*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Kỳ nhíu mày nói: “Lại nói, Trinh nương nương nếu đã mở miệng, chớ nói một cái đầu bếp, cho dù đồ quý giá hơn nữa ta cũng hai tay dâng tặng. Chẳng qua đầu bếp này, quả thật có chút đặc biệt, hắn thật ra cũng không phải người của quý phủ chúng ta, là ta mượn về.”

Trinh Phi ngạc nhiên nói: “Mượn về?”

“Vâng!” Tiêu Kỳ nói, “Thật ra tên đầu bếp này là của Trường Hưng Hầu phủ, Trinh nương nương cũng biết Kỳ nhi giao hảo vớitỷ muội Lục thị của Trường Hưng Hầu phủ, bởi vì ở Trường Hưng Hầu phủ ăn được thức ăn đầu bếp kia làm, cảm thấy hết sức mỹ vị, mới mượn về Vương Phủ dùng vài lần, hơn nữa còn mượn hoa hiến phật mang cho ngài và Cửu hoàng huynh nếm thử.”

“Thì ra là như vậy!” Trinh Phi nghe đến đó khó tránh khỏi có chút thất vọng. Nếu không phải là Tiêu Thiểu Giác quả thật  khẩu vị không tốt, Trinh Phi yêu con trai sốt ruột, cảm thấy được hắn ăn quá ít, thể cốt cũng không khoẻ mạnh, Nếu đổi lại là nàng thích, nàng tuyệt sẽ không mở miệng với Tiêu Kỳ muốn người, tránh làm cho người ta cảm thấy nàng quá mức huênh hoang, hậu cung ba quỷ vân quyệt, đương nhiên là càng cúi thấp đầu càng tốt.

Hiện tại nếu biết đầu bếp chính là của Trường Hưng Hầu phủ, nàng tự mình hướng Trường Hưng Hầu phủ muốn người động tĩnh không khỏi quá lớn, liền có chút do dự.

Tiêu Kỳ tùy mặt gửi lời, biết tâm ý của Trinh Phi. Cho nên nói: “Trinh nương nương người xem như vậy được ko, Kỳ nhi lập tức đi Trường Hưng hầu phủ, báo việc này cho Lục bá mẫu. Người Lục gia thấu tình đạt lý, từ trước đến giờ rộng lượng, nhất định nguyện ý dâng tặng đầu bếp kia.”

Trinh Phi vốn không muốn như thế, nhưng rốt cuộc yêu con nóng lòng, nói: “Nếu Lục gia nguyện ý bỏ thứ yêu thích, Bổn cung có thể cho nhiều bồi thường.”

Tiêu Kỳ nói: “Bồi thường thì không cần, nương ta và bá mẫu Lục gia tình như tỷ muội, bá mẫu Lục gia nhất định sẽ đáp ứng.”

Ngày đó Tiêu Kỳ xuất cung không vội trở về Quảng Ninh Vương Phủ, trực tiếp đi Trường Hưng Hầu phủ, thấy Lục Thanh Lam nói: “Ngươi thật sự đoán đúng, Cửu hoàng huynh quả nhiên thích tay nghề của Nhiễm sư phụ, Trinh nương nương đã mở miệng với ta, ngươi nhanh đưa người qua đi.”

Lục Thanh Lam hi hi ha ha nói: “May mắn mà có ngươi ở giữa xe chỉ luồn kim, nếu không một cái vi thần chi nữ như ta, làm sao có thể nói đến trước mặt Trinh nương nương.”

Tiêu Kỳ đánh nàng một cái: “Ngươi cũng đừng nói với ta những thứ này, lúc bình thường ngươi trêu cợt ta còn ít sao? Sao không thấy ngươi tôn kính ta là quận chúa?”

Lục Thanh Lam báo cho Kỷ thị, lại kêu Nhiễm Ninh đến dặn dò một phen, Nhiễm Ninh nghe nói phải vào cung hầu hạ quý nhân, đây là một bước lên trời, nào có chuyện không muốn. Lục Thanh Lam không tránh khỏi phải dặn dò hắn các loại như cẩn thận hầu hạ, cúi đầu làm người,... Buổi tối hôm đó liền lặng lẽ đưa Nhiễm Ninh vào cung.

