Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 6 - Chương 12: Cả nhà cùng ngồi tù

Editor: Dạ Hàn

Sáng sớm hôm sau, ta bị Vân Dung lôi dậy, trang điểm thay trang phục, nghe nói là tri phủ đại nhân mời ta qua, kiệu đã chờ ở ngoài cửa. 

Không phải là mời ta đến khám nghiệm tử thi sao, còn giấu diếm cái gì. Thay một bộ y phục bó sát người, bụng cũng đã lộ rõ, ai, sau này phải làm sao mới tốt a.

Vân Dung đỡ ta đi đến cửa, Thiệu Cảnh đã sớm chờ ở đấy. Ta cười cười nói: “Thiệu đầu mục bắt người, sớm như vậy đã đến sao?”

Thiệu Cảnh nói: “Đại nhân nóng lòng muốn biết kẻ giết phu nhân, cho nên đến sớm. Quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, thật là không phải phép.”

“Đi thôi, đến nha môn đi.” Ta vừa nói vừa đẩy rèm ra. Vân Dung vội nói: “Ngươi đi điều tra kẻ giết tri phủ phu nhân?”

Ta gật đầu: “Ta đi khám nghiệm tử thi.” Thật là buồn bực, ta đã nói ta không phải pháp y.

“A, ngươi còn biết khám nghiệm tử thi?” Vân Dung trên mặt hiện rõ kinh ngạc.

Thiệu Cảnh thay ta trả lời, “Phu nhân đâu chỉ biết khám nghiệm tử thi, còn là cao thủ ấy chứ. Phúc bá pháp y cũng bội phục phu nhân sát đất.” Đừng khoa trương như vậy, ta đâu có hoành tráng thế.

“Không được, không được đi.” Vân Dung quả quyết cự tuyệt.

“Đại nhân mời Mai lão bản giúp, Mai lão bản sao có thể không đi?”

“Tam muội đang có thai, thi thể âm khí quá nặng, nếu tổn thương đến đứa trẻ, tam muội phu trách tội thì có một trăm cái Mẫn tri phủ cũng không đảm đương nổi.” Còn lâu, ta đã rời cung rồi.

Ta lườm nàng một cái: “Hài tử của hắn quý giá thế sao? Ta sẽ đi.” Ta tiến vào trong kiệu ngồi đàng hoàng, “Đi.” Ai, nàng đâu có biết, không đi thì ta có thể không chết sao?

“Tam muội…” Vân Dung ở phía sau chỉ biết lo lắng.

“Tam muội, ta đi theo ngươi.” Vân Dung đuổi theo, thở hồng hộc.

Ta đẩy rèm nhỏ ra, giận tái mặt: “Ngươi cho là đi chơi ngắm cảnh sông núi sao? Ta sợ ngươi nhìn thấy thi thể là nôn.”

Vân Dung cười nói: “Sẽ không, đang muốn học tập ngươi. Ngày nào đó ta bị oan uổng, cũng sẽ tự mình lật lại bản án.” Ai dám vu oan cho nàng? Hoàng đế ca ca của nàng còn không giết cả nhà ấy chứ.

“Ta nói tiểu thư, ngươi về đi, việc khám nghiệm tử thi này không phải ngươi có thể náo loạn. Hôm nay trang sức màu đỏ phường một lần nữa khai trương, ngươi không đi quan sát lại đi theo ta náo loạn, cẩn thận ta cách chức ngươi.” Niêm phong hơn một tháng, vừa mới khai trương, trước mắt làm người quản lý của ta, nàng lại cư nhiên không đi, tức chết ta.

“Tam muội, ta thật không ngờ ngươi thế nhưng còn biết khám nghiệm tử thi, còn có thể điều tra án giết người, ta muốn theo học ngươi.” Nói nói xong vẻ nghiêm trang, bất quá đợi lát nữa nàng tha hồ xem.

“Tùy tiện.” Ta trở mình trợn trắng mắt, bất đắc dĩ a.

