Hoàng Hậu Rắc Rối

Chương 13: Rơi vào động thổ phỉ .

- Hoàng thượng...- Tôi ngại ngùng, mỉm cười dịu dàng, đưa bàn tay trắng nõn như búp măng đặt lên má phải của hắn. Hắn cũng nhìn lại tôi, khóe môi vương vấn nụ cười mãn nguyện. Lúc 4 mắt giao nhau, cứ tưởng cả 2 đã bị hút vào... *Bốp*

Hắn nín thở nhìn tôi, 2 mắt mở to như sắp rớt ra ngoài. Im lặng 1 giây, 2 giây, 3 giây. . .

- Đồ chết tiệt, nụ hôn đầu của ta! Ngươi, tên hung quân xảo trá!- Tôi cởi giày ra rượt hắn chạy vòng vòng hồ sen. Hoàng thượng thì ngon lắm hay sao? Muốn làm gì thì làm chắc? Tôi đánh trượt giày làm nước văng tung tóe. Hắn ôm đầu, chạy khắp nơi:

- Ta là hoàng thượng đó!

- Cái rắm, hoàng thượng là được phép dê xồm ư? Hoàng thượng thì có quyền ức hiếp dân nữ ư?- Tôi vẫn không có ý định buông tha.

- Dừng tay lại!- Hắn hét lên, xoay người đột ngột làm tôi mất đà ngã dúi vào người hắn.

Má phải tôi áp vào ngực trái của hắn ta, chết tiệt, sao hắn cao quá vậy? Tôi nghe rõ mồn một tiếng tim hắn đập trong lồng ngực, đôi má đào không tự chủ được cũng dần nóng lên. Chết tiệt. Rất chết tiệt!

Tôi vùng dậy nhưng bị hắn ôm cứng ngắc, siết vòng tay thật chặt. Hắn muốn làm gì nữa đây? Gió thổi hiu hiu, trời khuya khá lạnh. Bờ vai tôi bất giác run lên. Tôi ngước mặt lên nhìn hắn, hất hàm:

- Ôm đủ chưa?

- Lên đi, thay y phục kẻo bị cảm lạnh.- Hắn ngưng đùa, nét mặt yên tĩnh làm không khí cũng hơi chùn xuống. Sao lúc này trông hắn cứ như chăm sóc con gái í nhỉ?

Hắn vịn eo tôi, nhẹ nhàng nâng lên, đặt tôi ngồi lên bờ nhẹ như nâng 1 con ếch vậy. À không, 1 bông hoa mới đúng. Hắn chưa vội buông 2 bàn tay đặt ở eo tôi ra, cảm thán:

- Sao nhẹ quá vậy? Ngươi có chắc mình được 40 cân không?

- Ta chỉ có 39 kí rưỡi thôi!- Tôi chán nản chép miệng. Nói về việc ăn uống, tôi là thần ăn đấy nhưng đáng tiếc, ăn nhiều bao nhiêu vẫn nhỏ bé bấy nhiêu. Tôi lúc còn đạo chích thì ăn uống thất thường, mập lên cũng chẳng nổi. Giờ đến nha đầu này, người cũng toàn xương là xương.

- Ừm... Từ nay về sau ta sẽ dặn đầu bếp làm thật nhiều món ngon cho ngươi tẩm bổ!- Hắn nở nụ cười nịnh nọt. Từ nay về sau... Vậy có nghĩa là... hắn sẽ thắt chặt vòng vây, không dễ gì cho tôi bỏ trốn? Mặt tôi xám ngoét, đứng bật dậy không thèm trả lời, đi thẳng vào phòng không xoay đầu lại nhìn.

Tôi vào trong thay quần áo, nhưng đáng tiếc, trong tủ đồ chẳng có gì ngoài chiếc đầm lụa 2 dây trắng dài đến gối cùng chiếc áo khoác voan mỏng màu trắng. Tôi đành khoác tạm đi ra ngoài, định bụng ngủ 1 giấc rồi sáng mai sẽ tìm cách trốn đi. Vừa đi được nửa phòng, đập vào mắt tôi là “ cảnh xuân xanh ngời“. Kì quái, đã khuya rồi sao vẫn nghe tiếng chim hót quanh phòng. Bọn chim này đúng là không được bình thường cứ kêu chim chíp mãi đến độ đinh tai, tai tôi ù cả lên.

