Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 6 - Chương 22: Ngoại truyện Hoàng đế

Editor: Dạ Hàn

Từ khi bắt đầu có trí nhớ, ta cũng biết bản thân là vì mẫu hậu mà sống, mõi việc ta làm đều không thoát khỏi bóng ma của nàng.

Nàng là một người mẹ tốt, nhưng không phải mẹ hiền. Nàng rất nghiêm nghị với ta, bắt ta luyện võ tập văn, bắt ta phải thể hiện bản thân trước mặt phụ hoàng. Ta biết, nàng muốn ta vượt qua các ca ca, tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế. Ta vốn không quan tâm đến triều chính, nhưng lại không được như mong muốn, sự xuất sắc của ta rốt cuộc khiến cho các ca ca để ý. Ngoại trừ Bát ca, ca ca nào cũng đều coi ta như cái đinh trong mắt, chỉ muốn diệt trừ cho rảnh. Dù không muốn, nwhng ta vẫn bị cuốn và cuộc chiến tranh giành hoàng quyền. Dưới sự trợ giúp của Mẫu hậu cùng Ngọc Tình tỷ tỷ, ta cuối cùng cũng làm Thái Tử. Phụ hoàng băng hà, trên di chiếu viết tên Bát ca. Ta đốt chiếu thư, đăng cơ xưng đế.

Mẫu hậu một mực bắt ta cưới con gái của quyền thần, củng cố ngôi vị Hoàng đế. Từ xưa tới nay, hậu cung cùng triều đình không tránh khỏi liên hệ, đạo lý nào làm sao ta lại không biết, cho nên ta nạp rất nhiều phi tử. Ta sủng ái các nàng, cũng chán ghét các nàng, ngoại trừ Diễm Oánh. Diễm Oánh là con gái của Thái phó, thuần khiết như tiên tử. Chúng ta cùng nhau lớn lên, chỉ có kính trọng nàng, chứ không yêu nàng. Ta nạp nàng làm phi, đơn giản là vì di ngôn của Thái phó. Từ sau khi nàng gả cho ta, ta đối đãi với nàng rất tốt, nhưng không hề chạm vào nàng. Ta biết, lòng nàng cũng vậy, cần gì miễn cưỡng, bên cạnh ta mỹ nữ như mây, nhưng rốt cuộc ta lại chẳng yêu một ai.

Đã từng có một nữ tử khiến ta động tâm. Cô gái kia lạnh nhạt như nước, một thân kiêu ngạo. Nàng cứu mạng ta, nhưng ta không biết tên nàng, thậm chí chưa từng thấy diện mạo thật của nàng. Ta chỉ nhớ kỹ, trên lưng nàng có một vết bớt (nguyên bản là “dấu răng” nhưng mà nghe cứ thế nào đó nên ta đổi lại…). Ta cho người đi tìm nàng hai năng, nhưng không thể tìm ra.

Bát ca muốn nạp phi, là con gái của Lại bộ Thượng thư Vân Dung. Từ đó về sau, trong mắt Bát ca cũng không thể tiếp nhận thêm nữ tử nào khác. Nữ tử có thể xứng đôi với hắn hôm nay, ta lạc quan kỳ thành. Có một ngày, hắn đến tìm ta, muốn ta giúp hắn khuyên bảo Mẫu hậu, hủy bỏ hôn ước. Hóa ra, trong lòng hắn có một nữ tử tên là Mạc Liễm Dung. Cái tên này ta đã nghe không dưới một lần, nàng là con gái thứ ba của Lại bộ Thượng thư, sinh cùng ngày với ta, là tú nữ Phụ hoàng khâm điểm. Lần tuyển phi của Bát ca hôm đó, nàng làm náo động lớn, đoạt được danh hiệu kinh thành đệ nhất tài nữ. Ta từng đọc qua thơ của nàng, quả thật là tài trí hơn người. Mạc Liếm Dung là kỳ nữ, hy vọng nàng có thể xoa dịu vết thương trong lòng Bát ca. Ta đồng ý yêu cầu của Bát ca, tứ hôn cho bọn hắn. Còn chưa kịp hạ chỉ, Mẫu hậu đã chạy tới. Nàng giận dữ, mạnh mẽ lên án Bát ca. Bát ca lần đầu tiên cùng Mẫu hậu xảy ra tranh chấp, cố ý muốn kết hôn với Mạc Liễm Dung. Mẫu hậu giận dữ, bắt ta hạ chỉ ban vị nữ tử tên Vân Dung kia cho Bát ca, đồng thời cấm Bát ca rời phủ, đám cưới xong mới được tự do. Từ đó về sau, Mẫu hậu mỗi này nhắc đi nhắc lại bên tai ta, nói gì cũng đều là Mạc Liễm Dung cô nương rất tốt. Mẫu hậu ít khi khen ai, kể cả cháu gái ruột của nàng là Triệu Tử Tuyết, nàng cũng chưa từng khen ngợi.