Trong cung quy củ sâm nghiêm, ngày thứ hai buổi sáng giờ mão Tiêu Thiểu Giác liền rời giường. Rửa mặt xong xuôi dựa theo lệ cũ tới chính điện của Trinh Phi cùng dùng bữa sáng. Trinh Phi vẫn cảm thấy bữa sáng là bữa cơm quan trọng nhất trong ngày, mọi ngày lúc này Trinh Phi sẽ cho mang lên vài cái bàn trong phòng để ăn bữa sáng, để cho hắn chọn thức ăn mình thích.

Hôm nay Tiêu Thiểu Giác thường ngày tiến vào thiện phòng của Tây Thiên điện, chỉ thấy mấy thiện án bình thường đã đưa xuống, chỉ lưu lại một bàn nhỏ kiểu tứ phòng 四房型的小桌, trên bàn bày các loại cháo như cháo trắng (bạch mễ chúc白米粥), cháo kê (nhị mễ chúc 二米粥), cháo táo tàu (kim ti tảo chúc 金丝枣粥), một đĩa sủi cảo tôm thủy tinh (水晶虾饺), một đĩa thang bao gạch cua (蟹黄汤包), cùng với mười mấy cái khay thức ăn hết sức tinh xảo.

cháo kê (nhị mễ chúc 二米粥)

cháo táo tàu (kim ti tảo chúc 金丝枣粥)

sủi cảo tôm thủy tinh (水晶虾饺)

thang bao gạch cua (蟹黄汤包)

Trinh Phi cười gọi hắn ngồi xuống. Tiêu Thiểu Giác nói: “Mẫu phi, nhi tử nói đã mấy lần, nhi tử thức dậy sớm là vạn bất đắc dĩ, người cũng đừng có chịu tội cùng nhi tử, nếu Hoàng hậu nương nương cũng nói giờ Thìn lại đi  thỉnh an, sao người không ngủ thêm chút nữa?”

Trinh Phi vừa cười vừa bới thêm cho hắn một chén kim ti tảo chúc nữa, cười nói: “Hiếu tâm của Hoàng nhi ta biết. Chẳng qua ta ở trong cung mấy chục năm rồi, cũng đã quen dậy sớm, không cảm thấy cực khổ. Ngươi nếm thử cháo hôm nay đầu bếp nấu xem, đặc mà không ngấy, vào miệng thơm nức, xem có hợp khẩu vị của ngươi không?”

Tiêu Thiểu Giác ngồi xuống đối diện Trinh Phi. Nói thật hôm nay vừa nhìn thấy cách bài biện món ăn này, hắn đã cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, cung kính nhận lấy nửa chén kim ti tảo chúc của Trinh phi, thấy cháo kia quả như lời Trinh Phi nấu rất đặc, trong cháo mang theo màu đỏ nhạt của táo, có hương thơm của gạo xông vào mũi thấm vào ruột gan, Tiêu Thiểu Giác lập tức cảm thấy muốn ăn nhiều hơn.

Thật ra bình thường Trinh Phi bố trí một bàn cơm canh lớn, thật sự cũng là bởi vì Tiêu Thiểu Giác quá mức khó chiều, có lời gì cũng không chịu nói ra miệng, không ai biết hắn thích ăn cái gì, Trinh Phi biết nhi tử này khó chiều, lại buồn bực gì cũng để ở trong bụng, vì vậy cũng không hỏi hắn, cho nên cái gì cũng chuẩn bị một chút.

Mẫu tử hai người cũng không nói nhiều, cứ như vậy bắt đầu ăn. Bình thường hễ thức ăn Trinh Phi đưa cho hắn, cho dù hắn không thích, hắn cũng cắn răng ăn những thứ kia. Chẳng qua Trinh Phi cũng là người vô cùng khôn khéo, có thể nhìn ra được hắn thích hay không thích. Cho nên về sau, Trinh Phi cũng không dám đưa đồ ăn thịnh soạn cho hắn.

