Minh Hồn đưa nàng đến khu rừng, xong liền quay về, chắc có lẽ vì không muốn gặp Tiểu Mai, không muốn tận mắt trông thấy nữ nhân vì hắn mà trở nên băng giá như thế.

Tiểu Vân vươn vai, hít một hơi thật sâu, lâu ngày không gặp, bầu trời vẫn thật trong xanh; ánh nắng xa cách bao lâu vẫn ấm áp như vậy.

Cuối cùng cũng quay trở về nơi nàng thuộc về.

Tiểu Mai vẫn ở trong sơn động ngồi thiền tu luyện như trước.

“Ta về rồi”. Nàng hào hứng nói.

Tiểu Mai nghe thấy tiếng của nàng, mở mắt ra, vẻ mặt vui mừng nói: “ Cô không phải đang ở Ma vực sao? Sao lại quay về được thế? ”

“Sao cô biết ta ở Ma vực?”

“Dạ Xoa từng tới đây”.

Trông thần sắc Tiểu Mai không khỏe, Tiểu Vân quan tâm hỏi: “ Cô không sao chứ?”

“Không sao”. Tiểu Mai cúi đầu do dự đôi chút, rồi khẽ hỏi: “ cô gặp chàng rồi phải không?”

Mặc dù không nói là ai, nhưng Tiểu Vân vẫn hiểu, gật đầu nói: “ đúng vậy”

“Chàng…có khỏe không?”

“ Khỏe, chí ít hắn cũng không nhớ những việc không vui ”. Nàng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mai, dựa vào bờ vai gầy gò yếu đuối, than vãn: “ đã qua cả rồi, đã từng yêu, đã từng hận, kết cục không phải đều là tự giày vò chính bản thân mình sao. Vì những người không hề yêu mình, thật không đáng”.

Tiểu Mai gật đầu, lại nhắm mắt tiếp tục tu luyện.

Sự tĩnh lặng này còn đáng sợ hơn cả hận thù, giống như hủy hoại nốt cả sự tuyệt vọng của con người.

Trong tim Minh Hồn từ trước tới giờ chưa từng có Tiểu Mai, nàng không biết sự thực này có một lần nữa làm tổn thương Tiểu Mai không, tình yêu vốn dĩ là thứ rất khó để đoán được, ai có thể nhìn thấy trước được kết cục sẽ ra sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiếu rọi vào từ cửa động, kìm nén những phiền muộn như trăm mối tơ vò trong lòng.

Những nỗi muộn phiền kìm nén lâu từ đáy lòng bộc phát, nàng chạy ra khỏi động hướng về phía trời xanh hét lên:

“Không phải chàng là thần tiên sao? Không phải luôn tự cho mình rất tài giỏi hay sao?

Hừ! Ta khinh thường chàng tự cho rằng mình là thần như vậy, mỗi ngày rảnh rỗi tận hưởng khoái lạc, chàng đã vì muôn dân làm được những gì?

Chàng bảo ta phải chấp nhận sự sắp đặt của số mệnh, ta càng không làm theo!

Ta ghét chàng, căm ghét sự mềm yếu vô năng của chàng, căm ghét chàng vô tình vô nghĩa, tóm lại mọi thứ thuộc về chàng ta đều căm ghét…”

Mắng đủ rồi, nàng hít thở sâu, nét mặt trở nên rạng rõ tươi vui hơn với cảnh sắc như thơ như họa. Bầu trời vẫn trong xanh như xưa, ánh nắng vẫn rực rỡ như cũ, nàng vẫn là Tiểu Vân của trước đây.

Mỉm cười đối diện với tất cả những đau buồn.

Thấm thoắt, sắc vàng của mùa thu đã trôi qua, gió lạnh cắt xương như thức tỉnh nàng lại một mùa đông tuyết phủ đầy trời sắp tới rồi.

Trong ánh nắng tươi đẹp buổi sớm, Tiểu Vân hít thở đón mặt trời mọc, lấy hơi, chỉ thẳng lên trời mà mắng: “ thần tiên thì giỏi lắm sao? Pháp lực vô biên thì có thể cao cao tại thượng sao? Nhận được sự sùng bái của vạn người, thì có thể cho bản thân là giỏi sao?

