Edit: Mộc

Tạ Sâm đội mũ màu bạc từ lông gấu tuyết, cưỡi ngựa trắng như ngọc đứng dưới gió tuyết, phía sau, ánh lửa cháy chiếu rọi lên áo giáp thành màu đỏ, như ngân phượng niết bàn, giương cánh sắp bay.

(ngân phượng: chim phượng màu bạc)

Hắn cười nhẹ, nội lực mạnh mẽ làm cho tiếng nói vang vọng khắp núi: “Định Hưng vương, ngươi chắc cũng biết nữ tử bị trói sau lưng ta là ai?” Hắn cố ý ngừng lại, ánh mắt quét về phía hàng ngũ quân địch. Cách xa, ánh mắt ấy lại giống như lưỡi kiếm, lăng trì từng tấc binh sĩ Đại Nhạn, cuối cùng dựng thẳng trước mặt Cố Song Huyền.

‘Định Hưng vương’ Cố Song Huyền tỏ vẻ bình tĩnh, cười to: “Đường đường là Tuyết quốc, chẳng lẽ muốn dùng hồng nhan tri kỷ của bản vương để giành thắng lợi sao?”

Tạ Sâm và Bát vương gia vốn không quen thân, nếu nói Tạ Sâm là hoàng tử tư sinh của tiên hoàng nên không thể cho nhiều người biết, vì thế hành tung mới bí ẩn, thì vị Bát vương gia này chính là ảnh vương của hoàng tộc, hắn có quyền lực rất lớn nhưng lại là một vương gia không thể lộ mặt. Bát vương gia nắm giữ nhược điểm của toàn bộ quan viên Đại Nhạn, ở bên ngoài giúp đế vương cân bằng triều cục, mỗi lời nói hành động đều ảnh hưởng đến sự ổn định của Đại Nhạn. Nhiều năm trước kia, Tạ Sâm cảm thấy tiên hoàng rất ưu ái mình, dù mẹ mình chỉ là cung nữ, tiên hoàng cho hắn kim bài miễn tử, bảo vệ hắn cả đời bình an. Khả năng võ thuật của hắn dần thể hiện, cố ý muốn gây khó dễ cho thái tử Cố Song Huyền, thiếu niên mới hơn mười tuổi ra tay không để lối thoát, dồn toàn sức lực muốn thái tử khuất phục trước võ thuật của hắn. Sau khi đánh lén thái tử thành công, ngày hôm sau, hắn tỉnh lại thì thấy trên nóc giường treo đầu của cung nữ mình yêu thích nhất, máu khô đọng lại trên đệm, hắn sợ tới mức nửa tháng không dám ra khỏi Thái y viện. Lúc ấy mới hiểu được núi cao còn có núi cao hơn.

Hai quân đối chiến, hai tướng tiên phong cách xa nhau mấy trăm trượng, không nhìn rõ mặt, Tạ Sâm chỉ cảm thấy cảm giác tức giận này có phần quen thuộc. Ngẫm lại một chút, từ trước tới nay người hoàng tộc luôn lạnh lùng bạc bẽo, không coi trọng tính mạng người khác cũng là bình thường. Hắn cười nói: “Định Hưng vương, ngươi lừa được chính mình cũng không lừa được người trong thiên hạ. Nữ tử phía sau ta chính là đương triều quốc mẫu Hạ Lệnh Thù của Đại Nhạn các ngươi!”

Lời này vừa nói ra, hai quân đều xôn xao.