Hôm nay lại thấy hắn ăn thức ăn trên bàn, rất nhanh uống hết nửa bát cháo, nói thật kim ti tảo chúc này hết sức bình thường, cũng không thật sự thần kỳ gì, nhưng mỗi đầu bếp làm ra, vị đều có khác biệt rất nhỏ, có đôi khi ăn cơm giống như là vợ chồng hai người sống với nhau, cũng phải coi trọng duyên phận, có người cùng giường chung gối mấy chục năm vẫn không cùng một thể, có người nhất kiến như cố, lập tức thân mật giống như một người. Thủ nghệ của Nhiễm Ninh quả thật rất tốt, nhưng là phải nói lấn át ngự trù thiên chuy bách luyện ( qua muôn ngàn thử thách) trong cung, cũng chưa chắc có được, nói toạc ra cho dù đối mặt với khẩu vị của Tiêu Thiểu Giác, Tiêu Thiểu Giác vẫn nhận thức ăn hắn làm, cho nên kiếp trước mặc dù bị phiên đi cũng muốn mang theo hắn.

Trinh Phi vẫn chú ý đến Tiêu Thiểu Giác, thấy hắn rất nhanh liền uống xong kim ti đại tảo chúc kia, vô cùng vui sướng, cho Vệ Bân hầu hạ một bên một ánh mắt, Vệ Bân lại xới cho Tiêu Thiểu Giác nửa chén nhị mễ chúc, gắp cho hắn một cái thang bao gạch cua, Tiêu Thiểu Giác không ăn thịt nhưng hắn vẫn ăn hải sản.

Tiêu Thiểu Giác cũng uống nhị mễ chúc. Như vậy mỗi dạng cháo cũng thử nửa chén, Tiêu Thiểu Giác lại không cự tuyệt. Mặc dù mỗi dạng ăn không nhiều lắm, nhưng chung lại số lượng cũng có chút khả quan rồi, so với bình thường, ăn nhiều hơn một phần tư. Tiêu Thiểu Giác cũng ngừng đũa, nói thật đây là bữa ăn sáng đầu tiên hắn có thể ăn sảng khoái như vậy trong mấy năm này.

Tiêu Thiểu Giác nhận lấy chén trà Vệ Bân đưa tới súc miệng, đứng dậy nói với Trinh Phi: “Mẫu phi, nhi tử ăn xong rồi.”

Trinh Phi nhìn thấy trong mắt cao hứng dị thường, cười nói: “Vậy ngươi nhanh đến thượng thư phòng đi, ta không tiễn ngươi.” đợi Tiêu Thiểu Giác cáo từ rời khỏi Ngọc Minh điện, Trinh Phi có chút hưng phấn ngồi xuống, nói với thiếp thân Đại cung nữ: “Cầm mười lượng bạc, khen thưởng đầu bếp kia, nói hắn hầu hạ tốt, Bổn cung tuyệt sẽ không bạc đãi hắn.”

Cứ như vậy liên tiếp mấy ngày Tiêu Thiểu Giác ở chỗ Trinh Phi ăn cơm, cũng hết sức ngon miệng. Cái này ngay cả Tiêu Thiểu Giác cũng tự cảm thấy được, ngày hôm đó Tiêu Thiểu Giác ở Ngọc Minh cung dùng cơm, liền hỏi Trinh Phi: “Chỗ Mẫu phi có đầu bếp mới tới sao?”

Trinh Phi cười ha hả không ngừng: “Quả thật là có một đầu bếp mới tới. Hầu hạ chuyện ăn uống thường ngày của ngươi, là trách nhiệm của mẫu phi, ngươi không cần quản nhiều, chỉ cần để ý đọc sách cho tốt là được.”

Tiêu Thiểu Giác cũng không hỏi nhiều. Đợi trở về Tây Thiên điện của mình, hắn gọi Vệ Bân tới, hỏi thẳng: “Là chuyện gì xảy ra?”

