Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com

Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.

Update full và sớm nhất tại lustaveland.com

: lustaveland.com

 

Chương 20: Họa đi phúc đến

 

Con trai từ khi sinh ra đã đoạt thê tử với hắn, hiện giờ dù đã lớn đầu cũng vẫn cứ tranh đoạt sự quan tâm của thê tử dành cho hắn, sớm muộn gì hắn cũng phải lấy cho nó một cô vợ, kiếm người trông chừng nó.

 

Tần Ninh dựa đầu lên vai Tiền Nguyên Hằng, kéo cánh tay hắn, cười nói: “A Hằng, bởi vì chàng ở ngay bên cạnh ta, ta còn có thể quan tâm chàng thế nào.”

 

Tiền Nguyên Hằng bắt lấy bàn tay nàng lắc lắc, trong phòng nhất thời yên lặng không ai lên tiếng, gió thổi qua, khóm trúc ngoài phòng kêu xào xạc.

 

Tiền Nguyên Hằng thầm nghĩ, A Ninh, ta chỉ mong, nàng có thể làm một Tần Ninh vô lo vô nghĩ, không phải lao tâm vì bất cứ chuyện gì.

 

Hắn không có nói ra, A Ninh thích làm gì thì làm nấy, chỉ cần hắn giải quyết sạch sẽ mấy chuyện vướng víu kia, A Ninh tất sẽ được an ổn vô ưu.

 

Tiền Nguyên Hằng quay đầu lại khẽ hôn lên xoáy tóc nàng, ôm người giữa hai cánh tay, “Ngày mai ta đưa Chính Hiên đi thái miếu, nàng ở trong cung đợi ta trở về, nếu như có người khi dễ nàng, cứ để Viên Hoàn lo, nàng trốn cho kĩ.”

 

Tần Ninh cười hỏi: “Thục phi sao? Nàng ta lớn gan như vậy?”

 

Tiền Nguyên Hằng hừ một tiếng: “Nàng ta ngu xuẩn ghê gớm, lại gan to bằng trời, nếu không phải sinh làm con gái Thẩm nguyên soái, đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi, ta chỉ lo nàng ta dám tới gây phiền phức cho nàng, ta không thích nàng bị khi dễ.”

 

Ngu ngốc đến không biết trời đất, sống sờ sờ lại đi hại chết chính cha ruột của mình, rồi lại làm như không có gì, coi mọi thứ của cha đều là của mình, gan lớn bằng trời, cho là giang sơn xã tắc mà Tiền Nguyên Hằng vất vả khổ cực giành được, cũng là của mình.

 

Không hiểu sao da mặt người này có thể dày như vậy.

 

Tần Ninh bật cười, “Chàng nghĩ nhiều rồi, ở trong cung, nàng ta dám làm gì.”

 

Người này có chút thần hồn nát thần tính, thục phi gan có lớn bằng trời, cũng không có gan dám tùy tiện khiêu khích Tiền Nguyên Hằng, chẳng lẽ nàng ta có thể ngu ngốc đến mức giữa thanh thiên bạch nhật tới tìm nàng gây rắc rối?

 

“Đó là vì nàng không biết nàng ta ngu ngốc đến mức nào.”

 

Giống lần trước tới tìm Tần Ninh gây chuyện lại tới ngay ngự hoa viên, ngay trước mặt Tiền Nguyên Hằng, đến cả mặt cũng không thèm che.

 

Tiền Nguyên Hằng rất muốn giúp Tần Ninh giải quyết phiền toái này, thế nhưng hiện tại thục phi lại chưa rục rịch giở trò gì.

 

Vô duyên vô cơ giết nàng ta hiển nhiên không được, thục phi cũng chẳng phải thế mỏng lực yếu, thuộc hạ của Thẩm nguyên soái trong triều có rất nhiều, mặc dù ngày thường không để ý thục phi, nhưng chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn nàng không phạm tội mà chết.

 

Trong thiên hạ kẻ muốn soán ngôi hắn đoạt vị đâu đâu cũng có, nhiều khi chỉ có thể cưỡng ép bản thân làm một thánh nhân không có vết nhơ, không để bất cứ ai nắm được điểm yếu.

 

Nếu có thể làm quân vương nói một không nói hai, muốn làm gì thì làm nấy, muốn phong ai làm hoàng hậu cũng không ai dám phản đối, muốn lập ai làm trắc quân, cả thiên hạ đều ca ngợi công đức, cũng không cần lúc nào cũng phải nghĩ cách trải đường cho Tiền Chính Hiên.

 

Chỉ cần có một người cha dứt khoát nói một không hai, Tiền Chính Hiên hiện tại mới không phải sầu muộn.

 

Tần Ninh tâm tư mẫn cảm, những suy nghĩ của hắn dù không đoán được nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được ít nhiều.