Cố Song Huyền giơ một cánh tay lên làm quân sĩ im lặng, tự mình cười to mấy tiếng, trong tiếng cười tỏ rõ trào phúng: “Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ, đường đường là hoàng hậu Đại Nhạn sao có thể ở Tuyết quốc. Nếu nữ tử phía sau ngươi là Hạ hoàng hậu, vậy người ở trong hoàng cung Đại Nhạn là ai đây?” Hắn ngẩng cao đầu, cầm trường thương chỉ thẳng về phía đối phương: “Nam tử hán đại trượng phu, đầu có thể rơi máu có thể chảy, kéo một nữ tử nhu nhược ra để làm gì? Chẳng lẽ tên bán nước như ngươi còn muốn dùng nữ tử này để đổi lấy đất đai Đại Nhạn sao? Bây giờ bản vương nói thẳng cho ngươi biết, cũng nói cho nữ tử phía sau ngươi. ‘Đừng nói là hoàng hậu giả, cho dù là hoàng hậu thật, bản vương cũng sẽ thay hoàng thượng tự mình bắn chết nàng!’ Nữ tử Đại Nhạn, có thể chết chứ không thể chịu nhục.”

Đại quân phía sau hắn đều giơ đao lên, rống to: “Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Thà chết – không thể chịu nhục!” Tiếng trống nổi lên, cờ bay phấp phới, vạn mã lao nhanh, khí thế dũng mãnh của binh lính như cuồng phong quét qua.

Hạ Lệnh Thù nhắm chặt mắt. Tuy cách xa nhưng nàng vẫn nghe được tiếng hô rung trời của quân sĩ, chui vào trong đầu nàng, đinh tai nhức óc, làm dấy lên oán hận.

Tạ Sâm rống to: “Định Hưng vương, giết Hạ hoàng hậu, công lao của các ngươi cũng sẽ bị hoàng đế Đại Nhạn…”

Cố Song Huyền không muốn hắn dông dài thêm, giật mạnh dây cương, xông lên dẫn đầu: “Giết!”

Thiên quân vạn mã phía sau đều phẫn nộ, điên cuồng hét lên: “Giết! Giết! Giết—”

Khắp nơi ầm vang, cả dãy núi rung động, tuyết rụng từng mảng, tuyết trắng bị giẫm đạp, vấy đầy máu tươi. Tuyết lạnh, tim nóng, máu tanh, đao bén, trong nháy mắt, giết chóc lan tràn toàn bộ núi non. Đại Nhạn màu đen, Tuyết quốc màu bạc, đan vào lẫn nhau, vó ngựa chồm lên, khí thế dâng trào, vũ khí vung lên lại hạ xuống, vô số người đau đớn, vô số người tuyệt vọng, lại có vô số binh sĩ thà chết không lùi.

Ánh mắt Hạ Lệnh Thù nhìn về phía Đại Nhạn. Rõ ràng là Tạ Sâm muốn khiến nàng thân bại danh liệt, cũng quyết định dùng nàng để chia rẽ hoàng đế và Hạ gia. Ai cũng thật không ngờ khi đối mặt với quốc gia đại sự, Hạ gia sẽ là thần tử kiên trung bất khuất, Triệu vương là người hiểu rõ đại nghĩa, Cố Song Huyền… cho dù đoán rằng nàng có lẽ đã gặp bất trắc, trinh tiết khó mà giữ được, cũng có thể đã phản bội hắn, hắn vẫn lựa chọn nếu có thể cứu thì sẽ cứu, nếu không thể cứu thì bỏ qua là con đường duy nhất.

Bên ngoài nàng vẫn là hoàng hậu chốn thâm cung, sự âm thầm của nàng có lẽ đã làm mất dần tín nhiệm của gia tộc, sự hờ hững của nàng sẽ khiến Cố Song Huyền nghi ngờ nàng có còn giữ gìn trinh tiết, nàng bị người ta trói chặt trên chiến trường chắc chắn đã để cho các tướng sĩ nhìn thấy nàng thật ngu xuẩn, yếu đuối,… Không để ý đến đại cục.

Một nữ tử, cả đời đều hủy ở ván này.

Sống sót sẽ chỉ có nhục nhã, chết đi ngược lại là giải thoát.

Nhưng chuyện tới nước này, chết cũng không còn sức lực.

“Muốn chết cũng đừng chết ở đây.” Phía sau có người nói nhỏ, Hạ Lệnh Thù chấn động. Đối phương trầm giọng: “Đừng nhúc nhích.”

“Cứu thúc, ngươi chưa quay lại doanh trại sao?” Hạ Lệnh Thù ngẩn ra, hỏi một cách hàm hồ.

