Một hồi về đến tẩm điện, Đoạn Lăng Duệ đưa tay kéo người ôm lên.

Thiếu niên kinh hô một tiếng, có chút mặt đỏ, lại vẫn ngoan ngoãn đưa tay vòng lấy cổ nam nhân.

Đoạn Lăng Duệ đem người nhẹ nhàng đặt trên nhuyễn tháp, muốn áp cả người lên, lại sợ tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng y, đành nằm xuống bên cạnh, đem người khóa vào trong ngực.

"Hoàng huynh......" Thiếu niên cảm thấy cả người nóng lên, muốn đem người đẩy ra, người nọ lại ôm càng chặt chẽ hơn.

"Trường An, ta sắp làm cha......" Đoạn Lăng Duệ trên mặt tràn đầy tươi cười làm cho thiếu niên ngẩn ngơ, bên tai vang lên thanh âm ôn nhu của nam nhân, đang giải thích thể chất đặc thù của y.

Thiếu niên nghe đến đỏ mặt, một tay theo bản năng sờ sờ kên bụng mình, bên trong là...... đứa nhỏ của y...... cùng hoàng huynh......

"Làm sao bây giờ đây? Đệ vẫn là một đứa nhỏ mà, lúc này lại nhiều thêm một đứa, đến lúc đó, chớ để cho ta thấy đến hai người đang ăn vặt......" Đoạn Lăng Duệ trong mắt hạnh phúc mãn nguyện tràn đầy.

"Huynh mới là đứa nhỏ, đợi qua hai ngày ta liền mười tám......" Thiếu niên có chút thẹn thùng, không được tự nhiên dời ánh mắt.

"Đúng vậy, Trường An của ta trưởng thành rồi......" Đoạn Lăng Duệ một tay dời xuống phía dưới, cầm lấy vật nhỏ còn đang ngủ say, vẻ mặt cười xấu xa.

"Phanh" Một tiếng, người nào đó bị hoa hoa lệ lệ đá xuống giường.

Thuốc bổ các loại không ngừng mà đưa vào tẩm điện, Trường An không còn chỗ có thể làm ầm ĩ, cả ngày chỉ có thể ở trong ngự hoa viên đi dạo, nhiều nhất chính là để cho Lâm Tú Nhi tiến cung bồi bồi y, làm cho y chút điểm tâm hoặc là nói chút chuyện thú vị trong cung cũng như ngoài cung.

Ngày ngày như vậy, thiếu niên cũng không chê.

Ngày đó, Lâm Tú Nhi ước chừng là nghe xong Trưởng Tôn Tuyên giải thích, rất vui vẻ vây quanh thiếu niên, chính là thời điểm nghe nói đến một người cha khác của đứa nhỏ là Đoạn Lăng Duệ, nàng đúng là vô cùng sốc mất một hồi mới bình tĩnh lại được, hoàng đế ca ca cư nhiên cầm thú như vậy!

Sau lại không biết Đoạn Lăng Duệ cùng nàng nói gì đó, Lâm Tú Nhi rất nhanh bình phục tâm tình, thường thường sẽ thân thủ sờ sờ bụng thiếu niên, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt buồn bực đứng ở một bên của phu quân nhà mình.

Trường An nhìn Trưởng Tôn Tuyên giống như trái cà bị héo, rất khinh thường bĩu môi, có chút ác liệt nghĩ, nếu ngươi mà biết ta đưa hạ lễ tân hôn là một tờ giấy hưu thư có dấu ngọc tỷ, chỉ sợ ngươi nhảy dựng lên không kịp, ở đấy mà làm mặt thối......

Đoạn Lăng Duệ rõ ràng công việc lu bù, so với dáng người thiếu niên ngày càng hồng hào, hắn cả người đều gầy một vòng.

Ngắn ngủn hơn một tháng trôi qua, cả ngày vội vàng triệu kiến đại thần hoặc là thương nghị chính sự, thời gian cùng Đoạn Nguyệt oa ở trong ngự thư phòng cũng ngày càng lâu hơn, thường thường thẳng đến đêm khuya mới có thể trở lại tẩm điện, chính là Đoạn Nguyệt, cũng bị ép buộc đến nỗi có vài phần tiều tụy.

