Cao Hoan! Vị Đàn chủ nhẹ bước đi ra từ trong bóng tối ấy chính là Cao Hoan!

Phong Sa ngơ ngẩn nhìn hắn, bờ môi run run, không nói một lời, chỉ từ từ lui lại.

Một tháng nay, bản thân nàng tuy không thừa nhận, nhưng sâu tận đáy lòng lại mong mỏi được gặp lại hắn, nhưng hôm nay... không ngờ... họ lại gặp nhau bất thình lình như thế này, trong tình huống như thế này.

Lúc này, Lý Bân đã ẵm gọn thi thể của Thanh Thanh từ từ đứng lên. Máu từ ngực người yêu ứa ra, thấm đẫm cả nửa thân người hắn. Hắn đờ đẫn bước đi, căn bản không lưu ý vô số sát thủ đang án kiếm ở bên cạnh, thẳng bước mà tiến, ngay cả nhãn thần cũng biến thành si ngốc.

“Ngươi... sau này có hối hận không?” Khi Lý Mân đi ngang A Tĩnh, nàng đột nhiên mỉm cười lợt lạt hỏi nhỏ một câu. Giữa hai mắt nàng hiện lên một thứ thần sắc rất khó đoán, có chút lành lạnh, sắc bén như dao.

Cả lời của Thính Tuyết lâu nữ lĩnh chủ cũng không hề lọt vào tay, Lý Mân cứ y vậy ôm chặt thi thể Thanh Thanh, vượt qua khỏi A Tĩnh, căn bản không để ý gì đến thanh kiếm đỏ chói đã nhiễm máu hàng vạn người lấp ló cạnh thân nàng.

Tên Xuy Hoa tiểu trúc sát thủ này đúng là đã lú lẫn mất rồi, mặc tất cả, không lưỡng lự gì đi thẳng ra khỏi cửa.

Hắn muốn rời khỏi nơi ấy, thậm chí kiếm cũng không mang theo, trực tiếp muốn đi ngay ra khỏi Xuy Hoa tiểu trúc!

Quang mang lạnh lùng lóe lên trong mắt Cao Hoan, hắn không thèm nghĩ, với thân phận Đàn chủ, hắn ra tay. Ngón tay bún ra, một ám khí lạnh lẽo phóng vụt trong không khí. Những người muốn li khai khỏi Thính Tuyết lâu từ đó đến giờ đều không dễ dàng!

Tuy nhiên, ám khí tử vong ấy vừa bay vượt qua người nữ tử áo đỏ thì đột nhiên lệch khỏi phương hướng ban đầu, kêu độp một tiếng cắm lên trên cửa. Lý Mân không hề hay biết, cả đầu cũng không quay lại, ngang nhiên đi về phía trước, vượt qua khỏi cửa.

“Để hắn đi”. Ngón tay vừa rồi chợt động, A Tĩnh đánh lệch hướng ám khí, hạ lệnh.

Tất cả sát thủ bỏ tay đang án kiếm ra, lùi qua một bên. Trên gương mặt Thính Tuyết lâu nữ lĩnh chủ không có tí biểu tình nào, nhìn thuộc hạ thất thần ôm chặt người yêu rời khỏi cửa, khe khẽ phân phó: “Những người khác ra ngoài cho ta”.

Những thuộc hạ đều lui ra, cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Mục quang của Phong Sa từ lúc đầu đã không rời khỏi mặt Cao Hoan. Nàng thủy chung chẳng nói câu nào, quyết định lùi lại, lùi về ám đạo.

Nhưng trước khi nàng lùi đến nơi, A Tĩnh chợt động, vươn tay giữ chặt lấy nàng.

“Rất tốt. Hôm nay ta cho hai ngươi một cơ hội cuối cùng... Nói cho rõ mọi điều”. Ngữ khí của A Tĩnh bình tĩnh, không vui không buồn, từ từ nhưng quyết đoán: “Không cần biết thế nào, hôm nay cũng nên có một sự rốt ráo”.

