Ảo giác

Thấy Penn rời khỏi, thân thể Ralph hoàn toàn thả lỏng. Hắn nhấp một chút trà, ngâm nhẹ một tiếng, không có Penn dường như ngay cả hương vị của trà cũng ngon hơn không ít, hắn nhìn ngọn lửa màu xanh bùng cháy trong lò sưởi âm tường, bộ dạng khoan thai tự đắc thật giống như đây chính là nhà mình.

Bastet ở một bên thấy Ralph bộ dạng như thế, cười mỉm mở miệng.

“ Đức ngài, ngài lúc ở cùng chủ nhân rất căng thẳng?”

Lời này làm mày Ralph vừa giãn ra không bao lâu liền nhăn lại.

“ Cái gì?”

“ Đúng vậy, ngài không chú ý sao? Ánh mắt ngài bất cứ lúc nào cũng đi theo chủ nhân.”

“… Vì hắn là mục tiêu.”

Không theo dõi sao được? Ralph giải thích như vậy. Nhưng tiếng cười Bastet lộ ra lại càng thêm ái muội, dường như không tin hắn giải thích.

“ Hi hi, vậy ngài tìm được nhược điểm của chủ nhân chưa? Thật thú vị, Bastet cũng đến giúp ngài nhé!” Bastet nhích lại gần bên cạnh Ralph đề nghị. “ Ngài cứ hỏi, nếu Bastet biết chắc chắn sẽ nói cho.”

“…………”

Ralph khó hiểu chằm chằm nhìn vị quản gia vẻ mặt hưng phấn, thật giống như việc hắn nói muốn giết chết Penn chỉ là trò đùa.

“ Chủ tớ hai người đều là quái nhân.”

“ Hé hé, Bastet cũng thấy vậy, ngài có muốn biết không?” Bastet vui vẻ gật đầu.

“ Nhược điểm của hắn là gì?”

Ralph suy nghĩ một chút hỏi, đây là do quản gia của Penn chủ động đề xuất, hắn dù có hỏi cũng không có gì không thích hợp.

“ A a, rất thẳng thắn, Bastet cũng không biết nhược điểm của chủ nhân. Ngài hỏi cái khác đi, chẳng hạn như chủ nhân thích món gì, thích màu sắc gì, thích kiểu người nào… Bastet đều biết hết.” Bastet vỗ vỗ ngực.

“ Không có hứng thú.” Ralph để chén trà xuống, tại sao hắn phải biết những chuyện đó?

“ Đừng nói như vậy chứ!” Bastet thấy Ralph thiếu hứng thú, không cam lòng bĩu môi, nó đảo mắt một cái, vỗ tay nói. “ Đúng rồi, chúng ta có thể lấy người chủ nhân thích ra uy hiếp chủ nhân! Bắt chính miệng chủ nhân nói ra nhược điểm, phương pháp này thế nào?”

“…. Cái này cũng không phải là thứ một quý ông nên làm.”

“ Bastet chỉ là mèo, miễn là có thể đạt được mục đích, thủ đoạn gì cũng không quan trọng.”

Bastet nắm tay thành đấm, cả người cũng phừng phừng, Ralph có chút bất đắc dĩ nhìn quản gia hưng phấn này, chủ nào tớ nấy? Nếu thật sự lấy cái này đi uy hiếp Penn, chỉ sợ y sẽ mở rộng vòng tay nói hoan nghênh đấy chứ? Cái người mà kẻ đó thích… Ralph nâng tay lên làm ra tư thế uống trà, miệng mở mới phát hiện trong tay mình cũng không cầm cái tách. Hắn có chút lúng túng đổi thành động tác lấy tay chạm miệng, quay đầu nhìn Bastet vẫn dõi theo.

“ Khục… Người hắn thích là ai?”

“ Chủ nhân là một kẻ cực kỳ đào hoa, chúng ta liệt kê từng người một nhé!”

“…………”

Ralph đột ngột cảm thấy chuyện mình đáp lại đề nghị của một con mèo hình như là một quyết định sai lầm.

“ Bất quá, Bastet cảm thấy chủ nhân không phải thật lòng thích họ, à, lại nói tiếp, ngài cũng là người chủ nhân thích, không bằng ngài trực tiếp đi uy hiếp chủ nhân thử một lần?”

Ralph lại nhíu mày, con mèo hưng phấn này đã bắt đầu nói nói nhảm, Penn thích hắn? Chỉ nghĩ tới thôi đã thấy phiền chán, hơn nữa Bastet còn nói kẻ kia là “không phải thật lòng thích”, Ralph đột ngột cảm thấy thân thể có chút bất thường, hắn khó hiểu cúi đầu, nhìn nhìn ngực, nghĩ thầm lẽ nào thân thể này là đồ dởm? Ngay lúc hắn muốn nhìn gần lại xem thân thể mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Bastet đột ngột đứng lên kêu to.

