Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com

Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.

Update full và sớm nhất tại lustaveland.com

: lustaveland.com

 

Chương 3: Phu thê thiếu thời

 

Tiền Chính Hiên sửng sốt, vội vàng đứng dậy: “Thần tuần chỉ.”

 

Này là giở trò gì, bắt người ta thay mình uống rượu, hoàng đế bệ hạ cũng quá phúc hắc rồi.

 

Quần thần không hiểu gì nhất thời bị dọa cho một trận.

 

Người này là con ruột hoàng đế hay sao, ngay đến cả câu thay mình kính rượu bệ hạ cũng nói.

 

Trừ hoàng tử ra, bất kể triều đại nào cũng chưa từng có chuyện thần tử thay thiên tử làm chuyện gì.

 

Ngự sử đại phu Lương Văn Cảnh nghe thế thì vội ngăn cản, muội muội hắn ở hậu cung là Lương quý phi, bệ hạ có ba hoàng tử, nhị hoàng tử thân thế bí ẩn, vì thế trước giờ tam hoàng tử luôn được coi như người kế vị ẩn, hiện tại nếu như một kẻ lớn tuổi hơn hắn xuất hiện, hơn nữa vừa nhìn đã thấy giống con ruột của thiên tử, cháu ngoại hắn sẽ gian nan cỡ nào.

 

“Bệ hạ, điều này không hợp với lễ nghi, trạng nguyên có tài đức gì mà có thể thay bệ hạ hành sự!”

 

Tiền Nguyên Hằng không để ý tới hắn, người này đến tận bây  giờ vẫn cứ ôm giấc mộng cháu trai hắn sẽ lên làm thái tử, cho rằng Tiền Nguyên Hằng hắn không biết Lương quý phi ở sau lưng động tay động chân hay sao?

 

“Tiền lang tài mạo tuyệt đỉnh, thiếu niên phong lưu, hồi trẫm mười lăm tuổi còn thua kém xa, nói ra thực hổ thẹn.”

 

Lương Văn Cảnh xấu hổ đứng một bên.

 

Những người xung quanh tất nhiên sẽ không như hắn ta không có mắt nhìn, hoàng đế bệ hạ sủng ái con ruột, vạn nhất đúng là tiểu chủ tử tương lai, nịnh hót vài câu vinh hoa cả đời.

 

“Ta kính Tiền lang một ly, chúc Tiền lang cùng chư vị thế tử tiền đồ như gấm.” Lại bộ thượng thư cười nói.

 

Mọi người theo đó hưởng ứng.

 

Tiền Chính Hiên ở bữa tiệc bị chuốc say chếnh choáng, lắc lư đi cùng đám người Tạ Lang an toàn về tới nhà, sắc trời đã chuyển màu hoàng hôn.

 

Tần Ninh từ trong phòng đi ra đỡ lấy y, “Mẹ nấu cho con trà giải rượu, con uống trước rồi hãy ngủ.”

 

Nàng đã dự sẵn Tiền Chính Hiên sẽ uống say, nhưng không ngờ y lại uống nhiều như vậy.

 

Sau khi uống trà giải rượu Tiền Chính Hiên đã tỉnh táo hơn một chút.

 

“Mẹ, mẹ lại trò chuyện với cha sao, đại phu nói sức khỏe mẹ không tốt, không thể quỳ lâu, quỳ trên bồ đoàn cũng không được.” Tiền Chính Hiên trách, y rất mãn cảm với mùi hương khói trên người Tần Ninh.

 

Tần Ninh cười khẽ, thở dài: “Mẹ hôm nay vui quá, sau sẽ không nữa.”

 

Nàng một mình nuôi sống bản thân và nuôi dưỡng con trai khôn lớn thành tài, trăm năm sau cũng có thể không thẹn với lòng.

 

Một loạt tiếng gõ cửa có quy luật vang lên, Tần Ninh kéo Tiền Chính Hiên nghiêng nghiêng ngả ngả ngồi xuống, sau đó nói vọng ra với người bên ngoài, “Đến đây.”

 

Nàng cho rằng là hàng xóm nào đó.

 

Những gia đình trong ngõ ngày thường rất hay qua lại, hàng xóm chạy qua chạy lại khi mượn nhau cái mâm khi mượn nhau cái chén cũng là chuyện thường thấy, nguyên nhân đại khái là vì nhà ai đó có khách tới chơi, bát đũa không đủ dùng.

