Mười hai tháng hai, tiết hoa triêu.

Phủ Tĩnh Ninh hầu giăng đèn kết hoa, hân hoan náo nhiệt. Trên cửa và cột treo lụa đỏ thẫm, hạ nhân đi tới đi lui trong đình viện, chuẩn bị cho tiệc vui sắp tới.

Chánh đường bỗng truyền đến tiếng gầm giận dữ chói tai.

“Người đâu? Sao còn chưa tới?!”

Quan viên bộ Lễ túm lấy hạ nhân Nghiêm phủ được gọi tới hỗ trợ, tuyệt vọng quát: “…..Tĩnh Ninh hầu còn chưa trở lại ư? Đại nhân nhà ngươi sao không nói sớm! Đường xá xa xôi….. Mẹ nó định trốn đây mà!”

Hạ nhân Nghiêm phủ choáng váng thưa: “Đại nhân, chuyện này, tiểu nhân cũng không biết, đều là lão gia đích thân căn dặn, tất cả vẫn chuẩn bị như thường.”

Giờ lành sắp đến, quan viên bộ Lễ đã hoàn toàn mất hết hy vọng với hôn lễ này. Từ lâu đã nghe danh Tĩnh Ninh hầu Phó Thâm tính tình kiên cường, uy vũ bất khuất. Lúc trước hay tin y ngầm đồng ý để bộ Lễ hỗ trợ chuẩn bị hôn sự, trên dưới bộ Lễ đều thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ đến lúc thành hôn, vị tổ tông này lại lẳng lặng biến mất!

Hay cho một chiêu rút củi đáy nồi, thật không hổ là kẻ dùng binh pháp.

Chuyện tới nước này, chỉ có thể lặng lẽ cầu khẩn hoàng thượng anh minh, dù nổi trận lôi đình cũng tuyệt đối đừng liên lụy đến người vô tội xui xẻo như bọn họ.

Quan viên bộ Lễ vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, tính đi tìm một vị nhân vật chính khác của hôn lễ này để nói chuyện. Hắn tiện tay xách theo hạ nhân vừa tới kia, cố bày ra gương mặt ôn hòa, hỏi: “Nghiêm đại nhân nhà ngươi giờ đang ở đâu?”

Hạ nhân kia cung kính đáp: “Lão gia đã dẫn người ra khỏi thành từ sớm rồi ạ, bảo là đi nghênh đón hầu gia….. Đại nhân? Đại nhân! Người đâu! Mau tới đây! Ở đây có vị đại nhân bị ngất rồi!”

Ngoài kinh thành, đình nghỉ trên đường cái.

Đội ngũ đón dâu liên tục ngóng nhìn lên trời, lòng tràn đầy lo lắng giống như vị đại thần bộ Lễ xui xẻo kia, nơm nớp lo sợ hỏi: “Đại nhân, sắp đến giờ lành rồi, phải làm thế nào đây….. Sao còn chưa thấy bóng người đâu?”

Đã nói nhiều rồi, bọn họ cũng chẳng dám nói tiếp nữa, chỉ lo Nghiêm Tiêu Hàn đột nhiên rút ra một cây đao từ dưới lớp hỉ phục.

Nghiêm Tiêu Hàn kìm nén sự sốt ruột trong lòng, trấn tĩnh nói: “Chờ thêm chút nữa.”

Câu “Mười dặm sắc đỏ, ắt không phụ quân” kia vẫn còn văng vẳng bên tai; trong thư gửi về từ thành Yến Châu, ngoại trừ nói cho hắn biết ngày thành hôn đến ngoài thành chờ đợi, thì còn có lời căn dặn tha thiết “Giấy ngắn tình dài, lời đã nói hết, đừng phụ đừng quên”. Nghiêm Tiêu Hàn không muốn hoài nghi Phó Thâm, lại càng không muốn hoài nghi những gì y nói đều là lớp ngụy trang che đậy cạm bẫy.

