Bật mí chương nà à, vì chương này nên nàng Liễm Dung nhà ta gặp lại tìnk iêu rồi nhá~ nói thế thôi ko mọi người thấy ta lắm mồm rồi ném đá chết =.=
p/s: Mọi người hãy cám ơn cái d-com của ta vì nó đã hết tiền đi nha! Nhờ nó hết tiền nên ta mới ko lướt web và chuyê tâm edit á… =.= nhưng là tình hình post bài thì:-“ *xách dép chạy*
Edit: giundat18
Các thiếu nữ cổ đại thật là đáng thương vô cùng, đặc biệt là con gái của các gia đình giàu có, vào các ngày bình thường cơ hội xuất môn cũng không có. Chỉ có vào những ngày hội đặc thù, tỷ như Tết nguyên tiêu, hội Trung thu mới có thể xuất môn. Bất quá ta phát hiện cái Trảo Oa QUốc này…tựa hồ Trung thu sẽ không được tự do như ta tưởng tượng, mà Nguyên Tiêu thì lại càng không có cơ hội. Năm nay ta đã hy vọng tới Nguyên Tiêu sẽ chơi thật náo nhiệt, mong chờ hoài thành ra càng thất vọng. Mặc dù so với Trung Quốc cổ đại có điểm giống nhau, vẫn có các hoạt động giải trí. Giữa tháng 2, hoa đào đã nở chói lọi nhuộm dải mây hồng, Tề Châu náo nhiệt nhất là khi tới hội thưởng hoa đào. Khi hoa đào nở, vô luận là người bình dân hay là tiểu thư nhà quan lại đều có thể được tự do vui chơi. Rất nhiều tài tử liền thừa dịp này, mà cưa đổ các vị tiểu thữinh đẹp. Vì vậy, cái hội hoa đào này…đã biến thành hội se duyên. Hội hoa đào này diễn ra sáu ngà, chỉ cần là cô nương chưa lập gia đình đều háo hức hy vọng sẽ gặp được vị vương tử thuộc về mình. Mặc dù là biến thành hội se duyên, HOa đào hội cũng có điểm khác so với Nhất Tuyến Khiên. Cho dù là người đã kết hôn đều cũng có thể đi, cho dù ngươi có là bà già 80 tuổi xuất hiện ở trong hội Hoa đào, cũng sẽ không ai chỉ trỏ ngươi. Người đên hội Hoa đào mà không tìm đối tượng chính là người thật sự muốn đến thưởng hoa. Nam nữ chưa lập gia đình mà đến đây tự nhiên chính là muốn đến tìm cho mình nửa còn lại.
Bởi vì toàn thành mọi người đều sẽ tham gia hội Hoa đào, nên rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa. Ta tự nhiên cũng đóng cửa ba ngà, mang theo toàn thể viên chức đi tham gia náo nhiệt. Trừ..đại thẩm quét dọn vệ sinh (vì các nàng ấy còn phải về nhà chăm lão công), Phục Linh cùng Lão Mã chán việc cũng hơn hớn bám theo. Ôn Nhu bị mẹ nuôi lôi đi, nghe nói mẹ nuôi muốn nhân dịp này mà kiếm cho nàng một cái lão công. Tất cả những người khác đều mặc đồng phục của trang sức màu đỏ phường, đông đông nhộn nhộn xuất hiện ở Hoa đào sơn trang. Ta một cái gian thương, mời các nàng tham gia náo nhiệt, hơn nữa không khấu trừ tiền công, đó là điều kiện để lôi được các nàng theo. Trừ ta và Vân Dung ra, thì mỗi người đều mang theo một cái lẵng hoa, mỗi người đều cầm lẵng nhặt hoa đào (hoa đào là sản phẩm làm đẹp vô cùng tốt, ta lại có thể đem vào kinh doanh). 5 vị bảo tiêu tự nhiên là phải bảo vệ an toàn cho chúng ta, có trời mới biết có thể hay không tự nhiên nhảy đâu ra mấy tên sắc lang. Ta thì không cần lo lắng, bất quá nhóm nhân viên của ta ai cũng là mỹ nữ cả. Nhất là Vân Dung cùng Giáng Giáng, đều là ‘quan chức cấp cao’. Kỳ thật ta cũng có cho bọn họ tự tạo cơ hội, nghe nói đội trưởng đội bảo vệ Hứa Đại Lực chạy theo cô nàng tiếp khách ở tầng trên, một bảo vệ chạy theo cô nàng bán hàng mặt đầy tình ý (ta thực hoài nghi bọn họ đến trang sức màu đỏ phường là để tán gái). Thân làm lão bản, ta đương nhiên để cho họ một cơ hội.