 

Tiền Nguyên Hằng lại đang thất vọng chuyện gì rồi.

 

Nàng mỉm cười, nói: “Hồi nhỏ ta theo cha đọc sách, cha dạy trong họa có phúc, trong phúc có họa, hồi đó ta không hiểu, phúc chính là phúc, họa chính là họa, sao có thể giống nhau, hiện tại ngẫm lại mới thấy thực có lí.”

 

Tiền Nguyên Hằng cúi nhìn nàng, hắn đọc ít sách, không hiểu ý câu này lắm.

 

Tần Ninh giải thích: “Nếu năm đó chàng không đi, mặc dù cuộc sống của ta và Chính Hiên có thể tốt hơn một chút, nhưng vô luận ra sao cũng sẽ không có vinh hoa phú quý như ngày hôm nay, chàng đi rồi, ta vất vả bao năm, đổi lấy ngày hôm nay cũng xem như may mắn.”

 

Trong thiên hạ rốt cục cũng không có chuyện gì toàn vẹn mười phần, nếu Tiền Nguyên Hằng vẫn luôn ở bên cạnh hai mẹ con nàng, có lẽ đến bây giờ vẫn còn là một thợ săn nhỏ trong làng, no đói dựa vào ông trời, bọn họ có thể sẽ sinh thêm hai đứa con, cuộc sống so với một mình nàng nuôi Chính Hiên còn túng quẫn hơn.

 

Kì thực, cũng không sao cả, chỉ tội nghiệp Chính Hiên mười mấy năm không có cha thương yêu.

 

Trong thiên hạ nam nữ giày vò nhau nhiều như thế, những không phải ai cũng có duyên một bước lên trời, được hưởng vinh hoa phú quý.

 

Còn có gì mà không biết đủ nữa.

 

Ít nhất Tiền Đại Tráng của nàng sau khi phát đạt cũng không quên nàng, không có phụ lòng nàng, chỉ trông người mới cười không thấy người cũ khóc.

 

Còn về thục phi, binh đến tướng chặn nước tới đất dâng, nàng không tin, nàng cật lực kiếm sống bao năm, lại không bằng một con vàng anh nuôi trong lồng sắt.

 

Tần Ninh nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, khắp nơi trong cung đã thắp đèn sáng trưng, nàng đẩy Tiền Nguyên Hằng ra, “Ta muốn tắm, chàng ra ngoài trước đi.”

 

Tiền Nguyên Hằng giữ lấy eo nàng, làm bộ chính nhân quân tử bình tĩnh nói, “Ta cùng tắm với nàng, A Ninh, chúng ta là phu thê lâu năm chứ không phải người ngoài, nàng đừng khách khí với ta như vậy.”

 

Ánh mắt Tần Ninh liếc nhìn cái nơi không thành thực của hắn, trong mắt tràn ngập vẻ không tin.

 

Tiền Nguyên Hằng không buông tay, chơi xấu nói: “A Ninh, con trai chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi, nàng còn xấu hổ cái gì.”

 

Tần Ninh không vui, hung hăng tách tay hắn ra, trực tiếp đi vào trong, mặc kệ Tiền Nguyên Hằng lật đật theo sau.

 

Nàng không tin, người này dám cưỡng bức nàng?

 

Tiền Nguyên Hằng quả thực không dám lỗ mãng, chỉ nhìn lưng eo Tần Ninh mà nặng nề thở dài, ngồi xuống chiếc sập nhỏ bên cạnh, ngộ nhỡ chọc tức A Ninh, nói không chừng hắn cả nhìn cũng không được, vẫn nên nhịn xuống thôi.

 

Loại chuyện nữ nhân xấu hổ ngượng ngùng này cũng là chuyện thường ở huyện, là nam nhân mà chỉ vì một chút vui thích mà mặc kệ cảm xúc của người ta, có còn muốn có vợ nữa không.

 

Chỉ mong qua thời gian dài, A Ninh có thể thoải mái hơn chút, hiện giờ cẩn thận ngắm nhìn nàng là được rồi.

 

Bị ánh nhìn tựa như Đăng Đồ Tử(*) mà Tiền Nguyên Hằng tự nhận là uyển chuyển hàm súc kia chiếu vào, Tần Ninh không sao cởi nổi y phục, nàng quay lại trừng hắn một cái, “Chàng không thể ra ngoài sao, cả ngày trong đầu ngoại trừ cái này, chàng không thể nghĩ tới chuyện khác được à.”

 

(*) Đăng Đồ Tử (登徒子) : là một nhân vật hư cấu, đại biểu cho kẻ háo sắc.