“Kỳ thật, chuyện đó đã làm xong lâu rồi”. Cao Hoan chỉ điềm nhiên trả lời.

Nhìn con người đột nhiên biến thành xa lạ ấy, Phong Sa khẽ máy động môi, thật lâu sau cuối cùng không nhịn được, mắng: “Cao Hoan, ngươi căn bản không phải là người!”

Cao Hoan cũng đang tĩnh lặng nhìn nàng, không hề mở miệng. Khi nghe được lời này, thần sắc của hắn như chợt nhẹ hẳn đi, khóe miệng phát ra nụ cười nhạt nhẻo, thong thả đáp: “Cô nói đúng lắm”.

Trả lời xong câu đó, hắn chuyển sang A Tĩnh, cung kính nói: “Tĩnh cô nương, lời đã nói rõ ràng rồi. Chúc hạ cáo lui”.

Hắn từ từ chuyển thân, mục quang thủy chung không có tí ti dao động.

“Mọi chuyện hôm nay cũng là chuyện tiểu Cao đã trải qua từ bảy năm về trước. Ngươi đừng có cho rằng là hắn không hiểu sự cảm thụ của Lý Mân”. A Tĩnh cuối cùng cũng cất tiếng, điềm đạm cho Phong Sa biết.

Phong Sa kinh hãi, giương mắt nhìn Cao Hoan. Lần đầu tiên, con người đó tránh cái nhìn của nàng.

A Tĩnh cứ nhất mực nhìn vào hư vô, mặt không biểu tình: “Ngươi mà biết cái gì? Chính là vì hiểu rõ, nên mới vô tình”.

Hai tay Cao Hoan chợt nắm chặt, đầu vai run run, hiển nhiên câu nói này đánh thẳng vào nội tâm của hắn.

“Ta mang ngươi đến đây, chính là muốn ngươi hiểu rõ hắn vì sao lại biến thành như vậy”, A Tĩnh nhìn vào mắt Phong Sa, nhấn mạnh từng từ, “Diệp cô nương, cô và chúng ta không cùng một loại người, ta cũng không cầu cô có thể tha thứ cái gì cả... Nhưng, ít nhất cũng hy vọng cô có thể lý giải thứ sinh hoạt như thế này, để sau đó mới quyết định có hận hắn hay không”.

Phong Sa tuy không nói, nhưng lệ đã chảy ra đầy mắt.

A Tĩnh nhẹ vỗ lên vai nàng, ánh mắt sau mạng che mặt chợt dao động: “Còn có lời gì muốn nói, các ngươi cần nói cho hết. Rời khỏi phòng này rồi, các ngươi coi như là những người chưa quen chưa biết”.

Khẽ thở dài, vị nữ tử áo đỏ bỏ vào trong bí đạo.

Khi cửa bí đạo đóng lại, nàng nghe tiếng Phong Sa khóc, tiếng khóc thật thảm thiết.

* * * * *

Trên gương mặt thanh lệ của A Tĩnh đeo một chiếc khăn mỏng, ngồi yên tĩnh trong mật thất chờ Tiêu Ức Tình.

“Nàng sao vậy, tự nhiên lại thả Lý Mân đi!” Tiêu Ức Tình đẩy cửa, câu đầu tiên quả nhiên là lời nghiêm trách, “Nàng không biết là sau khi hắn rời khỏi đây, nếu rơi vào tay Phong Vũ tổ chức hoặc Thiên Y hội, thì đối với trong Lâu bất lợi như thế nào!”

“Ta biết”. A Tĩnh bình tĩnh đáp, đôi mắt trong như làn nước khẽ nhướn lên, nhìn Tiêu Ức Tình chăm chú.

Tiêu Ức Tình nhíu mày, bước lại ngồi đối diện với nàng, bình tĩnh lại, hỏi: “Vậy thì nàng sao vậy? Là hồ đồ sao?”

“Dù gì quá thanh tỉnh cũng không tốt, suốt đời người cũng cần hồ đồ vài lần”. A Tĩnh vẫn bình tĩnh đáp.