Hoa đào hội – ngày thứ nhất, lão bản trang sức màu đỏ phường dẫn đầu hơn mười vị đại mỹ nữ, nhộn nhịp xuất hiện ở Hoa đào sơn trang. Xuất hiện đông đảo mỹ nữ như vậy, lập tức đã hấp dẫn ánh mắt nhiều người. Những mỹ nữ này mỗi người mặc một cái xiêm y màu hồng nhạt, trên vai đeo một dải lụa màu đỏ, trên đó viết ba chữ to ‘Trang sức màu đỏ phường’. Ta tin tưởng trải qua lần này, sẽ có thêm nhiều người nhớ kỹ trang sức màu đỏ phường. Chỉ cần là người đến Hoa đào hội, chỉ cần đã gặp qua đoàn người chúng ta, hẳn sẽ đều nhớ kỹ.
Hoa đào đẹp nhất, tự nhiên là hoa nở ở rừng đào của Hoa đào sơn trang. Hoa đào sơn trang là vườn đào của hoàng triều cũ, nghe nói là hàng năm hoa đào nở, đều có rất nhiều vương công quý tộc đến nơi này để ngắm hoa. Lúc tổ tiên Tề gia chưa có được thiên hạ, bị người đuổi giết. Tại Tề Châu được một vị nữ tử mỹ lệ cứu giúp, hai người dần nảy sinh tình cảm. Nàng kia từng nói cho hắn, nguyện vọng lớn nhất của nàng là có thể vào Hoa đào sơn trang ngắm hoa đào. Sau khi hắn nắm được thiên hạ, vị nữ tử kia đã hương tiêu ngọc vẫn. Vì muốn hoàn thành tâm nguyện của nàng, Hoa đào sơn trang mới được mở ra cho người ngoài vào, bất luận là ai cũng có thể đến ngắm hoa. Hoa đào hội, bởi vậy mà có. Nghe nói, hắn thậm chí còn ở tại Hoa đào sơn trang xây dựng một mai viên. Bởi vì nàng kia cũng từng nói, nàng ái hoa đào, càng ái hàn mai. Mai viên thật sự rất đẹp, nguyên lai là vì hoàng đế lập quốc vì muốn cho nữ tử hắn yêu mến được nhìn thấy. Hiện tại cư nhiên bị hoàng gia dùng để tuyển phi (tần), lão nhân gia à, ông có thể hay không vì thế mà ức chế sống dậy đập vào mặt con cháu mình mỗi đứa 1 nhát.
Chuyện xưa này đã được khắc trên tấm bia đá trước cổng, chỉ cần tiến vào Hoa đào sơn trang thì mọi người đều có thể nhìn thấy. Lúc ấy lòng ta thật sự hơi hơi khiếp sợ, thở dài nói: “Người Tề gia ai cũng là kẻ si tình, chỉ là thâm tình của bọn họ chúng ta không nhận nổi.” Ta nói – ‘chúng ta’, là ý nói ta và vị nữ tử kia. Nàng kia không thừa nhận mình đã yêu tổ tiên của Tề gia, ta cũng không thừa nhận mình đã yêu Tề Hạo. Bọn họ thích mỹ nhân, nhưng yêu giang sơn hơn thế. Trong lòng yêu phải nam nhân yêu thiên hạ, chính là bi ai của chúng ta. Ta đứng trước tấm bia đá, lệ bất giác rơi….
Vân Dung đứng phía sau ta, tay lay lay bả vai ta, cười nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Ta phục hồi tinh thần, thấy còn có hơn mười vị mỹ nữ đứng quanh ta, tất cả bọn họ đều nhìn ta cảm khái.
Ta vô ý cười cười: “Thật xin lỗi, ta là bị..cái chuyện xưa này cảm động nên rối tinh rối mù hết cả. Các ngươi tự đi hái hoa đi, thuận tiện thì kiếm một đức lang quân như ý.”
