“Ngươi nói thật đi, phục kích ở ải Thanh Sa, sứ đoàn Đông Thát bị ám hại, có phải là hoàng thượng bảo Kim Ngô vệ ra tay không?”

Phó Thâm “Ừ” một tiếng, điềm nhiên nói: “Ngươi cũng có thể đoán được mà.”

Y cảm giác được bàn tay Nghiêm Tiêu Hàn ôm mình bỗng siết chặt, vì vậy nở nụ cười rất nhẹ: “Ta biết ngươi muốn nói gì, để ông ta tức chết cũng chẳng oan, có đúng không?”

“Nhưng mà Nghiêm huynh,” Y buồn bã nói, “Không phải ai cũng vừa nhấc chân đã đi tới bước đường hôm nay.”

“Bệ hạ bây giờ già rồi, ngờ vực đa nghi, tin lời gièm pha, nhưng trước đây ông ta không phải như thế. Phủ Dĩnh quốc công tuy suy tàn, nhưng vẫn là quái vật to lớn, vẫn còn Bắc Yến thiết kỵ, vẫn còn phủ Tĩnh Ninh hầu….. Không có hoàng thượng, thì sẽ không có Phó gia hiện tại, chớ nói chi là ta.”

“Năm Nguyên Thái thứ hai, bệ hạ mới lên ngôi, Bắc Cương náo loạn, tổ phụ ta được điều chuyển làm tiết độ sứ Cam Châu, hoàng thượng cho ông ấy sự hỗ trợ tuyệt đối, binh quyền, lương thảo, bổng lộc….. Gần như vét cạn quốc khố vốn chẳng nhiều nhặn gì, mới có thể dẹp yên Bắc Cương lần nữa. Phụ thân ta, nhị thúc, những trụ cột vững chắc hiện tại còn đang ở hiệu lực Bắc Yến quân, và cả rất nhiều tướng quân ở khắp tứ cảnh (biên giới bốn phương), đều trưởng thành từ trận chiến đó.”

“Ngay sau khi ngươi và ta ra đời, thiên hạ nghênh đón thái bình thịnh thế, ta không thể trái với lương tâm mà nói rằng, tất cả những thứ này đều là công lao của tổ tiên Phó gia.”

Nghiêm Tiêu Hàn nở nụ cười không rõ ý tứ, Phó Thâm có thể nhận ra hắn không đồng tình, nhưng Nghiêm Tiêu Hàn không phản bác, chỉ ra hiệu cho y tiếp tục nói.

“Ông ta đã từng là một hoàng đế anh minh,” Phó Thâm nói, “Ngày ban hôn, ngươi hỏi ta tại sao không phản, lúc đó ta bảo với ngươi, không thể để anh danh của Bắc Yến quân bị hủy trong thoáng chốc được. Còn một nguyên nhân nữa ta không nói cho ngươi. Hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy….. Ta không xuống tay được.”

“Cho nên ta chỉ biết dùng thủ đoạn thấp kém để trả thù ông ta, rồi lại không nhịn được mà cứu ông ta, vừa làm kỹ nữ, vừa muốn lập đền thờ…..”

Nghiêm Tiêu Hàn nghe vậy, lập tức giơ tay vỗ một cái lên hông y, cảnh cáo: “Chớ nói nhảm.”

“Lĩnh hội ý tứ là được rồi.” Phó Thâm nói, “Tất cả trong tay ta đều là hoàng thượng cho, hiện tại ông ta muốn lấy về, còn sợ ta không chịu buông tay…..”

Non sông vẫn là non sông như cũ, lòng người thì đã chẳng còn là lòng người năm xưa.

Y không nói nổi nữa. Nghiêm Tiêu Hàn dù có gần gũi với y đến đâu, cũng không thể hiểu rõ được. Xoắn xuýt mâu thuẫn, thay đổi thất thường, ngay cả chính Phó Thâm cũng cảm thấy uất ức, nhưng lại không nói trước mặt người khác, có lẽ y thực sự là một ngu trung.

“Phì…..”

Phó Thâm kinh ngạc ngẩng đầu, suýt tưởng rằng Nghiêm Tiêu Hàn đột nhiên mất trí. Y lập tức bị kéo vào lồng ngực của người kia —— Không phải kiểu ôm thân thiết giữa người trưởng thành với nhau, mà là kiểu cưng chiều và yêu thương chẳng chút che giấu, hệt như đang dỗ dành trẻ nhỏ.