“Hừ, chuyện của ta không tới lượt ngươi để ý.” Định Đường vương ngụy trang thành binh lính Tuyết quốc, im lặng cắt bỏ dây thừng cho nàng. Làm một vương gia, lúc nàng dùng bản thân để che giấu hắn, giúp hắn chạy trốn, tự tôn của hắn đã bị đánh một cú, hiện giờ, sao có thể để Hạ Lệnh Thù một mình chịu đựng nhục nhã, sống chết một mình.

Nàng cứu mạng hắn, hắn muốn trả, hơn nữa phải trả lại khi nàng còn sống.

“Ngươi đang làm gì?” Có người hét lớn, Định Đường vương lập tức vung đao, chém luôn tên lính Tuyết quốc vừa phát hiện ra mình, dây thừng trong tay lỏng ra, Hạ Lệnh Thù rơi xuống từ trên cột cao. Định Đường vương kéo nàng dậy, “Chạy mau.”

Rào chắn xung quanh rất cao, hai người cố đi xuyên qua đám lính đang phòng thủ, làm phía trước hỗn loạn.

Đột nhiên không thấy bóng dáng Hạ Lệnh Thù, trong lòng Cố Song Huyền kinh hãi, suýt nữa kêu ra miệng, khó khăn há mồm, trường kiếm của Tạ Sâm vung tới, mũi kiếm sáng choang đâm vào gáy hắn. Cố Song Huyền đau đớn, mũ giáp không chịu nổi lực đánh mạnh, vỡ ra làm hai nửa, lộ ra khuôn mặt thật của hắn.

Edit: Mộc

“Hóa ra là ngươi!” Tạ Sâm kinh ngạc, sau đó liền vui sướng, trường kiếm vung ra như mưa về phía Cố Song Huyền: “Cố Song Huyền, hôm nay ta sẽ khiến người chết không có chỗ chôn!” Liên tục tiến gần tới, võ công của Cố Song Huyền là để hành quân đánh giặc, khác hẳn với kiểu liều mạng của giang hồ, lập tức bị Tạ Sâm đẩy lùi. Ám vệ bên người liên tiếp tấn công Tạ Sâm đều bị đối phương ngăn cản.

Trong lòng Cố Song Huyền nôn nóng vô cùng, mệt mỏi chống trả, cả người hắn không chỗ nào là không đau, mỗi mạch máu đều đang sôi trào. Hắn có vô tận dũng khí đối đầu với cường địch, nhưng không dám đi đoán sống chết của Hạ Lệnh Thù, chỉ cảm thấy trước mặt là một mảng màu máu, khiến người ta đầu váng mắt hoa.

Phút chốc, một tiếng thét dài từ xa vang lên: “Tránh ra!” Một bóng người màu đen bay tới như đại bàng giương cánh, nháy mắt xuất hiện, là Cung Vong. Đều là người giang hồ, Cung Vong buộc sống chết trên thắt lưng, lên đài liền ra sát chiêu, đao phong sắc bén, tấn công mạnh mẽ, hơn năm mươi chiêu đã khiến Tạ Sâm phải rút lui.

Cố Song Huyền được ám vệ che chở, không quan tâm gì tiến lên phía trước, binh sĩ đằng sau thấy ‘Bát vương gia’ dũng mạnh vô cùng, đều phấn chấn, tiếp tục phát động tấn công. Cố Song Huyền gặp quỷ giết quỷ, gặp ma giết ma, tóc đen bay giữa không trung, áo choàng đen dần nhuộm đỏ, dẫn binh tiến về phía tường thành.

Tiếng giết rung trời, hắn vừa đánh vừa quan sát xung quanh, không lâu sau liền phát hiện Định Đường vương ở trên tường thành, đồng thời, phía sau Định Đường vương còn một bóng hình quen thuộc.

Dường như Hạ Lệnh Thù cảm thấy được, khó khăn quay đầu.

Liếc mắt một cái tựa ngàn năm.