“Vậy sao? Hôm nay ta mới biết nàng thỉnh thoảng cũng thích hồ đồ”. Tiêu Ức Tình cười lạnh, gương mặt trắng trẻo tuấn tú có chút giận, thậm chí giọng nói thường rất ôn hòa cũng đã biến thành hừng hực bức người, “Rất may là ta còn chưa hồ đồ! Ta đã phái người giỏi ngựa hay đuổi gấp theo, thu hồi thủ cấp của Lý Mân trở về!”

Thân người đang ngồi thẳng của A Tĩnh chợt giật nẫy, ngón tay nàng dùng lực bấu thẳng vào chưởng tâm.

Ánh mắt của nàng lúc đó như thiểm điện, xuyên qua mạng che mặt nhìn thẳng Tiêu Ức Tình, hỏi gằn từng tiếng: “Ngươi, đã giết Lý Mân?”

“Không sai”, Tiêu Ức Tình lạnh lùng đáp, “Thì làm sao nào?”

A Tĩnh nhìn y trừng trừng, ánh mắt hiện ra sự lạnh lùng và sát khí khiến người ta nhìn mà cả kinh. Nhưng Tiêu Ức Tình vẫn cười lạnh, cúi người xuống, khe khẽ mở tấm khăn mỏng trên mặt nàng ra, nhìn nàng với vẻ gây hấn, lạnh lùng hỏi: “Nàng có thể ngăn ta giết hắn?”

A Tĩnh không nói một lời nhìn y, ánh mắt biến chuyển bất định, đột nhiên hiện lên một nụ cười lạnh khó hiểu.

Tiêu Ức Tình cũng không nói không rằng nhìn nàng, nhưng ánh mắt từ từ biến thành nhu hòa, thở dài một tiếng, chỏi tay đứng dậy: “Ta biết ta làm vậy nàng sẽ thương tâm. Nhưng đừng trách ta bất cận nhân tình, đó là quy củ trong lâu, không thể phá. Nếu để Lý Mân đi, nói không chừng sẽ mang tới nhiều hậu hoạn, giống như chuyện của Lôi Sở Vân ngày trước vậy, chẳng lẽ nàng đã quên?”

Lại đề cập đến cái tên này, dù chỉ là vô thức. Y nâng ly lên uống cạn.

Uống quá gấp, gấp đến nổi Thính Tuyết lâu chủ phát ho, vội lấy trong người ra một cái khăn trắng như tuyết đưa lên miệng, thoáng sau, nó lập tức đỏ hồng!

Sắc mặt A Tĩnh khẽ biến, đứng vậy bước nhanh tới, kéo cái rèm cực nặng, lấy lò sưởi tay ra, rồi đoạt lấy chung rượu từ trong tay Thính Tuyết lâu chủ, ném vào trong góc phòng: “Mặc đại phu chẳng phải nói là không được uống rượu rồi sao? Một mặt cầu y, một mặt chà đạp thân thể của mình. Huynh rốt cuộc là muốn sống hay không đây?”

Tuy nhiên cực lực áp thanh âm nhỏ xuống, nhưng vẻ khẩn cấp và bực mình vẫn vô tình lộ rõ ra ngoài.

Tiêu Ức Tình ho đến nỗi hai má đỏ bừng, hai vai không ngừng co rút, tựa hồ như muốn đem hai lá phổi tống ra ngoài. Thật lâu sau, y mới lắng lại, cười khổ: “Có những lúc... Ta quả là có nghĩ nếu thật sự như thế mà chết đi sẽ đẹp biết bao...”.

“Chết rồi rất tiếc là có thể giải quyết mọi thứ, nhưng sự sống chết của huynh hiện giờ không phải chuyện của cá nhân huynh nữa”. Khe khẽ cười, A Tĩnh đưa lò sưởi tay bằng vàng đặt vào lòng bàn tay y, “Huynh chết rồi, trên dưới vạn người ở Thính Tuyết lâu sẽ thế nào?”