Vương Kim trên người không một mảnh vải, chỉ choàng tạm chiếc áo khoác quanh hông. So với mấy chàng diễn viên trên phim choàng khăn tắm trắng thì quyến rũ hơn bội phần. Mái tóc dài, đen mượt bình thường được búi kĩ càng được xõa ra dài đến thắt lưng. Thân hình rắn rỏi kia đích thị là tập gym mà có, vậy mà tôi tìm khắp kinh thành chả thấy phòng tập nào cả. Nhìn chung thì toàn cơ và cơ. Ông trời ơi, ông muốn con sống qua đêm nay thế nào đây?

Tôi cứ thế chết chìm trong cảnh xuân. . .

- Nha Đầu, ngươi chảy máu mũi rồi kìa! Bị bệnh sao?- Hắn đột nhiên xoay người lại, chắc là do bị tôi nhìn đến mình mẩy ngứa ngáy đây mà. Hắn tiến lại gần tôi thêm 3 bước, tiếng chim lại kêu dữ dội. Tôi ôm tai hét lên:

- Là do chim... chim...

- Cái gì?- Hắn ngẩng ra, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.

- Là do chim kêu, aaaaaaa, tránh xa ta ra!- Tôi nhảy dựng lên làm hắn cũng hoảng theo. Hắn giơ 2 tay ra hiệu tôi bình tĩnh, hỏi:

- Làm gì có tiếng kêu chứ. Sao ngươi lại nghe thấy?

- Ngươi đứng yên đó!- Tôi chỉ tay ra lệnh như cảnh sát bắt tội phạm. Hắn gật đầu đứng tại chỗ. Tôi hít 1 hơi thật sâu, lau máu cam trên mũi rồi chạy vào trong nói vọng ra:

- Mặc y phục vào cho đàng hoàng trước đi!

Hắn ngẩng ra 1 lúc rồi phá lên cười. Tôi xấu hổ chả biết trốn vào đâu, 2 chân cũng run lẩy bẩy, tôi nhảy dựng lên.

- Đừng lo, đêm nay không có chuyện gì xảy ra cả!- Hắn còn cố tình bước sâu thêm 2 bước, nở nụ cười khả ố.

- Mặc quần áo cho đàng hoàng vào rồi hẳn nói chuyện.- Tôi bực bội quát lên.

Hắn giả vờ như không nghe thấy, bước đến trước mặt tôi. Ở góc độ này, tôi có thể nhìn thấy từng giọt nước đang bám trên ngực hắn. Từ cái cổ thon thon quyến rũ ấy, 1 2 giọt nước khẽ chạy qua yết hầu rồi dừng lại ở xương quai xanh. Ông trời đúng là bất công, hắn vừa được làm hoàng thượng lại có thể vừa đẹp đến trình yêu nghiệt thế này. Ông quá đáng lắm!

Ực, tôi nuốt nước bọt, vẻ mặt nhăn nhó. Xin ngươi, đừng khơi dậy con thú trong người ta có được không? Sau khi ngắm nghía chán chê, tôi mới ra vẻ thanh cao:

- Ngươi... ngươi dám khoả thân trước mặt ta ư?

Hắn nhún vai rồi bước đến bước nữa, dịch sát vào người tôi:

- Không được làm bậy.- Tôi nhắm nghiền mắt, mím môi thật chặt. Nếu bây giờ ngươi có làm bậy thì ta không dám đảm bảo sẽ giữ được cái trinh tiết ngàn vàng trai tân chưa động thủ ấy đâu.

- Mặc vào!- Hắn quăng cho tôi chiếc áo choàng rộng thùng thình rồi cũng ung dung mặc y phục. Thì ra... nãy giờ tôi đang đứng trước cửa tủ quần áo của hắn còn nghĩ đến chuyện abc xyz bậy bạ. Tôi đành nuối tiếc ngắm nghía cảnh xuân thêm vài giây phút cuối trước khi bị quần áo che lấp.

Xong xuôi, tiếng chim liền ngừng kêu. Được rồi, vậy tôi an tâm đi ngủ rồi. Tôi né người hắn bước ra, nhảy bổ lên giường, dang tay dang chân hình chữ đại choáng hết chỗ. Hắn ta há hốc miệng:

- Nè, đó là giường của ta mà?