Phòng chứa thi thể ở nha môn, ta cùng Phúc bá đứng bên cạnh nơi đặt thi thể. Vân Dung cùng Thiệu Cảnh đi theo sau chúng ta, thi thể Trương thị phủ vải trắng.

Ta hít thật sâu một hơi, nói: “Kéo vải xuống đi.” Ta chuẩn bị rồi mới nói ra một câu. Ta phải đối mặt dù sao cũng là người chết, ta sợ a.

Xoát một tiếng, Phúc bá đã cốc tấm vải lên, một khối thi thể bị thiêu cháy hiện ra trước mặt chúng ta. Không đến mức là cháy sạch, miễn cưỡng cũng có thể nhận ra mặt mũi hình dáng. Một thân phục sức hoa lệ, trang sức quý trọng. Xem ra không có ai động vào thi thể, bảo quản rất khá. Hoàn hảo, thi thể cũng không phải khó nhìn như ta nghĩ.

“Phục sức đẹp như vậy a, quả là có tiền.” Kỳ thật ta muốn mắng tri phủ là tham quan.

“Phu nhân không biết, hôm tri phủ phu nhân mất, chính là sinh nhật nàng, cho nên mới ăn mặc vậy.” Thật sự là không may a, sinh nhật với ngày giỗ lại trùng nhau.

“A…” Vân Dung đã sớm nôn, một tay bám vào Thiệu Cảnh, chẳng khác dựa vào người hắn là mấy. Hai người bọn họ quan hệ thân mật vậy từ khi nào? Có thời gian phải hỏi mới được.

“Hai người các ngươi đi ra ngoài đi.” Đuổi ra trước đã, đỡ ảnh hưởng.

“Phu nhân nếu có gì phân phó cứ gọi.” Thiệu Cảnh đỡ Vân Dung nhanh chóng biến mất.

Phúc bá đưa cho ta một đôi găng tay, nói: “Phu nhân, mời.”

Ta nhướng mày, ánh mắt chăm chú nhìn thi thể bị thiêu cháy. Sắc mặt nàng có vẻ thống khổ, hai tay co quắp, rõ ràng là trước khi chết rất thống khổ. Ta thở mở miệng nàng, rất sạch sẽ.

“Phúc bá, có thể nào là trúng độc không? Vẻ mặt nàng rất thống khổ, có thể là trúng độc.

“Không, ta đã kiểm tra, trong thân thể không có độc tố.” Phúc bá nhíu chặt mày lắc đầu.

“Ngươi chắc chứ?”

“Thật sự là đã kiểm tra, trong thân thể nàng không có độc tố.”

“Mở y phục của nàng ra.” Thông thường tử thi không thể mặc quần áo, chắc vì là tri phủ phu nhân nên được đãi ngộ đặc biệt.

Phúc bá lộ vẻ mặt khó khăn: “Mai lão bản, này… Nàng dù sao cũng là tri phủ phu nhân.”

Ta không vui thở dài, “Không mở y phục thì kiểm tra thế nào? Chúng ta chỉ là giúp nàng tìm hung thủ, nàng sẽ không để ý.”

Phúc bá suy nghĩ một hồi, mới nói: “Được rồi.”

Chúng ta đem y phục của Trương thị toàn bộ đều cởi ra, ta đơn giản nhìn thoáng qua, cũng không phát hiện ra manh mối gì. Nói thật, đến lỗ kim cũng không có. Lại lật qua đi xem lưng, cũng không thấy gì. Không thể nào, nàng rõ ràng là bị ưu sát, làm sao có thể không có vết thương? Không có vết thương, lại không trúng độc, nàng rốt cuộc là chết thế nào? Ta chú ý nhìn qua phần cổ, thông thường giết người sẽ dùng phương pháp siết cổ, chính là trên cổ cũng không có gì, ta vô cùng thất vọng.

“Phúc bá, nhìn bộ dáng nàng chết rất thống khổ, nhất định mà mưu sát. Nhưng mà trên thi thể lại không thấy dấu vết gì, chỉ có thể đi kiểm tra hiện trường.” Vừa nói vừa vứt găng tay xuống đất.

