Mấy ngày nay,ngoài việc nói chuyện với đám phi tần và bàn việc chính sự với hoàng thượng thì chẳng có gì bất thường.

Lấy làm lạ,không lí nào nàng ta (thục phi) lại không ra tay. Nhưng như vậy cũng tốt để nàng từ từ tính kế.

Rất nhanh chóng đã đến lễ hội hoa đăng,tối nay sẽ có các vị khách V.I.P đến.Kiểu gì cũng có kich xem,nàng là hoàng hậu tất nhiên sẽ góp vui nhưng bằng cách nào thì ….

Yến tiệc đã bắt đầu,Hoàng thượng cùng Điệp Mị bước lên vị trí cao nhất ngồi,trong phim Điệp Mị thấy mấy vị hoàng thượng hoàng hậu rất oai nghiêm khi ngồi trên này nhưng ngồi lên mới thấy đúng là nó vô cùng tráng lệ nhưng lại nhàm chán.

Gần đó là các sứ giả và các quan lớn, còn mấy vị phi tần thì cách khá xa.

Bát vương gia ở Đông Khang là người Tây âu,nên hắn nói tiếng anh,hắn cũng có người phiên dịch nhưng đôi khi khá bất tiện ở điểm này.Đối với hầu hết mọi người ở đây đều không hiểu Bát vương gia nói gì nhưng nàng thì hiểu.(Thế kỉ 21 nàng nói được ít nhất là 5 loại tiếng khác nhau).

Thấy bắt đầu nhàm chán thì Đức phi bước lên biểu diễn một bài múa để góp vui,rồi đến thục phi đánh đàn,cứ thế mà từng người từng người một lên diễn để được hoàng thượng để ý.

Bát vương gia thấy các vị phi tần ở đây đều đã biểu diễn hết chỉ còn hoàng hậu kia,nên liền nói “Hoàng hậu ra biểu diễn đi,ta muốn xem xem tài người có tài năng đặc biệt gì.”,vừa mới dứt lời người phiên dich chưa kịp nói gì thì Điệp Mị liền nói “Bát vương gia, nếu thích coi ca múa thì ra ca kỉ mà xem hay để ta kêu người biểu diễn. Ta là hoàng hậu không thể tùy tiện làm trò cho các người được. ”

Cả kháng phòng im lặng,họ đều sốc khi nghe Điệp Mị nói tiếng anh,ở đây đâu có ai dạy những ngôn ngữ này làm sao nàng biết được.Đồng thời cũng bối rối vì không hiểu được hai người nói gì.

Hoàng thượng lo sợ hoàng hậu nói năng bậy bạ,ảnh hưởng đến quốc gia,nên có ý định ngăn cản.

Nhiếp chính vương ở Minh Quốc bật cười,Nhiếp Chính vương từ nhỏ đã tiếp súc với những người tây âu này nên câu chuyện của họ ngoài 2 người kia thì còn nhiếp chính vương biết.

Minh Phụng không trả lời mà chỉ nói “Hoàng hậu đã đến đây được bao lâu rồi”

Điệp Mị lập tức trả lời: “Cũng chỉ có khoảng nửa tháng”

Minh Phụng vẫn lạnh lung nói “Vậy ở hiện đại đã có tiến bộ gì ta rất muốn biết.”

“Cô ở đây bao lâu rồi sao lại hỏi thế?”Điệp Mị khó hiểu nói.

Minh Phụng ngồi xuống rồi nói “2 năm rồi”

Điệp Mị nhìn thấy vẻ mặt có chút đượm buồn của nàng nhưng không tiện hỏi thêm, nàng chỉ nói “Minh Phụng coi như ta cũng giống cô,tối nay gió thổi rất lạnh.Ta nghĩ cô nên về phủ của mình,ta sẽ kêu người bố trí.”

Nói xong Điệp Mị một mạch đi về Chiêu dương cung,sau đó kêu Loan nhi đóng chặt cửa lại kêu tất cả mọi người ra ngoài.

Trong phòng,Điệp Mị ngồi trầm ngâm suy nghĩ:Không tin được mình không phải người đầu tiên sao, nhưng tại sao Minh Phụng lại biết được và lí do nàng lại xuyên không.Một mớ câu hỏi hỗn loạn trong đầu của Điệp Mị.

Ngồi suy nghĩ một hồi lâu thì có tiếng động ngoài cửa, giật mình Điệp Mị nhìn về hướng cánh cửa đang mở. Trong màn đêm tĩnh mịch,từ xa Điệp Mị chỉ có thể nhìn thoáng qua là một bóng người cao lớn.

Giọng nói của người đó vang lên:”Hoàng hậu,người còn thức sao.Hay để ta trò chuyện với người.”

Với sự ngỡ ngàng Điệp Mị nói “ngươi là ai,làm sao vào được đây”

Người đó không nói gì chỉ cuối đầu nhìn Điệp Mị rồi nói “Tối nay trăng đẹp,người nên ngắm thêm một chút,ta đến để nói với người biết,chủ tử ta có rất nhiều thứ muốn nói.Nên mong hoàng hậu nương nương sẽ đến Trương Minh hồ.”

Nói xong bóng dáng của người đấy liền biến mất, Điệp Mị đang đau đầu về việc của Minh Phụng giờ lại có tên điên nào đó hẹn gặp nàng.Trong một ngày mà rất nhiều chuyện,càng ngày nàng càng không muốn nghĩ tới.

Mệt mỏi nàng bò giường ngủ.