Hoàng Nhan Đoạt Phách

Chương 52: Không hiểu cơ mưu, hào kiệt băn khoăn

Bính Dần kỳ sĩ cười nói:

- Thiên cơ bất khả lậu.

Lệnh Hồ Bình ngạc nhiên hỏi:

- Cả A Bình mà thúc thúc cũng không cho hay được ư?

Bính Dần kỳ sĩ gật đầu cười đáp:

- Đúng thế! Bất cứ ai cũng không biết được. Ngươi cũng như Nhạc lão tửu quỷ và Cái Bang chẳng ai ra ngoài thể lệ đó.

Lệnh Hồ Bình hỏi:

- Không ai được biết cẩm nang diệu kế của Thượng Quan thúc thúc thì làm thế nào để hiệp lực với thúc thúc được?

Bính Dần kỳ sĩ đáp:

- Diệu kế này của Thượng Quan thúc thúc chẳng cần ai trợ lực hết.

Lệnh Hồ Bình hỏi:

- Cả Nhạc lão tiền bối cũng vậy hay sao?

Bính Dần kỳ sĩ đáp:

- Phải rồi!

Lệnh Hồ Bình hỏi:

- Thượng Quan thúc thúc nói thế là dù bao nhiêu nhân thủ của đối phương tới nơi, một mình thúc thúc cũng đủ đối phó chăng?

Bính Dần kỳ sĩ thản nhiên đáp:

- Hay lắm! Hay lắm! Kiểu bọc tơ lấy nhặng này thằng lỏi giữ lại để lần sau dùng vào người khác.

Lệnh Hồ Bình cười ngượng thở dài. Bất cứ đối với ai, chàng cũng ứng phó được mà chỉ với bốn vị Kỳ Sĩ ở trong bảo là chàng đành chịu bó tay.

Bính Dần kỳ sĩ nói:

- Ngươi đưa cổ tay trái ra để ta coi mạch cho.

Lệnh Hồ Bình theo lời, đưa cổ tay ra. Bính Dần kỳ sĩ khẽ đặt ba ngón tay vào, nhắm mắt quan sát một lúc rôi gật đầu mở mắt ra nói:

- Không sao. Cứ thế là được.

Lệnh Hồ Bình hỏi:

- Thượng Quan thúc thúc có cần cho A Bình thêm mấy viên thuốc đề phòng khi chất độc phát tác mà uống không?

Bính Dần kỳ sĩ đáp:

- Không cần. Vừa rồi ngươi đã uống ba viên là có thể giữ cho trong vòng nửa tháng được bình yên vô sự. Ngoài ra ngươi phải nhớ một điều…

Lệnh Hồ Bình vội hỏi:

- Điều gì?

Bính Dần kỳ sĩ đáp:

- Người trúng độc chất chỉ phát tác trong một thời kỳ nhất định. Đến kỳ mà không phát tác là khiến cho đối phương hoài nghi, vậy khi ngươi về hay hơn hết là làm bộ khó chịu để đối phương khỏi đoán ra được ngươi đã bắt liên lạc ngấm ngầm với ta.

Lệnh Hồ Bình hỏi:

- Hiện giờ Vưu Thắng Đường không ở Thái Nguyên thì còn ai để ý đến chi tiết

này?

Bính Dần kỳ sĩ đáp: - Dĩ nhiên là bọn ma đầu sắp tới đây.

Lệnh Hồ Bình ngẫm nghĩ một lúc, bỗng chàng nhíu cặp lông mày ngửng đầu lên

hỏi:

- Giả tỷ bọn ma đầu này có ý thử thách hạ lệnh cho A Bình đối phó với Thượng Quan thúc thúc thì làm thế nào?

Bính Dần kỳ sĩ đáp:

- Điểm này có thể xảy ra.

Lệnh Hồ Bình hỏi:

- Gặp trường hợp đó, Thượng Quan thúc thúc bảo A Bình ứng phó bằng cách nào cho phải?

Bính Dần kỳ sĩ cười đáp:

- Ngươi cứ lãnh mạng một cách hân hoan.

Lệnh Hồ Bình ngơ ngác hỏi:

- Thúc thúc bảo sao? Lãnh mạng một cách hân hoan ư?

