“Tiểu Nhã...... Ngươi có đây không?” Hồng Lẫm đỡ lấy vách tường, tận lực khiến bản thân bảo trì thanh tỉnh.

“Lẫm ca ca?” Tấn Nhã nghe thấy thanh âm của hắn, lập tức đáp lại, “Lẫm ca ca? Ngươi đến rồi? Ta ở trong này!”

“Tiểu Nhã!” Hồng Lẫm lần theo thanh âm của Tấn Nhã đi vào phòng.

Mở ra cửa phòng, Tấn Nhã bị trói ngồi ở trên giường, “Lẫm ca ca? Là ngươi phải không?”

“Ân...... Khụ khụ......” Hồng Lẫm ho ra máu, nhưng hắn vẫn không quan tâm, tiến lên cởi ra dây thừng trói trên tay chân của Tấn Nhã, “Tiểu Nhã...... không sao chứ?”

“Không sao, ngươi......” Tấn Nhã vẫn cảm thấy thanh âm của Hồng Lẫm có gì đó không thích hợp, cho nên khi tay chân được tự do, y liền theo phản xạ muốn mở ra bạch bố che trên mắt!

“Không được mở ra!” Hồng Lẫm lớn tiếng ngăn cản, “Tiểu Nhã, không được mở ra...... Cứ như vậy theo ta đi!”

Không quan tâm đến phản đối của Tấn Nhã, Hồng Lẫm một phen khiêng y lên chạy theo hướng Phong đã chỉ, “Lẫm ca ca, ngươi thả ta xuống, ta có thể tự mình đi mà!” Tấn Nhã không biết làm sao.

“Không có thời gian......” Hồng Lẫm lại đáp lại bằng một đáp án kỳ quái, “Tiểu Nhã, ôm chặt ta!” Sau đó hắn tăng nhanh hơn cước bộ của mình.

Tấn Nhã rơi vào đường cùng chỉ đành phải nghe theo, y một đường bị khiêng đến xốc nảy, cảm thấy rất khó chịu, còn có hương vị huyết tinh từ người Hồng Lẫm tản ra càng làm y muốn nôn, “Lẫm ca ca...... Ngươi...... vẫn là thả ta...... xuống đi...... Hảo khổ sở......”

“Chờ một chút...... Tiểu Nhã......” Sắc mặt cùng môi của Hồng Lẫm đều bắt đầu trở nên trắng bệch, ở phần bụng của hắc y dạ hành cũng bị máu thấm ướt, “Đợi đến khi ngồi lên ngựa rồi...... Liền hướng Hoàng cung mà đi...... Không được ngừng lại...... Có nghe hay không?”

Ngữ điệu cùng lời nói kỳ quái của Hồng Lẫm khiến đáy lòng Tấn Nhã run lên, “Lẫm ca ca...... Ngươi sao vậy......”

“Hảo...... Chúng ta tới rồi......” Hồng Lẫm cuối cùng buông Tấn Nhã xuống.

“Lẫm ca ca?” Tấn Nhã nghe được tiếng vó ngựa, nhưng thanh âm cùng nhiệt độ cơ thể của Hồng Lẫm lại không còn cảm nhận được nữa, “Lẫm ca ca, ngươi xảy ra chuyện gì?”

Y lập tức xả hạ bạch bố trên mắt, hình ảnh đập vào mắt lại khiến y sợ đến ngây người: trên mặt Hồng Lẫm đã không còn huyết sắc, hắn ngã trên mặt đất, ở bụng là một mảnh ướt át màu thâm đen, trên trán cũng chảy ra một đạo vết máu......

“Lẫm ca ca!” Tấn Nhã kêu to, chạy đến ôm lấy hắn, “Sao lại như vậy?” Y dùng bàn tay run rẩy thay Hồng Lẫm lau đi vết máu trên mặt.

Thấy ngựa ở bên cạnh, Tấn Nhã rốt cuộc bất chấp tất cả, dùng sức đỡ Hồng Lẫm dậy, đặt hắn lên lưng ngựa!”Lẫm ca ca...... Chúng ta trở về! Ta mang ngươi hồi cung...... Ngươi sẽ không sao đâu......” Thanh âm của Tấn Nah4 mang theo nghẹn ngào, kéo dây cương, huy mã mà đi......