Bát ca bị bệnh, hôn mê, thì thào tên Liễm Dung. Ta một mực cho rằng, hắn là anh hùng, sao lại cứ phải si mê một nữ tử như vậy. Nữ tử này rốt cuộc là thuộc vào hàng tuyệt sắc? Hay là khí chất? Bát ca si mê, Mẫu hậu tán thưởng, ta bắt đầu tò mò về cô gái kia.

Buổi tối nọ, ta len lén rời cung, vào sân của Mạc Liễm Dung, chỉ muốn quan sát một chút. Nhưng khi đã thấy dung nhan của nàng, hóa ra là vô cùng xấu xí. Khi đó, nàng đang trúng mị dược. Nàng đúng là một nữ tử kỳ quái, rõ ràng tài trí hơn người, nhưng ăn nói lại rất thô lỗ. Ta không đành lòng để nàng bị người ta hãm hại, khiến ác đồ có ý muốn làm bẩn nàng rơi vào cảnh mất nước. Nàng bị trung mị dược, nếu không giải được, hậu quả thật không thể tưởng nổi. Chính là nàng xấu hay không, ta không quan tâm. Ta ôm nàng vào trong nước để tạm thời ngăn chặn dược tính, lúc ta ôm lấy nàng, nàng cũng cuốn lấy ta không rời, thậm chí còn can đảm hôn ta. Nàng lớn lên thật xấu, nhưng thân thể lại vô cùng hoàn hảo. Ta nhất thời không khống chế được mà muốn nàng. Lúc rời đi, ta nhìn thấy vết bớt trên lưng nàng. Nàng xấu như vậy, dù có tài hoa đi nữa, cũng sẽ không có ai nguyện ý cưới nàng. Nàng là tú nữ được Phụ hoàng khâm điểm, lại thất thân với ta, ta quyết định miễn cưỡng cho nàng một cái danh phận.

Lúc tuyển tú, ta cố ý phân phó ma ma nghiệm thân, muốn kiểm tra xem Mạc Liễm Dung có còn là xử nữ hay không. Nếu như nàng thật không không thị xử tử, nhất định phải lấy lễ tướng đãi. Nữ tử được Mẫu hậu tán thưởng như thế, Bát ca si mê như thế, chẳng lẽ lại là nữ tử vô cùng xấu xí lại ăn nói thô tục? Ta thật sự không thể tin được nàng chính là Mạc Liễm Dung.

Ta phái người điều tra thân phận của nàng, xác định chính nàng đã cứu ta một mạng ngày đó, là nữ tử làm ta thương nhớ. Ta tìm nàng hai năm, nàng lại dùng phương thức này để đến bên ta. Khi đó ta mới phát hiện ra, tình cảm với nàng cũng đã sớm phai nhạt. Nhưng ta muốn chăm sóc nàng thật tốt, hoặc là an bài cho nàng một kết quả thật tốt. Dù sao nàng đã không màng tính mạng mà cứu ta.

Lúc gặp lại nàng lần nữa, nàng trông như đang cúi đầu tìm kiếm gì đó. Ta ở phía sau quan sát hồi lâu, mới hiểu ra là nàng muốn chạy trốn. Ta gọi nàng lại, nàng thế nhưng nhìn ta chảy nước miếng. Ta biết bản thân lớn lên anh tuấn, chính là không khoa trương như vậy chứ, nữ nhân này thật là có ý tứ. Thiên hạ này làm gì có nữ tử nào không muốn làm nữ nhân của ta, mà nàng thì lại muốn chạy trốn, ta nhịn không được, hỏi nàng nguyên nhân. Nàng đúng tình hợp lý nói, “Hoàng đế cái đồ sắc quỷ kia không biết có bao nhiêu nữ tử, hôm nay yêu người này, mai thích người kia, thật không hiểu hắn tới cùng là thích ai. Cưới một người mình không yêu hoặc không yêu mình thì sẽ có hạnh phúc sao? Cung đình hiểm ác a, ngươi không hiểu. Ta từ nhỏ đã xem quen cái cảnh đám nữ tử như hoa như ngọc trong tường đỏ hậu cung kia đấu tranh, đánh chết ta cũng không muốn bị liên lụy. Những vị nữ tử này vì một nam nhân không yêu lại càng không đáng được yêu, thường xuyên lục đục với nhau, vĩnh viễn chôn vùi tuổi thanh xuân giữa cuộc tranh đấu này. Với chỉ số thông minh của ta, mặc dù không cần sợ những nữ tử này, nhưng là ta không muốn hại người, lại càng không muốn cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân ta không yêu. Cho dù là hắn yêu ta, ta cũng không muốn chung chồng với nữ nhân khác. Hơn nữa ta còn là vợ bé, hiểu chưa?”