Bính Dần kỳ sĩ gật đầu đáp:

- Phải rồi. Ngươi còn có thể tỏ ra tích cực hơn thế bằng cách khi thấy đối phương tới đây, ngươi đừng chờ họ nói ra, chính ngươi đã nhắc tới rồi…

Lệnh Hồ Bình nói:

- Thượng Quan thúc thúc đừng nói giỡn.

Bính Dần kỳ sĩ “ủa” một tiếng hỏi:

- Ai nói giỡn với ngươi?

Lệnh Hồ Bình hỏi lại:

- A Bình chủ động đề nghị, dĩ nhiên đối phương chấp thuận. Chẳng lẽ khi ấy A Bình động thủ với Thượng Quan thúc thúc thật ư?

Bính Dần kỳ sĩ cười đáp:

- Về điểm này thúc thúc ta có cách an bài, thằng lõi cứ yên tâm.

Lệnh Hồ Bình hỏi:

- Thượng Quan thúc thúc định an bài bằng cách nào?

Bính Dần kỳ sĩ đáp:

- Cũng như câu lúc nãy, thiên cơ bất khả lậu.

- Thực ra… cũng chẳng có điều chi không ổn. Lão phu chỉ lo lão đệ chưa phải là đối thủ của Bính Dần kỳ sĩ.

Lệnh Hồ Bình vỗ ngực nói:

- Xin ba vị cứ yên tâm.

Thú Tâm Ông “ủa” một tiếng hỏi:

- Lão đệ đã tự tin thắng được Bính Dần kỳ sĩ chăng?

Lệnh Hồ Bình ngạo nghễ cười đáp:

- Không hiểu ba vị đã nghe đến tiểu đệ ngày trước đã lôi đài giao thủ với lão quái xấu xa chưa?

Thú Tâm Ông vội hỏi lại:

- Nghe nói tới rồi. Sao? Có phải lão đệ muốn nói quái nhân nào đó là Bính Dần kỳ sĩ hóa thân không?

Lệnh Hồ Bình đáp:

- Lão xú quái đó nếu quả là Bính Dần kỳ sĩ hóa thân thì không đáng nhắc lại nữa.

Thú Tâm Ông ngạc nhiên hỏi:

- Vậy lão xú quái đó là ai?

Lệnh Hồ Bình đáp:

- Là Giáp Tý kỳ sĩ.

Thú Tâm Ông nghi hoặc hỏi:

- Giáp Tý kỳ sĩ hay Bính Dần kỳ sĩ thì có khác gì nhau?

Lệnh Hồ Bình đáp:

- Khác nhau nhiều lắm chứ.

Thiên Phát Ông hỏi xen vào:

- Lão đệ! Lão đệ muốn nói về phương diện gì?

Lệnh Hồ Bình đáp:

- Về phương diện võ công.

Thiên Sát Ông hỏi:

- Võ công hai nhân vật đó ai hơn ai?

Lệnh Hồ Bình đáp:

- Giáp Tý kỳ sĩ ngoài thuật coi tướng người, võ công cũng đến trình độ xuất thần nhập hóa. Còn Bính Dần kỳ sĩ bất quá chỉ nghiên cứu về môn Thiên Văn tinh tượng, võ công vào hạng trung bình mà thôi. Cái vị thử nghĩ coi, đến Giáp Tý kỳ sĩ bản tòa còn giữ được thế quân bình, chẳng lẽ không thu thập nổi Bính Dần kỳ sĩ ư?

Ngoài miệng chàng ba hoa khoác lác mà trong bụng không khỏi cười thầm.

Những câu chàng nói mà Bính Dần kỳ sĩ nghe thấy tất không khỏi hành tội sống chàng.

Chàng bịa chuyện hoang đường, Tam Ma nghe rất lấy làm thú vị, vì chuyến này chúng được phái đến Thái Nguyên để xét nghiệm chàng đối với bọn chúng thế nào. Dù chàng đến Thái Nguyên chưa làm nên việc gì mà chỉ một điểm chàng chưa nảy ra ý định đào tẩu đã đủ khiến cho đối phương thỏa mãn rồi.