Song kỳ thực trong lòng hắn sợ hãi hơn ai hết. Bởi vì tình cảnh “Ngực chợt lạnh lẽo, lưng trúng một đao” quen thuộc này, bảy năm trước cũng từng phát sinh giữa hắn và Phó Thâm.

Ngay lúc Nghiêm Tiêu Hàn đang chìm nổi giãy dụa, sắp sửa chết đuối trong cảm giác tự đe dọa tự an ủi, phương xa bỗng xuất hiện hai chấm đen nhỏ, một con ngựa băng băng lao tới từ đằng xa. Trên ngựa là một thiếu niên nước da ngăm đen, chưa tiến lại gần thì đã quay đầu ngựa ở cách mấy trượng, cao giọng hô lớn: “Nghiêm đại nhân, xin mời theo ta, tướng quân sẽ lập tức tới ngay!”

Nghiêm Tiêu Hàn tức thì thả lỏng hô hấp, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, thúc ngựa xông ra ngoài cùng thiếu niên nọ.

Những người khác còn chưa kịp phản ứng thì hai người kia đã lao đi thật xa. Quân mã Bắc Yến hơn xa ngựa thường, khi chạy chỉ có Nghiêm Tiêu Hàn miễn cưỡng đuổi kịp được. Cuối cùng đội ngũ chẳng ra đội ngũ, hai người chạy trước dẫn đầu, đằng sau lộn xộn kéo theo một “cái đuôi” dài người ngã ngựa đổ.

Thiếu niên dẫn bọn họ chạy thẳng hướng Tây, chờ đến khi ở phương xa thấp thoáng hiện ra kiến trúc mơ hồ, Nghiêm Tiêu Hàn chợt hiểu rõ vì sao vào ngày quan trọng như hôm nay mà Phó Thâm lại đưa ra một yêu cầu tùy hứng vô lý đến thế.

Đài cao dựng trên đất bằng, cung điện nguy nga tráng lệ. Nắng chiều rọi trên ngói lưu lý, tôn lên ánh vàng rực rỡ xán lạn, phóng tầm mắt nhìn từ xa, tựa như thể dùng hoàng kim xây thành, vậy nên tên là “Hoàng Kim đài”.

“Hoàng Kim đài” đã có từ xưa. Trước kia Chiêu vương nước Yên là Tôn Quách Ngỗi xây cung thờ thầy, dùng thiên kim dựng nên đài, mời gọi kẻ sĩ trong thiên hạ, bởi thế mà nổi danh. Thời Đại Chu khai quốc, thái tổ muốn học theo Chiêu vương, xây đài cao, dựng cung điện ở ngoại ô kinh thành, đài tên “Hoàng Kim”, điện tên “Kỳ Lân”. Chính điện treo mười tám bức tranh khai quốc công thần, dùng để ca ngợi công lao.

Hoàng đế đời sau đều học theo cách này, các đời văn thần võ tướng lấy việc được đưa chân dung vào Hoàng Kim đài và Kỳ Lân điện làm vinh quang. Đến thời tiên đế, mỗi khi đại quân xuất chinh, đều sẽ tuyên thệ trên đài. Dần dà trở thành thông lệ.

Sáu năm trước, Phó Thâm lần đầu tiên mặc giáp xuất chinh, Nguyên Thái đế đích thân dẫn tất cả quan lại đến Hoàng Kim đài đưa tiễn; nửa năm sau, y chiến thắng trở về, được phong hầu “Tĩnh Ninh” trên Hoàng Kim đài.

Rồi lại sau đó, Phó Thâm tàn phế hai chân, không lĩnh binh nữa. Một tờ chiếu thư, ban xuống mối hôn sự hoang đường, nhưng y vẫn muốn chọn ở nơi khởi đầu vinh nhục cả đời này.

Bụi trường lệ máu, chót vót nổi chìm, đời người tả hết “Báo quân hoàng kim đài thượng ý, đề huề ngọc long vi quân tử.” (Báo đáp ơn vua trên Hoàng Kim đài, dìu dắt ngọc long làm quân tử.)