- Cái ghế, cái bàn đó cũng là của ngươi mà, ngươi nên thương bọn chúng cho đồng đều, tránh tình trạng ghen tỵ.- Tôi uể oải ngáp dài 1 cái. Bàn ghế hay giường ngủ thì cũng như phi tử trọng hậu cung của hắn ta thôi. Hmmm, tôi nhắm nghiền mắt tận hưởng cái cảm giác thư thái này.

Long sàn có khác. Đệm bên dưới được lót bông khá dày, khi nằm hoàn toàn thoải mái, chẳng khác đệm Kim Đan là mấy. Bây giờ trời đã vào thu, khá lạnh nên cái ổ chăn gối này rất rất chi là dụ hoặc. Dẫu có mùa hè oi bức thì hoàng thượng vẫn có băng giảm nhiệt, còn có cả đệm nước nữa cơ nên chuyện nằm đệm bông sẽ bị nóng là hoàn toàn không thể xảy ra. Chiếc chăn bông có thêu hình con rồng hùng hổ bay lên trời hạ ngay trên người tôi. Tôi ngáp thêm 2 cái nữa rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, mặc kệ hắn làm gì thì làm. Cả ngày hôm nay chạy trốn khiến tôi kiệt sức, tôi cần bổ sung năng lượng cho bản thân.

Giữa đêm, giật mình thức dậy muốn uống nước. Tôi lờ mờ bước xuống sàn mò mẫm, mắt nhắm mắt mở đưa chum nước lên miệng uống. Đúng lúc, đặt chum nước xuống lại đụng trúng cánh tay tên Vương Kim đáng ghét đó. Tôi dụi mắt nhìn. Hắn đang chống tay lên đầu ngủ, gương mặt anh tuấn vẫn uy nghi xuất thần. Tôi bặm môi, hít 1 hơi thật sâu, mũi hắn cao thật đó, còn mày kiếm, mắt phượng, môi thì đỏ như bôi son. Môi... Tôi bất giác đưa tay sờ lên môi mình, vẫn còn hơi tê tê, vấn vương cảm giác “ điện giật “ ban nãy. Aizzz, suy nghĩ đi đâu vậy chứ? Quên đi!

Hắn mặc quần áo chỉnh tề như ban ngày, khoác thêm chiếc áo choàng làm bằng lông thú nhưng tôi vẫn thấy chưa đủ ấm. Bằng chứng là đôi mày kiếm kia hơi nhíu lại, đôi môi khép hờ hơi tái đi. Dù sao hắn ta cũng là chủ nhân căn phòng này, lỡ hắn đột ngột qua đời sau 1 đêm lạnh giá thì chẳng phải tôi là người có tội nhất ư? A di đà phật, thật là quá tội lỗi!

Thấy vậy, tôi bèn lấy chiếc chăn bông đắp lên cho hắn, còn mình cuộn tròn trong chiếc áo choàng làm bằng da thú hắn đưa. Cứ thế, tôi ngủ 1 giấc thật ngon đến sáng. Lúc tôi thức giấc, chiếc chăn đã trở lại trên người mình tự bao giờ. Hmmm, tên hoàng đế đó chắc hẳn đã thiết triều rồi. Đây là cơ hội tốt để tôi trốn đi...

Tôi mặc lại bộ y phục đã hong khô tối qua, lẳng lặng mở chốt cửa. Chốt cửa!?! Á. Nó bị khoá mất tiêu rồi. Tên Vương Kim này được lắm, được lắm. Grừ... Vậy là hy vọng cuối cùng có thể rời khỏi đây bị chôn chặt sau cánh cửa kia. Tôi bực tức la hét khắp phòng, quơ tay làm vỡ mấy chum trà, tôi điên tiết đập phá. Tôi cầm bình hoa giơ lên cao định đập xuống đất, phía sau chiếc giường liền xuất hiện mật thất. Tốt quá, đúng là ông trời không phụ lòng người tốt. Haha...

Tôi nhanh nhẹn cầm theo cây nến, đặt bình hoa lại chỗ cũ rồi chạy vào mật thất. Tay chỉ cần nhẹ nhàng xoay cái chốt hình tròn cửa sẽ tự động đóng lại. Tôi đi qua mật thất thật lâu, thật lâu, cứ đi mãi theo lối mòn nhỏ. Hoàn toàn không có chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, chỉ có ánh sáng le lói từ ngọn nến phát ra. 2 bên vách mật thất đều làm bằng đá gồ ghề, bên dưới chân đi cũng không mấy bằng phẳng. Cố gắng giữ bình tĩnh để không bị vấp ngã cũng là cả 1 vấn đề.

