Mạnh Văn Dao tất nhiên không phải vì lòng tốt, mà là nếu Mạnh Văn Hiên bị xử tử vì tội quyến rũ An Quận Vương, thì Mạnh phủ còn mặt mũi nào để sống trên đời.

“Hoàng thượng”

Mạnh Văn Dao tiếp tục làm nũng, khiến thái hậu phải trừng mắt nhìn một cái.

Hoàng thượng cũng nghiêm mặt: “Dao nhi nghe lời.

Không khí có chút ngượng ngùng, đúng lúc này thì một thái y chạy tới.

Tiểu Đức Tử vội dẫn thái y qua để bắt mạch cho Mạnh Văn Dao.

Thái y thấy bị gọi đến gấp gáp, còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì, thấy sắc mặt Mạnh Văn Dao hồng hào, liền thở phào nhẹ nhõm.

Những người quý tộc này mười phần thì có đến chín phần là uống nhiều rượu bị choáng váng, thái y bình tĩnh bắt mạch cho Mạnh Văn Dao.

Vừa đặt tay lên mạch, thái y như bị gì đó làm nóng, lập tức rụt tay lại.

Gặp ánh mắt kinh ngạc của hoàng thượng và Trân phi, thái y lại thu liễm tinh thần, từ từ đặt ngón tay lên mạch của Trân phi lần nữa.

Thái y một tay bắt mạch, một tay lau mồ hôi, hắn hôm nay dường như không uống rượu, chắc là không bắt nhầm mạch đâu.

Thấp thỏm xin đổi tay khác để bắt mạch, Mạnh Văn Dao rộng rãi đồng ý, chỉ thấy mồ hôi của thái y ngày càng nhiều, lông mày lúc thì giãn ra lúc thì nhíu lại, Mạnh Văn Dao không nhịn được cười thầm.

Thái y trong cung đã lâu không bắt mạch hỉ, kỹ năng đều đã lụt nghề rồi sao.

“Thân thể Trân phi thế nào?”

Hoàng thượng thấy sắc mặt thái y thay đổi khó lường, có chút căng thẳng.

Thái y không dám nói mình đã bắt được mạch hỉ, thứ nhất hắn sợ mình bắt nhầm, thứ hai hắn sợ trong bụng Trân phi là nghiệt chủng, sau này chẳng phải là tai họa diệt môn.

Thái y căng thẳng lắp bắp nói: “Vi thần tài sơ học thiển, chưa bắt được, xin hoàng thượng tuyên các thái y khác đến để cùng bắt mạch cho nương nương.

Hoàng thượng nhíu mày, không dám tin rằng bệnh của Mạnh Văn Dao nghiêm trọng đến thế, liền sai người đi gọi tất cả các thái y đến.

Lại cúi đầu hỏi Mạnh Văn Dao: “Còn chỗ nào không thoải mái?”

Mạnh Văn Dao làm nũng: “Hoàng thượng để muội muội nói hết lời, thần thiếp sẽ thấy thoải mái hơn.

Hoàng thượng bất đắc dĩ, nhỏ giọng trách: “Nghịch ngợm, trẫm biết không thể hoàn toàn trách muội muội ngươi, nhưng nàng thực sự đã quyến rũ Quận Vương, dù có điều tra rõ, cùng lắm là tìm ra thêm vài kẻ đứng sau, muội muội ngươi cũng không tránh được tội.

Đúng là như vậy, dù có kẻ đứng sau mưu tính, nhưng Mạnh Văn Hiên vẫn là người tham gia từ đầu đến cuối, hơn nữa không có dấu hiệu bị uy hiếp, muốn bảo vệ nàng quả thật khó khăn.

Hoàng thượng không muốn truy cứu sâu, chủ yếu là sợ làm tổn hại danh tiếng của An Quận Vương, không biết liệu khi biết mình đã có con, hắn có còn bảo vệ An Quận Vương như vậy không.

Ban đầu là định chờ thái y công bố, nhưng hiện tại thái hậu gấp rút xử lý Mạnh Văn Hiên, sợ là không kịp đợi thái y đến, chỉ có thể tự nàng nói ra trước.

Mạnh Văn Dao tiến gần hoàng thượng, nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn: “Hoàng thượng, thần thiếp có thai rồi.

Hoàng thượng toàn thân chấn động, cả người quay đầu nhìn Mạnh Văn Dao, động tác quá lớn, làm rơi cả chén rượu.

Nhìn chằm chằm Mạnh Văn Dao một lúc, không dám tin nói: “Dao nhi, đừng nói đùa.

“Nếu là thật, hoàng thượng có thể không giết muội muội của thần thiếp không?”

“Tất nhiên.

Hoàng thượng trong lòng một phần cảm thấy Mạnh Văn Dao cố tình trêu hắn, một phần lại hy vọng mọi chuyện là thật.

Mặc dù mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng tay dưới bàn nắm chặt tay Mạnh Văn Dao, đã không thể kiểm soát được sự run rẩy.

Thái hậu nhìn Mạnh Văn Dao mãi không chịu ngồi yên, bất mãn nói: “Thân thể Trân phi có nghiêm trọng không?”

Mạnh Văn Dao cung kính đáp: “Bẩm nương nương, thái y chưa bắt được mạch, hoàng thượng đã gọi thêm thái y đến bắt mạch.

“Ồ, nếu không gấp, hoàng thượng chúng ta nên giải quyết chuyện trước mắt trước đã.