Đây là sự thị uy lặng lẽ của y, cũng là mối hận thù sâu nặng của y.

Nắng chiều đỏ rực, rọi khắp muôn nơi. Phương xa rốt cuộc vang lên tiếng vó ngựa, bụi mù cuồn cuộn, đội ngũ trùng trùng điệp điệp hiện ra nơi cuối con đường.

Người dẫn đầu thân thể thẳng tắp, tư thái mạnh mẽ, cưỡi ngựa hiên ngang lao tới. Y phục đỏ thẫm tung bay trong gió, in trên hoàng hôn bao la, tựa như quanh thân nổi lửa, đạp tuyết mà tới.

Hồng y liệt mã, sát khí đằng đằng, không giống đến thành thân, mà giống đến cướp dâu hơn.

—— Đó là Phó Thâm.

—— Đây mới là Phó Thâm.

Khoảnh khắc y xuất hiện, dường như có một cái búa tạ nện trúng vào tim, Nghiêm Tiêu Hàn thậm chí có thể cảm giác rõ ràng thấy cổ họng mình nghẹn ngào, viền mắt nóng lên.

Mấy tháng qua, hắn chưa từng khuyên nhủ Phó Thâm, không dám chạm vào vết sẹo của y, cũng thường trấn an bản thân rằng: Phó Thâm chỉ là không thể ra chiến trường nữa thôi, vẫn có thể đi lại như người thường….. Y chỉ bỏ ra một đôi chân, dù sao vẫn tốt hơn bỏ mạng ở ải Thanh Sa.

Nhưng giờ phút này, phản ứng mất lý trí rốt cuộc thay hắn thừa nhận, thoải mái bình tĩnh đều là giả. Hắn kỳ thực không cam tâm, kỳ thực….. rất tiếc nuối.

Phó Thâm còn trẻ như thế, tương lai lại chỉ có thể làm bạn với xe lăn, làm một người bình thường đi đứng bất tiện. Thiếu niên phong lưu năm ấy phóng ngựa vào thành, khiến vô số thiếu nữ quăng hoa ném quả; tướng quân trẻ tuổi ngày xưa dẫn quân xuất chinh, lướt đi băng băng; hay thậm chí Tĩnh Ninh hầu quanh năm trấn giữ biên quan, thi thoảng hồi kinh đấu đá với hắn, tất cả đều không còn nữa rồi.

Vậy mà hôm nay, người thiếu niên từng đánh ngựa gặp gỡ thoáng qua cùng hắn, y đã trở lại.

Chỉ phút chốc, đoàn ngựa đã đi tới trước mắt, Phó Thâm thả chậm tốc độ, giơ tay quăng tới một dải lụa đỏ, Nghiêm Tiêu Hàn theo bản năng bắt lấy một đầu, đầu kia truyền tới lực kéo mạnh, thân thể hắn nghiêng về phía trước, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, tuấn mã dưới thân liền chạy về phía Phó Thâm.

Thoạt nhìn giống như thể Tĩnh Ninh hầu dùng một dải lụa đỏ “câu” được hắn vậy.

Phó Thâm vô cùng hài lòng với sự ngoan ngoãn phối hợp của Nghiêm Tiêu Hàn, y cười híp mắt ghé lại gần: “Để ngươi đợi lâu rồi….. Ơ, sao lại khóc?”

Y trông thấy khóe mắt Nghiêm Tiêu Hàn ửng đỏ, sợ hết cả hồn, vô thức thả nhẹ giọng, âm điệu cũng mềm nhũn: “Nghiêm huynh, làm sao thế, chờ sốt ruột à? Sợ ta không đến sao?”

Nghiêm Tiêu Hàn mặt không biểu cảm nhìn y, nhìn đến độ Phó Thâm nổi da gà mới quay đầu đi, không nhịn được cười rộ lên: “Bị gió thổi thôi.”

Phó Thâm chọc chọc hắn: “Dù gì cũng là ngày thành thân của hai ta, ta chừa cho ngươi chút mặt mũi vậy. Nếu còn có lần sau thì đánh ngươi khóc luôn đấy, có tin không?”