Ta có rất nhiều phi tử, nhưng là ta không phải sắc quỷ. Nàng mắng ta như vậy, ta rất giận. Mà càng kinh ngạc hơn là kiến thức của nàng. Nàng vô cùng tài năng, lời nói trong lúc đó, tựa hồ xen lẫn tang thương, xem thói quen đấu tranh cung đình. Mỗi câu nói của nàng, đều rất buồn cười, nhưng cũng lại là chân lý. Nàng thật sự rất có ý tứ, phi thường không giống với các nữ nhân khác, nàng hoàn toàn hấp dẫn ta, ta quyết định lưu nàng lại.

Lúc điện tuyển, nàng nói năng văn nhã, cử chỉ ung dung. Tiểu nữ tử này, rất giỏi ngụy trang, ta cũng không biết đâu mới thật sự là nàng. Mẫu hậu một mực càng khen ngợi nàng, dù nàng có xấu, vẫn lưu dụng. Mà nàng hoàn toàn không lĩnh tình, đem bản thân bỡn cợt khoogn đáng một đồng. Mẫu hậu giận dữ, cho nàng phân vị thấp nhất. Nàng không những không ngại, còn tự nguyện thỉnh cầu làm cung nữ. Chẳng lẽ làm nữ nhân của ta rất khó sao? Ta chân thật đáng tin lưu nàng lại, để Tiểu Hỉ Tử trông giữ cho tốt. Ta biết tiểu nữ tử này to gan lớn mật, nhất định sẽ chạy trốn, cho nên an bài người bên cạnh nàng, không ngừng giám thị nàng.

Ta lại gặp nàng, là ngẫu nhiên, lần này hình như nàng cũng đang tìm cơ hội chạy trốn. Nàng mắng to ta, thậm chí uy hiếp ta mang nàng ra ngoài. Nàng thật không biết trời cao đất rộng, ta nảy ra ý đùa dai với nàng.

Ta muốn nàng biết, ta chính là vị Hoàng đế ấm đầu trong miệng nàng, khiến nàng vô cùng xấu hổ, để nàng biết tư vị sợ hãi.

Ta nguyên bản muốn nàng nghe lời, sau này không dám phóng tứ. Chính là ta chậm một bước, Kinh Thiên gặp nàng trước. Thấy Lạc Kinh Thiên cầm tay nàng, ta cư nhiên lại giận. Khi đó, ta căn bản không biết bản thân giận cái gì, chỉ là không muốn nàng cùng nam nhân khác thân mật như thế, cho dù nam nhân này là huynh đệ tốt của ta cũng không được.

Nàng biết thân phận của ta, hôn mê bất tỉnh. Ta biết tiểu nữ tử này luôn tinh linh cổ quái, nàng là giả vòe. Ta vạch trần chiêu trò của nàng, nàng chẳng những không cầu xin tha thứ, lại còn chửi ầm lên. Nữ tử gan to như vậy, ta lần đầu gặp. Ta vốn không muốn trách phạt nàng, chính là Kinh Thiên vì nàng cầu tình, trong lòng ta rất không thoải mái. Đối với sự cầu xin của Kinh Thiên, nàng cũng không cảm kích, đau khổ xin ta đuổi nàng ra khỏi cung. Ta rất có hứng thú với nàng, không thể nào dễ dàng thả nàng đi. Nàng mắt thấy việc rời cung là vô vọng, cư nhiên muốn ta biếm nàng vào Lãnh cung. Nữ tử nguyện ý vào Lãnh cung, nàng thật sự là ngược đời. Vì nhuệ khí của nàng, ta đáp ứng thỉnh cầu của nàng.

Vào Lãnh cung không được mấy ngày, cung nữ bên người nàng nói cho ta biết, nàng mang thai, ta mừng rỡ như điên. Nếu nàng sinh hạ hài tử của ta, thì không thể ở lại trong cung. Ta thừa nhận, nàng đã bước vào tim ta, ta không muốn buông tay với nàng. So với nàng lạnh nhạt hai năm trước, ta càng ưa thích nàn tinh linh cổ quái như bây giờ.

Ta dù gặp phi tử nơi đó, trong đầu lại xuất hiện một bóng dáng, không sao xóa được. Tư niệm mãnh liệt, ta nhịn không được đi thăm nàng. Nàng đang nói chuyện với hài tử trong bụng, nghe xong lời của nàng, ta không thể không thừa nhận, nàng là một nữ tử khác biệt.