“Kính Uyên, có biết ngươi giống gì không?” Nghiêm Tiêu Hàn hôn lên đỉnh đầu y, nén cười đối diện với vẻ mặt “Ngươi bị điên hả” của Phó Thâm, nói: “Đứa bé ngoan trước giờ chưa từng làm chuyện xấu, bỗng có một ngày nó làm chuyện xấu, thế là có tật giật mình, còn chưa đợi người khác hỏi đã tự mình khai ra hết.”

Phó Thâm thật muốn đạp cho hắn một phát.

Nghiêm Tiêu Hàn lại vẫn cười như tên khốn không có mắt: “Ngươi nói xem đám chính nhân quân tử các ngươi, sống có mệt hay không, hả?”

“Nói tới nói lui, ngươi đơn giản là hận ông ta nghi kỵ, nhưng lại không thay đổi được bản tính trung lương từ trong xương. Nếu đổi lại là ta, chuyện này vốn chẳng phải vấn đề, dù sao ta cũng là một tên gian nịnh tráo trở, không gió còn muốn dậy sóng, huống chi là người khác chủ động chọc vào ta.”

Phó Thâm nói: “Phí lời, ta mà lại giống ngươi ư?”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Vậy ngươi là thánh nhân sao?”

Phó Thâm: “Sao ta có cảm giác ngươi đang lái sang chuyện khác để châm chọc ta thế nhỉ?”

“Không phải thế,” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Nếu ngươi không phải ta, thì cần gì phải có thù tất báo giống như tiểu nhân? Nếu không phải thánh nhân, thì cần gì phải ép mình lấy đức báo oán, chí công vô tư?”

“Không ai có thể buộc ngươi báo thù, ngươi muốn nắm lấy hay là buông bỏ, tất cả đều do tâm ý của bản thân. Hoặc nếu ngươi không muốn tự mình động thủ, vậy để ta làm giúp cũng không thành vấn đề.”

“Hơn nữa, tượng đất cũng có ba phần thổ tính, bị hoàng thượng chơi một vố đau như vậy, oán hận ông ta thì có làm sao? Vì lòng nghi kỵ mà sát hại trung thần lương tướng, dù ở triều đại nào cũng không phải việc một minh quân sẽ làm. Sai rồi thì phải nhận phạt, nào có đạo lý người bị hại như ngươi lại bào chữa cho ông ta.” (Tượng đất cũng có ba phần thổ tính: tượng đất dù đã nặn thành hình người, nhưng về bản chất vẫn là đất, ý nói dù là người hiền lành đến đâu thì bản chất vẫn là con người, không phải thánh nhân, nên cũng biết tức giận.)

Phó Thâm chưa từng nghe hắn thuyết giáo thao thao bất tuyệt thế này, nhất thời cảm thấy khá mới lạ, mà bản thân cũng chẳng cách nào phản bác được.

Nghiêm Tiêu Hàn một tay nâng cằm y, cười nói: “Hầu gia, lúc mười sáu tuổi ngươi dám ở trước mặt ta gào lên ‘Hoàng thượng sai rồi’, sao giờ lại khoanh tay bó gối, chẳng dám làm gì?”

Chuyện cũ năm xưa tựa như sóng triều, hòa vào cùng hồi ức xa xôi, khiến cổ họng Phó Thâm bỗng nhói đau.

“Cút mẹ nó quân muốn thần tử đi, chớ có học cái thói hủ nho này,” Nghiêm Tiêu Hàn cúi đầu hôn y, ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng từng chữ từng chữ lại như đang nện vào tim Phó Thâm: “Dám yêu dám hận, khoái ý ân cừu. Trừ chính ngươi ra, không ai có thể trói buộc được ngươi hết.”

Hắn từng nhìn theo bóng lưng Phó Thâm đi xa hết lần này đến lần khác, nhìn y từ thiếu niên trở thành thanh niên, từ tướng quân trở thành công hầu, khí phách hiên ngang bị cát vàng và gió lạnh từ từ mài mòn, tiếng ca ngợi và lời đả kích liên tiếp không ngừng, mà trách nhiệm y gánh trên vai thì chưa một ngày nào được tháo xuống.

