Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com

Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.

Update full và sớm nhất tại lustaveland.com

: lustaveland.com

 

Chương 30: Phan Lang ngọc mạo

 

Tiền Nguyên Hằng nghĩ thì hay lắm, nhưng sự tình nào có phát triển theo ý hắn.

 

Lương Văn Cảnh ngay đêm đó đã dẫn theo người ngựa cùng Hạ thượng thư chia hai đường, ngựa không ngừng vó gấp rút phi tới Lỗ Trung, trước khi đi hắn còn vô cùng cẩn thận mà đưa Lương Ngọc tới Quốc An tự.

 

Một vì không để nàng đi gây chuyện, hai là đề phòng người của Lương gia nhân lúc hắn không có ở đó mà ra tay với Lương Ngọc.

 

Sáng sớm Tiền Nguyên Hằng thức dậy lên triều, hắn đã lười biếng một thời gian, hiện tại đột nhiên phải dậy sớm, vẫn có chút không muốn.

 

Chỉ là có không muốn hơn nữa cũng vô dụng, hôm nay còn có chuyện quan trọng cần tuyên bố.

 

Rất nhiều quan lại phẩm vị không cao đều rất lâu rồi chưa gặp hoàng đế bệ hạ của bọn họ, mặc dù Tiền Nguyên Hằng không lên triều nhưng nhóm quan lớn nội các vẫn thường vào cung tìm hắn nghị sự, cho nên cũng không cảm thấy có gì khác biệt, thế nhưng trong mắt những người rất lâu rồi chưa nhìn thấy hắn thì lại hoàn toàn không giống.

 

Hoàng đế bệ hạ bị thương lần này, không chỉ không gầy đi một chút tiều tụy một chút giống như trong tưởng tượng của bọn họ, ngược lại trông hồng hào khỏe mạnh, so với trước kia còn cường tráng hơn, rốt cuộc là dưỡng thương hay dưỡng mỡ.

 

Tiểu thị lang của lễ bộ đã sớm chuẩn bị chuyện lập thái tử theo ý hoàng đế bệ hạ dặn dò, ruột gan cồn cào muốn được Tiền Nguyên Hằng triệu kiến, thể hiện sự chăm chỉ của bản thân, đỏ mắt trông ngóng, cuối cùng lại không thể nhìn thẳng.

 

Nghe nói gần đây rất nhiều công vụ đều là đại hoàng tử xử lí, xem ra lời đồn không sai, hoàng đế bệ hạ tấm lòng phóng khoáng, sao có thể không làm người ta cảm thấy hại mắt.

 

Nhóm tiểu ngự sử của ngự sử đài, nhóm tiểu quan trong Hồng Lư tự đều tự hào với tướng mạo tuấn lãng của hoàng đế bệ hạ, thân thể khỏe mạnh, rất phù hợp yêu cầu của thánh nhân.

 

Nhất là Hồng Lư tự, mỗi khi tiếp đãi sứ thần ngoại bang, đều sẽ lôi chuyện này ra ca ngợi một phen, so sánh với những quốc quân râu tóc lôi thôi của ngoại bang sẽ cảm thấy tự tin hơn nhiều lắm. Hiện tại trông thấy Tiền Nguyên Hằng, sợ hắn sẽ thành cái bộ dáng mập phì, sau này bọn họ trò chuyện với người ta sẽ không còn cái gì có thể lấy ra mà khoác lác nữa.

 

Một tiểu quan của ngự sử đài, bèn kín đáo nói: “Bệ hạ, thánh nhân từng nói, quân tử y lý đoan chính, cử chỉ hợp nghi.”

 

Ngài mà phát phì, y phục sẽ mặc không vừa, hành động sẽ bị hạn chế, sẽ không còn là hoàng đế bệ hạ anh tuấn tư thế oai hùng nữa.

 

Tiền Nguyên Hằng sửng sốt, hắn không hề nhận ra chính mình béo lên, trái lại mặt tràn đầy khó hiểu nhìn đối phương, hoàn toàn không hiểu bản thân không hợp lễ nghi chỗ nào.

 

Tiểu ngự sử ngập ngừng, chỉ đành nói thẳng. “Bệ hạ là diện mạo quốc gia, ví như côn sơn ngọc thạch, lâm trung cô tùng, ngàn vạn lần không thể thế này... nếu giống như mạt đế tiền triều, phì đầu trương não, sẽ không dễ nhìn.”’

 

Nhóm quan viên xung quanh cũng lặng lẽ mà gật đầu.