 

Kéo then cửa, trên mặt Tần Ninh vẫn còn mang ý cười chưa dứt, “Sao vậy...”

 

Nụ cười cứng lại trên mặt nàng, chiếc then cửa tuột khỏi tay rơi xuống đất, nàng sững sờ đứng trước cửa.

 

Người trước mắt, chính là vị phu quân đã nhiều năm không gặp của nàng.

 

Đại Tráng của nàng.

 

Tiền Nguyên Hằng thở dài một tiếng, “A Ninh, ta trở về rồi.”

 

“Đại Tráng...” Tần Ninh run rẩy đưa tay lên, dè dặt cẩn thận chạm vào góc áo hắn, sợ người trước mặt chỉ là giả, “Đại Tráng, là chàng sao? Chàng vẫn còn sống? Chàng trở về rồi?”

 

Dưới ánh trăng sáng ngời, Tiền Nguyên Hằng cầm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Là ta, ta trở về tìm nàng.”

 

Trên mu bàn tay chợt có cảm giác ươn ướt, chất lỏng lạnh lẽo khiến trái tim Tiền Nguyên Hằng đau đớn từng trận, “A Ninh...”

 

Tần Ninh vốn cho rằng nếu ngày này đến, nàng sẽ gào khóc một trận, thế nhưng trên thực tế, ngoại trừ nước mắt, một chút thanh âm nàng cũng không thể phát ra, ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng không.

 

Mười lăm năm không gặp, tất cả mọi người đều nói vị phu quân biệt tăm biệt tích của nàng đã chết trong chiến loạn, linh vị thờ phụng trong nhà cũng đã tróc sơn loang lổ, vậy mà người này lại xuất hiện trước mắt mình.

 

Vui buồn khó phân.

 

Giọng Tiền Nguyên Hằng hơi khàn, “A Ninh, ta còn sống, ta vẫn luôn sống.”

 

Hắn lặp đi lặp lại vẫn là câu nói đó, A Ninh trước mặt đã không còn là thiếu nữ non nớt xinh đẹp thuở đầu gặp mặt, áo vải đơn sơ cũng không che được sự tao nhã của nàng.

 

Hiện giờ nơi đuôi mày khóe mắt đều mang theo vết tích sương gió thời gian, vết nhăn nơi khóe mắt cũng có thể nhìn thấy rõ.

 

Thế nhưng, A Ninh vẫn cứ là A Ninh xinh đẹp nhất, gợn nước lưu chuyển trong đôi mắt vẫn có thể thấy được sự trong sáng không tạp chất của thuở thiếu thời, qua bao nhiêu năm, A Ninh dù đã không còn trẻ nhưng vẫn mang phong thái của năm xưa.

 

Giọng nói Tiền Chính Hiên đột nhiên vang lên, “Mẹ, ai tới vậy.”

 

Tần Ninh nâng tay lau nước mắt, “Chính Hiên, con ra đây.”

 

Sau đó quay sang cười với Tiền Nguyên Hằng: “Chàng vẫn nhớ phải không, chính là Nguyên Bảo nhà chúng ta, nó vừa chào đời chàng đã đặt cho nó nhũ danh này.”

 

Tiền Nguyên Hằng tất nhiên còn nhớ, con trai lúc mới sinh ra trắng trắng mềm mềm, giống như cái bánh nguyên tiêu khiến người yêu thích, cho nên liền lấy cái nhũ danh này, vốn nghĩ đợi qua năm tuần tuổi sẽ đặt tên cho con, vậy nhưng mẫu tử hai người không đợi được ngày Tiền Nguyên Hằng trở về.

 

Trong khoảng thời gian này, Tiền Chính Hiên ở trong phòng đổi một bộ quần áo khác, bộ vừa nãy đã dính đầy mùi rượu, mặc khó chịu vô cùng, thay đồ xong y bước ra, “Mẹ, sao thế?”

 

Thanh âm y đột nhiên im bặt, vẻ mặt Tiền Chính Hiên khi đối mặt với Tiền Nguyên Hằng còn kinh ngạc hơn so với Tần Ninh, y vội quỳ xuống, “Tiểu thần tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”

 

Hoàng đế bệ hạ, tại sao lại xuất hiện ở trong nhà mình?

 

Tần Ninh sửng sốt, ngẩng đầu trân trối nhìn Tiền Nguyên Hằng, ánh mắt chất vấn của nàng khiến hắn không cách nào trốn tránh.