Có lúc Nghiêm Tiêu Hàn mong mình phát điên giống như lời đồn đại. Hắn muốn lưu giữ Phó Thâm của năm mười sáu tuổi, vĩnh viễn dừng ở năm tháng không biết khó khăn, hoặc giống như ngày ban hôn ấy, ác ý mà nhìn những gì y tín nhiệm, ỷ lại, bảo vệ sụp đổ toàn bộ, để y không thể làm chính nhân quân tử nữa, từ nay trút bỏ những trói buộc quanh mình.

Hết thảy ảo tưởng xa không thể với, đều là phản chiếu của những khát khao vô vọng nhất trong trần thế. Nghiêm Tiêu Hàn rất ít khi mất khống chế, thời gian tỉnh táo chiếm đa số. Khi tỉnh táo, hắn có thể nói với Phó Thâm “Ở trong lòng ta, ngươi cao cao tại thượng, chẳng ai sánh bằng”, duy chỉ khi mất khống chế, hắn mới dám thừa nhận, Phó Thâm mười tám tuổi mặc giáp ra trận, bước lên con đường trung thần lương tướng này, là một trong hai việc bất lực duy nhất trong cuộc đời hắn.

Sinh ở thời này, làm trung thần không chỉ khổ cực, mà còn nguy hiểm tính mạng.

Ma xui quỷ khiến, nhờ phúc trời ban, hắn không ngờ sẽ có ngày mình có thể cùng người này lưỡng tình tương duyệt.

Cho dù chỉ có thể ngồi xe lăn, Phó Thâm vẫn là một món hung khí sắc bén, không dễ chọc vào, nhưng vào đêm ấy, khi y được kéo từ suy sụp vào trong săn sóc triền miên, trong lồng ngực Nghiêm Tiêu Hàn bỗng sinh ra một loại viên mãn gần như hư ảo, tựa như thể cánh chim cuối cùng cũng gian nan mở ra, bao bọc người muốn bảo vệ nhất vào trong lòng.

Hơi thở đan xen, răng môi quấn quít, tim dần hòa cùng một nhịp, ngón tay Phó Thâm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen vương hơi ẩm của hắn, chẳng nhận rõ rốt cuộc là ai đang động viên ai.

Một đêm cực nhanh.

Phó Thâm không biết mình ngủ từ lúc nào, khi tỉnh dậy Nghiêm Tiêu Hàn đã rời đi từ lâu. Mặt trời treo cao, gió thoảng nắng dịu, trong chăn còn dư lại hơi ấm, là một giấc ngủ an tường hiếm có.

Cảnh tượng hỗn loạn ở Vạn Thọ yến hôm qua và nỗi lòng không chỗ phát tiết của y, tất cả dường như đã xảy ra rất lâu trước đây. Rất nhiều chuyện khi chưa nghĩ thông thì có vẻ to tát, mà sau khi thông suốt rồi mới phát hiện, kỳ thực cũng chẳng là gì cả.

Nhưng quan trọng nhất là, có người chịu bỏ ra mười hai vạn phần kiên nhẫn để ở bên cạnh y, không ngại thay y tháo gỡ mối dây rối như tơ vò, suy xét nỗi ưu tư vô lý của y.

Thật khổ cho chó săn triều đình như Nghiêm Tiêu Hàn, bị thanh lưu mắng té tát, đã thế còn phải nhẫn nhục gánh trọng trách lý giải suy nghĩ cho trung lương.

Trước bữa trưa, thái giám trong cung đến truyền thánh chỉ, Tĩnh Ninh hầu có công cứu giá, bệ hạ khen thưởng lòng trung nghĩa, ban tặng dược liệu và vàng bạc châu báu, còn đặc biệt truyền một đạo khẩu dụ, hỏi y muốn ban thưởng gì, đều có thể đề xuất.

Phó Thâm suy nghĩ chốc lát, quay đầu nhìn cổng lớn Nghiêm phủ, nở nụ cười: “Trung quân báo quốc chính là bổn phận của thần tử, được bệ hạ trọng thưởng, hoàng ân to lớn, nào dám được voi đòi tiên? Chỉ có một thỉnh cầu quá đáng, kính xin công công thay ta chuyển đạt.”