Ta muốn nàng rời Lãnh cung, nhưng không bỏ được tự ái của Hoàng đế mà xin lỗi nàng. Nàng không chút cảm kích, nói với ta: “Hoàng Thượng xem thường Liễm Dung ta rồi, Sương Hoa cung ta không cần, dù có cho ta chính vị trong cung, ta cũng không cần. Ta muốn rời Lãnh cung, đơn giản là muốn rời cung.” Nàng dùng giọng điệu khiêu khích: “ Hoàng Thượng, ngài cho rằng một nữ tử chẳng cần mạng, sẽ nói xin lỗi với ngươi sao? Ngươi có quyền thế, ngươi có thể cho một nữ tử hưởng vinh hoa phú quý, nhưng là những thứ này ta không cần. Liễm Dung bất quá chỉ là sơn dã nữ tử, chỉ hy vọng có thể yên lặng sống một đợt. Ta vốn không phải chúng nhân chốn hồng trần, quỷ thần xui khiến mới đến trần thế này. Tất cả thế gian này, ta cũng đã sớm nhìn thấy. Người như ta, ngươi cho rằng còn có gì đáng để ta lưu luyến?” trên đời này có thể có được mấy nữ tử giống như nàng? Ta thật sự rất bội phục nàng. Trước kia ta nhặt được khăn tay của nàng, ta đưa ra khăn tay, hy vọng nàng có thể nhớ ra ta, nhưng nàng nói bản thân mất trí nhớ.

Ta nghĩ ta đã bắt đầu mê luyến nàng, vô luận như thế nào cũng sẽ không thả nàng rời cung. Nàng không ngừng yêu cầu rời cung, chọc giận ta, ta nói với nàng: “Liễm Dung, trẫm đã nói, ngươi là nữ nhân của ta, đời này đừng hòng rời cung.” Đúng vậy, nàng là nữ nhân của ta.

Nàng hung hăng trợn mắt liếc ta, “Tề Hạo, cho ngươi ba phần nhan sắc ngươi còn muốn mở phường nhuộm. Ta cho ngươi biết, Liễm Dung ta không thuộc về bất kỳ ai, ta chỉ thuộc về mình. Tề gia các người có phải không đều mắc bệnh, hết lần này đến lần khác muốn trêu chọc ta. Ta muốn nhan sắc không có nhan sắc, muốn tài không có tài, là người đàn bà chanh chua điển hình, có điểm gì tốt. Một Thành vương còn chưa đủ, giờ ngươi lại cũng tham gia góp vui. Ta cho ngươi biết, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta còn muốn trốn. Ta không muốn làm chim trong lồng sắt, ta muốn tự do, ta muốn sống thật với bản thân mình. Liễm Dung ta muốn là một trượng phu có thể toàn tâm toàn ý yêu ta, ngươi không thể cho ta, vĩnh viễn không thể cho ta. Hậu cung ngươi một đoàn giai lệ, van cầu ngươi đừng trêu chọc ta. Để ta an tĩnh sống tại Lãnh cung, hoặc thả ta ra ngoài, coi như ta đã chết.

Ta hổn hển chăm chú nhìn nàng: “Không thể nào, ta vĩnh viễn sẽ không tặng ngươi cho Bát ca.” Ta luôn rất biết khống chế bản thân, ở trước mặt nàng, ta cuối cùng không khống chế được. Nghĩ đến chuyện nàng cùng Bát ca khi ấy, ta không nhịn được ghen tỵ.

“Có ý gì? Ta cũng không còn hảo cảm với hắn. Hoàng thất các ngươi đều không phải phu quân của Liễm Dung ta, hắn không phải, ngươi cũng sẽ không. Nói thật cho ngươi biết, Thành vương chỉ coi ta là Liễm Diễm, hắn không hề động vào ta, chưa từng có.” Nàng lớn tiếng nói, nước mắt không tự giác mà rơi, nước mắt nóng bỏng rơi xuống, lòng bàn tay ta lập tức xuất hiện một dấu vết rõ ràng. Trogn trí nhớ của ta, nàng kiên cường, luôn tràn ngập sức sống. Đột nhiên rơi lệ, trong lòng ta run lên.

Liễm Diễm phong hoa tuyệt đại, ôn nhu hiên lành, Bát ca trong lòng chỉ có nàng, đó là sự thật. Dung nhi thông minh tuyệt đỉnh, tính tình thẳng thắn, mỗi người một vẻ. Bát ca một mực coi nàng là thế thân của người khác, ta thấy thật không đáng.

Ta rất quen thuộc với Liễm Diễm, chính là ta không biết nàng có sư tỷ. Dung nhi nói cho ta biết, nàng là sư tỷ của Liễm Diễm. Phong cách hành sự của các hàng đều kỳ quái như vậy, nghĩ lại, đến tên cũng chỉ vẻn vẹn một chữ, ta tin tưởng các nàng là sư tỷ muội. Đã từng, ta động tâm với Liễm Diễm, không hiểu được đến nàng, nhưng lại chiếm được sư muội của nàng. Một nữ tử xuất sắc hơn cả nàng, coi như là ông trời thương đi.