Phó Thâm tới vừa đúng lúc, mặt trời đỏ lặn ở đằng Tây, hoàng hôn đã tới, chính là giờ lành để hành lễ bái đường. Phó Thâm xuống ngựa, Nghiêm Tiêu Hàn cõng y lên, đạp trên ánh chiều tà, từng bước từng bước đi tới Hoàng Kim đài trang nghiêm rực rỡ.

Thời gian bỗng bị kéo dài đến vô tận, đi qua bảy mươi hai bậc thang bạch ngọc mà trịnh trọng như thể đi qua cả đời đằng đẵng.

Kỳ Lân điện đồ sộ rộng lớn, bởi vì tuổi đời đã lâu mà hiện lên nét âm u xưa cũ. Nơi này ít có người đặt chân tới, vô cùng yên tĩnh, chỉ có những bức chân dung uy nghiêm treo cao đầy tường nhìn chăm chú vào bọn họ, giống như chư thiên thần phật lặng yên nhìn chằm chằm hai kẻ phàm nhân lạc bước vào thần điện.

Chẳng cần Phó Thâm chỉ thị, Nghiêm Tiêu Hàn đã tìm được chân dung của phụ tử ba người Phó Kiên, Phó Đình Trung, Phó Đình Tín treo ngang hàng ở trên cao.

Sau đó tùy tùng lặng lẽ mang đến hai tấm nệm mềm, Nghiêm Tiêu Hàn thoáng liếc nhìn người nọ, phát hiện đó là Du Kiều Đình – một trong những đại tướng của Bắc Yến.

Phó Thâm khẽ nói: “Thả ta xuống dưới.”

Hai người song song quỳ trên nệm. Du Kiều Đình lấy ra một túi nước và hai chiếc chén bạc nhỏ, đặt trên nền đất trước mặt hai người, rồi lập tức lui ra.

Phó Thâm nói: “Đây là tiên tổ phụ, tiên phụ và tiên thúc, tiên tỷ chôn cất tại quê nhà, ngày khác sẽ dẫn ngươi đến bái kiến.” Y chuyển hướng, diện Bắc triều Nam, nói: “Nào, nhất bái thiên địa.” (Diện Bắc triều Nam: quay lưng về hướng Bắc, nhìn về hướng Nam.)

Hai người cùng nhau bái lạy.

Lại chuyển hướng đến chân dung, Phó Thâm tưới rượu xuống đất, cầu nguyện với khoảng không: “Hài tử bất tài Phó Thâm, được thánh thượng ban hôn, hôm nay kết làm vợ chồng với Nghiêm Tiêu Hàn, tổ phụ, phụ thân, nhị thúc, nếu mọi người ở dưới suối vàng có biết, thì có thể yên nghỉ được rồi.”

“Nhị bái cao đường.”

Nghiêm Tiêu Hàn trầm mặc cúi lạy cùng y. Hai người lại cùng chuyển hướng, ngồi đối diện với nhau. Phó Thâm rót hai chén rượu, đưa chén bên trong cho Nghiêm Tiêu Hàn, nói: “Nghiêm huynh, đa tạ ngươi hôm nay nguyện ý cùng ta đến nơi này.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Không cần cảm ơn. Chuyện nên làm mà.”

Phó Thâm nói: “Sau khi tiên tổ lâm bệnh qua đời, tiên đế ra lệnh vẽ tranh công thần đưa vào Kỳ Lân điện. Chân dung của người được tiên phụ tự tay nâng đến Hoàng Kim đài. Năm Nguyên Thái thứ mười chín, thứ hai mươi, tiên phụ và tiên thúc cưỡi hạc về Tây, chân dung của hai người bọn họ do chính tay ta đưa vào Kỳ Lân điện.”

“Năm đó, Túc vương điện hạ từng muốn đưa chân dung của nhị thúc ta vào điện, tiếc rằng……” Y lắc lắc đầu, nói, “Theo pháp chế, sau công thần, chỉ chí thân mới có thể nâng tranh vào điện. Túc vương điện hạ tình cảm sâu nặng, song chung quy vẫn thiếu một danh phận.”