“Nếu không trúng độc, cũng không tìm ra vết thương, có khi nào là ốm chết không?” Phúc bá nói ra phỏng đoán của bản thân.

Ta cười lắc đầu: “Không thể nào, không có vết thương, không trúng độc, chết xong bị thiêu có thể đoán là nàng đột nhiên phát bệnh, trong lúc giãy dụa kêu cứu thì làm đổ nến. Chính là trong phòng nàng có đồ bị mất, không phải là trùng hợp đi? Kiểm tra hiện trường.” Phúc bá thật sự là không có đầu óc, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu.

Bởi vì trên thi thể không thấy đầu mối gì, Thiệu Cảnh dẫn ta cùng pháp y đi gặp Mẫn tri phủ. Mẫn tri phủ nghe nói chúng ta không phát hiện gì, vô cùng thất vọng. Ta đòi xem hiện trường, hắn rất phối hợp đáp ứng. Phía sau nha môn kỳ thật rớn lớn, chẳng khác gì nhà người giàu.

Gian phòng của Trương thị cũng vậy, bất quá hiện tại đã bị cháy sạch không còn nhìn thấy gì. Vân Dung đỡ ta đi vào, ta liếc mắt đánh gái, tất cả rất bình thường. Bày biện chỉnh tề, chỉ có một ngọn nến rơi trên mặt đất.

Cần phải bảo vệ hiện trường, cho nên hộp trang sức ở bàn trang điểm vẫn còn để mở, vài món trang sức nhỏ vẫn còn tán lạc ở bên ngoài. Ta lại xem kỹ một lần, trừ mấy thứ trang sức rơi vãi, căn bản không thấy gì khác thường. Ta đi đến cầm trang sức lên, tổng cảm giác có chỗ lạ.

Vân Dung nhìn ta nói: “Tri phủ phu nhân sao lại dùng đồ rẻ tiền như vậy?”

“Rẻ tiền?” Trong đầu ta hiện lên cái gì đó, nhưng không nhớ ra nổi.

“Tam muội?” Thấy ta ngẩn người, Vân Dung nói: “Phải đi miếu xin cho ngươi cái bùa bình an.”

“Ngươi vừa nói cái gì?” Ta đột nhiên nhớ đến trang sức trên người tri phủ phu nhân.

Vân Dung nói: “Ta nói phải đi miếu xin cho ngươi cái bùa bình an.”

“Câu trước đó cơ.”

“Tri phủ phu nhân sao lại dùng đồ trang sức rẻ tiền như vậy?” Nàng nhìn vẻ mặt kỳ quái của ta, nổi lên nghi hoặc.

“Đúng rồi, rẻ tiền.” Ta vội vàng đi ra ngoài, nói với Mẫn tri phủ: “Đại nhân, trang sức của phu nhân ngài dường như rất ít.”

Mẫn tri phủ mất tự nhiên nói: “Không nói dối Mai lão bản, phu nhân ta rất tiết kiệm, trang sức cũng không nhiều, chỉ có mấy thứ đáng quý.”

“Ngươi nói đồ quý của nàng cũng chỉ có mấy thứ như vậy phải không?” Ta phi thường hưng phấn.

“Trang sức của phu nhân xác thật không nhiều lắm, chỉ có vài món trên mặt bàn.” Một tri phủ tham ô tiền của ta như vậy cũng không biết yêu thương vợ.

“Thi thể phu nhân ngươi đã xem qua? Vật phẩm quý giá của nàng có khi nào đều đeo trên người?” Một thân Trương thị như vậy đủ xa hoa.

“Đã xem, phu nhân bình thường cũng có mấy món trang sức quý, đều đeo trên người.”

Khóe miệng ta mỉm cười: “Tôn phu nhân là bị mưu sát, hung thủ không nhắm vào tiền tài.”

“Làm sao ngươi biết?” Hắn kinh ngạc.