Trong ngự hoa viên, ta hôn nàng. Một khắc ấy, ta biết bản thân yêu nàng. Bên người nhiều mỹ nhân như vậy, ta hết lần này tới lần khác động chân tình với nàng.

Ta muốn phong nàng làm phi, nàng lại nói: “Ngươi có biết không, ngươi cưới nhiều vợ như vậy là trùng hôn, nếu ở quê ta, cũng đủ để chết hơn trăm lần. Ta cho ngươi biết, đừng tưởng rằng nguô là Hoàng đế có thể muốn làm gì thì làm. Tình yêu ta muốn là độc nhất vô nhị, không chấp nhận sự dơ bẩn. Cùng đông đảo nữ nhân chia sẻ một nam nhân, đó không phải phong cách của ta, ta cũng khinh thường làm như vậy. Cái ta muốn, ngươi vĩnh viễn không thể cho, ngươi không phải là phu quân của ta. Kỳ thật, ta rất rõ ràng. Ngươi căn bản là không thích ta. Nữ nhân bên cạnh ngươi đều uốn mình theo ngươi, chỉ có ta dám ngỗ nghịch với ngươi, khinh thường dung hoa phú quý chốn hậu cung, cho nên ngươi muốn ta cam tâm tình nguyện ở trong cung làm chú chim kim tơ của ngươi. Ngươi muốn ta chứng minh khả năng chinh phục của ngươi, chứng minh phong phạm vương giả của ngươi. Nhưng ta cho ngươi biết, Liễm Dung ta trời sinh chính là như vậy, ngươi vĩnh viễn không có cách nào thay đổi ta. Ngươi đã không thể cho ta cái ta muốn, không bằng thả ta ra, để ta ở Lãnh cung tự sinh tự diệt đi.” Nói xong lời cuối cùng, nước mắt nàng lại rơi như mưa.

Ta sao có thể quên, nàng giống Liễm Diễm, theo đuổi tình yêu vô song thiên hạ. Thứ không thể chịu được nhất, chính là cùng nữ nhân khác chia sẻ một nam nhân. Ta thật sự thích nàng, cũng không phải vì chứng minh phong phạm đế vương như nàng nói.

Nàng mang thai hài tử của ta, sớm muộn tâm cũng không trốn thoát khỏi tay ta. Nhưng là nàng nỏi rất đúng, cái nàng muốn, ta vĩnh viễn không thể cho nàng. Ta mê mang, không biết phải đối xử thế nào với nàng. Ta biết gần đây luôn có người tìm Dung nhi gây chuyện, ta không thể công khai giúp nàng, không muốn gây thù hắn mới với nàng. Hậu cung chính là như vậy, ta sủng ai, nhất định sẽ bị công kích.

Tối muộn nọ, Mai Tần thị tẩm, ta vẫn mơ thấy Dung nhi. Ở trước mặt nàng lỡ miệng nói ra chuyện Dung nhi mang thai. Mai Tần luôn ôn nhu hiền lành, ta tin nàng là một nữ tử tốt, cho nên, ta mời nàng thay ta bảo vệ Dung nhi. Có Mai Tần lo liệu, Dung nhi có thể ở Lãnh cung sinh hạ hài tử.

Ngoại truyện của Hoàng đế (Nhị)

Phượng nhi sảy thai, Dung nhi đến thăm nàng. Nàng thấy ta ôm Phượng nhi, nước mắt vòng quanh. Trong lòng ta dĩ nhiên có vài phần vui mừng, tiểu nha đầu này cũng thương ta.

Thiên Ly Quốc Vương Tử tới chơi, trên yến hội ta thấy Dung nhi, nàng lấy thân phận ca kỹ xuất hiện. Một chiều kia, ta hoàn toàn bị thuyết phục, nàng tài tình thế gian hiếm có. Khi đó, ta hạ quyết tâm, không tiếc gì để giữ nàng bên cạnh, muốn nàng làm Hoàng Hậu của ta.

Ta từ nàng biết chân tướng, biết nàng mang thai con của ta. Nhưng nàng lại nói cho ta biết, hài tử đã không còn. Đầu sỏ gây nên chính là Triệu Tử Tuyết, Chu Phượng Nhi, Mai Tần. Ta đánh giá thấp Mai Tần, không ngờ nàng có thể ác độc như vậy. Ta có thể xử lý Mai Tần, có thể xử lý Chu Phượng Nhi, nhưng không thể động tới Triệu Tử Tuyết, phía sau nàng có thế lực cường đại. Nhưng là một ngày nào đó, ta sẽ vì nàng cùng hài tử đòi lại công đạo. Nàng phân tích thế cục triều đình sắc bén, lại nói ra phương pháp giải quyết. Kiến thức cùng khí phách như vậy, không chỉ nàng là một nữ tử hiếm có, nàng đến tột cùng là nữ tử thế nào? Biện pháp của nàng, cũng khiến bang quyền thần lén lút. Thừa dịp thế lực khắp nơi đấu tranh, ta mang nàng rời cung. Nàng đối với ta không hề đề phòng, hoàn toàn tiếp nhận ta. Tại Tương Giang Thanh, ta mắt được quẻ giống nàng như đúng, có lẽ là duyên phận trời định đi. Ta một mực thử dò xét nàng, nàng cũng là tài đức vẹn toàn, còn hiểu được binh pháp, hiểu được chính trị, nhìn xa hiểu rộng, thích hợp làm Hoàng Hậu.