“Phó mỗ mười tám tuổi tòng quân, thống soái Bắc Yến thiết kỵ hơn năm năm. Không dám vọng ngôn kiến công lập nghiệp, tự thấy chẳng thẹn với thiên địa nhân tâm. Nhưng đáng tiếc vận mệnh vô thường, sau này sợ rằng khó mà lĩnh binh được nữa. Cuộc đời chinh chiến, dừng lại ở đây thôi.”

Y nâng chén lên, cụng một cái với chiếc chén trong tay Nghiêm Tiêu Hàn.

“Năm ấy trước khi ta xuất chinh, ngươi có một ước nguyện, là hi vọng ta hận ngươi cả đời, bây giờ nguyện vọng kia mất linh rồi —— Ta không hận ngươi, Nghiêm huynh.”

“Giờ đến lượt ta ước nguyện.”

Nghiêm Tiêu Hàn rũ mi, dìu dàng nhìn y, như thể chỉ cần Phó Thâm nói một câu, hắn sẽ ngay lập tức đứng lên đi hái sao hái trăng trên trời về cho y vậy.

Phó Thâm chăm chú nhìn hắn, nói chậm rãi và trang trọng: “Chỉ mong sau khi ta chết, cũng có thể lưu lại chân dung tại Kỳ Lân điện. Đến lúc ấy, sẽ do chính tay ngươi nâng đến Hoàng Kim đài.”

Sau công thần, chỉ chí thân mới có thể nâng tranh vào điện.

Yên lặng một hồi lâu, Nghiêm Tiêu Hàn không tỏ ý gì, chỉ nói: “Ngày vui, hà tất phải nói lời chẳng lành như thế.”

“Con người đều sẽ phải chết, cần gì tránh né.” Phó Thâm dường như chẳng chút hồi hộp với đáp án của hắn, ánh mắt lại nghiêm túc mà sắc bén: “Chí cao chí minh nhật nguyệt, chí thân chí sơ phu thê[1]. Nếu ngươi chấp nhận ta, vậy từ nay ngươi chính là chí thân duy nhất của ta.”

Thế sự vô thường, vận mệnh trêu ngươi, hai người khác nhau như trời với đất, cuối cùng lại từ hai ngả con đường, đi tới cùng một bước ngoặt giống nhau.

Đây gần như là nguyện vọng “Bạch đầu giai lão”, Nghiêm Tiêu Hàn sao có thể từ chối y.

Hắn cầm lấy chén rượu từ tay Phó Thâm, đặt qua một bên, nắm lấy tay y.

“Phu thê giao bái.”

Cả hai nghiêng người, trịnh trọng bái lạy. Bởi vì cách rất gần nên suýt nữa chạm vào đỉnh đầu đối phương, nhưng tay vẫn chưa từng tách ra.

Từ trong sâu xa, dường như có một mối liên hệ nào đó gắn kết, như cài lại chiếc khóa ở nơi đáy lòng, phát ra tiếng vang “Ken két” thanh thúy.

Tam bái lễ thành.

******

★Chú thích:

[1]Chí cao chí minh nhật nguyệt, chí thân chí sơ phu thê: Đây là hai câu trong bài Bát chí (Tám cái nhất) của Lý Quý Lan:

Chí cận chí viễn đông tây,

Chí thâm chí thiển thanh khê.

Chí cao chí minh nhật nguyệt,

Chí thân chí sơ phu thê.

(Gần nhất xa nhất là sự vật,

Sâu nhất cạn nhất là suối trong.

Cao nhất sáng nhất là mặt trăng mặt trời,

Thân nhất sơ nhất là vợ chồng.)

Editor: AAAAAAAA!!! Mị đã chết, khỏi đỡ mị dậy _(┐「ε:)_

Sau chương 27 là vào VIP rồi, khi nào mua được thì có chap mới nha ^^