Mọi người xôn xao, tiếp bước nhau vào Hoa đào sơn trang náo nhiệt. Ta ngơ ngác đứng trước tấm bia đá, sờ sờ những chữ viết đã có chút hao mòn, lẩm bẩm nói: “Yêu phải nam nhân lòng yêu thiên hạ, chính là bi ai của chúng ta…” Ta là bị làm sao…đã ra khỏi cung lâu như vậy, đã muốn tách ra, nhưng là thuỷ chung không thể nào quên được. Mấy ngày này công việc bộn bề, những ký ức đau lòng kia đã bị dằn xuống đáy lòng. Cái.. truyện xưa mỹ lệ này, gợi nhớ lại tất cả những bi thương trong lòng ta. Ta bắt đầu hối hận, tại sao lại muốn tới Hoa đào hội. Nếu như không có đọc thấy cái…chuyện xưa này, có lẽ ta có thể đã hoàn toàn quên….
“Ảnh nhi…ngươi…” Vân Dung có chút lo lắng, cau mày nhìn ta.
Nàng vẫn chưa đi sao? Ta lau đi nước mắt, cười nói: “Ta không sao, chúng ta vào ngắm hoa đi.”
“Ảnh nhi, ta cảm thấy, ngươi có chuyện gạt ta.” Hãn, những lời vừa rồi nàng đã nghe được Ta thở dài một tiếng, thì thào: “Bỏ đi, ta không muốn nói. Chỉ là ta yêu phải người không nên, yêu phải nam nhân không thể coi ta là duy nhất. Vị nữ tử kia…cho dù nàng đã chết, người yêu nàng sâu đậm có thể lấy cách này để tưởng nhớ nàng. Còn ta? Nếu như là ta chết đi, liệu..Tề Hạo có nhớ ta không?”
Vân Dung nhìn ta, cuối cùng không nói gì. Ta tin tưởng nàng đủ thông minh để có thể đoán được một ít.
Đi vào sâu bên trong, ta đã bị hoa đào doạ cho ngây người. Vườn đào là cả một cánh rừng rộng mênh mông xinh đẹp, rực rỡ như hoạ, từng trận gió cuốn theo mùi thơm ngát kéo tới. Trước mắt ta là cả một biển hoa, tinh khiết, lung linh, đẹp đến chói mắt. Giờ phút này, ta hận mình không thể có N cái mắt, để có thể đem kỳ cảnh này thấu trọn.
Khắp nơi đều là nhân ảnh, nam, nữ, già, trẻ, nhao nhao chìm đắm trong đó. Mai viên quả thật rất đẹp, nhưng so với Hoa đào sơn trang, đúng là vẫn còn kém một chút.
Ta vội vã đi một vòng, Vân Dung đi theo ta đến một nơi u tĩnh nằm sâu trong rừng đào, kết cấu của Hoa đào sơn trang và Mai viên rất giống nhau. Hoa nở cực kỳ xinh đẹp, tầng tầng lớp lớp, tản ra vị ngọt dịu dàng.
VÔ tri vô giác, nhưung lại đi tới một nơi hẻo lánh. Ta cùng Vân Dung đứng dưới tàng cây, một cơn gió nhẹ thổi qua, chúng ta một thân phấn hồng tựa như tiên tử. Nhớ lại, tình cảnh như vậy đã từng xảy ra. Ở một nơi y hệt, chỉ là lần kia ở Mai viên, kinh thành. Lúc đó ta cùng Thành vương thuỷ chung không có tình yêu nam nữ, chỉ tồn tại tình huynh muội. Hai tình cảnh giống nhau, ta không tự chủ được mà nhớ ra hắn.
“Hoa tàn hoa rụng đầy trời, cánh hồng tan tác có ai thương.” Ta nhặt lên một mảnh hoa rơi, nghẹn ngào ngâm lên.
Vân Dung cười nói: “Gì vậy? Ngươi chỉ biết ngâm thế thôi sao?”
Ta cũng cười đáp lại: “Đúng vậy, chỉ cần thế này đã đủ khó người rồi, không biết Đại tiểu thư hiểu được bao nhiêu?”
“Đi chết đi, ai chả biết ta văn thải không bằng ngươi.” Thật rat a cùng Vân Dung căn bản là không cùng một cấp bậc, nàng là chánh tông cổ đại tài nữ. Mà ta tất cả đều là dựa vào đạo văn, ta cũng không phải không biết xấu hổ khi nói là ta sẽ tác thi.
“Mai tổng.” Một cái thanh âm ngọt ngào vang lên, không cần phải nói ta cũng biết là ai. Ta không thích người khác gọi ta là cô nương, cảm giác giống như là gọi kỹ nữ. Càng ghét bị gọi băng hai chữ ‘lão bản’, nên toàn thể nhân viên trong trang sức màu đỏ phường đều gọi ta là Mai tổng. Kỳ thật các nàng cũng không biết tổng giám đốc là cái gì, ta phân phó liền vâng theo mà thôi.
