-“ Tình cảm phức tạp và kỳ lạ ư? Nếu là trước đây nghe thấy tẩu nói câu này đệ sẽ cười to mà nói với tẩu rằng tình cảm thì có gì mà phức tạp và kỳ lạ chứ? Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu. Yêu một người thì dù người đó có xấu đẹp hay như thế nào vẫn cưng chiều, bảo vệ người đó bằng mọi giá dù cái giá đó là mạng sống của chính mình. Không yêu thì người đó có là tiên nữ cũng chẳng lọt vào mắt người, người cũng chẳng cần vì người đó mà phí tâm tư làm gì. Từ trước đến giờ đệ vẫn suy nghĩ như thế và cho rằng bản thân đã sống đúng như mình suy nghĩ. Nhưng hôm nay đã xảy ra một chuyện cùng với chuyện của tẩu lại làm cho đệ cảm thấy thật kỳ lạ. Đệ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm đang xảy ra nhưng đệ lại không giải thích được. Đệ cảm thấy thật sự rối bời. Đệ chán ghét cảm giác không rõ ràng này. Nó làm đệ bất an.” Hoàng Phù Thần thật sự không đợi được đến lúc Dạ Diễm Hương hỏi chuyện. Hắn không nhịn được mà nói một tràng dài. Càng nói giọng của hắn càng trầm xuống chứng tỏ tinh thần của hắn thật sự không tốt, hắn thật sự không đang hoang mang. Dĩ nhiên là Dạ Diễm Hương cảm nhận rất rõ ràng cảm xúc lúc này của hắn. Hắn cũng được coi là một chiến thần giống như Hoàng Phủ Ngạo Thiên vậy. Hắn vốn như một con thiên lý mã trên thảo nguyên - dũng mãnh, vững chãi, ngạo mạn nhưng giờ lại ỉu xìu, mờ mịt. Hắn thật sự đã gặp chuyện khó rồi và hắn nghĩ chuyện này nàng có thể giúp hắn giải quyết nên mới đến đây tối nay. Nghĩ vậy nên cũng không thờ ơ nữa. Nàng nói:

- “Đệ nói rõ đi. Đã xảy ra chuyện gì? Nếu giúp được ta sẽ làm hết sức để giúp đệ”.

Thấy Dạ Diễm Hương đã đáp lại mình, Hoàng Phủ Thần liền mỉm cười nói: “Cảm ơn Hoàng tẩu trước”. Và hắn bắt đầu trải lòng: “Đệ nghĩ đệ yêu Thanh Thanh. Đệ không biết bắt đầu từ lúc nào nhưng đệ vẫn nghĩ đệ yêu Thanh Thanh là một điều đương nhiên. Muội ấy đã ở bên đệ từ khi còn nhỏ nên đệ nghĩ đệ yêu Thanh Thanh cũng chẳng phải là chuyện lạ gì. Đệ cưng chiều, bảo vệ muội ấy từng chút một từng chút một. Đệ chưa từng để tâm đến một cô nương nào khác. Đệ cho điều đó là đương nhiên vì đệ đã có Thanh Thanh thì đệ để ý đến các cô nương khác làm gì. Đệ không muốn làm cho muội ấy đau lòng. Hoàng huynh cũng có một thời gian ở cùng đệ và muội ấy ở biên giới phía Nam. Lúc ấy huynh ấy đối xử với Thanh Thanh cũng không có gì đặc biệt. Sau này hoàng huynh đăng cơ thì sống ở kinh thành chỉ còn đệ và muội ấy vẫn cùng nhau ở phía Nam. Biết Sơn quốc rục rịch muốn tấn công chúng ta nên đệ chủ động xin về kinh giúp Hoàng huynh. Trước hôm lên đường Thanh Thanh đến tìm đệ thẹn thùng nói muội ấy yêu Hoàng huynh nên muốn đệ giúp muội ấy khi trở về kinh. Đệ nhớ lúc ấy đệ rất ngạc nhiên nhưng cũng không có bao nhiêu khó chịu. Đệ đã nghĩ “Muội ấy thích Hoàng huynh sao? Hoàng huynh rất tốt”. Đệ đồng ý giúp muội ấy. Nhưng mỗi khi nhìn thấy Hoàng huynh đối xử tốt với muội ấy, cũng cưng chiều muội ấy thì đệ lại nổi lên sát ý với Hoàng huynh. Đệ nghĩ này cũng là chuyện thường tình. Chắc đệ yêu Thanh Thanh sâu hơn đệ nghĩ. Đệ không chấp nhận được Thanh Thanh ở cùng người khác dù có là Hoàng huynh. Nói đến chuyện này, Hoàng tẩu, sao tẩu có thể nhận ra sát ý của đệ với Hoàng huynh? Tẩu đừng nói là nó rõ ràng vì đệ là chiến tướng lão luyện luôn biết cách giấu sát ý. Đệ tuyệt đối tin tưởng vào mình ở điểm này. Đệ tin trừ tẩu thì tất cả mọi người bao gồm cả Hoàng huynh đều không biết đệ vẫn luôn có thứ sát ý đó. Đệ thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu được tại sao tẩu lại biết?”.