Hơn nữa, chất độc trong người chàng đến thời kỳ phát tác đã có dấu hiệu rõ rệt, càng khiến Tam Ma tin chàng chân tâm quy thuận. Trước tình hình này dĩ nhiên Tam Ma không hoài nghi là giả dối.

Tam Ma trong lòng vẫn úy kỵ bọn tứ Kỳ Sĩ, nên chúng đến Thái Nguyên chưa tìm vào phân đà Cái Bang ngay.

Nay Tam Ma nghe Lệnh Hồ Bình phân tích khác nào được uống một viên thuốc an thần.

Thực tế, Tứ Kỳ Sĩ không mạnh bằng gã tiểu tử này thì còn chi đáng sợ nữa?

Muốn biểu diển cho rõ sự thực, Lệnh Hồ Bình lại nhìn ba vị Lam y hộ pháp ngồi trước tiệc trỏ tay nói một cách hào hùng:

- Sáng mai bản tòa chỉ cần dẫn ba vị này đi là đủ rồi. Ba vị hộ pháp đừng có lộ diện. Cứ ở đây chờ báo tin thắng trận là được. Vì ba vị mà xuất hiện có thể đưa Bính Dần kỳ sĩ đến chỗ khiếp sợ phải bỏ chạy. Sau này muốn kiếm hắn không phải là chuyện dễ.

Dĩ nhiên Tam Ma ưng chịu đề nghị của chàng.

Thiên Sát Ông Cáp Minh Niên vuốt râu gật đầu nói:

- Lão đệ nói đúng.

Thế là công việc quyết định xong.

Ba tên Lam y hộ pháp đều là tráng hán lối bốn chục tuổi. Một người tên gọi Bạch Cốt Xoa Phương Vân Mi, một người là Truy Mệnh Tiêu Tiền Đại Lai. Ngoài ra còn người hình dong cổ quái, danh tự kỳ dị, ngoại hiệu cũng khác thường. Mặt hắn lệch một bên, hai mắt nhỏ ty hí, mũi càng nhỏ hơn, coi như một hạt đậu phọng. Người này họ Chi tên gọi Tam Giải, ngoại hiệu là Nhạ Bất Đắc (đừng dây vào).

Đây là lần đầu tiên Lệnh Hồ Bình nghe thấy thứ tên hiệu đặc biệt và coi diện mạo kỳ dị. Nhưng chàng cũng nhận ra ba người này lựa chọn ở trong đám Lam y hộ pháp không phải chuyện ngẫu nhiên, chắc họ có võ công tàn độc. Nhất là nhân vật mang danh hiệu Nhạ Bất Đắc Chi Tam Giải là một kẻ không nên giây vào.

Lệnh Hồ Bình ở địa vị cẩm y hộ pháp có thể tra hỏi gốc ngọn ba người này, nhưng chàng không làm thế vì sợ bọn Tam Ma sinh lòng vờ vực. Đồng thời chàng e không hỏi được thực tình thì thà rằng chẳng biết còn hơn. Chàng đã dùng thủ đoạn đối với Tam Ma, dĩ nhiên cố tránh cho khỏi mắc bẫy.

Hôm sau mới tờ mờ sáng, Lệnh Hồ Bình dẫn ba tên Lam y hộ pháp chạy ra ngoài thành cửa bắc đến phân đà Cái Bang.

Dọc đường Lệnh Hồ Bình sóng lòng dào dạt vì chàng thủy chung đoán không ra Bính Dần kỳ sĩ muốn dở trò gì.

Bính Dần kỳ sĩ bảo đã có phương pháp đối với Vô Lượng Tam Ma, chàng rất đem lòng tin tưởng, vì Tứ Kỳ Sĩ ngoài những môn tuyệt nghệ, nhân vật nào cũng nhiều uy tín, kế hoạch biến ảo vô cùng. Trong bụng Bính Dần kỳ sĩ đã có thành kiến cũng chưa biết chừng.

Có điều y dặn chàng hăng hái đón lấy trách nhiệm hành động thay thế cho Tam Ma thì chàng không sao hiểu được.

Trong mình đã trúng độc, chàng chẳng thể cùng người chiến đấu cho hao tốn chân khí. Lát nữa hai bên đối diện chàng sẽ hành động ra sao?