 

Tiền Nguyên Hằng bị giáo huấn cho một chặp, tủi thân đi ra ngoài, ngẩng mặt liền trông thấy Tiền Chính Hiên từ ngoài trở về, nhìn bóng dáng thiếu niên hoạt bát xông vào Thừa Càn cung, chút buồn bực của hắn nháy mắt liền tiêu tan sạch sẽ.

 

Ta có đứa con lớn giỏi giang như này đó, là A Ninh sinh cho ta đó, những chuyện khác, tất cả đều là tiểu tiết.

 

Không biết khi nào mới có thể có một tiểu khuê nữ, hắn muốn có một cô con gái, tiểu công chúa của hắn chắc chắn sẽ là bé cưng đáng yêu nhất thiên hạ.

 

Ý nghĩ này một khi nảy ra thì y như ngựa hoang thoát cương, càng nghĩ càng xa, sau khi tiểu khuê nữ ra đời, hắn có thể phong địa vị cho  nàng, cho nàng tiền tài, nâng niu trong lòng mà yêu thương.

 

Sau khi nàng lớn sẽ kiếm cho nàng một phò mã thành thật đáng tin, dám bắt nạt khuê nữ của hắn, trực tiếp đánh chết.

 

Tiền Chính Hiên vui vẻ chạy tới trước mặt hắn, “Phụ hoàng, mẹ con đâu, con có chuyện muốn nói với người.”

 

“Mẹ con đang bận, có chuyện gì nói với ta, qua đây.” Tiền Nguyên Hằng kéo tay y đi tới chính điện, đứa trẻ nghịch ngợm này, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào đã xông vào, con còn là trẻ con sao?

 

“Mẹ con mệt mỏi, có chuyện cũng đừng làm phiền nàng, tìm ta không được sao?”

 

“Nhưng đây là chuyện tốt, con muốn kể cho mẹ, nhất định người sẽ rất vui.” Đôi mắt to hắc bạch phân minh của Tiền Chính Hiên chớp chớp.

 

Tiền Nguyên Hằng ngậm ngùi xót xa, tràn đầy bất đắc dĩ: “Sao con không muốn làm cha vui vẻ, con là con trai ruột của ta hả?”

 

“Hôm nay con ở binh bộ tranh luận với người ta, mấy người đó bị con nói cho không thể cãi được gì, phụ hoàng, mấy quan viên này thực sự đọc sách quá ít, thân là quan binh bộ, vậy mà ngay cả binh pháp tôn tử cũng không biết.”

 

“Binh bộ cũng không cần lãnh binh đánh trận, đọc binh pháp làm gì, huống hồ trẫm cũng chưa từng đọc, cũng chẳng ảnh hưởng tới việc đấu tranh giành thiên hạ, nếu con chê bọn họ không đọc sách, bình thường viết tấu không viết sai là được, những cái khác...vốn bọn họ cũng là xuất thân từ một đám thôn dân.”

 

Tiền Chính Hiên không hiểu, “Người ngay cả sách cũng xem không hiểu, sao có thể tề gia trị quốc bình thiên hạ?”

 

Y không tin, chẳng lẽ có người vừa sinh ra đã biết quyền mưu chi thuật, binh pháp mưu lược.

 

“Suy nghĩ này của con, đều là từ mấy cái thư viện ở Giang Nam kia dạy ra, nên sớm quên đi thì hơn.”

 

Tiền Nguyên Hằng nói, “Người có đọc sách hay không, Lưu Bang đọc được mấy cuốn sách, lại vẫn là quân vương khai quốc, Nam Đường Hậu Chủ mặc dù tài hoa, trị quốc lại không bằng đánh cái rắm, trị quốc bình thiên hạ, tất cả đều dựa vào ngự hạ chi thuật(*).”

 

(*) Ngự hạ chi thuật (御下之术-Yù xià zhī shù ) : ngự ở đây là cai trị, cai quản; hạ là thiên hạ. Ở đây là chỉ phương pháp cai trị thiên hạ.

 

“Đọc sách tất có chỗ tốt của đọc sách, hiểu lí lẽ hiểu chuyện, cũng có thể nhìn thấu nhiều đạo lí, chỉ là con còn nhỏ, tâm trí chưa vững, tin sách không bằng vô sách.”

 

“Một quân vương có năng lực, như Tần Hoàng Hán Vũ(*), đọc sách không vì thực dụng, chỉ vì điểm xuyết cuộc sống, không có ai xem những lời trong sách là thật, mấy ngôn luận của các bậc thánh nhân như Khổng phu tử, nhìn không thấu hàm ý sâu xa của nó, cho nên cũng chỉ thích hợp làm thánh nhân mà thôi. Chuyện trị quốc, không đơn giản như vậy, con còn nhỏ nên chưa hiểu rõ, tạm ở binh bộ rèn luyện vài ngày, khi nào đạt yêu cầu rồi thì đổi sang nơi khác.”

