc Hạ.

Cũng coi như là hán tử.

Dù sao, chính vì bản tính thiện lương đó mà Địch Hoắc không ít lần bị quan viên nội bộ Hán Giang mưu hại, lại còn năm lần bảy lượt trúng kế của Hoa Ngu.

Nhưng lần nào vẫn là chạy trốn trước miệng hổ!

Người như vậy, dù là quân địch, Hoa Ngu cũng kính nể.

" Hoa công công biết ta? " Địch Hoắc rất cao, vốn dĩ Cố Nam An đứng bên kia đã cao rồi, cố tình Địch Hoắc còn cao hơn Cố đại nhân một cái đầu!

Thoạt nhìn trông chả khác gì người khổng lồ, lại thêm da thịt màu đồng, dù có mang trên người bộ y phục của Túc Hạ cũng không che được cơ bắp rắn chắc, càng nhìn lại càng giống một ngọn núi nhỏ.

Tuy nói dung mạo hắn cực kỳ tuấn lãng, nhưng thân hình cường tráng thế kia, không khỏi làm cho nhân tâm cảm thấy nhút nhát.

Hắn vừa mở miệng một cái, Hoa Ngu liền thấy mấy tiểu thái giám đi theo Tôn Chính đều không nhịn được rụt cổ một chút.

" Địch đại tướng quân uy danh hiển hách, là mãnh tướng hiếm có, nô gia tự nhiên là nghe thấy! " Hoa Ngu cười nói, cũng không biết là đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười cười:

" Ở Túc Hạ vương triều, nói ra, cũng chỉ có Tam tướng Diệp gia là có thể đánh đồng với Địch đại tướng quân! "

Nàng vừa nói xong, người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, Cố Nam An đã nhìn chằm chằm nàng.

Khuôn mặt vô cùng âm trầm.

Update: 24/7/2020

le: tui là tui định bỏ rồi đấy nhưng thương mí bạn quá nên thôi _(°ω°」 ∠)_