Giáng Giáng cầm lẵng hoa như người cầm rổ hoa bán dạo, cười híp mắt đứng ở bên cạnh Vân Dung. Không biết nàng đến đây lúc nào, mỹ nữ cổ đại bước chân thường rất nhẹ, nếu là đến hiện đại mà bước như vậy rất có khá năng bị tưởng nhầm là quỷ.
“Không đi tìm kiếm đức lang quân như ý, chạy hết tới nơi này làm gì?”
“Là vì không tìm được đức lang quân vừa ý, cho nên mới chạy qua xem Vân Dung tỷ tỷ có tìm được hay không.” Cái lũ cầm thú này… vẫn còn coi ta như không khí.
“Đi nào, ở chỗ này đã lâu rồi.” Vân Dung lôi kéo cánh tay ta. Ta là người, không phải rác rưởi, dùng sức như vậy rất có khả năng sẽ phát sinh vô sự.
Trong rừng đào u tĩnh, mơ hồ truyền đến tiếng nhạc êm tai, hẳn là có người đang đánh đàn. Ta vấn: “ Có phải là có người đang đánh đàn không?”
Giáng Giáng đi tuốt ở phía trước quay đầu lại cười nói: “Đi thì biết.” Êu oay, nguyên lai nàng đã chuẩn bị từ sớm.
“Tương tư.” Hai cái chữ rồng bay phượng múa xuất hiện. Sao lại là nơi này, ta thật sự á khẩu. Cái đình lần trước ta cùng Thành Vương đánh đàn cũng gọi là ‘Tương tư’, cái đình này cùng ở Mai viên là giống nhau như đúc, chỉ là đây là ở HOa đào sơn trang.
Trong đình Tương tư, một vị mỹ lệ là nữ chính đánh đàn, cách đó không xa gần nhưng gốc đào, mấy người nữ tử nhanh nhẹn bắt đầu múa. Hoa rơi nhẹ nhàng, xiêm áo nhẹ nhàng thướt tha, có mấy vị nam nữ tre tuổi bắt đầu cầm bút lông lên, không biết là tả hay hoạ. Bất quá có vài người rất quen thuộc. Phục Linh, lão Mã, hơn phân nửa nhân viên trang sức màu đỏ phường đều ở đây, cũng có một ít người ta không nhận ra, có lẽ là nhân viên mới.
Ta hướng Giáng Giáng nhìn nàng bằng đôi mắt hình hỏi chấm, nàng cười nói: “Mai tổng ngàn vạn lần xin đừng trách móc, Giáng Giáng tự làm chủ thuê danh nhạc tiếng tăm nhất.” Mở hội liên hoan mà không báo trước cho ta, nếu là có ta tham gia làm chủ, liền đã là trình độ khác rồi.
Phục Linh tươi cười đi tới: “Mai tổng, ngài cùng Vân Dung tiểu thư vẫn còn chưa cưới chồng. Ta cùng Giáng Giáng cố ý tỏ chức cái hội tỷ thí tài nghệ này cho 2 người, hy vọng có thể gặp được đức lang quân như ý.” Nghe xong lời nàng nói, ta thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất. Tuyển chồng cho ta? Các nàng thật tốt nha…
Thấy ta không nói lời nào, Giáng Giáng nói: “Mai tổng, người không cao hứng sao?”
Ta gật đầu: “Ta phi thường không cao hứng, chẳng lẽ ta không muốn cưới chồng không được sao?”
“Được được, chúng ta nói xong rồi thì chơi đi. Thừa dịp hôm nay hội Hoa đào, trang sức màu đỏ phường chúng ta náo nhiệt. Các vị cô nương đem bản lĩnh ra trổ tài, cùng các vị đại gia tỷ thí một phen.” Cũng không phải thanh lâu tuyển hoa khôi, rõ ràng sẽ cho rằng ta tuyển lão công, nhìn không cáo hứng tạm thời phải sửa lại cái chủ đề.
Thư nhi đi tới bên người chúng ta, “Mai tỷ, Vân Dung tiểu thư, hai người các ngươi đều là tài hoa xuất chúng, hôm nay cần phải thật tốt so tài một lần.”