“Ban đầu lúc ta khám nghiệm tử thi, phát hiện trang sức trên người phu nhân đều là đồ quý. Nhưng lúc kiểm tra hiện trường, lại phát hiện trang sức rơi vãi ngoài hộp đều chỉ là đồ rẻ tiền. Ta xem xét kỹ, phòng của phu nhân cũng không xa hoa, nàng hẳn là người tiết kiệm. Còn nữa, ta nghe Thiệu Cảnh nói, hôm phu nhân mất cũng là sinh nhật của nàng. Ta đoán tôn phu nhân là nữ nhân tiết kiệm, nàng một thân xa hoa, chỉ là vì sinh nhật thôi. Nếu là bởi vì sinh nhật mà trang điểm, thì nên đeo trên người đồ quý nhất. Tại sao tên trộm kia không lấy đồ trên người nàng, những đồ này không phải rất đáng giá sao? Đó là giấu đầu hở đuôi.”

Mẫn tri phủ cùng Thiệu Cảnh đều trợn mắt há hốc miệng, Mẫn tri phủ nói: “Quả đúng Mai lão bản là nữ trung hào kiệt, bản quan bội phục.”

“Kỳ thật lúc ta thấy trang sức trên người tôn phu nhân cũng đã nghi ngờ. Bây giờ lại nhìn trang sức giá rẻ tán loạn, lại nghĩ là giấu đầu lòi đuôi. Lại được đại nhân chứng thật đồ đắt tiền nhất của tôn phu nhân đều đeo trên người, ta có thể khẳng định phu nhân là bị người ta cố ý sát hại.” Còn muốn khoe khoang một chút quá trình trinh thám.

Thiệu Cảnh lộ vẻ mặt tán thưởng: “Mai lão bản, Thiệu mỗ bội phục a. Việc nhỏ như vậy mà ngươi cũng có thể phát hiện.” Đó là ngươi sơ suất.

Ta cau mày: “Ai, nếu thật sự lợi hại như vậy, sẽ không phải chẳng tìm ra cái gì. Ta mặc dù biết nàng bị mưu sát, nhưng không biết hung thủ, thậm chí là chứng cứ cũng không có.”

“Mai lão bản, ngươi phải giúp phu nhân của ta a.” Hắn là quan, sao không tự mình điều tra? Hôn quan (kiểu giống hôn quân ah…) chỉ biết đòi tiền, không làm được gì.

“Đại nhân, ta cũng rất muốn giúp ngươi, chính là… Ta dù sao cũng là thương nhân, không phải pháp y, lại càng không phải quan.” Ta nghĩ thầm, ta cái gì cũng làm, bây giờ còn lại pháp y kiêm thám tử, cuộc sống cổ đại của ta thật đúng là đặc sắc.

“Mai lão bản, chúng ta đến phòng khách nói chuyện.” Mẫn tri phủ cũng biết nhiều người không tiện nói chuyện.

“Được rồi, mời đại nhân.” Vì khách khí, ta đi theo hắn. Mặc dù hắn có hãm hại ta, nhưng hắn dù sao cũng là quan, phải tôn trọng một chút.

Chúng ta vừa mới đi được vài bước, chỉ thấy sư gia vội chạy tới, thở hồng hộc nói: “Đại nhân, khâm sai đại nhân đến.”

“Khâm sai đại nhân?” Mẫn tri phủ sắc mặt trắng bệch, vội hỏi: “Khâm sai đại nhân đến có việc gì sao?”

“Điều tra án tử của Mai lão bản.” Cái gì? Án tử của ta? Thôi xong.

“Chuyện gì xảy ra, mau nói.” Ta trực tiếp đẩy Mẫn tri phủ ra, sốt ruột hỏi.

Sư gia vẻ mặt uể oải: “Ta cũng không biết, khâm sai đại nhân có lẽ sẽ biết.” Cút đi, đừng làm ta chướng mắt.

Mẫn tri phủ vội nói: “Án tử của Mai lão bản sao lại có khâm sai đến điều tra?”

“Ta cũng không biết a.” Sư gia vẻ mặt cầu xin.