Hơn 20 phút, rốt cuộc tôi đã thấy được ánh sáng. Thổi tắt cây nến trên tay, tôi vất sang 1 bên, chân chạy thật nhanh về phía trước. Thoát khỏi mật thất, tôi vươn vai hít 1 hơi thật sâu, đây chính là mùi vị của thiên nhiên trong lành, mùi vị thơm mát của sự tự do.

Trước mắt tôi là 1 rừng trúc xanh um. Khỏi phải nói, đẹp không từ ngữ nào miêu tả được, phải nói chính xác là bồng lai tiên cảnh. Tôi bước tới vài bước, có 1 chiếc bàn làm bằng gỗ lim, phía trên có 1 cái hộp làm bằng gỗ xoang đào. Tôi không nén nổi tò mò mở ra xem. Đầu tiên là 1 nghiên mực, 1 cây bút và rất nhiều màu, tiếp theo là 1 bình nước để pha màu, cuối cùng là 1 bức tranh cùng vô số tấm giấy trắng. Bức tranh ấy có vẻ đã được vẽ khá lâu, bằng chứng là bên ngoài mép giấy đã ố vàng. Tôi cầm lên thật nhẹ nhàng ngắm nhìn, cô gái trong bức tranh này là ai? Tiên nữ này có đôi mắt to tròn đen láy, nụ cười nở trên môi mê hoặc chết người. Mái tóc đen được xoã dài đến tận đầu gối, tuy vậy không tạo cho người khác cảm giác nóng nực, chỉ thấy thật nhẹ nhàng, hợp với khí chất thần tiên của cô ấy. Là Vương Kim vẽ ư? Cô gái này là ai? Là ai chứ?

Tôi bất giác thấy bực bội và bất lực. Rõ ràng, hắn là hoàng thượng, hậu cung phi tần nhiều vô kể, ai ai cũng xinh đẹp như hoa, như ngọc. Thứ đàn bà khó giữ nhất chính là thanh xuân, chỉ sau 5 năm, 10 năm thì đã tàn phai, úa màu. Bây giờ, có thể tôi rất xinh đẹp nhưng chỉ cần sau vài năm nữa, thì vẻ đẹp lúc bấy giờ sẽ chẳng là gì so với vạn vật luôn thay đổi ngoài kia. Thật may mắn, tôi chưa gả cho hắn!

Chỉ yêu bằng vẻ bề ngoài thì chẳng bao giờ bền lâu cả. Tôi hít một hơi thật sâu, đặt tất cả thật ngay ngắn lại vào trong hộp gỗ, còn mình cứ thế đi thẳng về phía trước. . .

Càng đi càng xa thì càng lạc lối, tôi chẳng rõ mình đang đi về hướng nào, chỉ biết bước này tiếp nối bước kia. Càng vào sâu, rừng trúc càng um tùm, ánh sáng xiên qua ngày càng ít. Mỏi chân, tôi tìm 1 tảng đá ngồi nghỉ. Tôi ngửa mặt lên nhìn trời, giơ bàn tay của mình chạm vào mấy tia nắng đang nhảy múa lăn tăn. Trong lòng cứ nhung nhớ mãi dung nhan kiều diễm trong bức tranh ấy, thật khó chịu, chẳng lẽ chỉ vì mình không xinh đẹp bằng nên ganh tỵ? 1 dòng suy nghĩ cắt ngang liền bị tôi gạt bỏ. Tôi đang lo sợ người Vương Kim để mắt không phải là mình ư? Mày điên rồi Linh San! Chẳng phải đã có tướng công là Phương Bạch Hàn ư?

Đang miên man theo dòng suy nghĩ, đột nhiên, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện của những tên đàn ông thô thiển vang lên thật gần. Tôi hoảng hốt đứng dậy, chạy về phía hoàng cung nhanh nhất có thể. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vừa thoát khỏi hoàng cung đã gặp ngay thổ phỉ. Tôi cho tay vào áo cầm cây tiêu, đề phòng bất trắc. Thấy bọn chúng đang ngày một đến gần, tôi hoảng quá, chỉ biết trèo nhanh lên cái cây cổ thụ phía trước, ngay ngắn ngồi chờ bọn chúng đi qua rồi sẽ tìm đường thoát.