 

Tiền Nguyên Hằng ngây người, các ngươi cảm thấy ta không dễ nhìn như trước nữa, ta tìm đâu ra cái đám chỉ biết nhìn diện mạo của ta thế này, làm như đang tuyển phi sao?

 

Tiểu ngự sử kia nói xong, bèn làm bộ bình tĩnh lui trở về trong đám người, Tĩnh An hầu đã dặn, khi hắn không ở kinh thành, ngự sử đài vẫn như cũ nên can gián quân vương, hạ nghị bách quan, tuyệt đối không được cô phụ sự tín nhiệm của Tĩnh An hầu, càng không được để hoàng đế bệ hạ thành cái dạng kia.

 

Đây là hoàng đế bệ hạ, là nam nhân trên chiến trường lấy một địch mười, hắn không có tư cách phát phì.

 

Tiền Nguyên Hằng đáp: “Các người rảnh quá hay sao hả, vì sao cả ngày chỉ để ý mấy chuyện này, công việc trong nha môn còn không đủ bận sao? Hay các ngươi cảm thấy thời gian ngủ nghỉ quá dài, nhàn rỗi vô vị, cho nên muốn kiếm chút chuyện làm?”

 

Ta trông thế nào thì liên quan gì tới các ngươi, kẻ nào kẻ nấy đều không để mắt vào chính sự.

 

Lễ bộ thượng thư ngây ngô nói: “Bệ hạ, thần cũng cảm thấy người béo lên, ngài thế này không được, năm đó nếu không phải nhìn tướng mạo ngài dễ nhìn hơn người khác, mấy huynh đệ chúng ta đã đi nương nhờ người khác rồi.”

 

Tiền Chính Hiên đứng hàng đầu tiên im lặng cúi thấp đầu, y đã nhận ra vấn đề này từ sớm, nhưng Tần Ninh không cho y nói, cứ nói béo một chút mới đẹp, Tiền Nguyên Hằng ngũ quan rõ ràng, gương mặt góc cạnh, béo lên chút thịt liền làm giảm đi sự sắc bén, không còn cảm giác áp bách, thiếu đi lực chấn nhiếp, quả thực khiến người ta khó tiếp nhận.

 

Cũng chỉ có Tần Ninh đau lòng phu quân nàng chịu khổ, gầy đến đáng thương.

 

Tiền Nguyên Hằng sắc mặt đen kịt, rõ ràng năm đó bọn họ nói rằng ngưỡng mộ tài hoa của hắn, bây giờ lại nói bởi vì hắn dễ nhìn, mồm miệng nói được câu nào là thật?

 

Chu thượng thư kế bên ho khan một tiếng, đứng ra hòa giải: “Bệ hạ khỏe mạnh an khang là phúc của chúng ta, thực sự không cần quá để ý tướng mạo, quả thực bệ hạ tướng mạo tựa Phan lang, nhưng Phan lang mệnh bạc như giấy, sao có thể so được với bệ hạ.”

 

Tiền Nguyên Hằng thực sự tức muốn chết, đây là đám người gì, đúng là mắt mù mới chọn phải bọn họ.

 

“Được rồi, chuyện này trẫm sẽ tự chú ý, hôm nay còn có chuyện nhà, cũng xem là đại sự, muốn nói với mọi người một chút.”

 

Hắn nhìn bốn xung quanh, giọng điệu không chút gợn sóng: “Hậu cung quý phi Lương thị, tự tiện dùng vu thuật, nguyền rủa trẫm cùng hoàng hậu, thục phi, tội ác tày trời, nhưng niệm tình là muội muội của Tĩnh An hầu, trẫm tha tội chết, để Tĩnh An hầu tự đưa về nhà, chuyện ngày sau sẽ không còn liên can gì tới hoàng thất nữa.”

 

“Tam hoàng tử do Lương thị sinh ra, trẫm niệm tình Ngô Châu hầu Giang Hải quá cố không có con cái nối dõi, cho tam hoàng tử làm con nuôi hắn, đổi sang họ Giang, không được tự nhận mình là con cháu hoàng thất nữa.”

 

Cả triều đình im ắng, Lương quý phi vậy mà lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, tội này phải chém đầu không tha, bệ hạ quá nhân từ, chỉ có điều tam hoàng tử là huyết mạch hoàng gia, sao có thể làm con nuôi thần tử, cũng chẳng phải tông thất.

 

Mặc dù Lương quý phi làm chuyện quá đáng, họa tới con cái chịu cũng là chuyện thường, nhưng như vậy cũng hơi tàn nhẫn.