Mẫn tri phủ dời ánh mắt về phía ta, khó khăn nói: “Mai lão bản, ngươi hiện tại là phạm nhân, về nhà lao trước đi.” Hắn còn son sắt thề thốt đảm bảo: “Ngươi yên tâm, ta nhất định bảo vệ ngươi chu toàn.”

Ta cười khổ: “Được rồi.” Ta lại đi về, đúng là có duyên với đại lao a.

“Thiệu đầu mục bắt người, đưa nàng về phòng giam đi.” Nói xong kéo áo choàng, chậm chạp chạy đi gặp vị khâm sai đại nhân kia.

“Mời đi, phu nhân.” Thiệu Cảnh vẻ mặt cười gian.

“Án tử của ta cư nhiên kinh động cả Tề… Hoàng Thượng, thật không biết nên nói gì.” Ta chỉ biết lắc đầu, cái gì đến cũng phải đến. Nhanh chóng giải quyết ổn thoải, tránh cho ta nhớ mãi trong lòng.

Thiệu Cảnh dễ dàng cười một tiếng: “Nói thật cho phu nhân, Thiệu mỗ biết phu nhân trong sạch, cũng biết đại nhân cố ý làm khó dễ phu nhân. Cho nên đem án tử của phu nhân viết vào sổ con, trà trộn vào án tử đại nhân gửi đến Hình bộ. Không ngờ lại kinh động đến thánh thượng, phu nhân được cứu rồi.” Ta tức cười, trời ạ, hắn lại làm loạn cái gì chứ.

Vân Dung đã sốt ruột đến phát khóc, dùng sức lấy tay lau nước mắt: “Ai bảo ngươi tự ý…” lại nói với ta: “Tam muội, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?”

Ta thở dài một tiếng: “Ngươi nói xem? Nếu hắn tìm đến, thuận tiện nói rõ ràng đi. Trốn được nhất thời, không trốn được một đời. Thôi, kỳ thật lúc ta quang minh chính đại xuất hiện, ta đã nghĩ đến ngày này.”

Thiệu Cảnh không hiểu gãi đầu: “Các ngươi nói gì vậy?”

“Nói ngươi ngu dốt.” Vân Dung oán hận mắng.

Ta trừng mắt liếc Vân Dung: “Ngươi nói gì chứ? Thiệu đại ca là muốn giúp ta, chỉ là tốt bụng lại làm thành chuyện xấu, ngươi về trước chờ tin ta.”

“Nhưng…” Vân Dung vẻ mặt rõ ràng muốn khóc.

“Về đi.” Ta quay đầu nói với Thiệu Cảnh: “Thiệu đại ca, chúng ta đi thôi.”

Dạo một vòng, thế nhưng lại trở về phòng giam, ta chỉ có thể cười khổ.

“Phu nhân, ngươi rốt cuộc là ai?” Lúc này ta ngồi trong phòng giam, hắn đứng bên ngoài hỏi ta.

Ta cười: “Nói ra ngươi tin sao?” Nếu ta nói ta là Hoàng Hậu đã qua đời, hắn sẽ nghĩ ta điên mất.

“Phu quân của Mai lão bản chắc là quan to hiển quý, không biết có phải Vương gia ấy không?” Tin đồn như vậy, phải là Vương gia mới được sao?

Ta cười khổ, “Trữ Vương Hoằng hiện tại còn đang ở trong Thiên lao, Thành Vương Hiên hiện tại chỉ có một sườn phi là Tư Oanh, ngươi nói ta sẽ là thê tử của ai?” Hai người kia đều là anh của ta, sao có thể là chồng ta?

“Cũng không phải.” Đó là đương nhiên.

“Chẳng lẽ phu nhân là phi tử?” Hắn can đảm nói ra ý nghĩ của mình, nhưng mà vẫn sai.

“Không thèm nghe ngươi nói nữa, ngươi thích nói là gì thì nói. Chỉ có thể khẳng định một điều, người bắt nạt ta không may rồi.” Nghĩ đến kết quả của Mẫn tri phủ tham quan kia, ta đến nằm mơ cũng cười.

