Hoàng Hôn Ở Oviedo

Chương 38: 38 Quá Khứ Của Bối Vy 5

“ Bối Vy cô bây giờ là người có sức ảnh hưởng tốt nhất đừng chọc giận tôi nếu không tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt, tôi nói lần cuối xuống dưới gặp tôi “

Cố Thiếu Tranh dán mắt trên cơ thể đang run rẩy của Bối Vy, khóe môi nhếch cao như đang khiêu khích, còn có người có gan lớn như vậy có thể đe dọa người của anh, Cố Thiếu Tranh bao lâu nay luôn là đôi cánh vững chắc của cô chưa từng để cô chịu bất cứ thiệt thòi nào cũng không có người nào đụng vào Bối Vy mà có kết cục tốt, Trình Lam Ngữ cũng không ngoại lệ.

“ Tôi đang muốn biết cô sẽ khiến vợ tôi thân bại danh liệt bằng cách nào? “

Cố Thiếu Tranh như cười như không, giọng anh mang sát khí nặng nề như vậy anh không tin là Trình Lam Ngữ ở đầu dây bên kia không cảm nhận được, anh còn muốn biết người phụ nữ này mạnh miệng như vậy để xem hành động có mạnh giống như lời nói hay không.

Trình Lam Ngữ ở nơi nào đó chắc chắn sẽ có phần thoảng thốt, cô ta im lặng thật lâu cứ tưởng là đã ngắt máy nhưng không ngờ vẫn có thể đáp lại

“ Anh là chồng của Bối Vy,.

.

à, anh cũng là chủ tịch của công ty này, Cố Thiếu Tranh, thật hân hạnh khi được chính anh tiếp chuyện “

Khi biết anh là Cố Thiếu Tranh giọng bộ lại thay đổi nhẹ đi vài tông.

Cố Thiếu Tranh chính là ghét nhất điệu bộ này của người phụ nữ, vốn dĩ đã có hiềm khích với phụ nữ loại phụ nữ hai mặt như cô ta anh còn chán ghét hơn, Cố Thiếu Tranh lạnh lùng dứt khoát

“ Tôi không thích đe dọa ai chỉ là muốn nói cho cô biết vợ tôi rất bận không rãnh rỗi như cô, đừng làm phiền cô ấy, Cố Thiếu Tranh tôi cũng không phải người nhàn rỗi,! cô hiểu chứ? “, ba từ cuối được anh nhấn mạnh nghe đã thấy nặng nề bên tai.

Dứt lời cũng là lúc ngắt máy, Cố Thiếu Tranh đặt điện thoại vào tay Bối Vy, nói vói cô vài câu rồi quay về bàn làm việc nhưng anh lại không làm việc mà là ngồi nhìn cô chăm chăm, anh ngoài mặt là một tảng băng lạnh nhưng bên trong lại là một ánh hào quang ấm áp âm thầm dõi theo cô, chỉ trách người đàn ông quá cứng miệng.

Trở về nhà Bối Vy nhốt mình trong phòng mọi khi chính cô là người chủ động nấu bữa tối cho Cố Thiếu Tranh và mình nhưng bây giờ người xuống bếp lại là Cố Thiếu Tranh, mấy ngày qua vì nằm viện sau đó vừa xuất viện liền vùi đầu vào công việc mà quên mất chuyện tìm người giúp việc mới nhưng dường như anh đã quá quen với việc được cô nấu cho ngày ba bữa nên cũng có suy nghĩ không muốn tìm người ở nữa.

Anh chính là thích cảm giác hai người như vậy.

Cố Thiếu Tranh biết cô đang buồn bã trong phòng, bình thường chắc chắn sẽ lớn tiếng ‘Bối Vy ‘ , ‘ Bối Vy ‘ um trời lên rồi không hiểu sao hôm nay lại im lặng bất thường, còn tự tay mình nấu ăn, chính anh còn không hiểu được bản thân mình.

Bữa tối sau hơn mười phút cũng nấu xong chỉ đơn giản vài món nhưng nhìn qua hình như đều là những món mà Bối Vy thích, Cố Thiếu Tranh sắp xếp đầy đủ bát đ ĩa ra bàn rồi mới đến phòng gọi cô, gọi vài ba lần không thấy người phụ nữ đáp lại cử cũng bị khóa trái bên trong, hoàn toàn tĩnh lặng cứ như không có người ở trong, hình ảnh quá khứ hiện ra trong đầu Cố Thiếu Tranh trở nên kinh sợ không như lần trước còn tâm trạng đi tìm chìa khóa dự phòng lần này Cố Thiếu Tranh đạp mạnh cửa phòng, nếu anh dùng thêm hai phần lực nữa e là cánh cửa này sẽ bị chia làm đôi.