Dù nói thế nào cũng là hắn bỏ rơi hai mẹ con nàng, bao năm biệt tung biệt tích, bản thân sống trong nhung trong lụa, mà A Ninh lại một thân một mình bồng bế con nhỏ vất vả mưu sinh.

 

Hắn đỡ Tiền Chính Hiên dậy, dáng người thiếu niên còn rất non nớt, chưa trưởng thành thành dáng vẻ nam nhân, ấy vậy mà đã bắt đầu phải gánh vác sinh kế gia đình.

 

Giọng nói Tiền Nguyên Hằng khàn đặc: “Trẫm...con...”

 

Tần Ninh mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Chính Hiên, đây là cha con, quỳ xuống hướng cha con hành lễ.”

 

Tiền Chính Hiên cảm thấy thế giới này thay đổi hơi nhanh thì phải, cha y không phải đã chết rồi sao? Lẽ nào bao năm nay tế bái chỉ là giả?

 

Nhưng nhìn bộ dạng Tần Ninh lại không hề giống giả vờ, sự nghiêm túc cùng sắc bén như vậy, từ khi có kí ức đến nay, mẹ y chỉ lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng như thế khi đưa y tới Thư viện Vấn Tâm.

 

Trong lòng Tiền Chính Hiên, lời của Tần Ninh còn cao hơn cả thánh chỉ, y vung vạt áo quỳ xuống lần nữa, “Hài tử Chính Hiên, mừng cha về nhà.”

 

Trong lòng Tiền Nguyên Hằng chua xót không thôi.

 

“Con đứng dậy đi.” Hắn khàn khàn nói, “Chúng ta là cha con, không cần xa lạ như vậy.”

 

Đưa mắt nhìn xung quanh, ‘nhà’ của hai mẹ con họ thực đơn sơ, nhớ năm đó khi Tiền Nguyên Hằng vẫn còn là Tiền Đại Tráng, điều kiện trong nhà cũng tốt hơn thế này nhiều, Tiền Nguyên Hằng bao năm lòng dạ sắt đá, cũng nhịn không được đau xót trong tim, Tần Ninh nuôi con trai khôn lớn, còn cho nó đi học, dạy nó trở thành tài tử nổi danh khắp Giang Nam, trong những năm tháng đó nàng đã phải trải qua những khổ cực gì, Tiền Nguyên Hằng thực không dám tưởng tượng.

 

Tiền Chính Hiên vẫn hơi dè dặt, hoàng đế bệ hạ mà mình mới gặp mặt đột nhiên trở thành cha, sự tình thực thần kì, giống như mở đầu của các câu chuyện trong sách, y nhịn không được hoài nghi chính mình có phải trông thấy mặt hoàng đế bệ hạ xong sau đó trở về liền mơ một giấc mơ dị thường.

 

“A Ninh.” Tiền Nguyên Hằng nói, “Hai người theo ta hồi cung đi, ta đã sai người tu sửa lại Phượng Nghi cung rồi.”

 

Tần Ninh cười buồn, “Cùng chàng hồi cung, Đại Tráng...ta cùng chàng trở về làm gì?”

 

Dù là người phụ nữ chợ búa như nàng cũng đã từng nghe nói trong cung có quý phi nương nương xinh đẹp vô song, thục phi nương nương đoan trang hiền huệ, nhị hoàng tử của hoàng đế bệ hạ năm nay mười bốn, chỉ nhỏ hơn Chính Hiên một tuổi. Nói như vậy, Tiền Đại Tráng ngay sau khi rời xa hai mẹ con họ, rất nhanh đã có nữ nhân khác bên người.

 

Hắn có thể chăm sóc nữ nhân khác trong chiến loạn sinh hạ hài tử, lại không thèm trở về tìm mẹ con hai người lấy một lần, nếu không nhờ chùa Hàn Sơn thương tiếc bọn họ cô nhi quả phụ, có lẽ hai người đã sớm chết đói trong loạn thế.

 

Bây giờ hắn lại nói muốn nàng cùng hắn trở về, về để làm gì, để nhìn hắn bên nữ nhân khác song túc song phi sao.

 

“Ta không phải khổ thủ hàn diêu Vương Bảo Xuyến(*), Đại Tráng, nếu sớm biết chàng đã làm hoàng đế, có tam cung lục viện bên mình, ta đã sớm mang theo Chính Hiên gả cho người khác, tuyệt không khổ thủ bao năm.”