-“Đệ cứ xem như một khả năng đặc biệt của ta đi. Đừng quan tâm đến nó. Hãy nói tiếp chuyện của đệ đi”. Hừ, ngươi che giấu tốt thì sao chứ? Nàng đã sống hai đời, đã nhìn thấy bao nhiêu lọc lừa chút sát ý đó sao có thể lọt qua mắt nàng. Nhưng có nói Hoàng Phủ Thần cũng không hiểu nên nàng chọn cách giải thích qua loa.

Thấy Dạ Diễm Hương trả lời qua loa như vậy, Hoàng Phủ Thần cũng biết ý mà không hỏi sâu thêm. Hắn tiếp tục câu chuyện của mình.

-“Sát ý nổi lên rất mãnh liệt. Lần nào đệ dường như cũng đã xuất thủ nhưng chút lý trí sót lại nói cho đệ biết đệ không thể làm vậy. Đó là Hoàng huynh, là người thân duy nhất còn lại trên đời. Huynh ấy là người rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ ai trên đời kể cả chính bản thân đệ. Đệ được phép giết huynh ấy. Không. Ngay cả ý nghĩ giết huynh ấy đã không thể tha thứ được rồi. Đệ đổ lỗi cho tình yêu làm đệ mù quáng. Vì vậy gần đây đệ luôn tránh mặt lúc có cả Hoàng huynh và Thanh Thanh. Đệ vốn cho rằng đó là cách làm có hiệu quả vì rõ ràng đệ cảm thấy mình đã hoàn toàn bình thường trở lại. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện của tẩu lại làm cho đệ thấy tất cả những suy nghĩ của đệ trước đây như không phải của đệ vậy. Nhưng rõ ràng là đệ đã suy nghĩ như vậy mà. Đệ không hiểu gì hết. Như thể trong đệ còn con người khác vậy. Ôi, đệ đang nói gì vậy? Đệ thật không biết làm sao. Đệ…”

-“Dừng lại. Đệ tiếp tục nói như vậy thì ta cũng không hiểu gì hết và cũng không biết làm sao. Đệ hít sâu vào rồi thở ra, hít vào, thở ra… Được rồi. Giờ đệ nói rõ xem chuyện xảy ra giữa ta với Chu Thanh Thanh đã khiến đệ phát hiện ra điều gì?”

Hoàng Phủ Thần hít một hơi thật sâu dằn lại sự kích động trong lòng rồi mới nói tiếp: “Hôm nay, Thanh Thanh đến chỗ tẩu không chiếm được chút tiện nghi nào mà còn phải chịu ấm ức ra về. Theo tính bao che của đệ, đệ phải thấy tức giận với tẩu, phải tìm tẩu gây sự đòi lại thể diện cho Thanh Thanh. Nhưng khi đệ nghe tin chỉ nghĩ rút cục cũng đã có người cho muội ấy chút giáo huấn và không thêm gì khác. Khi Thanh Thanh đến tìm Hoàng huynh, đệ sợ sẽ làm ra hành động ngu ngốc nên muốn rời khỏi thư phòng của Hoàng huynh. Nhưng đệ chưa kịp đi thì đã thấy Hoàng huynh nặng lời đuổi Thanh Thanh đi. Thấy muội ấy bưng mặt khóc chạy đi, đệ cũng không muốn chạy theo an ủi vì đệ nghĩ những lời Hoàng huynh nói hoàn toàn đúng. Đệ không hề thấy Hoàng huynh có gì quá đáng. Nhưng những điều đó không đúng. Với bản tính thường ngày của đệ, sao đệ có thể để nữ nhân mình yêu bị người ta mắng mỏ trước mặt mình như vậy? Bình thường thấy Hoàng huynh thân thiết với muội ấy đệ đều nổi sát ý vậy mà lúc đó đệ lại thấy rất bình thường. Đó chính là suy nghĩ của đệ nhưng nó lại không hợp lý. Tỷ có hiểu không? Ý đệ là trước khi về kinh đệ luôn đặt Hoàng huynh lên đầu. Sau khi về kinh đệ dường như đặt Thanh Thanh lên trước cả Hoàng huynh. Cũng không đúng. Nói chính xác là khi thấy Hoàng huynh và Thanh Thanh ở cùng một chỗ thì đệ sẽ nổi sát ý nhưng nếu chỉ nghe nói thì đệ lại thấy rất bình thường. Lúc nhìn thấy Hoàng huynh trách mắng Thanh Thanh đệ hoàn toàn hiểu rõ và trong lòng không vướng bận gì cả. Chính vì thế nó thật phi lý. Đệ rõ ràng luôn đặt Thanh Thanh lên hàng đầu thì làm sao lại có phản ứng như vậy? Nhận ra điều này đệ thấy rất hoảng hốt. Đệ sao có thể mâu thuẫn với chính mình như vậy chứ? Hoàng tẩu, đệ nói như vậy tẩu có hiểu không?”