Vệ Bân làm thiếp thân thái giám của hắn, cũng không phải chỉ đơn giản là hầu hạ hắn như vậy, giúp hắn dò thăm  tin tức, tai mắt cực kỳ linh thông. Hắn là người cơ trí, sớm biết Tiêu Thiểu Giác sớm muộn sẽ hỏi, vì vậy đã sớm nghe ngóng rõ ràng, nói  rõ chân tướng một lần.

“Hóa ra là nha đầu kia đưa vào?” Tiêu Thiểu Giác có chút kinh ngạc.

” Tại sao nàng muốn đưa đầu bếp đến cho ta?”

Lông mày tuấn tú của Tiêu Thiểu Giác khẽ vặn lên, thản nhiên hỏi.

Lục Thanh Lam và Trường Hưng Hầu phủ là đối tượng chú ý trọng điểm của bí doanh, đối với chuyện xảy ra ở Trường Hưng Hầu phủ có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Vệ Bân liền nói: “Đại khái là bởi vì chuyện của Lục Tam cô nương, Lục Tam cô nương bởi vì không kết thành hôn sự với Vũ Tiến bá phủ Chu gia...”.

Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng: “Một tiểu cô nương như nàng, không học mấy quyển «Nữ giới» «Nữ Tắc» cho tốt, nhúng tay vào hôn sự của tỷ tỷ thì ra thể thống gì?”

Vệ Bân cũng không dám trả lời, hắn vẫn luôn không hiểu tại sao Tiêu Thiểu Giác lại chú ý Lục Thanh Lam như vậy, rõ ràng hắn dường như rất có phê bình kín đáo đối với Lục tiểu thư Lục gia.

Tiêu Thiểu Giác trầm ngâm một hồi lâu, lại hỏi: “Gốc gác của Nhiễm Ninh này ngươi đã thăm dò rõ ràng chưa?”

“Nắm rõ rồi ạ, hắn là người phủ Hàng Châu Chiết Giang, lúc trước làm đại trù cho một tửu lâu ở Hàng Châu, bởi vì đắc tội ngườita, bị người hãm hại, quấn vào một vụ án giết người, về sau ngẫu nhiên được Lục cô nương cứu giúp, liền vào Hầu phủ. Nô tài cẩn thận tra xét, cũng không có bất kỳ dính dáng gì tới mấy vị kia, cho nên có thể yên tâm sử dụng.”

Vệ Bân thấy hắn không nói lời nào, thử thăm dò: “Nếu điện hạ không thích, nô tài nghĩ cách đưa hắn trở về cũng được. Tiêu Thiểu Giác có một tật xấu, đồ người khác dùng qua, bình thường hắn sẽ không dùng lại, cho dù là người cũng giống như vậy.

Nào biết Tiêu Thiểu Giác liếm môi nói: “Nếu người không có vấn đề, liền tạm giữ lại đi.” Hắn cảm thấy tiểu nha đầu kia thu lưu Nhiễm Ninh là sớm có dự mưu, nhưng vì sao nàng lại chắc chắn món ăn Nhiễm Ninh làm nhất định hợp khẩu vị của mình? Cẩn thận ngẫm lại, xung quanh tiểu nha đầu này thủy chung luôn có một tầng sương mù vây quanh, làm mình không thể hiểu rõ.

Vệ Bân phát hiện hôm nay tâm tình của chủ tử tựa hồ không tốt lắm, thấy chủ tử không có phân phó gì khác, liền lặng lẽ lui ra khỏi phòng. Ngón tay thon dài của Tiêu Thiểu Giác gõ mấy cái trên bàn, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ: “Nha đầu chết tiệt kia có yêu cầu gì sao không trực tiếp tìm ta nói, cần gì  phải làm những thứ vô dụng quanh co lòng vòng này.”

***

Đêm đó, Trinh Phi ở trong tẩm cung đọc kinh phật. Gia Hòa đế lớn tuổi, càng thêm thích thân thể trẻ tuổi xinh đẹp, không thể nào đến tẩm cung của những lão cung phi, đêm dài không lòng dạ nào vào giấc, mỗi ngày trước ngủ nàng luôn phải đọc kinh phật một canh giờ.

Đúng vào lúc này, một lão ma ma đi vào hồi bẩm: “Nương nương, Cửu hoàng tử tới?”

