Thành phố Oxford ( Vương quốc Anh )

Dưới ngàn vạn tia nắng ấm áp chiếu xuống, trên màn sóng óng ánh mặt biển như có kim cương phát sáng lấp lánh, tiếng sóng rì rào êm dịu, mềm mại chỉ cần nhắm mắt hòa mình vào nó toàn bộ áp lực, mệt mỏi đều sẽ tan biến, ngày mới bắt đầu cũng là lúc mọi niềm vui bắt đầu những chuyện buồn bã không đáng ngày hôm cứ để cho những cơn sóng kia cuốn hết đi.

Năm đó anh chân bước đến nơi đất khách quê người này theo đuổi niềm mơ ước trở thành một bác sĩ của mình, để có thể bước chân vào ngôi trương đứng top thế giới anh đã mấy ngày liên không ngủ, mỗi ngày ngoài sách vở ra thì trong mắt không nhìn thấy gì khác, trong đầu cũng không nghĩ đến chuyện khác.

Ông trời đã không phụ lòng người, anh cuối cùng cũng thự hiện được giấc mơ đời mình, ngày đầu tiên anh bước chân đến nơi này ông trời lại yêu qúy mà ban cho anh một giấc mơ khác, anh đã gặp được cô gái nhỏ nhắn này, anh đối với cô vừa gặp đã yêu thật may mắn khi cô cũng vừa gặp anh đã một lòng thâm tình, có câu nói rằng “ chuyện hạnh phúc nhất trên đời chính là người bạn thích trùng hợp cũng thích bạn “, cả hai người đều có một sự may mắn vô cùng lớn.

Người đàn ông rung động khi nhìn thấy vẻ đẹp ngọt ngào của cô gái ấy, Lục Đình càng nhận ra sự may mắn của anh không chỉ dừng lại ở đó trùng hợp thay cô và anh lại học chung một trường đại học với nhau học y, cô cũng học y, còn học chung một lớp từ đó hai người dần nhận ra tình cảm của nhau đối với đối phương.

Cứ nghĩ có thể hạnh phúc bên nhau như vậy, anh và cô còn từng nói đến chuyện kết hôn, anh nói với cô rằng ngay sau khi tốt nghiệp anh sẽ tìm cơ hội cầu hôn cô muốn cô cùng xây nên một gia đình hạnh phúc nhưng đời không như là mơ trước ngày tốt nghiệp ba tháng anh vô tình phát hiện mình mắc một căn bệnh quái ác chỉ cần ngủ một giấc sau khi tỉnh lại có thể anh sẽ không còn nhận ra người phụ nữ mình yêu là ai nữa, anh sợ một ngày khi anh đối diện trước mặt cô anh lại xem cô như người xa lạ.

Ngày ngày anh cứ sống trong lo sợ đêm đến lại không dám ngủ anh không muốn quên cô, không muốn làm cô đau lòng, cô yêu anh nhiều như vậy nếu bị anh lạnh nhạt xem như người lạ, cô làm sao chịu nổi cú sốc đó, chỉ mới nghĩ đến thôi anh đã thấy đau lòng thế nào nếu nó thật sự xảy ra người phụ nữ này của anh chắc chắn sẽ đau khổ đến chết.

Chính anh cũng không muốn quên đi cô, là anh nói yêu cô trước làm sao có thể bỏ mặt cô được.

!

Trên màn cát trắng đôi nam nữ hạnh phúc ôm lấy nhau hòa mình dưới ánh mặt trời chiếu rọi cùng nhau lắng nghe bài hát từ biển cả.

“ A Lục, nếu sau này anh quên em thì sao? “

Lục Đình ôm chặt lấy cô gái trong lòng, anh cười như không cười, không chỉ cô người sợ hơn lại là anh, anh rất sợ hãi càng không dám nghĩ đến nếu thật sự ngày đó sẽ xảy ra sẽ thế nào,! thì có làm sao, anh quên cô thì sao, anh vẫn yêu cô chỉ yêu một mình cô mà thôi, trong lòng anh chỉ có hình bóng của cô, anh biết sẽ một ngày nào đó mình khi mở mắt ra thấy cô nằm bên cạnh lại mở miệng hỏi ‘ cô là ai’, anh thật sự không dám tưởng tượng đến cảnh đó.

“ Anh có quên em thì vẫn chỉ yêu mình em thôi, Caily, nếu một ngày nào dó anh thật quên em, em hãy mang cuốc nhật ký này cho anh đọc, anh đọc rồi sẽ nhớ ra em thôi “

Lục Đình hôn nhẹ lên trán cô gái.

