Editor: Hương Cỏ

Tiệc Đoan ngọ đã không xa, lúc ấy Tự Cẩm đang xem đồ Lục thượng cung đưa tới, mặt mày mang theo nồng đậm đắc ý.

Những thứ này đều là Tiêu Kỳ tự mình vẽ kiểu, sau đó giao cho chuyên gia may, chế ra.

Những thứ này có coi như là đồ cao cấp nhất được chế tạo không nhỉ?

Tỷ coi như là sống không uổng một đời, được dùng những đồ cao cấp nhất.

Khương cô cô nhìn chủ tử cực kỳ vui vẻ cũng cười theo, sai người bày hết xiêm y trang sức ra để chủ tử có thể nhìn rõ ràng, trong miệng còn nói: "Nếu nương nương không thích những kiểu này thì có thể kêu bọn họ mang về sửa chữa, thời gian vẫn còn kịp."

Tự Cẩm gật gật đầu, "Bây giờ bên Lục cục chắc đang bận rộn lắm phải không?"

"Đúng vậy, tất cả chủ tử lớn nhỏ trong cung này đều muốn may xiêm y làm đồ trang sức. Nhưng thợ chế tác và tú nương giỏi nhất đều bị Hoàng thượng điểm tên đến làm đồ cho chủ tử, không phải vội vàng mà làm hay sao." Khương cô cô cũng thấy vinh dự đó.

Tự Cẩm cười khẽ một tiếng, nét mặt chuyển một cái nhìn Khương cô cô nói: "Chỉ sợ các tần phi mới tiến cung sẽ hận chết ta."

"Không bị người ghen tị là tài trí bình thường, nương nương nên cao hứng mới đúng."

Tự Cẩm vươn tay cầm lấy một chuỗi trâm cài, ngón tay vuốt qua thất vĩ phượng vũ, thở dài nói: "Con người đó, nhiều khi phải biết đủ. Bây giờ ta cảm thấy rất đủ rồi, cuộc sống trôi qua thật thoải mái."

Trong lòng Khương cô cô cũng thở dài, ai nấy đều nói Hi Quý Phi mệnh tốt có phúc khí. Nhưng mấy năm qua, cô ta coi như nhìn thấy rõ ràng. Điều thật sự có thể làm cho Hi Quý Phi đi đến bước này cũng không phải là cái đó mà là nàng không có lòng tham lam. Điều này không phải là ai cũng làm được.

"Nương nương nói đúng."

Tự Cẩm chọn một bộ trang sức, lại lựa xiêm y rồi sai người dọn đồ xuống.

Vân Thường dâng trà lên, Tự Cẩm uống một ngụm lại hỏi: "Nghe nói mấy ngày nay bên Thọ Khang Cung không được yên bình?"

Vân Thường nhìn Khương cô cô một cái rồi mới hạ giọng nói: "Nô tỳ không biết nhiều, nhưng là Quản công công tự mình ra mặt."

Quản Trường An ra mặt đó chính là ý của Tiêu Kỳ, xem ra đã bắt được kẻ nói lung tung với Dục Thánh lần trước.

Nàng luôn biết rõ thái hậu chưa từ bỏ ý định. Nhưng cũng không nghĩ tới thái hậu lại thật sự dám vươn tay đến chỗ con trai.

Kỳ thật bây giờ Kiều gia đã không thể xoay người, chẳng qua thái hậu cố tình quậy náo tuyệt vọng mà thôi. Tiêu Kỳ chịu đựng bà ta là vì nhớ tới ân tình thái hậu dưỡng dục ngày xưa, cho nên mới nhượng bộ khắp nơi. Nhưng nếu thái hậu cứ làm vậy nữa thì những tình cảm xưa kia cũng sẽ dần mất hết.

Đến lúc đó Tiêu Kỳ không làm gì thái hậu nhưng Kiều gia thì khó mà nói.

Thái hậu quậy náo như vậy, kỳ thật cuối cùng chính là tự hành hạ mình mà thôi.

"Về sau gặp người Thọ Khang Cung thì phải tránh xa một chút." Nét mặt Tự Cẩm nghiêm túc dặn dò.

"Nương nương, đây là …?" Sợ Thọ Khang Cung hay sao? Trong lòng Vân Thường nghĩ.

"Thái hậu dù sao cũng là trưởng bối, chống lại thái hậu thì mặc kệ có lý hay vô lý, tóm lại là phải thua thiệt. Cần gì lấy mặt mình để lau giày cho người khác. Không cho bà ta cơ hội là được, làm cho bà ta nghẹn đi!" Tự Cẩm cười lạnh một tiếng, dựa theo tính cách của thái hậu, mình càng trốn tránh, bà ta càng hận nghiến răng nghiến lợi.

"Vẫn là nương nương nghĩ chu đáo." Vân Thường khoan khoái cười nói.