Thần tiên luôn tự cho mình hơn người như chàng mới nên bị trời cho sét đánh, luôn miệng nói cứu người nguy nan, toàn hoang tưởng tự đại, coi thường chúng sinh. Không có việc gì thì hãy trốn ở trên trời mà soi lại mình trong gương, đừng có tưởng bản thân cái gì cũng có thể làm được…

Vờ trách người thương thân, làm như bụng dạ từ bi khoan hồng, thực chất chó lợn còn có tình có nghĩa hơn chàng, đến rắn bọ chuột kiến cũng không đen tối máu lạnh như chàng…”

Mắng đến không còn hơi sức, nàng mới ngồi xuống nghỉ một chút, mỉm cười với bản thân trong khe suối, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Trong mấy ngày này, mỗi ngày nàng thức dậy, đều sẽ ngồi bên khe suối mắng chửi một hồi, đợi đến khi bản thân quên hết tất cả nhưng điều không vui, sẽ vui vẻ đối mặt với cuộc sống của nàng.

Hạnh phúc và đau khổ vốn dĩ chỉ là ở trong ý niệm, hạnh phúc cũng là một ngày, không hạnh phúc cũng là một ngày, số mệnh của nàng đã lận đận như vậy, sao còn phải tự làm khổ bản thân nữa chứ?

Đang định ngồi dậy, một âm thanh bay bổng phát ra phía sau lưng nàng.

“ ‘hoang tưởng tự đại’ nàng mắng tám mươi mốt lần, ‘vô tình vô nghĩa’ nàng mắng chín mươi chín lần, nàng mắng chửi không biết mệt, ta nghe đến phát ngấy rồi, có thể thay đổi cách mắng chửi mới mẻ hơn được không?”

Giọng nói dịu dàng trầm ấm khiến nàng ngoảnh đầu lại…

Nàng bất thình lình quay người, thấy một người không biết đã đứng sau lưng nàng từ bao giờ, chiếc áo dài trắng tinh tựa như vân mây muôn đời bất diệt trên Hoa Sơn, lúc ẩn lúc hiện, mái tóc dài mềm mượt buông xõa sau lưng, tỏa hương bay trong gió…

Tính cách của chàng còn sâu sắc hơn cả những quan niệm nghệ thuật, thay đổi thất thường, cũng khiến người ta bất giác phải ngước nhìn và sùng bái.

Hiên thay đổi rồi, không còn ăn vận đơn thuần một màu đen, ôn tồn nho nhã như lúc ban đầu quen biết, nhưng nụ cười không hề thay đổi dù chỉ một chút, vẫn là nụ cười dịu dàng đó, dịu dàng đến mức khiến người khác nghẹt thở.

Nàng không lỡ rời mắt đi, mong muốn duy nhất chính là có thể tiếp tục nhìn nhau như thế lâu dài cùng đất trời…

“Nàng có vẻ không nhận ra ta nữa rồi, có cần ta tự giới thiệu bản thân không?”

“Không cần…” nàng hoang mang dời ánh mắt đi chỗ khác, con tim kích động dần bình tĩnh lại, mới nhớ tới bản thân hình như vừa hình như đang mắng chửi một ai đó, hỏng rồi! Hỏng rồi!

“Bộ dạng nàng trông thật giống đứa trẻ làm sai điều gì”. Hiên cười nói lạnh nhạt, ánh mắt linh hoạt, vẫn có một chút mơ hồ.

“Chàng đều nghe thấy hết sao?”

Nàng sao có thể hỏi một hỏi câu ngớ ngẩn như vậy, người ta không những nghe thấy mà đến mỗi câu mỗi chữ đều nhớ rõ đã nói bao nhiêu lần.

Xong rồi, nhất định là tới báo thù. Sao nàng lại quên con người này có lòng dạ hẹp hòi, hay ôm hận cơ chứ?

Thật là quá thất sách!

“Ta là thần, đương nhiên cái gì cũng có thể nghe thấy”.

Thiên hạ có biết bao nhiêu người và yêu, nói biết bao nhiêu lời, chàng đều có thể nghe thấy hết, há chẳng ồn ào chết đi được sao.

Nàng tỏ vẻ đồng cảm nói: “ Thiên đình nhất định rất ồn ào rồi”.

“ Không phải, ta chỉ có thể nghe thấy những gì ta muốn nghe”.

“Muốn nghe?” Nàng bĩu môi nói: “ Con người chàng nhất định không bình thường, hóa ra lại thích nghe mắng chửi”.

“Toàn nghe thấy những tiếng khen ngợi ca tụng của thế nhân, quả thực phát chán rồi, nghe nàng mắng chửi, mới thấy có cảm giác mới mẻ, tuy nhiên gần đây ngôn từ của nàng có chút nghèo nàn, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu đó, ta quả thực mất hết hứng thú để nghe rồi”. Chàng trả lời điềm nhiên như không.

“Hơ! Lần sau ta nhất định sẽ nhớ thêm một câu ‘kén cá chọn canh’”.

Mặc dù trên nét mặt nàng vẫn tỏ vẻ chán ghét tức giận, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, nhẹ nhõm. Nếu như nàng tiếp tục mắng chửi như vậy, thì mỗi ngày chàng sẽ đều nghe, như vậy dù cho một người ở trên trời, một người ở dưới mặt đất, khoảng cách cũng dường như không còn xa xôi nữa.

