Edit: Song Ninh a.k.a Tiểu Vàm.

Beta: PT a.k.a Ring.

“Kiếp trước mình lại là một người không có mắt nhìn, nam nhân như vậy cũng coi trọng a?.” Hủ Liên dạo quanh hành lang, tòa nhà này thật lớn, cổ kính, so với Tô Châu Lâm Viên có phần giống nhau.

Đang đi tới, cô bỗng dừng lại. Phía trước cách đó không xa có một chòi nghỉ mát nho nhỏ. Vào giữa đêm hè, đây đúng là một chỗ tốt. Hủ Liên ngồi ở ghế đá giữa chòi nghỉ mát, cảm thụ gió mát nhè nhẹ, từ từ vỗ về lên gương mặt.

“Không ngờ muội muội cũng có nhã hứng hóng mát ở đây giống ta.” Hủ Liên ghé mắt nhìn nam tử đang nói, cô một chút cũng không cảm giác được hắn đi đến, có thể đây là một người giỏi khinh công.

“Như vậy ca ca vì sao đến đây, lẽ nào cũng là do bị trời nóng làm cho mất ngủ?” Hủ Liên đưa tay chống cằm, nhìn thủy tiên* nổi lơ lửng trên mặt hồ ngoài đình. Những con cá nhỏ có lẽ cũng vì oi bức mà nhảy lên mặt nước, phá tan mặt hồ đang thanh tĩnh.

“Muội muội thân thể đã tốt hơn?” Nam nhân ngồi xuống trước mặt cô, chăm chú nhìn cô một cách bí hiểm, tìm tòi nghiên cứu với biểu tình sôi nổi. Hắn không ngờ muội muội luôn luôn líu ríu vừa nhìn thấy hắn sẽ phát hỏa lần này có thể bình tĩnh phản bác lại hắn.

“Làm phiền ca ca lo lắng, chuyện quá khứ cứ để vào quá khứ đi.” Hủ Liên nhẹ nhàng ngẩng đầu, vén phần tóc hai bên tai ra sau, nhìn ca ca trước mắt này, bên ngoài nhã nhặn nhưng mơ hồ lộ ra một loại khí chất nguy hiểm. “Trước đây vẫn không quan tâm đến chuyện vào cung, ca ca có thể nói cho ta biết không?”

“Nếu như muội muội sớm có thể nói ra những lời này, phụ thân nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.” Hắn lấy ra một chiết phiến, vừa quạt vừa đánh giá Hủ Liên. Không nghĩ tới lần này Hủ Liên tự sát không thành lại trở nên thông tình đạt lý đến vậy, thế nhưng hắn thấy tại sao có chỗ nào đó không hợp lí.

“Ca ca còn chưa trả lời vấn đề của ta.” Hủ Liên tùy ý hắn ở bên kia suy đoán, vô cùng bất mãn vì hắn chưa trả lời câu hỏi của cô.

“Đầu tháng sau, trong cung sẽ phái người tới đón muội đi. Lần này vào cung, muội mang thân phận Hoàng hậu, ngôn hành cử chỉ cũng không được luống cuống a.” Nhìn giọng điệu cường ngạnh của Hủ Liên, hắn tựa hồ nghĩ chính mình đang cùng một người khác nói chuyện.

“Những lời ca ca nói, Hủ Liên nhất định nhớ kỹ, cũng đã không còn sớm, muội muội cáo lui trước.” Hủ Liên đứng lên, hướng hắn khẽ gật đầu, xoay người rời đi.