“Kỳ thật, có thật là thiếu đi người nào đó thì người ta sẽ nhất định không thể sống tiếp được không?” Tiêu Ức Tình không cho ý đó là hay, cười cười, nhưng ánh mắt lại lãnh đạm hẳn đi.

Từ khi từ Điền Nam trở về, y tựa hồ biến thành cực kỳ mệt mỏi. Lúc trước mỗi khi nghĩ đến tử đệ trong lâu, dính vào là không muốn bỏ ra, nhưng hiện giờ mỗi khi nói đến, y lại cảm thấy không muốn đoái hoài gì đến.

A Tĩnh không hiểu nhìn y, trong lòng chợt có cảm giác bất tường: nếu như một bệnh nhân không còn điều gì quyến luyến trên thế gian này, có nghĩa là cơn bệnh sẽ nhanh chóng lấy đi sự khỏe mạnh của người đó.

Im lặng. Tiêu Ức Tình trầm ngâm một lúc, đột nhiên khẽ cười, hỏi: “Hôm nay nàng đến mật thất, chắc là muốn nói với ta điều gì, đúng không? A Tĩnh?”

A Tĩnh chần chừ một chút, từ tốn đáp: “Hôm khác hẳn nói, hôm nay không thích hợp”.

“Vì cái gì?” Tiêu Ức Tình có điểm kỳ quái, “Có chuyện gì đáng để nàng giấu giấu diếm diếm như vậy?”

A Tĩnh chồm người tới, đáp: “Ta muốn cầu huynh cho Cao Hoan tự do, để cho hắn cùng Phong Sa ly khai”.

Sắc mặt Tiêu Ức Tình lập tức biến đổi, mục quang sắc bén hẳn lên: “Nàng nói để Cao Hoan đi? Hắn lúc này đang ở đỉnh cao, nếu lãnh đạo và tổ chức sát thủ của Xuy Hoa tiểu trức, ít nhất cũng có thể hiệu lực cho ta năm năm... Nàng lại vì một nữ tử không biết lai lịch ngoài lâu, yêu cầu ta bỏ qua nhân tài như vậy sao?”

Mục quang của y như thanh kiếm bén đâm vào A Tĩnh, ẩn chứa vẻ phẫn nộ.

“Nhậm Phi Dương ưu tú phi thường, sau khi huấn luyện xong, hoàn toàn có thể đến thay thế cho Cao Hoan”. Ánh mắt của A Tĩnh thủy chung vẫn nhìn thẳng y, không tránh không né, nhẹ giọng nói tiếp: “Nếu như đã tìm được người mới, huynh cũng không có tổn thất gì nhiều. Hắn đã sớm đến mức cực hạn rồi. Nếu không để Tiểu Cao đi, ta sợ sớm muộn gì hắn cũng triệt để sụp đổ... Đến lúc đó, huynh chẳng có được cái gì hết”.

Nữ lĩnh chúa Thính Tuyết lâu đột nhiên cúi thấp đầu, thở dài một tiếng, tiếp: “Tiêu lâu chủ, coi như làm một việc thiện đi! Huynh nghĩ coi, chúng ta đã giết biết bao nhiêu người, lưu lại bao nhiều máu? Thứ tội thâm trọng như vậy...”.

Nhãn thần của Tiêu Ức Tình khẽ biến, nhẹ chộp lấy tay nàng, nắm chặt, cúi đầu nhìn nàng, thở dài: “Nàng lại sợ tội nghiệt sao? Yên tâm, cho dù có vào địa ngục, ta cũng sẽ vào sớm hơn nàng nhiều”.

Bàn tay A Tĩnh trong tay Tiêu Ức Tình khe khẽ run, giống như giọng nói của nàng vậy.

Nhìn những chiếc lá xanh bên ngoài tòa bạch lâu dưới ánh dương quang xán lạn, ánh mắt của A Tĩnh chợt mông lung: “Năm ấy sau khi giết toàn gia Lôi thị của Phích Lịch đường, ta biết tội mình không cách gì tha thứ; Sau này cùng huynh chinh chiến mọi nơi suốt mấy năm, giết người như ma, huyết lưu thành sông, càng biết chết rồi tất nhập địa ngục. Hơn nữa trong trận chiến ở Bái Nguyệt giáo...”.