Cố Song Huyền há miệng, gân xanh nổi đầy mu bàn tay đang nắm trường thương. Hạ Lệnh Thù muốn đi về phía trước, một thanh đao liền chém vào vai nàng, Cố Song Huyền đau đớn kêu lên, dường như người bị thương trên thành là hắn.

Hạ Lệnh Thù không nhịn được cười khẽ, nụ cười còn ẩn chứa nước mắt, tránh đi mưa máu gió tanh, một lòng hướng về người phía bên kia.

Hai người, một người ở ngoài tường thành, một người ở trong, một người nằm trong tay kẻ địch, một người ở chiến trường ra sức giết giặc. Bọn họ ngẫu nhiên nhìn xung quanh, sau đó càng cố tiến gần về phía đối phương, gần thêm chút nữa. Cửa thành bị binh lính dùng cột gỗ phá, tiếng vang nặng nề, trên chiến trường vang lên tiếng hét giận dữ, tiếng đao kiếm chém vào da thịt, còn có… Tiếng tim đập của bọn họ, tiếng hít thở, tiếng máu sôi trào, vô vàn âm thanh vang lên ở màng tai, hắn lại chỉ nghe được tiếng trái tim mình kêu gào, mà nàng, nhìn thấy sự kiên định trong mắt hắn, mỉm cười đẫm lệ thì thào đáp lại.

Định Đường vương bảo vệ Hạ Lệnh Thù, kéo nàng tránh trái tránh phải, mắt thấy đã đến đường cùng, đằng sau là vách đá cao vạn trượng, phía trước là binh lính Tuyết quốc hung tàn, mà bọn họ chỉ có hai người.

Định Đường vương vung cây đao lớn cướp được quét một vòng, vô số máu tanh bay ra, hắn để Hạ Lệnh Thù đứng sau mình: “Đứng yên, đừng nhúc nhích!”

Hạ Lệnh Thù khom người nhặt vũ khí lên, nắm chặt trong tay, cười nói: “Vương gia, ngươi phải sống ra khỏi đây.”

“Nói nhảm, bản vương muốn dẫn ngươi cùng đi.”

Hạ Lệnh Thù nói tiếp: “Ta nhìn thấy phu quân.”

Định Đường vương ngẩn ra, hơi ngoái lại nhìn nàng. Hạ Lệnh Thù múa vài đường đao, cười lạnh nhạt: “Lúc cần thiết, ngươi hãy bỏ ta lại. Ta không muốn để hắn thấy huynh đệ mình vì nương tử của hắn mà chết.”

Định Đường vương hỏi: “Ngươi không sợ chết?”

Hạ Lệnh Thù chỉ lên cổ mình: “Ta đã chết một lần, không sợ cái gì nữa. Cho nên,” nàng tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn lại hắn: “Mời ngươi, liều chết đi về phía trước đi!”

Nữ tử trước mắt rất lạnh nhạt, nói chuyện rất nhẹ nhàng, ngược lại có vẻ như tính mạng của hắn rất quan trọng. Định Đường vương giật mình hiểu ra, cười lạnh: “Ngươi đang sợ hãi! Ngươi sợ cái gì? Lục ca của ta tuy coi quốc gia làm trọng, nhưng cũng vô cùng yêu thương ngươi.”

Hạ Lệnh Thù không trả lời, nàng hăng hái tiến lên phía trước, thay hắn chặn đòn tấn công bất ngờ, thân thể bị đẩy lùi về sau hai bước, vẻ mặt lại bình tĩnh dị thường. Nàng không tránh ở đằng sau hắn, nàng cũng không cần người khác xả thân cứu mình, nàng có tự tôn và kiêu ngạo, nàng không phải nữ tử nhu nhược không chịu nổi một kích, lúc quan trọng, nữ nhi Hạ gia cũng có thể chém giết trên chiến trường.