Giã vờ nghinh chiến chăng? Điểm này nhất định không được rồi, vì chẳng phải có một mình chàng mà còn mấy kẻ đi theo. Nếu không thi triển công phu chân thực thì làm thế nào để tránh khỏi tai mắt bọn tùy tùng?

Lệnh Hồ Bình càng suy nghĩ càng bối rối.

Chỉ trong khoảng khắc, đoàn người ra khỏi cửa bắc một đoạn đường đã ngó thấy phân đà Cái Bang không còn xa mấy.

Lệnh Hồ Bình đành gác bỏ tạp niệm, dừng bước quay lại nhìn ba tên Lam y hộ pháp đánh tay làm hiệu cho chúng chia ba đường tản ra xa. Chàng đề tụ chân khí tung mình vọt lên tòa môn lâu phía trước.

Người chàng vừa đứng vững, ba bên Lam y hộ pháp cũng có hai người chia ra hai ngã đông tây nhảy lên mái sườn phòng. Còn một tên lưu lại ở bên ngoài để coi chừng.

Lệnh Hồ Bình ở trên cao ngó xuống. Chàng đão mắt ngó quanh một lượt rồi ngẩn người ra.

Tòa phân đà ngày nguyên là một đạo quán. Trong chùa trừ hai tòa điện chính tiền hậu và hai sương phòng, phía sau còn có một khu đình viện rất rộng để đạo sĩ trong chùa dùng làm nơi tụ tập pháp sự.

Đệ tử Cái Bang dậy sớm đã thành thói quen. Hàng ngày cứ trời sáng là bất luận kẻ tôn người ty cũng dời khỏi chỗ nằm, rèn luyện quyền cước. Khu quảng trường này hiện nay dùng làm nơi rèn luyện thân thủ cho đệ tử Cái Bang.

Bữa nay quảng trường yên lặng như tờ không một bóng người.

Bạch Cốt Xoa Phương Vân Phi và Truy Mạng Tiêu Tiền Đại Lai ở trên hai sương phòng phía đông và phía tây đều phát giác ra tình hình có điều khác lạ.

Hai người từ trên nóc nhà hạ mình xuống chạy vào đại điện.

Lệnh Hồ Bình biết hai người đang xục tìm nên cũng không cản trở.

Lát sau hai người trở ra tay không.

Lệnh Hồ Bình dựng mặt lên hỏi:

- Phía dưới có người không?

Bạch Cốt Xoa Phương Vân Phi lắc đầu đáp:

- Chẳng thấy một bóng quỷ nào hết. Dường như bọn khiếu hóa thối tha đã phong thanh từ mấy bữa trước là chúng ta sắp tới đây…

Truy Mạng Tiêu Tiền Đại Lai nói theo:

- Bọn xú hóa tử này thật khả ố! Tại hạ tưởng nên phóng hỏa đốt phăng tòa đạo quán này đi là xong.

Lệnh Hồ Bình bỗng nghe thanh âm rất nhỏ bé lọt vào tai:

- Thành lõi cứ tán thành đi.

Hiển nhiên đây là thanh âm Bính Dần kỳ sĩ.

Lệnh Hồ Bình không khỏi ngơ ngác tự hỏi:

- Tòa đạo quán này nay đã thành tài sản của phân đà Cái Bang, ta ngăn cản còn chưa được, sao lại tán thành? Thế có khác gì giúp kẻ dữ làm điều tàn ngược?

Nhưng Bính Dần kỳ sĩ đã sai bảo như vậy tất là có thâm ý, chàng đành phải tuân theo liền gật đầu đáp:

- Phải rồi! Bản tòa cũng nghĩ như thế. Các ngươi động thủ đi!

Hai tên Lam y hộ pháp thấy thượng ty chấp nhận đề nghị của mình đều lấy làm khoan khoái, lập tức móc hỏa tập chia nhau đi đốt.

Sát nhân phóng hỏa nguyên là kiệt tác của bọn ma đầu, chúng hành động rất mau lẹ.

Chỉ trong khoảng khắc bốn mặt đều bốc lửa. Lửa cháy mỗi lúc một dữ dội. Cả tòa đạo quán biến thành biển lửa.