Lúc sau, bọn thổ phỉ ấy cũng đi đến, tầm 10 người trò chuyện rôm rả. 1 tên nói:

- Chúng ta làm thổ phỉ cũng hơn 20 năm rồi. Bỗng nhiên gặp phải 1 tên giành lãnh thổ, giờ phải cam chịu làm tay sai.

- Nhưng hắn đối xử với chúng ta cũng không tệ lắm!- Tên mập ụch ịch vừa ăn cái bánh bao vừa nói.

- Nghĩ đến chuyện nữ nhi trong vùng đều si mê hắn đúng là không thể chịu được. Ngay cả Liễu Liễu chỉ cần nói với ta 2 câu đã nhắc đến hắn 3 câu!- 1 tên có vẻ thành thật, khờ khạo than vãn.

Ơ hay, bọn chúng ngu ngốc hết chỗ nói. Lãnh đạo thổ phỉ quyền cao chức trọng, tất nhiên là có nhiều gái theo rồi. Chưa kể, ngân lượng các người cướp về đều vào tay hắn. Nếu thiên hạ là của hoàng đế thì vùng núi này chính là giang sơn của tên trang chủ ấy.

- Chẳng rõ hắn có phải là thổ phỉ không nữa, sao toàn bảo chúng ta phát tiền cho dân lành?- Cái tên khờ khạo kia lại nghi vấn. Tôi che miệng cười, xem ra tên trang chủ ấy là người tốt, không phải hạng phàm phu tục tử như bọn chúng. Tôi tò mò quá, trang chủ ấy là thần thánh phương nào vậy? Tôi đung đưa đôi chân trên không trung khẽ nhếch mép. Đám tục nhân kia, ta chính là đang ngồi trên đầu các ngươi đó. Tôi đành suy nghĩ vớ vẩn giết thời gian...

Bọn chúng trò chuyện thêm.

- Theo ta được biết thì hắn đang hăm he ngôi vị hoàng đế! Sẽ lật đổ Vương triều!

- Hả?- Tôi cả kinh, sơ ý hét lên, lập tức lấy 2 tay che miệng mình lại.

Tôi chưa kịp nhìn mặt tên vừa nói câu đó đã hốt hoảng, hoang mang, mất đà ngã xuống bên dưới. Tôi chỉ kịp hét lên 1 tiếng, rơi vào lòng tên béo dơ bẩn. Hự, dập phổi mất rồi, nội thương...

- Ơ? Cô gái này rơi từ trên trời xuống, có phải tiên nữ giáng trần không vậy?- Hắn ta tỏ ra ngạc nhiên, ra sức lay tôi. Cả đám xúm xuýt lại nhìn. Cái đệt, không thấy bà mất thở đang ngáp ngáp hay sao mà còn lay? Nếu hắn còn lay nữa thì tôi sẽ thành tiên thật đấy.Tôi ngáp thêm 2 cái thì lăn đùng ra bất tỉnh.

*****

- Khụ... khụ...- Ngực truyền đến cơn đau âm ỉ, tôi khẽ ho khan. Tưởng chừng, chỉ cần ho mạnh hơn 1 tí nữa sẽ thổ huyết, văng cả nội tạng ra khỏi họng. Tên béo đó thấy tôi vừa tỉnh dậy liền ôm lấy 2 vai tôi lắc lắc.

- Tiên nữ tỉnh dậy rồi!

Mẹ kiếp, cái tên này sao ngươi cứ phải ra sức lay ta thế hả? Tôi hít nhẹ vào, cũng may, phổi vẫn còn có thể hoạt động. Tôi dùng sức gật đầu rồi mấp máy môi:

- Đừng...lay...

Hắn gật đầu như giã gạo rồi cười ngây ngốc:

- Tiên nữ thật là xinh đẹp...

Dù rất mệt, rất đau nhưng được khen như thế khiến tôi nở nụ cười tươi như hoa, như ngọc.

- Lúc cười còn đẹp hơn nữa. Cô xem, mặt đất nở hoa rồi!

Tên ngốc này, làm gì có hoa chứ? Nhưng người ngốc thì không biết nói dối, hắn nói như thế cũng khiến tôi khá hài lòng. Ngồi điều khiển hơi thở 1 chút, tôi mới thấy khỏe hơn hỏi hắn:

- Ngươi tên gì?