-“Ta hiểu. Đệ có nói có một chuyện cũng xảy ra trong hôm nay mới làm đệ rối loạn như bây giờ. Đó là chuyện gì?”

Khi dứt lời, Dạ Diễm Hương thấy Hoàng Phủ Thần dường như đang nhớ lại chuyện xảy ra. Nàng thấy hắn nở nụ cười. Đó là nụ cười rất dịu dàng – nụ cười của người đang yêu. Nàng nghe hắn nói:

-“Sáng nay đệ có ra thành dạo lúc sáng sớm. Đệ đã gặp một tiểu cô nương. Tiểu cô nương đó rất xinh đẹp. Cô nương ấy đẹp như ánh mặt trời buổi sáng – không gay gắt, rất trong trẻo, rất quyến rũ. Đệ vừa gặp đã không thể rời mắt khỏi cô nương ấy. Tim đệ đập thình thịch. Từ lúc gặp cô nương ấy trong đầu đệ luôn có hình bóng của cô nương ấy. Đệ nghĩ đệ đã thay lòng. Và chuyện xảy ra tiếp theo thật sự làm đệ hoảng hốt. Khi vào cung đệ nhìn thấy Hoàng huynh và Thanh Thanh cùng tản bộ trong vường hoa. Thanh Thanh bị ngã được Hoàng huynh đỡ lấy. Sát ý của đệ lại nổi lên mãnh liệt nhưng trong đầu đệ lúc đó không nghĩ đến Thanh Thanh mà là tiểu cô nương đó. Đệ rất rõ ràng mình đang quyến luyến tiểu cô nương, không hề có ý nghĩ nào về Thanh Thanh nhưng sát ý lại cứ nổi lên cuồn cuộn. Đệ phải dùng hết sức mạnh của lý trí mới không ra tay. Lúc đó đệ một suy nghĩ nảy ra trong đệ: Trong thân thể đệ có hai con người. Nhưng điều đó là có thế sao? Đệ biết là không thể nào nhưng suy nghĩ đó cứ bám riết lấy đệ. Nó làm đệ sợ hãi. Đệ chạy khỏi vườn hoa cho đến khi bình tĩnh lại mới trở về Hoàng cung bàn chuyện cùng Hoàng huynh. Rồi chuyện với tẩu xảy ra. Đệ càng cảm thấy suy nghĩ của đệ là đúng. Nhưng làm sao lại có thể có một con người khác trong đệ được? Nhưng nếu không phải như thế thì đã có chuyện gì xảy ra với đệ?”. Hoàng Phủ Thần nói đến đây thì gục mặt vào lòng hai bàn tay che đi đôi mắt thường ngày vẫn luôn tràn đầy ý cười mà sắc bén nhưng giờ đây lại mông lung và hoàn toàn không còn tiếu ý nữa.

Nhìn Hoàng Phủ Thần tỏ vẻ yếu đuối như vậy trước mặt mình, Dạ Diễm Hương biết hắn đã rất tin tưởng nàng. Nàng nghĩ hắn thật sự coi nàng là người thân. Vậy thì nàng cũng nên đáp lại tình cảm của hắn. Vì vậy, nàng cất tiếng:

-“Hoàng Phủ Thần!”

Nghe tiếng gọi Hoàng Phủ Thần ngẩng đầu lên nhìn Dạ Diễm Hương sau đó hắn thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào mình. Nàng cứ thế nhìn hắn không chớp mắt nhưng lại không nói gì. Hắn cũng không tránh ánh mắt của nàng, đợi nàng lên tiếng nhưng được một lúc lâu nàng vẫn giữ im lặng mà nhìn hắn như vậy. Hắn thấy không khí thật kỳ cục nên đành lên tiếng trước:

-“Khụ… Hoàng tẩu à…”

Thấy Hoàng Phủ Thần lên tiếng, Dạ Diễm Hương cũng không nhìn hắn nữa mà hỏi:

-“Đệ biết đến Khống tâm thuật chứ?”

-“Khống tâm thuật? Tẩu là muốn nói đến thuật khống chế tâm trí sao?”

-“Đúng”.