Nếu chàng có thể luôn luôn nhẫn nại nghe mỗi câu nói của nàng, kể cả là mắng chửi, thì nàng sẽ không còn đòi hỏi gì hơn nữa.

Hiên khua tay nhẹ nhẹ trước mặt nàng, gọi lối suy nghĩ đang bay xa tít của nàng trở lại: “Đã hết tức giận chưa?”

“Chưa hết thì sao? Đánh cũng không đánh được chàng, mắng cũng mắng chán rồi, coi như bản thân ta đen đủi vậy”.

Tức giận có thể tan biến, còn tình cảm đã trao đi thì sao, sao có thể nói bỏ là bỏ được? Huống hồ, thời khắc này chàng cũng thật là thu hút người khác, khiến cho nàng cuồn cuộn trào dâng trong lòng…

Nhưng nói hận chàng, oán chàng cũng có tác dụng gì?

Đau thương cũng sẽ không thể vì nói ra mà có thể giảm bớt, càng không thể vì oán hận mà biến mất.

Cho nên nàng chỉ có thể kiên cường ngẩng cao đầu, không cho nước mắt tiếp tục rơi.

Hiên không nói gì nhìn nàng chăm chú, trong đôi mắt đó có một sợi dây tình cảm mà nàng không nhận ra.

Nàng muốn kiếm tìm điều gì trong ánh mắt đen láy sâu thẳm kia, Hiên lại nhẹ nhàng dời ánh mắt đi chỗ khác, quay mặt về phía nàng không nhìn thấy.

Nàng thật sự rất muốn nhìn thấy gương mặt của chàng, vì nàng cảm nhận được nước mắt ở nơi nào đó trên cơ thể chàng…

Nhất định là ảo giác, thần tiên không thể có nước mắt.

Chợt im lặng, khiến cho hai người rơi vào một không khí ngượng ngùng khó xử.

Giằng co hồi lâu, Tiểu Vân không chịu được nữa, bèn phá vỡ sự im lặng nói: “ Sao chàng lại xuất hiện?”

Ba tháng rồi, nàng vẫn ở trên con đường đã từng gặp mặt biết bao lần để đợi chàng, chàng đều không xuất hiện. Lúc nàng cho rằng sẽ vĩnh viễn không còn gặp lại, chàng lại xuất hiện đường đột, đảo lộn tâm trạng của nàng.

Hiên thở dài rất lâu, dùng dáng vẻ tội nghiệp đáng thương nói: “ ta chỉ là muốn xin nàng đừng mắng chửi nữa, tất cả thần tiên trên trời đều biết ta bạc tình bạc nghĩa, hành vi xấu xa bỡn cợt”.

“Vậy chàng hãy xử ta đi, sẽ bớt đi phiền phức cho chàng”.

Chàng cười, nụ cười vẫn mê hoặc như thế: “ ta cũng muốn, nhưng ta vẫn lo lắng những thần tiên khác sẽ nói ta có tật giật mình, giết người giệt khẩu”.

Nàng cũng cười, đã rất lâu rồi không cười thoải mái như vậy.

“ Cười vui đến thế sao, xem ra ngày mai sẽ không còn mắng chửi ta nữa, ta đi đây…”

Tiểu Vân hoảng hốt, lưu luyến buột miệng nói: “ đừng đi…”

Biết rằng bản thân đã đường đột, nàng cười gượng: “ chàng bận lắm sao?”

Chàng gật đầu, trả lời thành thật: “ đúng vậy, ta phải quay về tưới nước cho cây đào”.

“Tưới nước? Như vậy cũng gọi là bận? Thiên giới có kiểu thần tiên như chàng bỏ việc chính làm việc phụ, thật là không may, chả trách yêu quái hoành hành! ”

“Nếu như ta nói cho nàng ta là thần tiên làm việc chính đáng, nghiêm chỉnh nhất thiên giới, nàng có tin không?” Chàng hỏi.

“Không tin!”

Hiên tắt đi nụ cười tiến lại gần nàng, dịu dàng vuốt sợi tóc bị gió thổi trên mặt nàng, dùng ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn vào khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “ nàng đã gầy đi nhiều”.

“Hả?” Trái tim nàng dao động thổn thức, nước mắt lại không thể kiềm chế được nữa.

Tốt nhất là nhắm chặt mắt lại, để giữ lại nước mắt sắp rơi ra…

Lại ngửi được mùi hương quen thuộc trên cơ thể chàng, vẫn thật trong lành.

Nhưng rất nhanh biến mất không một dấu vết…