- Ta tên Đại Ngưu. Cha mẹ ta muốn ta thật khỏe mạnh như con trâu lớn!- Hắn thô tục cười hề hề.

Đúng là cầu được ước thấy, thân hình hắn không khác con trâu mộng là mấy. Nhưng mà... Đại Ngưu hay Tiểu Ngưu dù gì cũng là óc trâu, không thông minh hơn được đâu. Tôi mỉm cười hỏi tiếp:

- Ở đây là...

- Trần giang!

Cái... đệt! Hắn ta tưởng tôi là tiên nữ thật ư? Nhìn qua là biết sơn trang của thổ phỉ rồi. Vậy mà tôi cũng hỏi cho phí sức. Tôi bặm môi lắc đầu, hắn ta nghiêng nghiêng cái cổ không hiểu.

Đột nhiên, có 1 tên đẩy cửa bước vào, phía sau còn có rất nhiều tùy tùng theo sau. Đoán không lầm thì hắn chính là trang chủ. Tôi ngước mắt lên nhìn. 1 bóng người cao lớn bao trùm hết cả ánh sáng của ngọn nến. Ánh sáng nhỏ bé hắt lên khuôn mặt anh tuấn. Hắn để râu che nửa mặt nhưng rõ ràng bộ râu ấy không hợp với khí chất thoát tục hắn có trên người. Hừm... Đuôi mắt thon dài, đôi mày kiếm đậm đen sắc lạnh cùng chiếc mũi cao, chỉ ngắm đến đây tôi đã biết được hắn cũng là người anh tuấn uy minh. Nhưng đôi mắt ấy hoàn toàn lạnh... như băng còn có tia chết chóc. Hắn cúi xuống, đưa đôi mắt dò xét khuôn mặt nhỏ bé chỉ bằng bàn tay hắn của tiểu Nha Đầu. Tôi bất giác hoảng sợ, lùi sâu vào vách tường, co ro khốn khổ.

- Ngươi từ đâu đến đây?

- Ta... ta từ kinh thành, chạy trốn... Ta bị người họ hàng đuổi giết!- Tôi nhanh trí bịa chuyện.

- Họ hàng thì tại sao bị đuổi giết?- Hắn hừ lạnh, có vẻ không tin tưởng lắm.

- Họ muốn chiếm gia sản của gia đình ta...- Tôi nắm chặt mép váy trong tay đưa lên mặt, chỉ dám he hé mắt nhìn hắn.

- Hay cô do triều đình phái đến thám thính tình hình?- Hắn ta càng dí mặt mình sát vào tôi. Tôi ra sức lắc đầu:

- Không... Ta không có cái gan đó!

- Đúng vậy trang chủ, cô gái này rơi từ trên cây xuống, chứ chẳng nhờ giúp đỡ gì cả! Cô ta vừa mới tỉnh không nên dọa cô ấy khiếp vía như thế.- Tên đi đầu đoàn ở rừng trúc bênh vực tôi. Trang chủ thu người lại, đứng thẳng lưng, phất áo bỏ đi. Đám lâu la đi theo sau hỏi:

- Vậy còn cái tên ban nãy ra tay anh hùng cứu mỹ nhân thì sao?

- Giết cho ta!- Hắn gằng giọng ra lệnh.

1 cảm giác bất an chạy dọc trong lòng, tôi bò ra hỏi Đại Ngưu:

- Là ai đã cứu ta?

- 1 tên đẹp trai, có vẻ giàu có, võ công cao cường nhưng xui xẻo là hắn không mang vũ khí, còn trang chủ của chúng tôi thì có phi tiêu tẩm thuốc mê. Hắn xong đời rồi! Trang chủ phải làm chuyện lớn nên cực kỳ ghét nội gián. Phải diệt cỏ tận gốc thôi.- Hắn nhỏ giọng lại, ra điệu bộ thần bí.

1 cái tên xoẹt ngang qua đầu khiến tôi kinh hãi: Vương Kim. Tôi hoảng hốt nhìn Đại Ngưu như trăn trối. Nếu hắn vì tôi chết thì chẳng phải tôi sẽ là tội nhân thiên cổ bị người đời oán trách sao? Không được rồi, tôi phải nghĩ cách. Có rồi. . .