 

Dân gian hình phạt nặng nhất đối với con cháu trong nhà là trục xuất khỏi tông tộc, hoàng đế bệ hạ làm như vậy là trực tiếp không cần đứa con trai này nữa, tam hoàng tử cũng mới chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, không khỏi khiến người ta cảm thấy đau xót.

 

Có người cảm thấy Lương thị liên lụy tam hoàng tử, tam hoàng tử bị xử lý là chuyện đương nhiên, tất cũng có người cảm thấy hổ dữ không ăn thịt con, Tiền Nguyên Hằng không nên nhẫn tâm như thế, còn có một vài người cảm thấy, Lương Ngọc chỉ là nhất thời bị ma quỷ sai khiến, nên cho nàng một cơ hội hối cải.

 

Người này chính là một lão nhân hơn năm mươi tuổi, Tiền Nguyên Hằng nhận ra ông ta, xuất thân từ một thế gia đại tộc khác ở Giang Tây, hoàn toàn dựa vào quan hệ mà bò lên, ngày thường chuyện gì cũng không làm, Tiền Nguyên Hằng thấy ông ta không gây trở ngại nổi chính sự cho nên cứ bỏ đó không thèm quản, coi như để vỗ yên đám người kia.

 

Lão nhân kia nói: “Bệ hạ, quý phi nương nương xuất thân Lương thị, quy củ chặt chẽ, gia giáo nghiêm khắc, nhất định sẽ không làm ra loại chuyện quá giới hạn như thế, chắc chắn có người hãm hại, ngược lại là hoàng hậu Tần thị, từ khi nàng ta vào cung, bệ hạ bị thương, trong cung xảy ra chuyện liên tiếp không ngừng, cho dù nàng ta không phải loạn thần tặc tử nhưng nghĩ ra bát tự cũng không hợp với Đại Càn ta, vậy mới khiến Đại Càn không thể yên ổn, mong bệ hạ suy xét.”

 

Tiền Nguyên Hằng lạnh lùng nhìn hắn: “Giang Tây thị tộc cũng thực to gan, ngay đến hoàng hậu cũng dám đặt điều, là cảm thấy ta không trừng trị nổi các ngươi sao, hay cho rằng các ngươi có thể một tay che che trời, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu(*).”

 

(*) Áp chế thiên tử, dùng danh nghĩa thiên tử để ra lệnh cho chư hầu.

 

Hắn lạnh lùng nghiêm túc nói: “Cấm vệ quân đâu, loại người này còn giữ lại làm gì, bắt đến đại lao hình bộ cho trẫm, chọn ngày tốt mang ra hành quyết.”

 

Ngay sau đó liền có vài cấm vệ quân người mặc áo giáp tiến vào điện bắt người, Tiền Chính Hiên chợt hô lên: “Đợi đã.”

 

Y chậm rãi bước tới trước mặt người nọ, nhếch miệng cười lạnh, cao giọng nói: “Phụ hoàng, ta thấy vị đại nhân này sắc mặt nhợt nhạt, giống như túng dục quá độ mà thành, thiết nghĩ nếu đã yêu thích làm loại chuyện kia, không bằng cắt bỏ phía dưới, đưa vào cung làm nô, tốt xấu gì cũng nên làm chút việc thiện, giữ lại cái mạng cho ông ta.”

 

Đối với một ông già năm mươi tuổi mà nói, loại chuyện này thà không bằng trực tiếp giết chết ông ta còn hơn, nhất là đời này ông ta yêu nhất mỹ nhân.

 

Ông ta rùng mình một cái, khóc lóc cầu xin: “Bệ hạ tha tội, thần bị ma xui quỷ khiến, không dám bôi nhọ hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, danh môn mẫu mực, là tấm gương cho nữ tử toàn thiên hạ, là thần nói nhăng nói cuội, cầu bệ hạ tha mạng.”

 

Tiền Nguyên Hằng nhíu mày, khẽ quát: “Chính Hiên, chỗ này không có chuyện của con.”

 

Đứa trẻ này quá không ổn trọng, trước mặt bao nhiêu người, người khác sẽ nghĩ nó thế nào, có suy nghĩ gì không thể trở về rồi từ từ nói, tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng không tốt.

 

Hắn còn đang giúp Tiền Chính Hiên gây dựng thế lực, đứa trẻ này lại tự mình phá hủy.

 

Hắn còn phải tốn công đi cứu cháy: “Trẫm biết con hiếu thuận, chỉ là vạn sự không thể ấu trĩ như vậy, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.”

 

Thánh nhân dạy trăm sự lấy chữ hiếu làm đầu, Tiền Chính Hiên chỉ là quá hiếu thuận, không chịu được người khác bôi nhọ, lại thêm tuổi nhỏ xốc nổi bồng bột, chứ không phải người độc ác.