 

(*) Khổ thủ hàn diêu Vương Bảo Xuyến: Vương Bảo Xuyến là nhân vật truyền kì trong dân gian, nàng suốt 18 năm ròng giữ gìn trinh tiết mòn mỏi chờ chồng tòng quân trở về, cuối cùng cũng chờ được ngày đoàn tụ.

 

Nàng nguyện ý vì một Tiền Đại Tráng một lòng một dạ chưa từng phản bội mà ở góa cả đời, những năm đó Tiền Đại Tráng đối đãi với nàng như nâng niu châu ngọc, dù có khổ có cực hơn nữa chỉ cần còn sống nàng vẫn sẽ tiếp tục thủ, thế nhưng mọi chuyện không phải như vậy, làm gì có đạo lí kẻ trái ôm phải ấp trong khi người khổ thủ hàn diêu.

 

Tần Ninh từ nhỏ đã được phụ thân dạy dỗ như nam nhi, Tần cử nhân là một người đọc sách rất am hiểu tri thức, lúc ông còn sống tiền triều hãy còn, quân thần hủ bại tham ô kéo bè kéo phái, Tần cử nhân không muốn tiến vào phục vụ cho một triều đình như vậy, ông bèn ẩn cư nơi thôn quê làm người dạy học.

 

Điều duy nhất không tốt chính là sau khi người vợ cả hiền lương thục đức qua đời ông đã cưới cô em họ bên nhà mẹ về, người em họ kia lòng dạ hiểm ác, lại sinh được cho ông đứa con trai độc nhất, ghét không được mắng cũng không xong, cho nên sau khi ông mất Tần Ninh liền được gói ghém cho mấy lượng bạc sau đó gả cho Tần Đại Tráng.

 

Tần Ninh được cha từ nhỏ cầm tay dạy dỗ từng chút từng chút , nàng không giống những người phụ nữ bình thường, trong lòng nàng, một người đã phản bội thì người còn lại tại sao phải tử thủ trinh tiết , điều này căn bản không hợp lí.

 

Nếu như Tần Ninh nàng và Tiền Chính Hiên đều đã chết, Tiền Đại Tráng muốn đi lấy vợ khác hay muốn vì Tần Ninh thủ cả đời, đây là tự do của hắn, thế nhưng ngay khi cả nàng và Tiền Chính Hiên còn sống, mà bên hắn lại có người khác.

 

Tần Ninh thừa nhận, nàng không có cách nào xem như chuyện chưa từng xảy ra.

 

Tiền Nguyên Hằng hiểu rõ tính tình của nàng, cho nên dùng dằng rất lâu mà vẫn không dám tìm tới cửa, nếu không phải Tiền Chính Hiên được phong quan vào làm trong Hàn Lâm viện, sau khi vào làm quan phụ tử hai người mới nhận nhau sẽ có chút không hợp tình hợp lí, có lẽ hắn sẽ còn chần chữ một thời gian nữa.

 

“A Ninh, ta...ta chưa từng có ai khác.”

 

Mười mấy năm trước hắn vào quân doanh, trời xui đất khiến cứu được tính mạng chủ soái, chủ soái không có con trai, chỉ có một người con gái, chính là Thục phi bây giờ.

 

Thục phi đã sớm được gả cho phó tướng của chủ soái, nhưng tên phó soái kia lại là gian tế của địch, cấu kết với quân địch cho chủ soái một tiễn trí mạng, trước khi lâm chung chủ soái đã giết chết tên phó tướng kia, Thục phi khi ấy cũng đã có thai.

 

Chủ soái muốn đem vị trí của mình truyền cho Tiền Đại Tráng, điều kiện chính là yêu cầu hắn chăm sóc cho Thục phi, hơn nữa không được để hậu nhân biết nàng từng bị gả cho một tên gian tế.

 

Không lâu sau chủ soái qua đời, Tiền Đại Tráng tiếp nhận quân đội của ông, sửa lại cái tên tục khí của mình, sau đó mới có Tiền Nguyên Hằng của hiện tại.

 

Cho nên nhị hoàng tử, trên thực tế chính là con của Thục phi với người khác.

 

Cơ nghiệp của Tiền Nguyên Hằng vốn đến từ phụ thân của Thục phi, hắn nghĩ Tần Ninh và Tiền Chính Hiên đã chết, đời này hắn có lẽ sẽ không có con nối dòng, nên muốn đem cơ nghiệp vạn dặm trả lại cho hậu nhân của chủ soái.