Định Đường vương ngẩn người nhìn nữ tử đang lẽ ra nên được che chở này, một đao chém ra, máu tươi hòa với mồ hôi chảy xuống trên gương mặt, trên người, trên cổ tay nàng, như Dạ Xoa, như Tula, lại như phượng hoàng lửa, không phải đốt người mà là niết bàn trùng sinh. Quá mức rung động, hắn vội tới bên cạnh nàng, cùng nhau chiến đấu, cùng thoát ra khỏi vòng vây, cùng tìm đường sống.

Hạ Lệnh Thù đang cười, trong lòng lại đang khóc. Nàng biết có ánh mắt luôn dõi theo nàng, tập trung vào nàng, nàng cũng biết, hắn đang tìm mọi cách cứu nàng, con của bọn họ đang đợi nàng về nhà. Nhưng, nàng không thể quay lại, cũng không thể trở về.

Tất cả của nàng đã mai táng ở trận chiến này, tôn nghiêm, danh dự, địa vị và trinh tiết, không ai sẽ tin rằng nàng vô tội, cũng không ai tin nàng còn trong sạch.

“Thù nhi!” Cố Song Huyền ở dưới tường hô to.

Hắn thấy nàng!

Hắn cưỡi con ngựa cao lớn, đi lại trong loạn quân, lòng nóng như lửa đốt, gọi to: “Nhảy xuống.”

Hạ Lệnh Thù không để ý.

Cố Song Huyền nôn nóng chém giết từng kẻ vướng bận bên người, áo giáp càng lúc càng nặng, sức lực càng lúc càng ít, đôi mắt vằn đỏ nhìn nữ tử trên cao: “Xuống đây, theo ta trở về.”

Hạ Lệnh Thù sững lại, Định Đường vương đã chém tên lính lao tới trước nàng, đẩy nàng đến bên tường thành: “Xuống đi.”

Hạ Lệnh Thù mím môi, ánh mắt Cố Song Huyền hoảng sợ nhìn nàng chăm chú, vô cùng lo lắng, quá nóng vội, lại cố chấp đến mức làm người ta không thể bỏ qua. Hạ Lệnh Thù ngẩng đầu, xuất hiện trên bờ tường, một mình trong gió tuyết, nhìn về phía Cố Song Huyền bị vây giữa bốn bề quân địch. Chỗ cao không tránh được lạnh lẽo, Tuyết Phong dựng đứng, Tuyết quốc vô cùng lạnh lẽo, gió quá lớn, tuyết quá trắng, người rất dơ bẩn, khiến cho nàng mỗi năm đều mất dần hy vọng.

Nhưng nam tử này cũng đã đến đây, hắn tự mình mạo hiểm đến đây. Hắn cố chấp giơ hai tay, chờ nàng trở về bên hắn, chờ một lần nữa cho nàng tìm được ấm áp.

Cố Song Huyền ngẩng cổ, cười yêu chiều: “Tiểu hồ ly, trở về thôi.”

Hốc mắt Hạ Lệnh Thù nóng lên, đâm mạnh vào kẻ địch, đầu gối khuỵu xuống, mũi chân ngừng lại, lấy đà nhảy xuống từ trên cao.

Gió lạnh thổi qua hai má đau đớn, áo choàng bị thổi phồng vang lên tiếng phần phật, trên người nàng, máu, nước mắt, đều bị thổi bay, nàng lao vào trong lòng nam tử, bị đổi phương ôm chặt chẽ.

Giục ngựa chạy như bay.

Định Đường vương cũng theo sau nhảy xuống, đúng lúc bị quân địch bắt được, sức lực của hắn vẫn còn nhiều, vung tay kéo luôn đối phương theo mình, chạy đằng sau Cố Song Huyền cùng rất nhiều binh lính Đại Nhạn thoát khỏi vòng vây.

Phía trước, trên tuấn mã, vạt áo nữ tử tung bay giữa không trung, giống như con bướm rơi vào ôm ấp của đế vương khi mưa gió, từ nay về sau không sợ hãi, im lặng, bình yên trú ngụ.

Tuyết Sơn, mặt trời đã lặn, Định Đường vương đột nhiên có cảm giác mất mát, dường như có cái gì đó vừa đến lại mất đi ngay lập tức.