Tấu chương trong cung đưa tới, ta muốn mang nàng hổi cung, nàng lại nói cho ta biết, nàng sẽ không đi. Ta biết, nàng cũng yêu ta, nhưng là nàng yêu tự do, không muốn cuốn vào cung đình tranh đấu. Ta ác tâm, bỏ nàng lại mà hồi cung. Làm đế vương, không thể quá yêu một nữ nhân. Bỏ lại nàng, có lẽ có thể quên được.

Ta vốn dĩ cho là, ta đối với nàng chỉ là nhất thời si mê, dù sao nàng cũng đặc biệt như vậy. Hậu cung mỹ nhân vô số, ta có thể dễ dàng quên nàng. Trong lòng ôm nữ tử khác, nhưng lại nghĩ đến nàng. Ta nói cho bản thân, trừ tài hoa, nàng cái gì cũng không có, đường đường là vua một nước, làm sao có thể mê luyến một nữ nhân xấu như vậy. Càng muốn quên nàng, lại càng không thể quên.

Bát ca xuất chinh trở về, biết chuyện ta cùng Dung nhi. Hắn nói cho ta biết, tình cảm một khi bỏ lỡ sẽ không nối lại được. Được hắn khuyên, ta quyết định quyết tâm tìm nàng trở về. Nếu như ta sau này chán ghét nàng, hậu cung cũng chỉ nhiều thêm một nữ tử thất sủng thôi. Nếu như ta không tìm nàng trở về, cả đời phải tiếc nuối. Có tin đồn, Dung nhi ở Tể Châu. Để Mẫu hậu cùng Ngọc Tình thay ta xử lý triều chính, ta cùng Bát ca đi tìm nàng. Đào hoa sơn trang ở Tể Châu, chúng ta vô tình gặp nhau. Kỹ thuật nhảy của nàng là thế gian hiếm có, múa trong hoa đào bay, bóng dáng nàng nhanh nhẹn múa in dấu thật sâu vào tâm ta. Nàng ngẩng đầu, thấy ta. Nàng không muốn để ý tới ta, thậm chí là từ trước đó khi Tần nhi cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau cũng không để ý. Lòng ta cả kinh, nàng chán ghét ta như vậy thật sao?

Để khiến nàng nói với ta, ta cố ý kích thích nàng. Cuối cùng, nàng cũng để ý tới ta. Nguyên bản ta tưởng có thể mang nàng trở về, phong ba lại ập đến. Nàng vô tình nghe thấy trong lúc ta cùng Dật Phong đối thoại, cho rằng ta muốn lợi dụng nàng.

Cầm lấy hưu thư còn dấu nước mắt, tay ta đang run rẩy. Tần nhi kiểm tra đồ của nàng, cái gì cũng không mang đi. Tần nhi khóc lớn, nàng cho rằng Dung nhi đã sinh ra không biết yêu. Lòng ta thắt chặt, nếu nàng có chuyện gì xảy ra, ta sẽ hối hận cả đời. Chúng ta nghe ngóng tin tức về nàng, lại nghe được nàng mua lụa trắng cùng dao găm đi về ngoại thành. Tin tức kia chính là sét đánh giữa trời quan, nàng rốt cuộc thế nào?

Không đúng, ta tỉ mỉ xét đoán, phát hiện nàng là cố ý tung tin vịt. Nếu nàng muốn tìm cái chết, cần gì phải rõ ràng như vậy? Chờ được cứu sao? Tiểu nữ tử này, vì thoát khỏi ta, cách nào cũng muốn làm.

Ta là đế vương, trong triều có rất nhiều chuyện phải xử lý. Tìm mãi mà không có kết quả, ta chỉ có thể mang theo tiếc nuối hồi cung. Bây giờ không tìm được, cũng không chắc là sau này không tìm được. Một ngày nào đó, nàng sẽ về trang sức màu đỏ phường. Vân Dung đáp ứng ta, chỉ cần nàng trở về, lập tức báo tin cho ta. Ta thề, nhất định phải bắt nàng trở về.

Bát ca vội vã tới tìm ta, có tin tức của Dung nhi, cái nha đầu cư nhiên không biết trời cao đất rộng bắt Tứ ca.