-“Tẩu đang muốn nói là đệ bị người ta khống chế tâm trí ư?” Hoàng Phủ Thần nghi ngờ hỏi.

Dạ Diễm Hương cảm thán trong lòng: quả là nói chuyện với người thông mình có khác. Nói một cái là vào trọng điểm luôn. Nhưng nàng lại nghe hắn nói:

-“Không thể nào! Đệ làm sao có thể bị người ta khống chế tâm trí được chứ. Đó là chuyện không thể nào xảy ra được. Tẩu nhầm rồi.”

“Người thông minh cũng luôn tự tin một cách thái quá”. Dạ Diễm Hương vừa nghĩ vừa trả lời: “Người khống chế đệ cũng không quá giỏi nên chỉ có thể khống chế đệ trong một ý nghĩ. Hắn đã ra ám thị cho đệ rằng khi đệ thấy Hoàng thượng thân thiết với Thanh Thanh thì sẽ giết Hoàng thượng. Nhưng hắn không ngờ được rằng ý chí của đệ lại hoàn toàn có thể áp chế được sát ý đó. Có thể thấy đệ có ý chí rất mạnh mẽ. Lâu dần sự áp chế của người khống chế đệ yếu dần đi làm đệ tỉnh táo hơn kết hợp với những sự việc xảy ra xung quanh đã khiến đệ cảm nhận được sự mâu thuẫn giữa lối suy nghĩ và hành động của mình. Cũng mệt đệ nghĩ ra là trong mình có hai con người rồi lại bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ”.

Nghe Dạ Diễm Hương nói xong, Hoàng Phủ Thần liền đờ đẫn. Nàng nói hoàn toàn có lý. Nếu hắn bị khống chế như nàng nói thật thì đã có thể giải thích mọi chuyện. Nhưng…

-“Sao tẩu biết rõ những chuyện đó như vậy? Lẽ nào tẩu cũng biết Khống tâm thuật?”

-“Ta không biết. Thuật đó rất tốn sức lại tổn thọ. Ta cũng không có dư thừa tinh lực để đi khống chế tâm trí người khác. Nhưng ta lại biết sơ qua một thứ thuật khác mà ta tạm gọi là thôi miên. Nếu là một người bình thường thì khi ta tiến hành thôi miên, người nhìn vào mắt ta sẽ thấy buồn ngủ và ngủ ngay sau đó. Nhưng đệ vừa rồi lại hoàn toàn tỉnh táo nhìn lại ta. Người bị khống chế tâm trí có đặc điểm là ngoài người khống chế mình ra sẽ không chịu thêm sự khống chế của người nào khác nữa”.

-“Tẩu sẽ không bao giờ có ý nghĩ giết Hoàng huynh đâu phải không?”

Nghe giọng hỏi đầy lo lắng của Hoàng Phủ Thần, Dạ Diễm Hương bật cười:

-“Ha…Ha… Ý nghĩ đầu tiên sau khi nghe ta nói lại là lo cho sự an nguy của Hoàng thượng. Xem ra đệ chưa ra tay với Hoàng thượng ngoại trừ là vì ý chí kinh người của đệ thì tình cảm của đệ với Hoàng thượng cũng là một nguyên nhân quan trọng ngăn cản đệ hành động rồi. Đệ yên tâm. Từ trước đến giờ ta không hề có ý nghĩ hại Hoàng thượng. Sau này cũng sẽ không. Ta có thể thề với đệ điều đó. Thề trên linh hồn của phụ thân ta. Nhưng nếu Hoàng thượng làm hại người thân của ta thì lại là chuyện khác. Đệ hiểu chứ?”.

Nghe nàng nói Hoàng Phủ Thần thở một hơi nhẹ nhõm. Nàng thế mà lại biết thuật thôi miên gì đó làm người nhìn vào mắt nàng ngủ mê mệt. Ngủ rồi không phải sẽ mặc cho người ta giết sao? Nàng muốn Hoàng huynh nhìn vào mắt nàng không phải là quá dễ dàng sao? Nàng nói nàng không muốn giết Hoàng huynh, hắn tin nàng. Hắn cũng không biết tại sao hắn tin nàng nhưng hắn biết hắn tin. Hắn tin nàng như tin Hoàng huynh. Nàng là Hoàng tẩu của hắn, là người thân thứ hai. Hơn nữa nàng còn thề linh hồn của phụ thân nàng nữa. Những ai biết nàng đều biết cha nàng là điều thiêng liêng nhất với nàng. Còn về chuyện Hoàng huynh làm hại người thân của nàng thì hẳn là không thể nào. Hắn biết Hoàng huynh yêu nàng nên chuyện làm nàng đau lòng huynh ấy tuyệt đối sẽ không làm. Buông xuống chuyện của Hoàng huynh thì chuyện của chính mình lại là một nỗi lo khác.