Ánh mắt Khương cô cô chợt lóe, chủ tử thật sự là tâm tư thông tuệ, thủ đoạn như vậy… Những người kia luôn nghĩ nàng chỉ ỷ vào nhan sắc, thật đúng là nhìn nhầm.

Động tĩnh bên Thọ Khang Cung cũng không lớn, nhưng hết thảy cũng không giấu diếm được những người linh thông tin tức trong cung. Cho dù Tiêu Kỳ vẫn cố giữ thể diện cho thái hậu nhưng không ngăn được lời đồn đãi.

Quản Trường An kia lại không ra lệnh giữ kín. Do đó trước tết đoan ngọ, chuyện bên Thọ Khang Cung đã sớm lưu truyền khắp trong hậu cung. Người người đều biết rõ một đại cung nhân của Thọ Khang Cung bị Nội Đình Phủ mang đi, sau đó cũng không thấy trở về. Cùng lúc đó, trong hậu cung cũng biến mất bóng dáng mấy cung nhân.

Mặc dù động tĩnh nhỏ nhất cũng không chịu nổi người cố ý truy tìm nguồn gốc.

"Nàng cũng nghe được à?" Tiêu Kỳ bỏ đôi đũa trong tay xuống nhìn Tự Cẩm, khẽ chau mày. Đã phân phó đi xuống rồi, mấy chuyện đừng làm phiền lòng nàng, là ai lắm mồm đây?

Nhìn Tiêu Kỳ nhíu mày, Tự Cẩm liền nói thẳng: "Người nhíu mày cái gì? Dù sao có liên quan đến Dục Thánh, thiếp cũng muốn hỏi vài câu. Thiếp đã mở miệng hỏi thì người phía dưới ai dám không nói thật?"

Cũng đúng, Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm nắm nàng tay thở dài, "Để cho nàng chịu ủy khuất."

Tự Cẩm biết rõ Tiêu Kỳ nói ủy khuất là cái gì, chẳng qua là không thể động thái hậu mà thôi.

Cười cười, gắp thức ăn cho hắn chậm rãi nói: "Thái hậu có ân dưỡng dục Hoàng thượng, người làm vậy cũng không có gì sai. Trong lòng thiếp chẳng tức giận chút nào, hoàng thượng không cần chú ý. Thiếp chỉ nghĩ, thái hậu làm như vậy e là sẽ tổn hao hết tình cảm giữa hai người, kỳ thật cần gì phải vậy chứ?"

Nét mặt Tiêu Kỳ tối tăm, "Nếu thái hậu có thể thông thấu như nàng thì tốt quá."

"Hoàng thượng cũng không cần khen thiếp, thiếp biết rõ ưu điểm của mình."

Tiêu Kỳ bị Tự Cẩm chọc cười, buồn bực trong lòng dần dần tản đi.

Sau bữa tối, đuổi hai đứa bé về phòng, Tiêu Kỳ dắt tay Tự Cẩm đi trong sân ngắm trăng, hình như đã lâu hai người không tản bộ dưới trăng.

Được bàn tay lớn ấm áp bọc tay mình, Tự Cẩm chậm rãi theo bước chân Tiêu Kỳ đi tới.

Giây phút này, cho dù không nói gì, Tự Cẩm cũng cảm thấy trong lòng tràn đầy hành phúc.

"Tiêu Kỳ, người có tin sẽ có... Sẽ có một thế giới khác không?" Tự Cẩm ma xui quỷ khiến đột nhiên hỏi một câu như thế.

Tiêu Kỳ nghiêng đầu nhìn Tự Cẩm, trong mắt đầy nghi hoặc, "Thế giới khác? Thế giới khác thế nào?"

Tự Cẩm hít một hơi, suy nghĩ một chút nói: "Chính là, có lẽ ở cùng thời gian, cùng địa điểm, sẽ có một người khác hoàn toàn... tồn tại ở thế giới khác."

"Nói đùa gì vậy chứ, nàng đó, cả ngày nghĩ ngợi lung tung những thứ gì đâu." Tiêu Kỳ nhỉ tay lên trán Tự Cẩm, nhất định là dạo này xem nhiều truyện kỳ quái nên suy nghĩ cũng không bình thường.

"Thiếp không có nói đùa, thiếp đang suy nghĩ có lẽ thật sự có một nơi như vậy." Trái tim trong ngực Tự Cẩm đập thình thịch, nheo mắt nhìn Tiêu Kỳ đang cười cười vui vẻ, nét mặt nghiêm túc.

Tiêu Kỳ bị nét mặt Tự Cẩm làm sững sờ, sau đó lắc lắc đầu, "Nàng nói cái gì thì chính là cái đó, nói có thì có đi."

Tự Cẩm biết rõ hắn không tin trong lòng thở dài. Đúng vậy, chuyện như thế ai sẽ tin tưởng chứ? Dù sao tư duy người thời đại này kém xa trí tưởng tượng phong phú của đời sau.