 

Mong văn võ bá quan trong triều, có thể hiểu ý của hắn.

 

Tiền Chính Hiên bất mãn bĩu môi.

 

Tiền Nguyên Hằng lạnh lùng nói: “Không nghe thấy trẫm nói gì sao, cũng không cần chọn ngày nữa, ngày mai lôi ra ngoài chém, chuyện bàn bạc đã có ngự sử đài, lúc nào thì tới lượt hắn nói nhăng nói cuội, cho đây là triều đình của hắn sao?”

 

Hắn nổi giận, cũng sẽ nói bừa nói bậy, chỉ là nhiều năm tu dưỡng, tâm cơ hơn Tiền Chính Hiên, nói bừa nhưng cũng chỉ khiến người ta run rẩy sợ hãi, không đến nỗi khiến người ta cảm thấy ấu trĩ làm càn.

 

Văn võ bá quan vội khom lưng cúi đầu: “Bệ hạ bớt giận.”

 

Nhưng vẫn có kẻ không chịu bỏ cuộc, cảm thấy nếu cứ để Tiền Nguyên Hằng gạt đi như vậy, tam hoàng tử và Lương quý phi đại diện cho địa vị của thế gia trong cung, tuyệt đối không thể bị một nữ tử bình dân dồn ép đến không có nơi để đi.

 

“Bẩm bệ hạ, người này quả thực đáng ghét, trong miệng toàn ô ngôn uế ngữ, chỉ là có một chuyện vẫn là có đạo lí, Giang Tây Lương thị gia phong nghiêm ngặt hà khắc, Lương thị sao có thể làm ra chuyện như vậy, thần phỏng đoán, liệu có phải bị người hãm hại, vả lại tam hoàng tử vốn là hậu duệ quý tộc, sao có thể... Ngô Châu hầu công lao cao hơn người, nhưng cũng đảm đương không nổi vinh hạnh to lớn này.”

 

“Khanh cho rằng trẫm là tên ngốc sao?” Tiền Nguyên Hằng lạnh lùng nói, “Sống chết của Lương Ngọc có quan hệ gì với các ngươi, các ngươi lại quan tâm nàng ta như vậy, lẽ nào tam hoàng tử là con trai ngươi, ngươi lại để ý nó thừa kế tông miếu của ai, trẫm còn không để ý, các ngươi vì sao lại cảm thấy không nên?”

 

Lời lẽ trách móc, sắc bén như dao cắt.

 

Những kẻ muốn nói đỡ cho Lương Ngọc và tam hoàng tử, trong nháy mắt im như thóc.

 

Bệ hạ cũng thực liều mạng, không tiếc nhuộm xanh đầu cũng phải đuổi mẫu tử Lương quý phi ra khỏi hoàng cung cho bằng được, Lương quý phi này rốt cuộc đã làm cái gì mà chọc bệ hạ tức giận đến mức này.

 

Phải biết rằng, dựa theo những ví dụ thời cổ, chuyện trong hoàng thất, không có chuyện gì mà một ly rượu độc không thể giải quyết được cả.

 

Lễ bộ thượng thư thấy bầu không khí thực sự sắp tới điểm đóng băng, bèn cất giọng nói: “Cái tính thối của muội muội Lương Văn Cảnh, lão Châu ta đã chướng mắt từ lâu, cảm thấy sớm muộn gì nàng ta cũng xảy ra chuyện, cái đám đọc nhiều sách mà nông cạn các người cứ ỷ vào xuất thân thế gia đại tộc mà chuyện gì cũng chẳng động tay, thế gia đại tộc thì hay lắm sao, thế gia đại tộc thì muốn thế nào được thế ấy sao.”

 

Vị Châu thượng thư luôn kéo chân sau này, ở thời khắc mấu chốt luôn phát huy được tác dụng.

 

Lời vừa nói ra, mặt mấy vị lão học cứu sĩ tộc chốc đỏ chốc trắng, nghẹn họng không nói nên lời.

 

Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói: “Chuyện này dừng ở đây, tìm ngày đem tên tam hoàng tử trên ngọc điệp hoàng tộc xóa bỏ, để nó làm con cháu Giang gia.”

 

Giải quyết dứt khoát, không cho phép thay đổi.

 

Mấy người than thở không thôi, sâu sắc oán hận Lương Văn Cảnh không ở trong triều khiến thế gia cô lập không ai chống đỡ.

 

Phải biết rằng, quyền thế trong triều hoàn toàn đặt trên người Lương Văn Cảnh, địa vị của hắn là không thể thay thế.