Hai tên Lam y hộ phát vỗ tay reo cười.

Chỉ có tên hình dong cổ quái là Nhạ Bất Đắc Chi Tam Giải vẫn ở bên ngoài canh chừng là nét mặt không lộ vẻ gì. Dường như hắn đã được chứng kiến rất nhiều vụ phát hỏa, chỉ coi như trò chơi trẻ nít, chẳng bỏ một tiếng cười.

Một hồi đồng la từ phía xa xa vọng lại. Bên cạnh biển lửa đã phát giác ra có người tới. Lệnh Hồ Bình buông tiếng thở dài. Từ ngày chàng ra đời đến nay, đây là lần thứ nhất chàng tham dự vào hành vi khủng bố của bọn giết người.

Chàng không hiểu rồi đây Bính Dần kỳ sĩ sẽ giải thích ra sao?

Với tư cách Cẩm y hộ pháp, chàng có thể kịp thời cản trở, nhưng Bính Dần kỳ sĩ lại xui chàng ngỏ ý tán thành, chàng nghĩ không thấu đạo lý bên trong.

Tiếng đồng la cùng tiếng hô hoán mỗi lúc một gần. Lệnh Hồ Bình xua tay nói:

- Chúng ta bỏ đi thôi.

Về đến Long Hổ phân đà, ba lão ma đầu tranh nhau hỏi về kết quả chuyến đi này, Lệnh Hồ Bình làm bộ chán nản, lắc đầu gượng cười, chẳng nói năng gì.

Bạch Cốt Xoa Phương Vân Phi liền thay chàng báo cáo những chuyện đã trải qua.

Tam Ma cho là Bính Dần kỳ sĩ đã dẫn đệ tử Cái Bang ở phân đà chuyển đi chỗ khác, đều lấy làm thất vọng.

Tuyệt Tình Ông Tân Chiến Tương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Lão phu tin rằng cha đó nhất quyết chưa dời khỏi Thái Nguyên.

Lão ma đầu này trước nay trầm lặng ít nói mà lần này lão lại lên tiếng trước.

Thủ Tâm Ông Lãnh Bắc Đầu vội hỏi:

- Sao biết?

Tuyệt Tình Ông Tân Chiến Tương hắng dặng lạnh lùng đáp:

- Vì lão phu chẳng thể tin một vị Kỳ Sĩ ở Kỳ Sĩ Bảo lại vô dụng đến thế. Không thì người đối đầu với chúng phải là phải là Bính Dần kỳ sĩ chân chính.

Thiên Sát Ông chau mày hỏi:

- Chu vi thành Thái Nguyên đến mấy chục dặm, cư dân không dưới trăm nhà. Hắn mà không lộ diện thì chúng ta biết ai đâu tìm kiếm?

Lệnh Hồ Bình động tâm nghĩ thầm:

- Phải rồi! Kế hoạch của Bính Dần kỳ sĩ có thể theo chủ ý này. Lão nhân gia không chịu lộ diện để mấy tên ma đầu chia đường đi kiếm mình mới đối phó được dễ dàng.

Nhưng ý nghĩa của chàng lập tức rơi vào khoảng không.

Thú Tâm Ông nói:

- Vụ này khó khăn đây. Bên chúng ta đã có thủ hạ, vậy giao cho Tô phân đà chuá đi thám thính các ngã là xong…

Thiên Sát Ông nhíu cặp lông mày đáp:

- Đành làm thế vậy.

Bạch Cốt Xoa Phương Vân Phi liền kêu phân đà chúa Hạt Nhãn Phán Quan Tổ Quan Tổ đến đem ý kiến của Tam Ma giao phó cho hắn thực hành.

Hạt Nhãn Phán Quan Tổ Quan Tổ không dám chậm trễ, lập tức triệu hai chục tên bang đồ hạ lệnh cho chúng chia nhau đi dò la.

Hơn hai chục tên bang đồ nhốn nháu một lúc rồi đi hết sạch.