Hắc y nữ tử một lần định bắt cóc Đoạn Trường An kia, cũng chính là Thụy Vương phi hiện nay, tên Tử Yên, nhìn bộ dáng hai người này đều đau lòng không thôi, nàng nhiều lần biểu đạt chính mình bất mãn, lại bị Đoạn Lăng Duệ lấy lí do "Ta là đại ca, ta lớn nhất" mà bác bỏ.

Vì thế Tử Yên chỉ có thể lần lượt tiến cung đem đồ tẩm bổ cho phu quân nhà mình, đồng thời còn không quên trò chuyện với Trường An, người có "Cùng chung nỗi lòng" với nàng.

Trường An cũng là đau lòng hỏng rồi, nhưng bất luận muộn thế nào, Đoạn Lăng Duệ đều cũng sẽ trở về tẩm điện ôm y ngủ, y cũng vô lực chẳng thể làm gì, chỉ có thể sai người mỗi đêm làm canh cho hoàng huynh, giúp ấm thân đồng thời có tác dụng bồi bổ.

Đối với hành động tri kỷ của người yêu nhà mình, Đoạn Lăng Duệ cảm thấy có vất vả mấy cũng là đáng giá.

Động tác lớn triệu kiến quần thần như vậy, một tháng trôi qua, quần thần nơm nớp lo sợ, đều tận lực làm hết phận sự, chính là khi bình tĩnh lại, mọi người đều tâm như gương sáng, ai cũng cảm thấy sắp sửa có đại sự xảy ra.

Thụy An năm thứ bảy, hoàng đế lấy lí do bệnh cũ tái phát, vô lực quản việc triều chính, nay ủy thác cho Thụy vương Đoạn Nguyệt, còn mình lui về Vân Lạc nghỉ ngơi lấy lại sức, không màng thế sự.

Này một đạo thánh chỉ đưa ra, thiên hạ ồ lên, quần thần như là bị đánh một đạo sấm sét, liên tiếp mấy ngày, triều đình một mảnh mê mang.

Mà thánh chỉ vừa ra, hoàng đế...... mặc cho tân hoàng đế giải quyết liền hoàn toàn biến mất tại trước mắt mọi người, mà cùng nhau biến mất, còn có thiếu niên Vương gia xả thân cứu quốc kia.

Thẳng đến tân đế kế vị, loại tình huống này mới có chuyển biến tốt, rồi sau đó tân đế đưa ra vài động tác, làm cho nhóm người đối này tân đế có nhận thức mới, chính là, đây đều là nói sau.

Đương sự tâm tình cũng gọi là vô cùng tốt, ngày đó Đoạn Nguyệt đăng cơ, Đoạn Lăng Duệ sáng sớm liền dắt Trường An ly khai hoàng cung.

Hiện nay, bọn họ áo cơm không lo, hắn muốn mang thiếu niên du sơn ngoạn thủy, thấy người gặp nạn thì ra tay giúp đỡ, gặp chuyện bất bình coi như làm đại hiệp, đợi dàn xếp xong địa phương để định cư, hắn, Trường An còn có đứa nhỏ đáng yêu, ba người cùng một chỗ trải qua cuộc sống ngọt ngào.

Nếu vui, Đoạn Trường An liền làm các chủ của Trường An các, nếu chán, y lại làm cái tiểu bạch kiểm là tốt rồi.

Đoạn Lăng Duệ đánh xe ngựa, khóe miệng mang theo ý cười, người ngồi trên mã xa chính là người hắn yêu nhất kiếp này.

Từ nay về sau thiên hạ này dù hưng dù suy, dù vinh dù bại, đều cùng hắn không quan hệ.

Thiên hạ của hắn, đã ở trong lòng hắn rồi đây.

Toàn văn hoàn.

(Editor: bộ này cũng ngắn thôi, và không có phiên ngoại, hihi... mình lười đăng cho nên đến bây giờ mới đăng hết, cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ nhé!!!!)