Thiệu Cảnh cười cười: “Phu nhân là nữ tử thông tuệ như vậy, ai cưới ngươi thật sự là có phúc.” Bất quá cũng rất bị khinh bỉ. (thông tuệ: thông minh trí tuệ…)

“Thiệu Cảnh, án tử của ta là ngươi viết vào sổ con? Ngươi kể thế nào vậy?”

“Bình thường thôi.”

“Thật sự là bình thường?” Ta rất có hảo cảm với người này, hắn với Vân Dung rất đẹp đôi. Vân Dung cũng lớn tuổi rồi, cần tìm chồng. Ta không lấy chồng cũng không sao, ta còn có con. Nàng cái gì cũng không có, chẳng lẽ sau này muốn đi làm ni cô? Ta không ngại nàng giúp ta quản lý thu nhập cả đời, nhưng cũng không thể không suy nghĩ cho nàng.

“Khâm sai đại nhân giá lâm.” Là ai? Còn là khâm sai nữa? Thật sự rất hy vọng là một người ta không nhận ra. Bất quá, đến lúc thấy hắn, ta hoàn toàn thất vọng. Ta đâu chỉ biết hắn, quả thực chính là biết vô cùng rõ. Vị khâm sai này không phải là Lạc Kinh Thiên sao, đầu óc Tề Hạo hỏng rồi? Phái hắn đến? Hắn là thống lĩnh thị vệ, cũng không phải quan.

Ta còn đứng ngốc tại chỗ, chợt Mẫn tri phủ nói: “Phạm phụ lớn mật, thấy khâm sai đại nhân còn không quỳ xuống.”

Ta bình tĩnh lại tâm thần, vừa mới chuẩn bị quỳ xuống, Lạc Kinh Thiên lại giành trước một bước, quỳ xuống nói: “Ty chức cứu giá chậm trễ, thỉnh phu nhân thứ tội.”

“Hạ quan… đắc tội phu nhân… thỉnh phu nhân tha thứ.” Mẫn tri phủ vừa nói đã nhũn người trên mặt đất. Hừ, cũng có một ngày ngươi quỳ trước ta sao?

Ta thản nhiên nói: “Đều đứng lên đi.”

“Các ngươi đi làm việc của mình đi.” Lạc Kinh Thiên ra lệnh. Mẫn tri phủ vội vàng đáp lời, lui ra ngoài.

Lạc Kinh Thiên đứng lên, thấy bụng của ta, kinh ngạc nói: “Phu nhân, ngài có thai?”

“Nói thừa, ngươi không có mắt a?” Ta nói rồi ngồi trên giường, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

“Phu nhân, gia (chủ nhân) thị sát Hình bộ thấy án tử của phu nhân, cho nên điều ty tức đến cứu phu nhân.” Lạy trời, trùng hợp vậy sao? Lúc án tử của ta đưa lên thì hắn đi khảo sát Hình bộ?

“Nha.” Ta nhàn nhạt lên tiếng, lại bắt đầu không nói lời nào.

“Phu nhân, xin đi theo ta.”

Ta làm vẻ không yên lòng: “Ngươi không thấy ta hiện đang trong đại lao sao? Ta trở về kiểu gì? Ta bây giờ là tội phạm giết người, ngươi đến điều tra án tử của ta không tra hỏi lại còn thả ra, không sợ bị người ta đàm tiếu sao?”

“Phu nhân, ty chức xem án tử của ngươi. Ngài đã chứng mình người đó không phải ngươi giết, ngài căn bản không phải hung thủ, đúng ra là phải phóng thích.”

Ta ngáp một cái: “Mặc dù điều tra có thể nói như vậy, nhưng là chứng cứ không đủ, ta tiếp tục ở lại chỗ này thôi.”

“Phu nhân…”

Ta không nhịn được cao giọng nói: “Được rồi, ta mệt rồi, ngươi đi đi. Hoàng Hậu đã chết, không phải ta.”

“Phu nhân…”

“Chết tiệt…” Ta dùng hết sức hô to, “Không cần lại đến làm phiền ta.”

