Đại kết cục

Không quá một hồi, một bé trai tóc nâu mở cửa, có chút cảnh giác đánh giá hai người xa lạ. Ralph đột ngột hơi khó chịu, chẳng lẽ Penn lại dẫn hắn tới gặp “người tình già”? Tâm tình vui vẻ trước đó lập tức biến mấ, ngay lúc hắn sốt ruột muốn xoay người, Penn mở miệng hỏi.

“ Xin hỏi đây là nhà của Charlie Ville phải không?”

Ralph sửng sốt, cái tên này đặc biệt quen tai, nhưng hắn lại không nhớ được đã nghe thấy ở đâu.

“ Các ngài biết ông nội cháu?” Bé trai nghiêng đầu hỏi.

“ Chúng tôi là bạn của ông ấy, có thể gặp ông ta không?”

Sau khi Penn nói xong, Ralph lập tức nhớ được tên này thuộc về ai… Lão quản gia chăm sóc hắn gần mười lăm năm. Ralph lập tức khẩn trương, ngay cả tay cũng không biết để ở đâu, đột ngột có chút buồn bực, Penn tại sao không nói trước cho hắn.

Lúc này, phía sau bé trai xuất hiện một người phụ nữ, sau khi hỏi mục đích của họ liền mời họ vào nhà, lò sưởi âm tường trong phòng khách bập bùng ngọn lửa ấm áp. Cẩn thận quan sát, họ phát hiện ngay cả vị trí sắp đặt đồ đạc cũng có chút tương tự với ngôi nhà cổ kia, bất quá nơi này lại càng thêm ấm áp, giấy dán tường chấm hoa, túi thơm thủ công may ghép còn tỏa mùi hoa khô, đều khiến người ta cảm thấy sự ấm áp gia đình.

Ralph nhìn tấm ảnh dòng họ treo trên tường, ông lão không câu nệ nói cười kia, bộ dạng thẳng lưng trùng khít trong ký ức, làm đầu lưỡi hắn hơi phát đắng. Sau đó, ánh mắt hắn dừng trên chiếc đàn dương cầm cũ kỹ dựa vào cửa sổ, đứa bé kia không biết khi nào đã bắt đầu luyện đàn. Tim Ralph bắt đầu đập tăng tốc, nhịp thở cũng dần khó khăn, chiếc dương cầm này, tiếng đàn quen thuộc này, cũng từng là một phần trong cơn ác mộng của hắn. Penn lặng lẽ nắm tay hắn thật chặt, mới làm hắn lấy lại tinh thần, cười gượng một cái.

“ Ăn chút bánh nhé!”

Người phụ nữ mập mạp bưng hồng trà cùng điểm tâm tiến vào. Họ trò chuyện trong tiếng đàn chưa thành thục của đứa bé.

“ Không ngờ ông lão bảo thủ không đổi kia cũng có bạn bè trẻ tuổi.” Người phụ nữ che má cảm thán. “ Bất quá, cha liền qua đời vào năm kia. Lúc đi không có gì đau đớn, coi như là một chút an ủi.” Người phụ nữ nói đến đây nhịn không được vành mắt đỏ đỏ.

Penn an ủi người phụ nữ, sau đó hỏi chuyện chiếc đàn dương cầm kia.

“ Đây là đồ ông ấy mang theo lúc trở về từ Luân Đôn, nói làm gì cũng phải đặt trước cửa sổ. Trước khi Andrew sinh ra, cũng không cho ai chạm vào cây đàn dương cầm này.”

“ Andrew?”

Nghe cái tên đó, Ralph đột ngột thẳng người lại, hắn luống cuống nhìn Penn, đây không phải chính là tên của hắn khi còn sống sao? Penn hiểu được ý hắn, vỗ vỗ tay lên lưng hắn làm hắn bình tĩnh lại.

“Andrew, mau tới đây.”

Người phụ nữ không phát hiện Ralph chấn kinh, cười tiếp đãi một tiếng, tiếng dương cầm đứt quãng đan đan dừng lại, bé trai mở cửa cho họ chạy tới nhào lên đầu gối người phụ nữ.

“ Đây là con tôi, thượng đế ban phúc, tôi gần bốn mươi tuổi mới có nó. Tên này là do cha đặt, trước khi qua đời, ông ấy yêu thương Andrew vô cùng.” Người phụ nữ yêu chiều ôm lấy con trai hôn một cái.

Ralph theo bản năng nắm chặt nắm tay, ngực nảy lên một cảm xúc vô danh, lại làm tay hắn bất giác run rẩy.

“ Tên này thật dễ nghe.”

Penn cười nói, sau đó lại tán gẫu cùng người phụ nữ, Ralph chằm chằm nhìn bé trai có chút ngượng ngùng kia, cảm xúc hỗn loạn của hắn dần ổn định lại, sau đó mũi xót xót làm hắn hầu như không thể chịu đựng, Charlie cho cháu trai tên của mình, hắn có thể cho rằng không chỉ là trùng hợp hay không? Có thể cho rằng… Charlie từng coi hắn như người thân không?

Đứa bé thấy Ralph nhìn chằm chằm vào mình, chộp một miếng bánh đi tới trước mặt Ralph, đưa cho hắn.

“ Điểm tâm ma ma làm rất ngon đó.”