 

(*) Tần Thủy Hoàng và Hán Vũ Đế, là hai vị hoàng đế vĩ đại trong lịch sử Trung Hoa.

 

Vốn dĩ Tiền Nguyên Hằng muốn tự mình kèm cặp Tiền Chính Hiên, nhưng sau khi trò chuyện với con vài câu, cảm thấy y vô cùng có linh tính, chỉ tiếc đối với việc triều chính không hiểu gì, hai nữa là tuổi tác còn nhỏ, còn rất ngây thơ, nếu trực tiếp để nó nhìn mình làm việc, e là sẽ không phục.

 

Vẫn nên ở dưới rèn luyện một thời gian, khi nào đã hiểu được cơ bản rồi, hắn mới từ từ dạy dỗ.

 

Thấy Tiền Chính Hiên vẫn không phục lắm, Tiền Nguyên Hằng cũng không để bụng, con trai còn nhỏ khinh cuồng, đáng yêu biết bao nhiêu, dù sao cha nó còn trẻ khỏe, thời gian làm trẻ nhỏ còn dài, cứ từ từ vậy.

 

Phụ tử hai người bâng quơ trò chuyện với nhau, Tiền Chính Hiên không ngừng nghếch đầu ngóng xem Tần Ninh đã ra chưa, lòng thầm mong có được sự ủng hộ của mẹ, để Tiền Nguyên Hằng biết, suy nghĩ kia là không đúng.

 

Tiền Nguyên Hằng thấy buồn cười, lắc đầu cười nói: “Đứa nhỏ này...mà thôi, ở lại dùng bữa, sau này phải ăn một mình đấy, đừng có lúc nào cũng dính lấy mẹ con, lớn tướng cả rồi.”

 

Giọng nói của Tần Ninh truyền tới, “Con trai ruột của chàng mà chàng nói thế à.”

 

Tiền Chính Hiên vui sướng cáo trạng với Tần Ninh, “Mẹ, cha ghét con, mẹ phải làm chủ cho con.”

 

Tiền Nguyên Hằng dở khóc dở cười, đứa con trai lớn này thật đáng yêu, nhịn không được muốn cười.

 

Đáng tiếc con trai không thân với ta, thực muốn khóc.

 

Tần Ninh đã tắm xong, nhưng vì có Tiền Chính Hiên ở đây, cho nên vẫn mặc cung trang nghiêm túc, chỉ là một đầu tóc dài còn chưa khô, để xõa ra trên lưng, đen tuyền như gấm, đẹp vô cùng.

 

Tiền Nguyên Hằng thuận tay sờ sờ, oán trách: “Sao lại cứ thế mà ra, tóc còn ướt nguyên, cũng không sợ bị đau đầu.”

 

Giống như trước giờ vẫn thế, sau khi tắm xong chưa từng chú ý đầu tóc, giống như cái người tóc ướt sũng nhỏ giọt kia là người khác chứ không phải mình.

 

“Chàng thì không vậy sao, từ hồi còn trẻ đã thế, hiện giờ một bó tuổi rồi cũng không biết chăm sóc bản thân, làm như mình còn là thiếu niên mười sáu, lại còn nói ta?”

 

Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ nói: “Ta không phải là đau lòng nàng sao, nàng từ hồi trẻ thân thể đã yếu ớt, lại có bệnh căn, so với ta làm gì, Chính Hiên tự mình trở về dùng bữa, ta với mẹ con tới tẩm điện, ở đó ấm áp hơn.”

 

Thời tiết mùa xuân vẫn còn ấm, tẩm điện lại đặt thêm chậu than, Tiền Nguyên Hằng nóng cởi áo ngoài ra, nhưng sống chết không cho Tần Ninh nói mang chậu than đi.

 

Thái y đã nói, A Ninh không thể chịu lạnh, nếu như bình thường, ngộ nhỡ nàng nửa đêm đạp chăn thì sao, nóng một chút, vẫn tốt hơn so với lạnh rồi mắc bệnh.

 

Tần Ninh không bướng được như hắn, chỉ có thể mặc kệ, nửa đêm đi ngủ người này còn dùng hai cánh tay rắn như sắt của mình quấn lấy nàng, ngay cả một khe hở cũng không thừa lại, Tần Ninh muốn nhấc chăn lên cho thoáng một một chút cũng tránh không thoát cánh tay này.

 

Chỉ có thể nằm cứng ngắc mà toát một thân mồ hôi.

 

Ngược lại Tiền Nguyên Hằng lại ngủ rất ngon, trong mộng của hắn là một ngày hè nóng nực, chỉ có thân thể A Ninh là mát mẻ, hắn liền dán sát lại nàng, A Ninh ngượng ngùng cười khẽ, ôn thuận dựa vào lòng hắn.

 

Thể xác và tinh thần cực kì thoải mái.