Lạc Kinh Thiên coi như thức thời, sau khi ta mắng to, hắn rốt cuộc rời đi. Ta đi tới đi lui trong phòng giam, tâm hốt nhiên buộc chặt, chúng ta rốt cuộc cũng gặp mặt. Ta sờ sờ bũng, lầm bẩm nói: “Hài tử, ngươi muốn trở về sao? Muốn trở về hoàng cung không ấm áp kia sao? Hài tử, không có cha có được không? Có mẹ thương ngươi là được rồi. Mẹ sẽ thương ngươi, mẹ sẽ thương ngươi, cha của ngươi không xót ngươi, nương thương ngươi. Còn có Vân Dung di nương, có Phong thúc thúc. Cho nên, không cần cha có được không?” Vừa nói nước mắt đã không chịu thua kém mà dâng đầy hốc mắt.

“Cha hắn cũng sẽ yêu thương hắn, không cần Phong thúc thúc.” Thanh âm quen thuộc nhưng khiến lòng ta kịch liệt đau đớn, ta mãnh liệt xoay người, thấy Tề Hạo đứng bên ngoài.

Bốn tháng rồi, ta thừa nhận ta rất nhớ hắn. Có đôi khi nghĩ, nếu như hắn thật sự tới tìm ta thì tốt. Chính là gặp lại, ta phát hiện bản thân không nói nên lời. Những lời tuyệt tình này đã đến khóe miệng, nhưng lại không có dũng khí nói ra. Chỉ có cảm giác Xích Thiên Nhai (cảm giác nghẹt thở…) khiến ta không thể hô hấp, cả người tràn ngập cảm giác đau lòng. Ông trời, sao lại muốn cho ta gặp hắn?

“Ngươi là ai?” Ta cố nén đau lòng, đạm mạc hỏi hắn một câu liền thấy mình thật buồn cười. Hắn là ai vậy? Còn cần phải nói sao?

Hắn nghe xong lời của ta, đột nhiên cười lớn nói: “Ta là ai? Ngươi hỏi ta là ai? Chính người không biết sao?”

Ta giọng điệu vô cùng chân thành nói: “Không biết. Chúng ta biết nhau sao? Ta nhớ kỹ ta không nhận ra ngươi, có phải dạo này đầu óc ta hỏng rồi không? Ta muốn hỏi Vân Dung.”

Giống như trước kiam hắn sủng nịnh cười nói: “Ảnh nhi, hài tử của chúng ta mấy tháng rồi?”

Ta nhếch mi: “Ngươi là ai a? Cái gì mà hài tử của chúng ta, ta là phu nhân của Dật Phong, ngươi đừng nhận lầm người.”

“Phải không? Ta vừa mới rồi nghe ngươi nói, hài tử của ngươi phải gọi hắn là Phong thúc thúc, sao bây giờ lại thành hài tử của hắn rồi?” Hắn cũng không tức giận, bình tĩnh hỏi ta.

“Ta rất thân với ngươi sao?” Tại sao phải nói cho ngươi?”

“Ngươi đâu.” Đúng là hoàng đế, kêu một tiếng là Lão lạc chạy vào, “Gia, có gì phân phó.”

“Mở cửa ra.” Làm gì? Sẽ không mạnh mẽ dẫn ta đi chứ?

Một lát sau, cửa phòng giam mở ra, Tề Hạo đi đến bên cạnh ta, nói: “Đóng cửa.”

“A?” Ta cùng Lạc Kinh Thiên đồng thời kêu lên, hắn muốn ngồi tù? Không điên chứ?

“Kinh Thiên, đóng cửa.” Hắn uy nghiêm nhắc lại một lần.

Lạc Kinh Thiên lộ vẻ mặt khó khăn: “Gia, cái này không đúng quy củ.”

Hắn nghiêm túc nói: “Chăm sóc vợ con có gì không được? Đóng cửa.” Hắn nói quyết đoán lưu loát, khiến Lạc Kinh Thiên sợ đến mức không dám nói gì, nhanh chóng khóa cửa, nhanh chóng biến mất. Theo hầu hoàng đế lão gia mười mấy năm, tính tình của hắn Lạc lão huynh biết rõ nhất.

