Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, cơn gió nhẹ hiu hiu tiến vào, mang đến một cảm giác mát lạnh.

Hai cung nữ đi vào trong, một người giúp người trên giường nhẹ nhàng dịch dịch góc chăn.

Một cung nữ khác tuổi ít hơn cầm mấy nhánh hoa hồng trên tay, cắm vào lọ hoa đặt trên cửa sổ, tựa hồ là nhìn thấy hoa đẹp, cười đến mặt mày loan loan.

Trong gió nhẹ mang theo thoang thoảng mùi hoa, bên giường sa trướng vàng nhạt ở trong gió hơi hơi lay động, cung nữ lớn tuổi hơn thấy thế, nhẹ giọng kêu tiểu cung nữ đem cửa sổ khép lại một chút, đỡ làm cho người trong phòng cảm lạnh.

Đột nhiên tiểu cung nữ trong phòng phát ra một tiếng hô kinh hãi, một người trong phòng vội vàng hướng ngoài cửa chạy đi, chỉ thấy người nọ trên giường, cư nhiên mở hai mắt.

Người trên giường mặc áo ngủ bằng gấm, bên trái khuôn mặt bao thật dày băng gạc, thấy không rõ mặt mũi, nhưng chỉ nhìn qua má phải có thể phát hiện, đó là một thiếu niên bộ dạng thập phần tinh xảo.

"Vương gia, Lục Du đã đi thông báo cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nếu biết ngài tỉnh, nhất định sẽ rất cao hứng......"

"Vương gia người có đói bụng không?" Cung nữ thấy Trường An tỉnh lại thập phần vui vẻ.

Thiếu niên trên giường chính là nằm, không nói gì, y chỉ cảm thấy cả người mình đều đau âm ỉ, động nhẹ ngón tay đều có thể liên lụy đến vết thương trên người, nhất là trên mặt, tựa hồ đau có chút chết lặng......

Bất quá...... y thế nhưng không chết? Hoàng huynh nhất định là sợ hãi đi...... Cũng không biết vết thương của hắn thế nào rồi.......

"Trường An --" Cửa điện truyền đến một tiếng gọi, hạ nhân trong phòng thức thời lui ra ngoài.

Đoạn Trường An quay đầu lại nhìn, nam nhân trước mắt chậm rãi hướng y đi tới.

Thiếu niên nhu thuận nằm trên giường, nắng sớm màu vàng ấm áp chiếu vào trên người y, thiếu niên hơi hơi nghiêng mặt sang, ánh mắt chuyên chú dừng ở trên người hắn, thiếu niên đột nhiên nở nụ cười.

Đoạn Trường An bỗng dưng cảm thấy tim mình đập không chịu khống chế nhanh hơn vài phần.

"Hoàng huynh ta đói bụng......" Thiếu niên trước mắt khi thấy hắn tới gần trong nháy mắt biến sắc mặt, nhất thời hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nhăn nhó, một bộ vô cùng đáng thương.

Đoạn Lăng Duệ cúi xuống hôn, nhanh chóng đem đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng đôi phương, môi kề môi, vô cùng triền miên.

Thiếu niên ngoan ngoãn nằm yên.

Thầm nghĩ trong lòng, chính mình thật sự là cho tới bây giờ chưa từng ngoan như vậy nha.

Nụ hôn này coi như đem quanh quẩn lo lắng trong lòng đều phát tiết hết, nụ hôn ôn nhu lưu luyến, lại mềm nhẹ vô cùng.

Những ngày này hắn thường mơ thấy một màn thiếu niên nhắm lại hai mắt kia, một khắc đó, hắn hiểu được cái gì gọi là mất hết can đảm.

Hắn hận không thể thay y đi chết......

Hôn xong, Đoạn Lăng Duệ vẫn không muốn buông y ra, đem người lãm vào trong ngực, nhìn đôi môi thiếu niên đã biến thành màu hoa sen.

Lại nói tiếp thiếu niên ngày hôm ấy, ngay lúc đó thương thế chính là nhìn nghiêm trọng, trên thực tế ngay cả một khối xương cốt cũng không bị thương tổn, chính là mất rất nhiều máu, trong lúc nhất thời bổ sung chưa xong, do đó mới tạo thành hôn mê, được tĩnh dưỡng chu đáo sẽ không có việc gì.

Thiếu niên an tâm tựa vào trong lòng hắn, ấm áp thoải mái vô cùng.

"Trở về mấy ngày rồi?"

"Vừa hôm qua."

Nói cách khác, y ít nhất ngủ cũng đã mười ngày rồi, cũng khó trách, hoàng huynh nhìn gầy một vòng, thiếu niên nhất thời cảm thấy có chút khổ sở.

Đoạn Lăng Duệ áp trán mình lên trán thiếu niên, ánh mắt dừng ở trên mặt y, tựa hồ ngắm như thế nào cũng không đủ, nhìn đến nỗi khuôn mặt thiếu niên nóng lên.

"Ai nha, ngươi nếu không tỉnh, người nào đó chắc là muốn đi...... Ai u...... Tê...... Tú nhi đừng nháo......"

"Ai kêu huynh nói bậy!" Ở cửa, hai người đùa giỡn tiến vào.

Trưởng Tôn Tuyên trên tay bưng bát cháo cong vẹo lắc lắc thân mình bị nhéo đau tiến vào, cũng thật khó cho hắn còn không có đem bát cháo làm rơi.