Ngay sau khi bọn hắn rời đi không lâu, ngoại ô phía Bắc nguyên bản im ắng vắng lặng lại biến thành nhân gian luyện ngục, máu tươi nhiễm hồng khuôn mặt, tiếng khóc thét vang đến tận không trung

......

“Tễ Tường Phong!” Sí nhìn thi thể nằm khắp nơi, rồi lại nhìn Hàn nằm trong ***g ngực mà nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta và ngươi thế bất lưỡng lập! Thù này không thể không báo!!”

“......” Mặt Hàn cũng lộ vẻ khó xử, “Sí, chúng ta nên trở về bên cạnh Vương đi! Quân tử báo thù mười năm không muộn!”

Sí không cam lòng mà nhắm mắt lại, “Trở về! Xem thử bước kế hoạch tiếp theo của Vương là gì!”

Hàn gật gật đầu, dựa vào Sí rồi ly khai nơi mà bọn họ suốt đời khó quên!

........................

“Bệ hạ! Bệ hạ! Thái tử phi mang Thái tử hồi cung!” Thị vệ nhanh chóng báo cáo.

Tuyền đã một đêm không ngủ lập tức phấn chấn tinh thần, “Thật sao? Thật tốt quá! Bình an trở về là tốt rồi! Bọn họ đâu?”

“Bọn...... Bọn họ đã trở lại......” Người nọ bắt đầu ấp úng, không biết nên bẩm báo như thế nào.

“Xảy ra chuyện gì?” Phạm nhíu mi.

Thị vệ kia nuốt ngụm nước bọt mới nói: “Bọn họ đã trở lại...... Chính là Thái tử điện hạ hắn......”

“Ba ba, phụ thân!” Tấn Nhã mặc kệ lễ tiết gì đó, cố sức ôm lấy Hồng Lẫm so với y còn nặng hơn, thở hồng hộc đi đến trước mặt hai người kia, một phen giữ chặt góc áo của Tuyền, “Cứu hắn...... Van cầu các ngươi......Mau cứu Lẫm ca ca......”

“Tiểu Nhã, không cần hoảng!” Phạm trấn an y, Tuyền giúp y ôm lấy Hồng Lẫm, “Tuyên ngự y, nhanh đi!!!”

Tất cả ngự y đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Hoàng cung, cùng nhau vì Thái tử hội chẩn, Thần cùng Tiểu Tứ cũng nghe tin mà đến......

“Đều là tại ta...... Lẫm ca ca mới......” Tấn Nhã tự trách không thôi.

“Ngươi không có lỗi! Tiểu Nhã!” Phạm an ủi y, “Đây là con đường do Lẫm nhi tự chọn, không thể trách bất luận kẻ nào!”

“Lỗi là của ta......” Tuyền không biết là đang nói cho ai nghe, “Nếu ta ngăn cản hắn thì tốt rồi, nếu ta không để ý tới quốc gia gì đó, đồng ý phái binh đi cứu Tiểu Nhã...... Như vậy có lẽ cái gì cũng sẽ không phát sinh......”

“Tuyền......” Phạm từ phía sau ôm lấy hắn, giống như đang truyền sức lực cho hắn, “Hắn sẽ không sao đâu...... Tất cả rồi sẽ qua thôi......”

“Đại ca nhất định không có việc gì!” Tiểu Tứ cũng kinh ngạc nói.

“Bệ hạ......” Lúc này Đỗ ngự y dẫn đầu đi ra, chỉ là thần sắc của ông không được tốt.

“Xảy ra chuyện gì?” Tấn Nhã giành hỏi trước, “Có phải Lẫm ca ca xảy ra chuyện gì không? A? Ngươi mau nói đi a?”

“Nhã ca ca, tỉnh táo lại!” Thần giữ chặt Tấn Nhã đang quá kích động.