Ta cùng Vân Dung liếc mắt nhìn nhau, cùng cười khổ. Năm ngoái tại Mai viên chúng ta cùng tranh đệ nhất, hiện tại lại phải tranh nữa.
Không muốn phụ ý tốt của Giáng Giáng, ta cười nói: “Được, vậy thì ngươi theo các nàng ấy tranh tài đi, ta là… không có hứng thú.”Vân Dung cũng cười nói: “ĐÚng vậy, dù so sánh như thế nào, ta đều là thủ hạ bại tướng dưới tay Ảnh nhi. Năm ngoái lúc mai viên thi hội, ta thua ở dưới tay nàng, hiện tại không muốn lại mất mặt xấu hổ.”
Giáng Giáng vẫn giữ nguyên nụ cười, trên mặt xuất hiện một tia nghi hoặc: “Vân Dung tỷ tỷ, truyền thuyết kể là ngươi thua dưới tay tam muội ngươi, như thế nào lại…” Nàng vừa nói vừa liếc mắt đánh giá ta. Vân Dung cùng Giáng Giáng quan hệ rất tốt, nàng sớm đã đem chuyện của mình kể cho Giáng Giáng.
Ta vội nói: “Chúng ta lén so sánh một hồi, nàng thua ta, sau đó lại thua dưới tay Liễm Dung.”
“Nha.” Giáng Giáng bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng kia vừa lúc đó đánh một đoạn kết thúc, nữ tử đang nhảy múa cũng thu lại kỹ thuật nhảy. Một vị công tử trẻ tuổi cầm một bức hoạ đi tới, đối nữ tử đánh đàn nói: “Bức hoạ này xin được tặng cho tiểu thư, mong tiểu thư vui lòng nhận cho.” Nàng kia mở cuộn tranh ra, bức hoạ nàng điềm tĩnh mỹ lệ, cao nhã thoát tục, chúng nhân vỗ tay reo hò. (trong đó có cả ta).
Nàng kia cười nói: “Cám ơn công tử tặng tranh” Nói xong mang theo nha đầu của mình rồi xoay người chạy, vị công tử trẻ tuổi kia vội vàng đuổi theo… Cổ đại tán gái thật là đơn giản, ta phỏng đoán hai người bọn họ là đã thích nhau.
Giáng Giáng nói: “Hai vị tỷ tỷ, ta đi đánh đàn, hai vị tỷ tỷ nhảy múa đẹp không?”
Ta tỉnh bơ cười nói: “Ta không nhảy múa đâu.” Ta chỉ niệm tình mà xem các nàng múa thôi, nếu là ta múa, biết đâu được lại hù chết các nàng.
“Chúng ta chưa từng có nhìn thấy Mai tỷ nhảy múa, hôm nay nhất định phải múa cho chúng ta xem.” Tỳ Bà cũng ồn ào, có âm mưu a, tịa sao lại bắt ta nhảy múa a?
Vân Dung cười khổ nhìn ta liếc mắt: “Ta dạy cho ngươi.”
“Ta…” Ta không còn kịp nói chuyện, bị Phục Linh đẩy lên chỗ mà mấy người nữ tử vừa rồi đứng múa.
Giáng Giáng cười xảo quyệ, một hồi âm nhạc u nhã vang lên. Vân Dung nhìn ta, tay áo lay động giương lên, nàng bắt đầu xoay người múa.
Nhìn động tác của Vân Dung, nghe âm nhạc ngọt ngào, đầu óc ta đột nhiên xuất hiện rất nhiều động tác, ôn nhu, u nhã, mỗi động tác dường như đã in sâu trong đầu ta, càng ngày càng rõ ràng, cùng với hình ảnh xuất hiện trong đầu, cơ thể ta đem từng động tác một phô bày ra. Tóc dài phiêu dật, thuỷ tay áo tung bay, mỗi một động tác đều hoàn mỹ, tuôn rơi như hoa rơi, giống như tiên nữ hạ phàm.
Âm nhạc dừng lại, động tác trong đầu ta đột nhiên biến mất, ta mãnh liệt mở to đôi mắt, phát hiện bản thân mình tạo thành một tư thế y như cây đào, hoa rơi bên người bay múa. Ta nhớ rõ bản thân ta là đột nhiên dừng động tác, như thế nào lại thể hiện một tư thế rất nên thơ xinh đẹp như vậy? Mới vừa rồi tới cùng là ta đã làm cái gì, tới cùng là đã qua bao lâu? Ta hoàn toàn không biết.