Nói đến đây, lời của nàng chợt dừng lại, không nói tiếp nữa.

Nhưng mục quang của Tiêu Ức Tình đã biến, lầm thầm thốt: “Bái Nguyệt giáo, Bái Nguyệt giáo...”.

Thần sắc của y có chút hoảng hốt, phảng phất như đụng phải vết thương giấu kín bấy lâu nay.

Những tâm sự như thế nguyên là đề tài kỵ húy không hề nói ra giữa hai người.

Trong hoảng hốt, y dường như nhìn thấy đại hỏa trên hồ, nhìn thấy từng xác chết và những đống xương trắng, còn có một cái đầu nằm im lìm dưới lòng đất... Mồ hôi lạnh ướt đầy trán, y không tự chủ nắm chặt tay A Tĩnh, ho lên kịch liệt.

Già yếu, già yếu a... Lúc này, ngươi ở trong Địa ngục ấy, tình trạng thế nào?

Ánh mắt của y dừng lại ở hộ thân phù cũ kỹ đeo ở cổ nàng, thần sắc đột nhiên chấn động. Người ấy tuy đã mất rồi, nhưng thứ chấp niệm thâm trầm và tha thiết vẫn dừng lại bên cạnh người con gái mà hắn muốn thủ hộ!

Thuận theo mục quang của y, A Tĩnh vô thức rụt tay về, sờ lên cái hộ thân phù. Trong sát na ấy, nó phảng phất chiếu sáng tâm hồn nàng, một nữ tử vốn cao ngạo là vậy, mà đột nhiên ứa ra giọt lệ, quay đầu không nói gì nữa.

Tiêu Ức Tình nhìn thấy biểu hiện của nàng như thế, trong lòng chợt lạnh, một cảm giác như có dòng sông băng tràn ngập khắp người, khiến phân nửa tâm y bỗng chốc biến thành tro tàn.

“Có hắn ở Địa ngục chờ sẵn, nàng còn gì phải lo sợ!” Y quay đầu đi nơi khác, nhìn trời cao ở ngoài cửa sổ, lợt lạt nói.

Y sinh tính cao ngạo chuyên chế, cả đời lấy quyền lực và địa vị ngạo thi thiên hạ. Nhưng ông trời đã cho y mắc tuyệt chứng, khiến mỗi thời mỗi khắc y đều phải đối diện với tử vong. Do đó, bắt đầu từ thửa thiếu niên, cá tính của y đã bị phân liệt thành hai phần.

Y trọng quyền thích giết chóc, nhưng y sợ tử vong.

Y vô tình lãnh khốc, làm người cực kỳ theo lý tính, nhưng mặt khác lại cực kỳ tịch mịch rỗng không, nội tâm yếu đuối;

Y cực kỳ tôn trọng sự tôn nghiêm của cá nhân, muốn khiến toàn võ lâm thần phục dưới chân; Nhưng mặt khác y không ngừng tìm kiếm một người, một linh hồn, một đồng bạn có thể đối xử bình đẳng với y.

Một người có cá tính phân liệt như vậy, đã biến y trở thành kẻ bất định, khó hiểu khó gần.

Tuy nhiên, trên thế gian này, vĩnh viễn có hai từ tùy thời tùy khắc giày xéo con tim y: già yếu.

Chuyện ở Điền Nam, từng chút từng chút hiện về.

Y biết bản thân không có cách gì tranh đoạt với kẻ đã mất đi.

Tiêu Ức Tình không nói một lời, nhìn A Tĩnh. Dù gì, sự cao ngạo, lạnh lùng trời sinh đã áp đảo mọi thứ. Y bỏ cái lò sưởi tay xuống, đứng dậy, rời khỏi mật thất, không hề quay đầu.