Nhưng Tự Cẩm vẫn muốn nói, nhờ câu nói kia của Tiêu Kỳ, nét mặt nàng nghiêm trang nhìn hắn, "Thiếp tin trên đời này nhất định có một chỗ như vậy, có cuộc sống sinh hoạt khác chúng ta hoàn toàn, mỗi ngày cũng khác chúng ta."

Tiêu Kỳ bị giọng nói nghiêm túc Tự Cẩm làm hù dọa nhảy dựng, nháy mắt mấy cái, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, "Ta cũng tin tưởng vậy."

Giọng nói kia lừa quỷ đó, rõ ràng là không tin, đây là muốn dỗ nàng vui vẻ.

Trong lòng Tự Cẩm hơi tiếc nuối. Vốn nghĩ tới nếu Tiêu Kỳ thật tin tưởng thì nàng sẽ nói thật với hắn thân phận của mình, nhưng bây giờ...

Tự Cẩm buông tha cho ý nghĩ này.

Nhưng cũng không sao, dù sao nàng cũng không thể quay về.

Cứ để một mình mình nhớ lại cũng rất tốt.

Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm mặc dù cười nhưng trong ánh mắt lộ vẻ thất vọng mơ hồ, làm hắn có cảm giác kỳ quái.

Tựa như không phải là nàng đang suy nghĩ lung tung.

Nhưng chẳng mấy chốc lại lắc đầu, điều này sao có thể chứ?

Sáng sớm hôm sau, Tự Cẩm dậy từ sớm đưa Tiêu Kỳ lâm triều, hai người dùng đồ ăn sáng xong, vừa đưa hắn ra cửa vừa nói: "Thiếp chờ Hoàng thượng trở lại, sau đó cùng đi Phượng Hoàn Cung."

Hôm nay là tiết đoan ngọ.

Tiêu Kỳ gật gật đầu, "Không cần dẫn theo hai con, chẳng qua là tới ngồi một chút rồi về thôi."

Hắn không hề có ý định ngồi ở bữa tiếc đó đến khi kết thúc.

Tự Cẩm cười gật gật đầu, "Thiếp biết rồi, người đi nhanh đi, đừng để trễ canh giờ."

Tiêu Kỳ gật đầu, xoay người sải bước rời đi.

Hôm nay Phượng Hoàn Cung đã náo nhiệt lên từ rất sớm. Hôm qua Ngự thiện phòng đã chuẩn bị sẵn các loại bánh, hôm nay lại tốn nhiều công phu để làm thêm nhiều loại thức ăn có hương vị thật ngon.

Hoàng hậu ở hậu điện lẳng lặng ngắm dung nhan mình, Đồng cô cô đang bận rộn ở tiền điện. Nghe tiếng cười nói rộn ràng bên ngoài, nét mặt hoàng hậu lạnh nhạt lạnh như băng. Dung nhan trong gương mỗi ngày một già đi, nếp nhăn khóe mắt, nếu không có phấn son thì không thể nào che lại.

Giơ tay nhổ một sợi tóc bạc ẩn trong mái tóc đen, hoàng hậu nhìn sợi tóc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, thật lâu không nói.

Tuổi này đã có tóc bạc, thân thể này của nàng ta thật sự là càng ngày càng tệ, cũng không biết còn có thể chống đỡ được mấy năm. Chỉ ngóng trông đời này, Sở gia còn có thể sinh ra một vị lương tài, dẫn dắt người Sở gia từng bước từng bước đi lên.

Có lẽ nàng ta nên nhờ Hi Quý Phi một câu, hy vọng nàng có thể thay mình chiếu khán Sở gia. Trong tình huống không trái với triều cương, cố gắng bảo vệ chu toàn cho bọn họ.

Nàng ta còn sống, những kẻ thù địch của Sở gia còn chưa dám động tay chân. Nhưng một khi hoàng hậu không còn, chống đỡ cuối cùng của Sở gia gãy đổ, chỉ sợ những kẻ cừu địch Sở gia sẽ không từ thủ đoạn nào đối phó cách chức Sở gia làm thứ dân.

Đây mới là điều nàng ta lo lắng nhất.

Ngoài cửa sổ vọng vào tiếng cười của các tần phi, trong cửa sổ sắc mặt hoàng hậu dần dần trầm xuống.

Qua một hồi lâu, hoàng hậu gọi người vào trang điểm cho mình.

Váy phượng choàng lên người, mũ phượng đeo sát đầu, phấn son thoa mặt, lại biến thành Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng trong mắt mọi người.

Uy nghi hiển rõ.

Chậm rãi đứng dậy, hoàng hậu vịn tay cung nhân từng bước từng bước đi ra ngoài.

Ngồi ở ghế phượng trong chính điện Phượng Hoàn Cung, nhìn mọi người phía dưới hành lễ, miệng hô thiên tuế, sắc mặt cung kính. Hoàng hậu thu hồi ánh mắt mình, bày ra nụ cười hòa ái nhất, nâng tay đối với mọi người, "Chư vị muội muội không cần đa lễ, đều ngồi đi."