Caily nép vào ngực anh gật gật đầu, rồi cô ngồi thẳng dậy lấy ra trong túi xách một cái máy ảnh bắt đầu khởi động rồi quay mặt Lục Đình.

“ A Lục, anh nhìn vào màn hình này em hỏi gì thì anh trả lời đó, sau này nếu anh quên mất em, em sẽ mang nó ra cho anh xem lại rồi anh sẽ nhớ lại em thôi “, nói xong cô cười thật tươi.

Từng câu từng câu cô hỏi anh đáp

‘ anh tên là gì ‘

‘ em tên là gì

‘anh là bạn trai của ai ‘

‘ em là bạn gái của ai ‘

‘ anh có yêu em không ‘

‘ anh sẽ yêu em bao lâu ‘

Rất nhiều câu hỏi Caily tuy là cười nhưng đáy mắt rất rõ sự u buồn, cô còn nén nước mắt mình nghẹn ngào nuốt xuống, chỉ cần cô mãi bên cạnh anh cô tin rằng anh sẽ không quên cô, chỉ cần cô mãi yêu anh thì anh chắc chắn sẽ không quê cô đâu

!

Lục Đình tỉnh lại nhìn thấy Caily mang bữa sáng đến cho mình, anh lại hấc đổ tất cả quát nạt vào mặt cô: ” Cô là ai, sao lại ở nhà tôi? “

Caily nhìn anh run rẩy, hai mắt cô cay xè nước mắt chảy dài cố gắng nói đủ thữ chuyện liên quan đến hai người nhưng Lục Đình không chỉ không nhớ ra cô mà chỉ càng khiến Lục Đình trở nên lạnh nhạt với cô hơn, Caily chạy ra phòng khách cô lục tung khắp nơi tìm cái máy ảnh mang đến cô lau sạch nước mắt mình hai tay luống cuống mở ra đoạn video đã quay từ lâu.

Lục Đình cầm lấy máy ảnh thấy mình trong đó anh vừa cười vừa vui vẻ trả lời những câu hỏi của cô.

‘ Anh tên là Lục Đình ‘

‘ Em tên là Caily ‘

‘ Anh là bạn trai của Caily ‘

‘ Caily là bạn gái của Lục Đình anh ‘

‘ Anh rất yêu em Caily ‘

‘ Sẽ yêu em cả đời,! anh hứa ‘

Lục Đình buông cái máy ảnh nhìn cô thật lâu nhưng mặt lại không có thay đổi gì, Caily khóc nấc lên cô lay lay người đàn ông rồi lại ôm lấy anh nhưng không thấy anh đáp lại, Caily một lúc một nức nở: “ A Lục, em là Caily là bạn gái của anh đây “

Lục Đình lao đến ôm mạnh người phụ nữ, anh cũng đã khóc nước mắt rơi ướt một vũng trên vai áo cô, anh vuốt v e người phụ nữ trong lòng mình, anh đã làm cô khóc, là anh đã một lần nữa quên mất cô đây đã là lần thứ 52 kể từ ngày anh phát hiện mình mắc bệnh, là lần thứ 52 khiến cô khóc nất vì anh, là lần thứ 52 anh lạnh nhạt đẩy cô ra khỏi mình.

“ Caily, anh yêu em “

!

Trời còn chưa sáng Caily vì một cảm giác lạ gì đó làm cho thức giấc đột ngột, bên ngoài bóng đêm vẫn còn bao phủ, cô cựa mình kinh hãi Lục Đình vốn dĩ nằm bên cạnh lại không thấy đâu, cô xốc chăn chạy khắp nhà tìm anh gào lớn gọi anh nhưng thứ cô nhận lại chỉ có sự yên tính, không tìm thấy anh cũng không nghe anh đáp, Caily nhận ra mọi thứ trong nhà có phần thiếu sót những tấm hình của anh đâu hết rồi cô vì sợ những lúc anh quên mà đã treo rất nhiều hình của anh cùng hình của mình nhưng bây giờ chỉ còn lại hình chụp chung của cô và anh còn hình riêng của anh thì không thấy đâu nữa.

Caily chạy nhanh lên phòng mình mọi thứ liên quan đến anh đều đã không còn ngay cả quần áo cũng biến đâu mất chỉ còn lại một cái tủ trống không, Caily đau đớn ôm ngực mình khóc to, cô ngã quỵ xuống chỉ biết khóc rồi khóc, anh bỏ cô đi rồi thật sự đi mất rồi, cô làm sao sống những ngày còn lại mà không có anh chứ, tại sao anh lại bỏ đi, sao lại bỏ rơi cô.

Lục Đình, anh đang ở đâu làm ơn, làm ơn quay về với em đi

“ Lục Đình “