"Nhưng là bổn công chúa không muốn đi hỏi hoàng huynh, hiện tại bổn công chúa chỉ muốn vui đùa một chút ở Triêu Dương cung của ngươi." Tả Phỉ Nhạn cười giảo hoạt, tay chân nhanh nhẹn đạp xe đạp vòng quanh Triêu Dương cung.

"Dừng lại, công chúa dừng lại..."

"Dừng lại..."

"Công chúa, công chúa ngài không thể đi lại lung tung ở trong cung Triêu Dương được”.

Từng tiếng kêu la càng làm cho tinh thần Tả Phỉ Nhạn hăng hái đến cực điểm, người khác càng khẩn trương, nàng đùa càng vui vẻ.

Có đôi khi nàng cảm thấy, làm cho người khác thống khổ là vui sướng nhất !

"Nương nương... Này, vậy phải làm sao bây giờ?" Lục Nhi lo lắng đứng dậm chân ở một bên.

"Lục Nhi đừng nóng vội, là ta muốn nhìn xem công chúa điện hạ định làm gì ở đây." Thấy tỳ nữ thiếp thân lo lắng, nàng tỏ ra rất tỉnh táo.

"Nhưng là nương nương, Công Chúa Điện Hạ phá phách giống như con khỉ, nô tỳ sợ nàng sẽ làm cho Triêu Dương cung mà hoàng thượng ban thưởng cho nương nương bị phá tan tành." Triêu Dương cung là cung điện mà nương nương thích nhất, bên trong còn chứa đựng nhiều kỷ niệm tốt đẹp của nương nương và bệ hạ.

"Lục Nhi, nếu như ngươi không đứng ở đây nhìn được nữa, ta nghĩ ngươi nên đi Ngọ Môn đứng đi, giờ này chắc hoàng thượng sắp hạ triều rồi." Ôn nhu trong mắt hiện lên dị quang.

"Đúng, nô tỳ sẽ đi ngay bây giờ." Thì ra nương nương sớm biết bệ hạ sắp quay về cho nên nương nương mới để cho công chúa điện hạ đại náo tạicung Triêu Dương .

"Mị nhi, đi bưng chén hạt sen ướp lạnh cho công chúa uống, ta nghĩ công chúa chơi đã mệt rồi." Cúi đầu phân phó tỳ nữ bên người.

"Nô tỳ xin đi."

Sau khi, đợi hai tỳ nữ đi, nàng ta lẩm bẩm tự nói , "Công chúa rất muốn biết tên của ta có phải không? Ta tên là Ý Vận." Cái tên này rất ít người biết đến.

"Tốt có ý thơ, thật giống với người của ngươi, yên lặng nhìn giống như một nụ hoa sen, nhìn từ xa giống như một đóa hoa sen nở rộ." Chẳng biết từ lúc nào, Tả Phỉ Nhạn đã cưỡi xe đạp đến trước mặt Ý Vận.

"Đa tạ công chúa khích lệ , Ý Vận có tài đức gì đâu mà dám nhận lời khen ngợi của công chúa?" Ý Vận ngượng ngùng cúi đầu.

"Ui, ngươi đừng câu nệ đối với ta như vậy, ngươi là Hoàng quý phi, mà ta chỉ là một công chúa, nếu muốn bàn về danh phận, ta còn phải gọi ngươi một tiếng chị dâu."

Tả Phỉ Nhạn càng ngày càng cảm giác từ trước đến giờ mình cố tình gây sự , nhưng nàng không chọc giận được Hoàng quý phi.

"Tả Nhạn nhi rốt cuộc trưởng thành..." Thanh âm uy nghiêm ở phía sau Tả Phỉ Nhạn vang lên.

"Mẫu hậu... Làn gió nào thổi người đến đây thế?" Tả Phỉ Nhạn vui mừng để xe đạp xuống, chạy đến bên cạnh một phụ nhân đầy người quý khí đang được năm sáu cung nữ vây quanh, dùng cả tay chân bám đu lên người bà.

"Công chúa, chú ý hình tượng." Thủy Liên thấp giọng nhắc nhở, người công chúa ôm là ai kia chứ, đường đường là Thái hậu nương nương đó.

"Ngươi nha đầu này, chẳng lẽ không có gió, thì ta không thể tới đây sao? Chẳng lẽ, Hoàng quý phi không hi vọng ai gia tới đây?" Thái hậu mang theo ý cười nhìn thoáng qua Ý Vận đang nghiêm cẩn đứng ở một bên, tiếp theo vỗ nhẹ lên người tiểu nữ nhi nghịch ngợm.

"Nô tì sao dám, Thái hậu có thể tự mình đến cung Triêu Dương của nô tì, là phúc trạch lớn lao của nô tỳ." Ý Vận khiêm tốn cúi đầu, hướng Thái hậu phúc thân.

"Mẫu hậu, người là đang hù dọa người nhỏ bé yếu đuối sao ." Ngửi thấy hương thơm mẫu đơn trên người thái hậu, Tả Phỉ Nhạn có cảm giác buồn ngủ.