Lâm Tú Nhi vừa thấy y, hai ánh mắt đều hồng như mắt thỏ, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

"Tú nhi mau tới đây, cách tên hỗn đản kia xa một chút!" Thiếu niên nhất thời lại khôi phục bản tính.

Lâm Tú Nhi sửng sốt, Trưởng Tôn Tuyên cũng là thở dài ai oán, "Tiểu tử ngươi thế nhưng qua sông đoạn cầu......"

"Cái gì sông cái gì cầu? Hoàng huynh hắn hung ta......" Thiếu niên quyết đoán giả ngu, còn không chờ Đoạn Lăng Duệ nói chuyện, lại chuyển hướng Lâm Tú Nhi: "Tú Nhi ta hảo đói......"

"Đến, thiệt nhiều ngày chưa ăn này nọ, uống xong cháo ta còn làm cho huynh bánh hoa quế, bất quá không thể ăn nhiều, chỉ có thể ăn ba miếng......" Phục hồi tinh thần lại, Lâm Tú Nhi đã thấy đồ trên khay được Đoạn Lăng Duệ tự nhiên tiếp nhận.

Trưởng Tôn Tuyên quyết đoán bị mọi người lãng quên ở một bên......

"Cháo dược a? Không muốn uống a hoàng huynh...... Ta muốn ăn hoa quế cao......" Thiếu niên bị nâng dậy, tựa lưng trên gối mềm, nuốt một ngụm cháo, nhất thời nhíu mày.

"Không được, uống hết mới có thể nhanh hảo."

"Ta muốn ăn hoa quế cao......" Thiếu niên bắt đầu làm nũng.

"......"

"Chỉ có thể ăn một chút, sau đó liền đem cháo uống hết." Đoạn Lăng Duệ thỏa hiệp.

Thiếu niên ánh mắt sáng lên, tròng mắt đi theo ngón tay Đoạn Lăng Duệ cầm miếng bánh hoa quế......

Ngô...... Tú Nhi tay nghề tốt trước sau như một, hương vị hoa quế cao ngọt ngào ngon miệng, thiếu niên nhất thời cảm động nước mắt lưng tròng.

Nhìn thiếu niên bày ra bộ dáng này, Lâm Tú Nhi đau lòng sắp cũng sắp rơi nước mắt, Trưởng Tôn Tuyên ở một bên thì giống như khinh thường bĩu môi.

Ăn một ngụm hoa quế cao, vốn là dược thiện có chút khó ăn liền càng thêm khó có thể ăn vào, thiếu niên cau mày ăn xong, liền la hét đòi ăn hoa quế cao.

"Chỉ có thể ăn ba miếng! Không thể ăn nhiều, huynh đã ăn đủ rồi!" Lâm Tú Nhi vội vàng dặn dò.

"Tú Nhi sao lại biến thành xấu......" Thiếu niên ai oán, mang theo ba phần thiệt tình bảy phần trêu ghẹo: "Cẩn thận ta đem muội gả cho Trưởng Tôn hỗn đản."

Lâm Tú Nhi nhất thời đỏ mặt: "......"

Trưởng Tôn Tuyên hai mắt tỏa ánh sáng.

"Xuy --" Ở một góc truyền đến tiếng cười khẽ.

Ngẩng đầu, Đoạn Trường An mới phát hiện nguyên lai trong phòng còn thêm một người.

"Đoạn Nguyệt? Ngươi đã khá lên rồi?" Đoạn Trường An ăn này nọ, tinh thần đã muốn tốt lên rất nhiều, nếu không phải trên người da thịt nhiều vết thương, không thể động đậy, hiện tại đã muốn nhảy xuống giường.

"Cả ngày chén thuốc ngay trước mặt, ta nếu không khỏe lên mới khó." Đoạn Nguyệt tiến lên, "Nhưng thật ra ngươi, nay phải nhớ ngoan ngoãn uống dược mới đúng."

Thiếu niên trước mắt một thân nguyệt sắc cẩm y, dung nhan tuấn lãng cùng Đoạn Lăng Duệ có năm sáu phần tương tự, giơ tay nhấc chân đều mang theo vài phần văn nhã, vừa thấy chính là cái công tử ca bất phàm.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần y phục này, hoàng huynh nhà mình xem ra vẫn là để bụng......

Đoạn Nguyệt ôn nhã cười, trong ngữ khí mang theo một phần cảm kích, nếu không phải có y, chỉ sợ chính mình......

"Uống dược mà thôi, có cái gì khó," Thiếu niên hoàn toàn không thèm để ý, "Hoàng huynh, huynh nói xem đúng không?"

Đoạn Lăng Duệ nhìn thiếu niên gầy không ít mà nửa bên mặt phải vẫn là có vẻ "Rất thịt", nhịn xuống bàn tay có chút ngứa, nghe thấy thiếu niên hỏi, ánh mắt có chút sâu thẳm, không có đáp lại.

Thấy thế, Đoạn Nguyệt nâng tay giống như lơ đãng che dấu ý cười, thiếu niên hiển nhiên có chút mất hứng.

Y từ nhỏ thân thể không tồi, cho tới bây giờ chưa từng phát sinh qua cái bệnh nặng gì, có mắc phải bệnh vặt gì, cũng đều là được ngự trù làm cho y chút dược thiện, hoặc là thêm chút đường phèn tuyết lê gì đó, rất nhanh thì khỏi, bởi vậy, y đến nay cũng chưa từng hảo hảo uống qua một lần dược.

Nhìn mọi người một bộ biểu tình "Ta cái gì cũng không biết", thiếu niên có chút vô lực không hiểu ra làm sao.