“Thái tử phi không cần lo lắng...... Sinh mệnh của Thái tử điện hạ không có gì đáng ngại...... chỉ là......” Đỗ ngự y muốn nói lại thôi.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tuyền cố lấy dũng khí hỏi.

Đỗ ngự y thở dài, “Tình hình cụ thể phải đợi Thái tử điện hạ tỉnh lại sẽ biết...... Đến lúc đó thỉnh bệ hạ cùng nương nương còn có Thái tử phi chuẩn bị tốt tinh thần......”

“Cái gì?” Tấn Nhã không hiểu.

“......” Tuyền cùng Phạm cũng không rõ cho lắm.

── Bảy ngày sau ──

Mấy ngày nay, Tấn Nhã vẫn túc trực ở bên người Hồng Lẫm, vô luận ai khuyên cũng không nghe, nhất định phải đợi Hồng Lẫm tỉnh lại...... Hôm nay nguyện vọng của y đã thành sự thật, chỉ là......

“Lẫm ca ca?” Tấn Nhã đang giúp Hồng Lẫm lau mặt, mi mắt của hắn giật giật, ngón tay cũng khẽ nhúc nhích, đây đúng là điềm báo sắp tỉnh lại.

“Lẫm ca ca, ngươi tỉnh sao? Đừng ngủ nữa, ta rất nhớ ngươi a......” Tấn Nhã cố gắng  nói, ngự y có nói thường xuyên trò chuyện với Hồng LẪm sẽ giúp hắn nhanh tỉnh lại!

“Ân......” Hồng Lẫm kêu lên một tiếng, “Ai......”

“Lẫm ca ca!” Tấn Nhã thấy hắn mở ra hai mắt, vui sướng đến bắt đầu nói năng lộn xộn, “Là ta, Tiểu Nhã! Ngươi tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không? Hay là khát muốn uống nước? Ta giúp ngươi a!”

“Ngô......” Trên đầu Hồng Lẫm quấn một vòng băng gạc, tò mò mà nhìn bốn phía, “Nơi này là tẩm cung của ta......”

“Đúng vậy!” Tấn Nhã hữu vấn tất đáp (có hỏi sẽ đáp).

Hồng Lẫm lên tiếng, lộ ra biểu tìnhn xa lạ, “Ca ca, ngươi là ai?”

“!” Chiếc khăn trong tay Tấn Nhã rơi xuống đất, “Lẫm ca ca?”

Hồng Lẫm nhìn nhìn bốn phía, “Lẫm ca ca? Ngươi đang gọi ta sao? Đại ca ca?” Ánh mắt vô tội như vậy, biểu tình ngây ngốc khờ dại như vậy.....

“Tiểu niên cao!” Tuyền đẩy cửa mà vào, “Ngươi không sao chứ?”

“Lẫm nhi!” Phạm thấy nhi tử tỉnh lại, nặng nề trong lòng rốt cuộc buông xuống, “Tỉnh lại là tốt rồi!”

“Ba ba! Phụ thân!” Hồng Lẫm thấy bọn họ đến, vô cùng thân thiết muốn chạy tới.

“Coi chừng!” Tuyền cùng Phạm tiếp được hắn, “Sao lại không cẩn thận như vậy?”

“Ba ba...... Phụ thân......” Hồng Lẫm nhưng lại đem đầu vùi vào ***g ngực hai người mà cọ cọ, giống như lúc còn nhỏ.

“Tiểu niên cao?” Tuyền cũng nhận thấy hắn khác thường.

“Ba ba a...... Người này thật kỳ quái!” Hắn chỉ Tấn Nhã mà cáo trạng, “Ta không biết y, cũng so với y nhỏ hơn rất nhiều! Chính là y lại biết ta nha, còn gọi ta là ‘Lẫm ca ca’ đó! Ha hả...... Ngươi nói y có lạ không a?”

“Lẫm nhi?” Phạm hít sâu một hơi, “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Di? Phụ thân sao lại hỏi như thế?” Hồng Lẫm đưa ra một bàn tay, “Lẫm nhi năm nay năm tuổi a!”