Trên giường không có bóng người nhưng mọi thứ lại lộn xộn, vươn vãi khắp nơi, Cố Thiếu Tranh lần này đã có kinh nghiệm nếu không phải trên giường Bối Vy cũng chỉ có thể là ngâm mình trong bồn tắm đến lúc ngủ quên vì phòng tắm của phòng cô được thiết kế kính bên ngoài còn có lớp rèm nếu không phải dùng rèm thì từ bên ngoài có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh bên trong.

Bối Vy không một miếng vải ngâm mình trong bồn tắm bọt xà phòng ngập đến tận cổ của cô, người phụ nữ thả một cánh tay ra bên ngoài còn đang cầm ly rượu, hai mắt nhắm chặt còn miệng thì nhâm nhi ly rượu ngon trên tay, cánh cửa phòng tắm này cách âm nên từ bên ngoài Cố Thiếu Tranh gọi mãi cô cũng không nghe thấy gì.

Anh híp mắt lóe lên tia lửa hừng hực sát khí đi vào giật mạnh ly rượu khỏi tay cô

“ Dậy, ra ngoài ăn tối “

Bối Vy ánh mắt say khướt, mơ màng từ từ mở ra ngiêng đầu nhìn anh, lúc này Cố Thiếu Tranh nhìn kỹ lại mới thấy hai chai rượu rỗng đang lăn lốc ngay góc phòng vệ sinh, chỉ mới về nhà chưa tới nửa tiếng mà cô đã uống hết hai chai rượu vang, lại còn là loại có nồng độ cao đây là cô lấy từ phòng Cố Thiếu Tranh nhưng là lấy từ khi nào.

Bối Vy nhìn anh bắt đầu bĩu môi nức nở cô chống hai bên thành bồn tắm từ từ ngồi dậy, nhoài đến ôm lấy người đàn ông

“ Lục Đình, có người bắt nạt em, anh mau giúp em xử lí bọn họ đi,! Lục Đình, anh tốt với em nhất đúng không? “

Khi cô nói ra lời này chính là vì cô xem Lục Đình như anh trai mình, từ trước Lục Đình vẫn luôn bảo vệ cho cô mỗi khi cô bị kẻ khác bắt nạt hay nhục mạ, dù có chuyện gì cũng là do một tay Lục Đình thay cô giải quyết, cô đã quen với cảm giác dó vậy nên những lúc bị ức hiếp cô sẽ không một chút do dự mà gọi tên Lục Đình đầu tiên, dù sau đó cô đã gặp được Cố Thiếu Tranh cũng được anh làm lá chắn bao bọc không để cô nhuộm phải bất cứ thứ dơ bẩn gì ngoài kia.

So với Lục Đình, Cố Thiếu Tranh không hề thua kém về mặt này nhưng về mặt ăn nói thì anh lại rất kém vì Lục Đình lúc nào cũng ăn nói nhỏ nhẹ với Bối Vy, chưa từng một lần lớn tiếng với cô còn Cố Thiếu Tranh thì trong nóng ngoài lạnh dù Bối Vy có động tâm với anh nhưng trong chấp niệm của cô người tốt với mình chỉ có Lục Đình nhưng tốt là tốt đối với cô Lục Đình chỉ là một người bạn không hơn không kém.

Gọi tên Lục Đình vô tình khiến Cố Thiếu Tranh hiểu lầm

Vậy mà cô lại nhìn Cố Thiếu Tranh thành Lục Đình, đây là lần đầu tiên người đàn ông có cảm giác bản thân như người thay thế, cơn thịnh nộ vốn đang yên giấc lại bị cô đánh thức còn đang không ngừng dồn dập trào dâng, Cố Thiếu Tranh đẩy mạnh cô nằm ra lại, anh nghiến răng ken két mặc cho người phụ nữ làm gì thì làm, Cố Thiếu Tranh tức giận quay người rời đi, vừa bước ra khỏi phòng anh vứt mạnh ly rượu vào sọt rát, ngồi vào bàn ăn tự mình nấu tự mình ăn.

Cố Thiếu Tranh bên ngoài thì là biển lặng nhưng bên trong lòng là bão tố, anh chính là đang ghen nên mới tỏ ra khó chịu, giận đỗi với cô chứ thật tâm anh vẫn rất lo lắng cho Bối Vy.