Sáng sớm hôm sau, Công Tử Lăng nắm tay của Tiêu Lương Thần ở trong hoa viên tản bộ, nhưng nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện Hoàng hậu nương nương của chúng ta tư thế bước đi có chút quái dị.

Tiêu Lương Thần xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng.

“Tê… Đau chết luôn…”

Công Tử Lăng một tay ôm nhi tử, một tay đem Tiêu Lương Thần ôm vào trong ngực.

“Đau ở đâu? Hửm?” Công Tử Lăng cười nhẹ hôn Tiêu Lương Thần một cái.

“Đau thắt lưng, chân đau, cái mông cũng đau, gì đều đau…” Tiêu Lương Thần càng nói càng ủy khuất, càng về sau vậy mà đỏ vành mắt, Công Tử Lăng vội vã đem con đưa cho bà vú bên cạnh, đem tức phụ của mình ôm sát trong lòng, ôm y không ngừng hôn, “Hừ… Lăng ca ca… Đau…”

Tiêu Lương Thần lệ uông uông đưa tay ôm Công Tử Lăng.

Công Tử Lăng đem thiên hạ ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa hông của y, cúi đầu hôn một cái cái miệng nhỏ nhắn mềm mềm của thiên hạ.

“Ừ, là ta không tốt, là ta làm Thần Thần đau đớn, Thần Thần… Đêm nay ta điểm nhẹ… Có được hay không?” Công Tử Lăng mập mờ ở bên tai Tiêu Lương Thần nói, khuôn mặt Tiêu Lương Thần đỏ bừng, vã đem mặt chôn ở trong lòng Công Tử Lăng.

“Lăng ca ca…” Tay nhỏ bé của Tiêu Lương Thần Công Tử Lăng Công Tử Lăng.

Công Tử Lăng đắc ý đem y ôm ngang lên, hừ tiểu khúc, cung nữ sau lưng cười khúc khích.

Ngay cả Công Tử Niệm nho nhỏ đều quơ tay nhỏ bé, ha ha cười.

Tay Tiêu Lương Thần quấn quanh cổ của Công Tử Lăng, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong ngực của hắn cà cà, mắt hơi đỏ, y dùng sức nắm chặt Công Tử Lăng, y nghĩ, cái ôm ấm áp này, mình còn có thể hưởng thụ bao lâu nữa đây…

Cảm thụ được người trong lòng run rẩy, Công Tử Lăng càng dùng sức ôm chặc y.

“Thần Thần… Được rồi… Đều đi qua đi… Hết thảy đều trôi qua…”

“Ừ, đều đi qua đi… Đều đi qua đi…” Tiêu Lương Thần vừa khóc vừa cười, ôm thật chặc Công Tử Lăng, không bao giờ … Nguyện ý buông tay ra nữa.

.