“ A! Đúng rồi, chủ nhân trước kia có viết một quyển tiểu thuyết, nghe nói là cuộc phiêu lưu mạo hiểm của bản thân ngày xưa, có lẽ bên trong có manh mối gì đấy, Bastet đi lấy cho ngài!”

“ Không cần…”

Ta không có hứng thú, Ralph còn chưa nói xong, quản gia sấm rền gió cuốn này đã biến mất ở cửa phòng khách. Ralph bất đắc dĩ thở ra, rót đầy trà cho mình, phòng khách đột ngột yên tĩnh lại, chỉ có tiếng lách tách than củi phát ra trong lò sưởi âm tường.

Hắn không có việc gì làm, nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng bên ngoài dần ảm đạm, hôm nay dường như không thể thấy mảnh hoàng hôn hắn thích nhất kia. Ralph hít một hơi, hương trà nồng nàn làm tâm tình hắn thoải mái, trước khi làm Tử thần, không biết mình có phải đã từng có một căn nhà như vậy hay không? Nếu có một quản gia pha trà giỏi như Bastet thì thật đúng là một cuộc sống hoàn mỹ. Nhưng bất luận hắn nghĩ như thế nào, ký ức bị đóng trước kia vẫn trống rỗng.

Không quá lâu sau, Bastet liền ôm một quyển sách thật dày chạy lại, sau đó đưa cho hắn.

“ Chính là cuốn này, chủ nhân không có chuyện gì làm liền viết. À, đúng rồi, sách này còn có ảnh chụp. Chủ nhân vẻ mặt thế này Bastet lần đầu tiên thấy đó.”

Ralph tiếp nhận sách cùng ảnh chụp Bastet đưa qua, hắn trước tiên xem tên sách trên bìa da cứng, là mấy cụm từ không rõ ý làm màu, Ralph nhịn không được hừ nhẹ, đầu sách loại này lại có người mua sao? Hắn chuyển mắt qua tấm ảnh đen trắng được giữ gìn rất tốt, Penn khoác vai một thanh niên cao lớn lộ ra nụ cười dịu dàng, hắn nhịn không được kinh ngạc, cái kẻ mình cảm thấy chưa từng nghiêm túc kia lại có kiểu cười này? Đây thật đúng là chuyện khiến người ta giật mình, Ralph chằm chằm nhìn Penn trong bức ảnh, y nhìn người thanh niên bên cạnh, ánh mắt có một cảm giác nói không nên lời. Ralph không biết phải hình dung như thế nào, nhưng hắn cảm thấy thân thể kém cỏi của mình dường như lại xuất hiện vấn đề.

“ Bastet, đây là ai?”

Ralph lật tấm ảnh, phía sau có viết “Luân Đôn, 1916”. Nhưng cũng không ghi tên.

“ Là bạn của chủ nhân! Là một người rất dịu dàng, lần trước lúc tới có khen ngợi tay nghề của Bastet. Đúng rồi, hoa tai của chủ nhân nghe nói chính là do người này tự tay làm ra.” Bastet ngồi trên sô pha, đong đưa hai chân như trẻ con.

Nghe thấy hoa tai, mặt Ralph nghiêm túc lên, chính là cái hoa tai sẽ làm hắn hoàn toàn mất đi năng lực chống cự? Hắn trầm tư chằm chằm nhìn ảnh chụp, Bastet ăn uống no say bên cạnh nhịn không được ngáp một cái, bùm một tiếng, lại biến về bộ dạng mèo.

Ralph thấy thế ngây ra một lúc, sau đó bật cười, hắn vươn tay ôm quản gia hình mèo lên đầu gối, nói. “ Ngủ đi!”

Hắn điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi mở quyển sách kia ra. Có câu châm ngôn nào đó nói thế này, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu phương diện này là Penn tự mình trải qua, vậy chắc hắn có thể mượn cái này tìm kiếm nhược điểm của y.

Bastet nằm trên đầu gối hắn hài lòng kêu một tiếng, phe phẩy cái đuôi gật gù, Ralph vuốt ve không quá một lúc, con mèo vững vàng phun ra hơi thở bình ổn, hơi ấm truyền đến từ đầu gối cùng tiếng lật sách rất nhỏ làm Ralph cảm nhận được sự mãn nguyện trước nay chưa hề có.