Lệnh Hồ Bình thấy tình cảnh này vừa bực mình lại vừa tức cười, bụng bảo dạ:

- Đúng như lời Thú Tâm Ông, trừ phi là kỳ sĩ giả hiệu thì bọn tiểu lâu la này mới kiếm ra được. Nếu Bính Dần kỳ sĩ ngớ ngẩn như vậy thì không còn xứng đáng làm kỳ sĩ nữa.

Tuy nhiên chàng không khỏi ngấm ngầm lo âu cho số phận đệ tử Cái Bang.

Chàng không hiểu Bính Dần kỳ sĩ đưa bọn này đi an trí ở đâu, nhưng trong trí tưởng tượng vụ này không phải chuyện dễ dàng.

Bất cứ một nơi hẻo lánh nào đột nhiên mọc ra mấy chục tên khiếu hóa cả già lẫn trẻ lại chẳng khiến cho người ta chú ý và sinh lòng ngờ vực. Mặt khác bang đồ Long Hổ bang đã bàn cứ ở Thái Nguyên lâu ngày dĩ nhiên về địa hình và nhân vật quen thuộc so với đệ tử Cái Bang cũng chẳng kém gì.

Dù bọn bang đồ thân thủ chẳng lấy gì làm cao minh, nhưng về việc kiếm người thì chỉ một tên đệ tử Cái Bang lọt vào mắt chúng cũng đủ làm cho cục diện biến đổi.

Bọn ma đầu mà bắt được mấy tên đệ tử Cái Bang, chúng dùng thủ đoạn tàn ngược tra hỏi liệu Bính Dần kỳ sĩ có ra mặt không?

Lệnh Hồ Bình lo âu về điểm này, sau quả nhiên thành sự thực.

Chiều hôm ấy, ba tên bang đồ ở phân đà reo hò giải một người từ ngoài vào, đúng là một đệ tử Cái Bang.

Tên đệ tử này mới ba chục tuổi, thân hình ốm nhắt, hai chân dài đặc biệt, lưng đeo một nút, giữ địa vị tư sự ở phân đà.

Lệnh Hồ Bình ngó thấy trong lòng hồi hộp. Chàng đã quen mặt hắn còn biết tên là Cao Trung Hán, ngoại hiệu là Dạ Tấu Thiên Hồ. Bây giờ biết làm thế nào?

Nhất định Tam Ma sẽ tra hỏi khẩu cung Dạ Tấu Thiên Hồ cho ra trụ sở của Bính Dần kỳ sĩ.

Bất luận Dạ Tấu Thiên Hồ có cung xưng hay không, hắn nhất định đau đớn. Nếu hắn quật cường có khi nhân đó mà mất mạng.

Trong con mắt Tam Ma, một tên khiếu hóa là vật nhỏ bé không đáng kể.

Lệnh Hồ Bình tự hỏi:

- Lúc đó ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ Lãng Đãng công tử cứ dương mắt lên nhìn, để một tên đệ tử Cái Bang bị đả tử?

Lệnh Hồ Bình nghĩ tới đây không hỏi ta oán Bính Dần kỳ sĩ.

Hiện giờ Long Hổ bang chưa công khai ra mặt giang hồ đồng thời không có chuyện xung đột với Cái Bang.

Đối tượng của bang chúa bang này là mộ vị Kỳ Sĩ.

Chuyến này Bính Dần kỳ sĩ đến Thái Nguyên vẫn xuất hiện ở phân đà Cái Bang, nếu không thì chẳng có chuyện gì.

Hiện giờ toà nhà phân đà Cái Bang đã bị thiêu hủy, có giết một tên đệ tử chẳng đáng kể vào đâu.

Dạ Tấu Thiên Hồ bị áp giải vào đại sảnh, ba tên lão ma ngó thấy đều sáng mắt

lên.

Thủ Tâm Ông Lãnh Bắc Đầu “ủa” một tiếng hỏi:

- Gã tiểu tử này bắt được ở đâu?

Một trong ba bên bang đồ Long Hổ mặt có nốt ruồi đen đáp:

- Ở sau phường Kiều Kỳ, gã cầm một cái bình lớn vào phường mua rượu.

Thú Tâm Ông cười ha hả nói:

- Hay lắm! Hay lắm! Các ngươi đã tìm đúng chổ. Công lao này rất lớn, sẽ được trọng thưởng. Ha ha!