Lúc nhìn thấy dung nhan nàng, trong lòng ta có một loại cảm giác bất an. Nàng khôi phục dung mạo, đẹp kinh người. Mà khuôn mặt kia, lại có vài phần tương tự Mẫu hậu.

Nàng trúng xuân dược, khiến nàng nói ra thật tâm. Mấy ngày ở thanh lâu này, là thời gian ta vui sướng nhất. Mẫu hậu tự mình thỉnh nàng, nàng rốt cuộc hồi cung, thành quý phi của ta.

Thiên Ly Quốc Vương Tử đột nhiên đến, muốn kết hôn phong nàng làm phi. Ta tuyệt đối sẽ không buông tay, nàng là nữ nhân của ta. Ta lần đầu tiên đối với một nữ nhân có dục chiến giữ mãnh liệt như vậy. Ta dự định cùng Thiên Ly quốc xung đột vũ trang, bắt đầu mượn thế lực khắp nơi. Tìm phương pháp tốt nhất, không ngờ chính là đám hỏi. Ta đem quyết định của mình nói cho nàng, nàng không ngăn cản, ngược lại tự xin bở danh hiệu quý phi vào Lãnh cung.

Đám hỏi hai nước, người được gả đi là Tần nhi. Tần nhi vì Dung nhi, diễn một vở kịch, giả danh đi ra ngoài. Ngày Tần nhi xuất giá, Dung nhi cư nhiên mang theo Ngọc Tình rời cung. Ta suy tính, nàng ở trong cung cũng không vui vẻ. Cho dù là nữ tử tôn quý nhất hậu cung, nàng vẫn không sung sướng, nàng muốn chính là cuộc sống trời cao biển rộng, nhưng không cách nào thoát ra được.

Lúc ta định đi tìm nàng, tin tức truyền đến báo nàng bệnh tình nguy kịch. Ta ra roi thúc ngựa chạy tới, bọn họ nói cho ta biết, nàng rơi xuống sông, sống chết không rõ. Lòng ta phát lạnh, nàng cư nhiên cứ như vậy mà rời khỏi ta. Ngọc Tình oán ta, Lam cô nương mắng ta, Liễu Tuyệt Mị hận ta, tựa hồ ta là tội nhân hại chết nàng. Ta để tay lên ngực tự hỏi, thật là ta hại nàng sao? Chẳng lẽ ta vì ngôi hoàng đế mà làm quá nhiều chuyện ác, cho nên ông trời trừng phạt ta.

Ta thường xuyên đến ngồi ở Lãnh cung, nghĩ tới cuộc sống bên nhau trước kia. Ta không muốn đón nhận chuyện nàng đã thật sự chết, gia phong nàng làm Quý phi, lừa mình dối người cho rằng nàng còn sống.

‘Mười dặm Bình hồ sương đầy trời, tấc tấc tóc đen sầu thì giờ, đối nguyệt hình đan vọng tương kiến, chích tiện uyên ương không tiện tiên.’ Cái nàng muốn chỉ là một phần tình cảm đơn thuần, mà ta không cho nàng được. Tôn quý như ta, lại không bảo vệ được nữ nhân bản thân yêu mến nhất.

Nàng muốn ta làm hoàng đế tốt, để không phụ kỳ vọng của nàng, ta bắt đầu chỉnh đốn triều cương. Bí quá hóa liều, rốt cuộc quét sạch quyền thần. Ta nắm quyền, nữ nhân quan trọng nhất đời ta, cũng đã bỏ ta mà đi. Được rồi thiên hạ, thâu nàng.

Một buổi tối nọ, ta ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Mạc Thừa Tướng đột nhiên cầu kiến, ta vô tình thấy hắn. Hắn quyền khuynh triều dã, đã đến lúc cần để cho hắn tỏa nhuệ khí.

Đột nhiên có người mắng một câu, “Hôn quân.” Lòng ta rùng mình, trừ nàng ra, ai dám mắng ta như vậy.

Rốt cuộc gặp lại nàng, là mộng hay thật không quan trọng, ta ôm nàng thật chặt, kiếp này không nguyện ý buông ra.

Chúng ta lần đầu tiên cãi nhau nghiêm trọng, đơn giản là nàng muốn xuất cung, nàng muốn đi gặp Dật Phong. Dật Phong từng nói quan nếu có một cô hội nữa, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay, cố gắng tới cùng. Ta biết hắn có thể cho nàng tự do chuyên sủng, có thể làm cho nàng sống tùy ý, mà ta lại không thể. Ta không thể mất đi nàng, không thể để nàng rời khỏi ta, dục chiếm giữ mạnh liệt khiến quan hệ chúng ta trong lúc đó xấu đi. Tiểu nữ tử này thích đối nghịch với ta, ta biếm nàng vào Lãnh cung, xoa dịu nhuệ khí của nàng. Chịu đựng đau lòng, ta phân phó người trong cung bắt nạt nàng, hy vọng nàng có thể hiểu, cuốc sống trong cung tuyệt đối không thể đối nghịch.