Nửa đêm, Ralph bị tiếng gió ngoài cửa sổ đánh thức, hắn mở mắt ra, trong phòng khách tối đen một mảnh, than củi trong lò sưởi âm tường đã tắt từ lâu. Thân thể hắn có chút đau mỏi, nhưng đầu óc rất thoải mái, cảm giác đã lâu không thấy này làm hắn thấy rất mới mẻ. Ralph cựa quậy thân thể, Bastet vẫn nằm trên đùi hắn cũng lập tức tỉnh lại, nó phát ra tiếng kêu tự trách trong bóng tối sau đó biến thành người lúc nhảy xuống đất.

“ Trời ạ! Đã trễ thế này! Ngài Ralph, thật sự xin lỗi!”

“ Không có việc gì, ta cũng bất tri bất giác ngủ mất!” Ralph cười nói, hắn không ngờ mình cũng cần giấc ngủ, là vì thân thể kém cỏi hay sao?

“ Bastet đưa ngài đi về phòng ngủ của khách nhé!”

Bastet nói xong liền dẫn Ralph lên lầu, tới khách phòng đối diện chéo với phòng chủ nhân. Bastet nâng giá nến mở cửa, chạy vào đốt mấy ngọn nến trong phòng, vật dụng phong cách Victoria dường như có chút cổ xưa trong ánh nến, lại không mất đi vẻ hoa lệ.

“ Bastet đã quét dọn rồi, ngài Ralph, mời nghỉ ngơi.”

“ Cảm ơn…”

Ralph vừa bước vào một bước, đột ngột, một cơn chấn động vô danh đánh trúng ngực hắn, làm tim hắn đột nhiên đập mạnh, Ralph cảm thấy máu toàn thân bắt đầu chảy ngược, mà hai đầu gối hắn lại bất giác nhũn ra! Ralph vươn tay vịn khung cửa, đầu như bị người dùng búa gõ vang boong boong boong, lúc này, trước mắt hắn lóe lên, bóng dáng vật dụng lay động trong ánh nến đột ngột nhảy vào đầu, hơn nữa còn phóng đại cấp tốc, một vài hình ảnh nhanh chóng lướt qua trước mắt, hắn thậm chí còn không hiểu được những hình ảnh đó có ý nghĩa gì.

“ Ngài Ralph? Ngài không có việc gì chứ?” Phát hiện Ralph dị thường, Bastet chạy tới lo lắng hỏi.

“ Không có việc gì.”

Ngay lúc giọng nói Bastet truyền vào tai, những hình ảnh đó lập tức biến mất, Ralph đứng thẳng thân thể, nhìn chung quanh căn phòng không chút khác thường, nghĩ thầm chẳng lẽ thân thể thật sự có vấn đề?

“ Ngài mau nghỉ ngơi đi.”

Bastet cho rằng Ralph khó chịu chỗ nào đó, nhưng Ralph vẫn đứng ở cửa, chậm chạp không muốn vào. Trầm lặng một hồi, Ralph nói hắn vẫn nên ra phòng khách, dù hắn không ngủ được cũng không sao, mà cảnh báo trong cơ thể đang nói cho hắn, đừng tiến vào căn phòng này nữa.

“ Gì? Tại sao?”

Đối mặt với câu hỏi của Bastet, Ralph cũng không biết phải trả lời ra sao, hắn chỉ vô thức không muốn tiến vào căn phòng này, còn tại sao thì bản thân cũng không biết, chẳng lẽ trong căn phòng này cũng có thuộc tính gì đó như cái hoa tai kia? Nhưng cảm giác này… Cũng không ổn. Trong lúc hắn suy nghĩ, Bastet dường như nghĩ đến gì đó phát ra tiếng à ái muội.

“ Há há, Bastet đã hiểu…. Là Bastet sơ sẩy, chủ nhân tuy vắng mặt nhưng ngài vẫn có thể dùng phòng của chủ nhân mà.”

“ Chờ một chút.”

Phát hiện Bastet dường như có hiểu lầm gì, Ralph vội há mồm giải thích, nhưng bị quản gia bỏ ngoài tai, đẩy hắn đi về phía phòng chủ.

“ Được rồi, được rồi, ngài mau đi nghỉ ngơi, lằng nhằng mãi trời sẽ sáng đấy!”

Ralph bất đắc dĩ quay đầu, ánh mắt lại lướt qua cửa phòng hé ra tia sáng, màu sắc ló ra tương tự hoàng hôn khó thấy kia làm hắn có chút thất thần, hắn đột ngột cảm thấy trong quá khứ mình mất đi, có một chuyện vô cùng quan trọng, một chuyện hắn nhất định phải nhớ lại.