Trinh Phi lấy làm kinh hãi, “Lúc này ư?” Lúc này hoàng nhi cầu kiến, đích thị là có chuyện quan trọng.

Trinh Phi vội vàng khép lại kinh Phật, “Mau mời vào.”

Một lát sau Tiêu Thiểu Giác một thân cẩm bào màu xanh phong độ nhanh nhẹn đi đến. Sau khi hành lễ hắn áy náy nói: “Quấy rầy mẫu phi nghỉ ngơi, là nhi tử bất hiếu.”

Trinh Phi cười nói: “Nói gì vậy, ta đây đang rỗi rãnh phát hoảng, hoàng nhi tới vừa lúc, trò chuyện cùng ta.” Thấy Tiêu Thiểu Giác có chút muốn nói lại thôi, nàng ôn hòa nói: “Hoàng nhi có lời gì, không ngại nói.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Quả thật có chuyện muốn nhờ cậy mẫu phi.”

Trinh Phi nhíu lông mày: “Nói nghe một chút.”

“Ngày mai chính là kỳ hạn tuyển chọn đồng nữ, hài nhi muốn nhờ mẫu thân chiếu cố một người.”

“Người nào?”

“Tam cô nương Lục Thanh Nhàn của Trường Hưng Hầu phủ.”

Trinh Phi giật mình, cười nói: “Là nha đầu Lục Thanh Lam kia van xin ngươi sao?”

Tiêu Thiểu Giác do dự một chút, quỷ thần xui khiến nói: “Vâng!”

Trinh Phi có thể đặt chân trong hoàng cung cũng là người vô cùng khôn khéo, liền cười nói: “Ta nói nha đầu này làm lại thông qua tiểu quận chúa tặng đầu bếp tới lấy lòng chúng ta, nguyên lai là có mưu đồ a. Thôi, nếu ngay cả ngươi cũng mở miệng, ngày mai Lục Thanh Nhàn nếu là không tệ lắm, Bổn cung sẽ cho nàng vượt qua kiểm tra.”

Tiêu Thiểu Giác thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ mẫu phi thành toàn.”

Trinh Phi thở dài một hơi: “Nha đầu này, nhẹ không được nặng không xong, cũng thật là làm cho người ta đau đầu.” Nàng biết ý nghĩa chân chính của Lục Thanh Lam đối với Tiêu Thiểu Giác.”Những năm này chúng ta hao tổn bao nhiêu tâm tư trên người nàng, mới để cho nàng bình an lớn lên. Nàng năm nay cũng mười một đi, đợi qua hai năm nữa mẫu phi xin phụ hoàng ngươi hạ chỉ, ban nàng cho ngươi làm Trắc Phi.”

Tiêu Thiểu Giác không khỏi sửng sốt: “Mẫu phi muốn nàng làm Trắc Phi cho ta sao?” hắn chưa từng có ý nghĩ như vậy.

Trinh Phi gật đầu: “Nha đầu này có quan hệ với ngươi như vậy, không thể để rơi vào tay người khác. Phụ thân nàng hiện giờ đang là lục phẩm, để nàng làm chính phi của ngươi thân phận hơi thấp, làm Trắc Phi thì vừa vặn.” Nàng có chút kỳ quái nhìn Tiêu Thiểu Giác: “Hoàng nhi ngươi không muốn sao?”

Tiêu Thiểu Giác bị hỏi đến có chút phát mộng: “Nhi tử... Nhi tử toàn bộ nghe mẫu phi.”

Tiêu Thiểu Giác u mê ra khỏi tẩm điện của Trinh Phi, trong lòng mê mang, lại nói hắn thật đúng là chưa từng thật tình nghĩ tới sẽ an trí Lục Thanh Lam như thế nào.

***

Ngày thứ hai, chính là thời gian Trinh Phi tuyển chọn vũ giả.

Ở bên trong Thúy Phong uyển của Nhị phòng Trường Hưng Hầu phủ, toàn gia đang tụ họp trong chính sảnh lo lắng cùng nhau đợi tin tức. Lục Thần xin Lão Hầu gia và Lục Hãn cùng nhau ra tay, cộng thêm Quảng Ninh Vương ra mặt, rốt cục đè xuống lời đồn về Lục Thanh Nhàn trên phố.