“ Cám ơn.”

Ralph mỉm cười, dưới sự thúc giục của đứa trẻ, cắn bánh một cái, vị ngọt của bơ cùng đường cát khuếch tán trong miệng, làm hắn có chút thất thần.

“ Anh biết đánh dương cầm không?”

Đứa bé leo lên đầu gối hắn ngửa đầu hỏi. Ralph chần chừ một chút, sau đó gật đầu, bé trai lập tức nở nụ cười.

“ Em có một đoạn làm sao cũng đàn không được, có thể chỉ em không?”

Ralph quay đầu nhìn Penn, y cùng người phụ nữ kia dường như tán gẫu rất vui vẻ, Ralph bị đứa trẻ lôi tới trước dương cầm. Ralph ngồi xuống, nhìn phím đàn trắng đen xen kẽ, quá khứ đã mơ hồ tức khắc rõ rệt lên, ký ức đau khổ điên cuồng bị áp chế làm nhịp tim hắn bỗng nhiên tăng tốc, mãnh liệt đánh vào màng tai hắn.

Đứa bé đưa bản nhạc cho Ralph chỉ chỉ, sau đó bản thân bắt đầu đàn, nốt nhạc gần gũi từ trong dương cầm truyền ra làm toàn thân hắn nóng lên. Mắt di động theo bàn tay nhỏ bé bay múa trên phím đàn, cánh tay vốn cứng ngắc như bị hấp dẫn, nâng lên, đàn xuống ngay chỗ đứa bé ngừng lại do chưa thành thạo.

Cảm giác quen thuộc lại xa lạ ở đầu ngón tay làm Ralph đột nhiên thanh tỉnh, cảm giác mình vừa mới tỉnh lại từ trong ác mộng, chỉ vẻn vẹn một đoạn ngắn, cũng đã làm hắn đổ mồ hôi đầm đìa.

“ Đàn thật tuyệt, có thể đàn một khúc khác cho em không?”

Bé trai ở một bên hưng phấn nói, xem ra nó thích nghe đàn hơn là đánh đàn.

Ralph ổn định nhịp thở, lại theo bản năng quay đầu nhìn Penn, y đang ngồi dựa vào sô pha, mang nụ cười chăm chú vào hắn, ánh mắt dịu dàng như cổ vũ không lời. Ralph thở nhẹ một hơi, lại đưa tay đặt lên phím đàn.

Tiếng đàn dịu dàng thanh thúy một truy đuổi một quanh quẩn trong không gian phòng, ôn hoà sung túc, giai điệu ưu mỹ như khúc hát chính là Liebestraum. Sau âm điệu không xác định ban đầu, giai điệu ẩn tình gợi tình như nội tâm độc thoại biến thành thổ lộ tình yêu dũng cảm nhiệt huyết, Ralph nhắm hai mắt lại, tình khúc hoàn toàn bất đồng với trước đây tuôn ra từ ngón tay tinh tế của hắn.

“ Yêu sao! Có thể yêu bao lâu, nguyện ý yêu bao lâu thì sẽ yêu bấy lâu! Thời khắc em trước mộ tiếc thương sắp đến rồi. Trái tim em luôn giữ gìn ngọn lửa, luôn ấp ủ quyến luyến, chỉ cần còn một trái tim ấm áp hồi đáp lại em. Chỉ cần có người còn bày tỏ với em chân thành, em sẽ làm người ấy luôn luôn hạnh phúc…”(*)

Bất đồng cùng hoàng hôn như màu máu tươi khiến người ta kinh hãi của Luân Đôn, trời chiều thôn quê phảng phất như bao trùm một tấm lụa màu da cam, yên lặng mà lại bình thản. Penn cùng Ralph theo chỉ dẫn của người phụ nữ, đi tới một nghĩa trang nhỏ phía sau nhà thờ, họ tìm được bia mộ của Charlie, đặt hoa tươi mua tới trước bia mộ.

“Trong cuộc đời ngắn ngủi mà lại dong dài này, đáng sợ nhất không phải đối mặt với tử vong mà chính là không có được mong muốn sống…..”

Penn nhìn chữ khắc trên mộ, nhẹ nhàng đọc ra, những lời này làm cho bọn họ lẳng lặng nhìn thật lâu, dường như gợi lên hồi ức về quá khứ của họ.

“ Lại nói tiếp, thật sự rất mỉa mai.”

Ralph chằm chằm nhìn mộ bia, chậm rãi mở miệng, giọng nói còn chút run rẩy.

“ Sau khi chết lâu như vậy, tôi mới phát hiện thật ra bên cạnh vẫn có người còn yêu thương tôi.”

Penn vươn tay ôm bả vai Ralph, khẽ hôn một cái xuống vầng trán cúi gầm của hắn.

“ Vẫn còn chưa muộn không phải sao?”

Ralph vươn tay đè lại khóe mắt nóng lên, cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại, hắn cũng không biết mình lại yếu ớt như vậy, hắn thở một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hôn mỹ lệ cơ hồ cướp đoạt hồn người, nâng tay nắm lấy bàn tay trên bả vai, đúng, vẫn còn chưa muộn.

(*) Đây là lời của Liebestraum, nhưng là tiếng Trung Quốc chứ không có tiếng Anh.