Thái hậu nói xong liền định gọi người kéo Mạnh Văn Hiên đi, hoàng thượng bỗng lên tiếng: “Mẫu hậu không cần vội.

“Không vội thế nào được, kéo dài càng lâu càng bất lợi cho danh tiếng của An nhi, các đại thần đều đang nhìn, hôm nay An nhi vừa đội mũ trưởng thành, hoàng thượng giữ chút thể diện cho hắn, sau này hắn mới có chỗ đứng trong triều.

Thái hậu từng lời từng chữ đều lo nghĩ cho An Quận Vương, hoàng thượng đã kìm nén cơn giận mấy ngày, cuối cùng không kìm được nữa.

“Hắn muốn giữ mặt mũi, vậy sao còn làm ra chuyện này?”

Thái hậu có chút bực bội vì hoàng thượng cứ mãi bám lấy chuyện này, Trân phi không sao, vậy mà một người làm thúc lại không thể tha thứ cho cháu sao.

“Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Thái hậu vừa dứt lời, hoàng thượng đã phản bác: “Hôm nay đã trưởng thành rồi.

Không khí trở nên ngượng ngập, Mạnh Văn Dao không để ý đến ánh mắt của thái hậu, cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy gì.

Các đại thần chờ người trên xem xét, mãi không thấy động tĩnh gì, nhất thời bắt đầu bàn tán xôn xao.

Phu nhân thượng thư bộ Lại nhỏ giọng khuyên nhủ con gái: “Từ xưa đàn ông đa tình, nếu con không có lòng bao dung, thì sớm từ bỏ ý định lấy An Quận Vương đi.

“Mẫu thân không cần nói, con hiểu cả, chỉ là thêm một kẻ hầu hạ mà thôi, điều con quan tâm là vị trí chính thê, những kẻ khác con không để vào mắt.

Phu nhân thượng thư hài lòng vỗ tay con gái, đó mới có phong thái của quốc mẫu.

An Quận Vương cúi đầu quỳ, nghĩ rằng hôm nay hắn chịu bao nhiêu ấm ức, sau này nhất định phải trả lại gấp bội.

Hoàng thượng thu hết vẻ mặt phẫn uất của An Quận Vương vào mắt, cháu trai này đã dòm ngó nữ nhân của hắn, bị phát hiện mà vẫn không thay đổi, lộ ra vẻ không phục.

Đây chẳng phải là nuôi một con sói sao!

Từ trước đến giờ đều coi hắn như người kế vị mà bồi dưỡng, mọi việc đều tạo điều kiện cho hắn, chưa từng cảm thấy có gì không đúng.

Hôm nay phát hiện mình có thể có người nối dõi, nhìn lại đứa cháu này, cảm thấy bao năm nay lòng thành của mình đúng là đã bị đem cho chó, chỉ nuôi ra được kẻ vô dụng này.

Thời gian chầm chậm trôi qua, một nhóm thái y lần lượt tiến vào, từng người một đến bắt mạch cho Mạnh Văn Dao.

Các đại thần trong điện nhìn xa xa không rõ, nghĩ rằng lúc nãy Trân phi vẫn khỏe, giờ chẳng lẽ đã trúng độc?

Trân phi bị vây kín, hoàng thượng bên cạnh lo lắng hỏi han.

Thái hậu không hài lòng bảo cung nữ nhanh chóng quạt cho mình, Trân phi này thật biết làm loạn, trong cung của mình dùng chút thủ đoạn quyến rũ cũng được, giờ là lúc nào rồi, thật là không biết xấu hổ.

Các thái y bắt xong mạch, ai nấy nhìn nhau, không ai biết phải nói thế nào, hoàng thượng gấp gáp không chịu nổi, tức giận nói: “Nói nhanh!”

Cuối cùng viện trưởng thái y viện run rẩy hỏi: “Nương nương dạo gần đây ăn uống có tốt không?”

Chưa đợi Mạnh Văn Dao trả lời, hoàng thượng đã vội đáp: “Không tốt, mấy món nàng thích ăn đều không nuốt nổi, buổi sáng còn buồn nôn.

“Giấc ngủ thế nào?”

“Không tốt, ngày nào cũng kêu mệt.

“Thân thể có tinh thần không?”

……

Thái y hỏi một câu, hoàng thượng trả lời một câu, rất nhanh các thái y trao đổi ánh mắt, lộ ra vẻ vui mừng, đồng loạt quỳ xuống: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, nương nương có thai rồi.

Hoàng thượng ôm chặt Mạnh Văn Dao, đột nhiên nghĩ tới nàng mang thai, sợ đè lên bụng nàng, lập tức buông ra.

Miệng liên tục lặp lại: “Dao nhi, ta có con rồi.

Không khí này làm Mạnh Văn Dao cũng có chút cảm động, mắt hơi đỏ, đồng lòng với hoàng thượng: “Hoàng thượng, là ngài đối đãi với thần thiếp quá tốt, ông trời cảm động, để thần thiếp sinh con cho ngài.

“Dao nhi, cảm ơn nàng”

“Hoàng thượng~”

Hai người bên nhau tâm sự.

Các thái y vừa rồi giọng lớn, nhưng không đều, tiếng này tiếng kia, nghe loạn cả lên.

Hơn nữa trong điện người cũng ồn ào bàn tán về An Quận Vương, vì vậy ngay cả thái hậu và quý phi ngồi gần cũng không nghe rõ thái y nói gì.

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.

com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người.

(ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)