Mẫu thân không hài lòng, muốn ta thả Dung nhi ra. Ta không đồng ý, nàng sốt ruột, thốt ra, “Ngươi không thể tổn thương nàng, Dung nhi là nữ nhi của ta…” Lòng ta mãnh liệt cả kinh, nàng rốt cuộc là có ý gì? Lúc nhìn thấy dung mạo Dung nhi, ta đã hoài nghi, câu nói kia của Mẫu hậu, lại khiến ta càng thêm hoài nghi.

Ta lập tức phái Kinh Thiên đi thăm dò chuyện hơn mười năm về trước, mặt khác tìm đám áp trên người Dung nhi.

Dung nhi thật sự chọc giận ta, ta hạ lệnh đánh bản tử (kiểu người nằm lên cái ghế dài dài rồi đánh roi như trong phim ah…) nàng, cố ý tiết lộ tin tức cho Mẫu hậu biết. Ta thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Mẫu hậu thống khổ, hoài nghi trong lòng càng thêm xác định.

Ta chưa bao giờ biết nàng mang thai, bởi vì đánh bản tử, nàng mất đi hài tử. Nàng thay đổi, trở nên khách khí. Nàng giống các phi tử khác, đối với ta nói gì nghe nấy, trước sau có lễ, không giống như trước kia. Trừ xin lỗi, ta không biết bản thân còn có thể nói cái gì.

Vẫn không có đầu mối gì, nhưng là ta có thể khẳng định, nàng chính là Công Chúa, mà ta cái gì cũng không phải, từ trong giọng nói của nàng, ta có thể nghe ra nàng cũng biết chân tướng. Các đời lịch đại, huyết thống hoàng gia không chấp nhận kẻ ngoại lai. Nội tâm ta bắt đầu giãy dụa, ta rốt cuộc nên làm thế nào? Phương pháp tốt nhất là giết những kẻ biết chân tướng, đương nhiên cũng gồm cả nàng, chết không đối chứng. Ta có thể giết bất cứ người nào, nhưng không cách nào nhẫn tâm giết nàng.

Vì giữ nàng bên cạnh vĩnh viễn, ta dự định lập nàng làm Hậu. Trải qua một phen khúc chiết nàng cuố cùng trở thành Hoàng Hậu của ta. Mà ta, lại làm ra rất nhiều chuyện khiến nàng tan nát cõi lòng. Để được nàng tha thứ, Bát ca dạy ta một phương pháp, là phương pháp cầu hôn đặc biệt chỉ có của sư môn nàng.

Nàng vô tình biết được, Tứ ca đã biết bí mật thân thế của chúng ta, để bí mật này tiếp tục được giấu kín, nàng lựa chọn biến mất. Nàng trước mặt ta uống xong rượu độc, hỏa thiêu Phương Nghi cung. Ta tưởng là nàng thật sự sẽ chết, lúc thấy thi thể, ta mới hiểu. Nàng luôn không tín nhiệm ta, diễn một vở kịch, ve sầu thoát xác.

Lại mất đi nàng sau nhiều thứ như vậy, ta bắt đầu chán ghét thân phận đế vương của bản thân. Ta lẳng lặng tự hỏi ba ngày, đưa ra một quyết định trọng đại, Bác là hoàng đế tốt, chỉ là thiếu một phần nhẫn tâm. Ta dần dần để cho Ngọc Tình tham dự quốc sự, hy vọng tương lai nàng có thể phụ tá Bát ca. Ngọc Tình tuy là nữ tử, nhưng tài cán lại không phải thường. Nếu nàng không phải là nữ tử, nhất định sẽ là Hoàng đế lưu danh sử sách.

Ta tìm được được nàng, hoàn toàn đem tâm đặt trên người nàng. Nàng ở trong lòng ta, quan trọng như giang sơn, sau khi có hài tử, đương nhiên là bọn họ quan trọng hơn nhiều. Nàng có thể cho ta vui mừng, một chiêu không thành kế, khiến Tứ ca sợ mà lui binh. Ôm hài tử thủ thành, sợ là chỉ có mình nàng mới làm được.

Sau một hồi binh biến, ta nhường ngôi cho Bát ca, mang theo nàng rời đi. Trải qua nhiều đau khổ như vậy, ta cuối cùng cũng có thể cho nàng cuộc sống nàng muốn. Có lẽ trong mắt người khác, thích người đẹp không cần giang sơn quả là ngu ngốc. Đối với ta mà nói, cuộc sống bình thản mới là tốt nhất, nhất là có nàng làm bạn. Giang sơn thì vô hạn, trên đời lại chỉ có một Tô Liễm Dung.

Kết thúc.