Nhưng những lời đồn này tổn hại thanh danh của Lục Thanh Nhàn cũng không phải một chốc có thể trừ bỏ. Nếu lần này Lục Thanh Nhàn có thể trúng cử nghi thức cầu mưa, được cùng Trương Thiên Sư cầu mưa, như vậy tự nhiên lời đồn của Lục Thanh Nhàn sẽ tự sụp đổ. Cho nên cả nhà đều hết sức coi trọng lần tuyển chọn này.

Làm nương đều cảm thấy hài tử của mình là tốt nhất, Kỷ thị cũng là như thế. Chẳng qua trước kỳ tuyển đồng nữ, toàn bộ kinh thành đều xôn xao, nghe nói hoàng hậu và những phi tần cấp cao trong cung đều đến tìm Trinh Phi, danh sách tổng cộng chỉ có mười người, nhiều quý nữ giương mắt mong đợi như vậy, cho nên Kỷ thị mặc dù tràn đầy tin tưởng với Lục Thanh Nhàn, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.

Kỷ thị nhìn đồng hồ tây dương bằng vàng trong sảnh đường, cây kim đã chỉ năm giờ, không khỏi có chút nôn nóng nói: “Đến giờ, sao vẫn chưa trở về?”

Lục Thanh Lam thật ra cũng có chút khẩn trương, biện pháp ứng đối với khẩn trương của nàng chính là “Ăn”, trước mặt nàng để một đĩa điểm tâm hoa quả khô, miệng nàng thì nhai hoa quả khô phình lên như một con sóc con, phát âm không rõ khuyên nhủ: “Mẫu thân, người đừng lo lắng, tỷ tỷ nhất định có thể trúng cử.”

Kỷ thị thấy bộ dáng nàng tức cười, không khỏi bật cười.”Ngươi có thể ăn hết đồ ăn lại nói hay không, bao nhiêu bao tuổi rồi, còn không hiểu quy củ như vậy.”

Lục Thanh Lam cũng không sợ nàng, cười hi hi ha ha. Vinh ca nhi cũng ở đây, đang mặc tiểu bào màu đỏ ngồi ở trên giường gạch, loay hoay đùa nghịch một cái trống bỏi, trông thấy mẫu thân cùng Lục tỷ cười, vật nhỏ cũng ngây ngô cười theo, lộ ra răng nhỏ trắng như tuyết.

“Tỷ tỷ, ta muốn ta muốn!” Chỉ vào điểm tâm trong tay Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam vội vàng giấu đồ ăn sau lưng, “Ngươi mập như vậy rồi, không được ăn nữa.”

Vinh ca nhi có chút bất mãn: “Vinh ca nhi không mập, Vinh ca nhi muốn ăn ngon.”

“Ha ha ăn! Ngươi chỉ có biết ăn thôi, mập như vậy rồi còn muốn ăn, chờ ngươi trưởng thành, nếu còn mập như vậy, xem ai dám gả cho ngươi?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Vinh ca nhi lộ ra vẻ hơi sợ, nhìn về phía Kỷ thị ủy khuất nói: “Mẫu thân?” Thật sự có chút sợ tương lai lớn lên không lấy được vợ.

Kỷ thị bị vẻ mặt dễ thương của nhi tử chọc cho cười.

Đúng lúc này, Cảnh ma ma đẩy cửa đi vào: “Phu nhân, Lục cô nương. Lão gia, Tam gia còn có Tam cô nương đã trở về.”

“Đi, chúng ta mau đi xem một chút!” Vừa mới đứng dậy, Lục Thanh Lam đã nhanh như chớp chạy ra ngoài. Con ngươi đen sẫm của Vinh ca nhi đảo một vòng, cũng chạy theo đằng sau Lục Thanh.

Thấy tỷ muội các nàng tình thâm nàng cũng cảm thấy vui mừng.