Thái giám nọ tươi cười nói: “Xin hầu gia cứ nói.”

Phó Thâm trịnh trọng nói: “Lễ Vạn Thọ hôm qua, Phi Long vệ giữ chức hộ vệ, bảo vệ an toàn của bệ hạ. Nhưng gian nhân xảo trá, suýt nữa tạo thành đại họa, chuyết kinh là người đứng đầu Phi Long vệ, khó qua khỏi ải này. Phu thê nhất thể đồng tâm, mong bệ hạ cho phép thần dùng công lao của mình để bù thay, tha thứ cho chuyết kinh tội không thể hộ giá.”

Chẳng khác nào một luồng sét bổ thẳng xuống nóc Nghiêm phủ. Thái giám nọ hoảng hốt, suýt nữa tưởng mình bị ảo thính, tái mặt hỏi: “Hầu gia….. Ngài, ngài vừa nói gì…..?”

Phó Thâm mỉm cười bảo: “Hả? Bản hầu có chỗ nào nói chưa rõ sao?”

“Rõ, rõ rồi ạ…..” Mồ hôi thái giám túa như mưa, cảm giác như mình vừa nghe được một bí mật động trời, đêm nay sẽ bị Nghiêm Tiêu Hàn diệt khẩu.

Nhìn theo bóng lưng thái giám cuống quít chạy đi, Phó Thâm thản nhiên xoay người, đối mặt với đám thị nữ sai vặt ngây ra như phỗng.

“Nhìn ta làm gì, cảm động thế cơ à?” Y nói mà mặt không đổi sắc, “Không trách ta mềm lòng được, lão gia của các ngươi quả thực nghĩ đến mà sợ, tối qua còn nằm nhoài trong lòng ta khóc suốt đêm.”

“……”

Phó Thâm sai người khiêng rương hòm đi, mình thì ung dung dùng cơm trưa. Ăn xong liền muốn tiêu cơm, Phó Thâm nhớ Nghiêm phủ cách Thanh Hư quan không xa, đạo sĩ kia xuất hiện quá kỳ lạ, cuối cùng y vẫn không nén nổi tò mò, vì vậy bèn bảo Đỗ Lãnh đẩy mình đi dạo loanh quanh.

Đạo quán phồn hoa ngày xưa giờ đã trở nên thưa thớt, Thanh Hư quan heo hút tiêu điều, vắng vẻ vô cùng. Để phòng cá thoát lưới, Nghiêm Tiêu Hàn đặc biệt sắp xếp một đội cấm quân thủ ở chỗ này. Thật trùng hợp, đầu lĩnh lại chính là Ngụy Hư Chu Ngụy tướng quân từng gặp gỡ Phó Thâm một lần.

Ngụy tướng quân cực hiểu đạo lý đối nhân xử thế, mới đầu hắn cũng tưởng hai người Nghiêm Phó không hợp, nhưng từ thái độ của Nghiêm Tiêu Hàn sau khi thành hôn, có thể thấy rõ là thái độ của hắn đối với Phó Thâm không giống bình thường, Nghiêm đại nhân của bọn họ chắc chắn khá coi trọng Tĩnh Ninh hầu.

Thấy Phó Thâm đến, hắn vừa thầm líu lưỡi, vừa tiến lên chào hỏi, thái độ không mất phần khiêm tốn, còn chủ động mời Phó Thâm vào xem.

Phó Thâm còn nhớ lần đầu gặp hắn, khi đó Ngụy Hư Chu đâu có nhiệt tình thế này, liền cười bảo: “Ngụy tướng quân không sợ bản hầu là cùng một giuộc với thích khách sao?”

“Hầu gia nói gì vậy chứ,” Ngụy Hư Chu lập tức nói: “Ngài là người một nhà của bọn ta mà.”

Phó Thâm rũ mắt cười, lặp lại: “Người một nhà.”

Hai con cáo già thu được tin tức mình muốn từ cuộc đối thoại bí hiểm, cùng nhìn nhau nở nụ cười. Ngụy Hư Chu làm thủ thế “Mời”, Phó Thâm khẽ gật đầu với hắn, nói: “Vậy xin phép quấy rầy. Đỗ Lãnh, đi thôi.”