Bây giờ tốt rồi, chúng ta một nhà ba người (cũng có thể là bốn người) đều nhốt trong phòng giam, cái này gọi là phụ xướng phu tùy đi ngồi tù. Ta cười khổ, hắn là hoàng đế, chỗ nào cũng từng đi. Nhất định chưa từng ở đại lao, lần này cũng cho hắn thử nghiệm một chút.

Ta đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn nói: “Này, ngươi không sốt chứ? Lại muốn bị nhốt cùng phạm nhân giết người?”

“Ngươi là thê tử của ta, đồng cam cộng khổ với ngươi có gì không được? Huống chi trong bụng ngươi còn có đứa trẻ…” Bộ dáng hiện tại của hắn rất giống lưu manh, tại sao ở trước mặt ta hắn luôn không đứng đắn như vậy?

“Ta không phải vợ ngươi a, ngươi cảm giác nhốt cùng nhau có gì hay sao?” Ta rất nghiêm túc trả lời.

“Ở chung một chỗ có gì không hay sao?” Hắn vừa nói vừa đưa thay vuốt bụng ta: “Không biết là nam hay nữ?”

“Liên quan đến ngươi sao?” Ta vẫn giả bộ. Ta cũng không biết sao mình lại muốn như vậy, giờ phút này chỉ cảm thấy đại não đã không nghe lời, bản thân đang làm cái gì cũng không biết. Chuẩn bị cho tốt lời tuyệt tình, một chữ lại chẳng nói nên lời.

Tề Hạo thản nhiên nói: “Không liên quan sao? Ngươi không quên ta tạo ra hắn trong bụng ngươi chứ?” (Xin lỗi Đảng… Xin lỗi quốc gia… chỗ này ta dịch thô không thể thô hơn…)

Ta lườm hắn một cái: “Ngươi không phải điên rồi chứ? Ai biết ngươi đâu?”

Hắn tà tà cười một tiếng: “Nếu không phải sợ tổn thương đến hài tử, ta có thể làm cho ngươi nhớ lại toàn bộ.”

“Này, đầu ngươi bị nước vào sao?”

Ta tiến đến trước mặt hắn, không ngờ lại cho hắn một cơ hội, bị hắn kéo qua, vững vàng ôm ở trước ngực.

Ta vừa há miệng muốn nói, còn chưa kịp nói chuyện, người kia tranh thủ hôn lên môi anh đào của ta. Thừa dịp ta chưa kịp ngậm miệng, đem đầu lưỡi trượt vào. Cùng ta dây dưa. Đầu óc đột nhiên trống rỗng, muốn giãy dùa, nhưng là toàn thân không còn chút khí lực nào.

Hắn quả thực coi ta như mỹ thực, hôn đến khi ta không thể hô hấp mới buông ta ra. Uể oải cười nói: “Phu nhân, thấy thế nào?” Trước kia thế nào cũng không có cảm giác hắn không đứng đắn như vậy, ta quả thực bị lừa.

Ta thở hổn hển, trơ mắt nhìn hắn: “Ngươi làm gì? Ngươi vừa rồi gọi là phi lễ.”

Tè Hạo thừa dịp ta không chú ý, nâng cằm ta lên, ánh mắt hai người đan vào nhau, không cho ta cơ hội trốn tránh: “Ảnh nhi, bất kể ngươi là ai, ta đều đã định rồi. Chỉ cần có thể giữ ngươi ở bên cạnh, ta có làm hoàng đế hay không cũng không sao cả.” Ánh mắt hắn chưa từng sâu thẳm như vậy, chân thành như vậy. Hắn nói có thật không? Ta có thể sánh với thiên hạ sao? Có lẽ là hắn cất nhắc quá đi?

Ta ngẩn ra, miệng mở ra lại không nói nên lời. Bên tai chỉ có một câu nói ‘chỉ cần có thể giữ ngươi ở bên cạnh, ta có làm hoàng đế hay không cũng không sao cả’…