Ba người ở nhị môn đón đám người Lục Thanh Nhàn, buổi sáng đưa Lục Thanh Nhàn vào cung vốn là Lục Văn Đình, Lục Thần xong việc ở sở nha không yên lòng, liền tới trước cung hội hợp với nhi tử, cùng nhau chờ Lục Thanh Nhàn, đợi nàng được người trong cung đưa ra, lúc này mới cùng nhau về nhà.

Kỷ thị tiến lên một bước cầm tay của Lục Thanh Nhàn, có chút sốt ruột nói: “Sao rồi, Nhàn tỷ nhi?”

Lục Thanh Nhàn còn chưa nói, Lục Thanh Lam liền nói: “Mẫu thân, người nhìn vẻ mặt của phụ thân và ca ca còn không biết sao?”

Kỷ thị vừa nhìn, miệng của trượng phu và nhi tử đều sắp toét đến mang tai rồi, trong lòng nhất thời bình tĩnh, vẫn còn có chút không xác định, “Ngươi được chọn trúng ư?”

Lục Thanh Nhàn ngược lại có chút bình tĩnh, gật đầu nói: “Trinh Phi nương nương là người hết sức hiền hoà.”

Kỷ thị nghe lời này, quả tim lơ lửng cả ngày rốt cuộc rơi xuống lồng ngực, “Như vậy thì tốt! Như vậy thì tốt! Ta an tâm rồi.”

“Nương, các ngươi có phải là có chuyện gạt ta hay không?”

Lục Thanh Nhàn có chút kỳ quái. Vốn dựa theo tính tình của nàng, nàng nhất định không muốn danh tiếng kiểu này. Bên ngoài đủ loại lời đồn về nàng, Lục Thần và Kỷ thị sợ nàng biết chuyện thương tâm, cũng không nói cho nàng biết.

Kỷ thị đang không biết nên trả lời như thế nào, Lục Thanh Lam đã tiến lên giải vây cho nàng, nàng kéo cánh tay của Lục Thanh Nhàn: “Tỷ tỷ, mau kể cho ta chuyện hôm nay đi, có thấy Tam công chúa không?”

“Thấy...” Lục Thanh Nhàn thành công bị nàng hấp dẫn lực chú ý, liền ném vấn đề này đến tận sau ót, đáp trả vấn đề cổ quái của Lục Thanh Lam.

Người một nhà trở lại chính sảnh, Lục Thanh Nhàn đem chuyện trải qua hôm nay nói một lần, mọi người mới biết, thì ra là lần này Trinh Phi tổng cộng tuyển chọn hai mươi nữ hài, chờ đến ngày cầu mưa, để cho Trương Thiên Sư tự mình chọn lựa mười người.

Mà trong hai mươi nữ hài bao gồm rồi Tam công chúa, cùng với ba vị Quận chúa, ba vị huyện chủ, một vị là nữ nhi của trưởng công chúa, hai vị cháu gái của vị đại Trường công chúa. Huyết mạch hoàng gia chiếm  hơn bảy phần. Khấu trừ ra, có thể thấy được Lục Thanh Nhàn có thể quá ngũ quan, trảm lục tướng ( qua năm cửa ải, chém sáu tướng) là khó khăn cở nào.

Kỷ thị không khỏi rất tự hào. Là vàng thì luôn sáng. Dù Vũ Tiến bá phủ chửi bới nữ nhi của mình thế nào, luôn vẫn có tuệ nhãn biết châu(người có mắt nhìn người).

Rất nhanh ngay cả Lão thái gia cũng biết chuyện này, gọi Lục Thanh Nhàn vào thư phòng công đạo mấy câu, không có gì hơn là đại sự của quốc gia xã tắc, bảo nàng nhất định phải đánh tỉnh hoàn toàn tinh thần, theo vũ nương trong cung luyện tập...

Lúc này Lục Thanh Nhân ở phòng của mình đánh vỡ một bình hoa trị giá trăm lượng vàng, “Tại sao Lục Thanh Nhàn có thể được chọn, ta lại bị đánh rớt.” Miệng nàng thở hổn hển, hết sức không cam lòng. Trên thực tế Lão thái thái cũng đưa nàng đi Ngọc Minh điện. Nhưng nàng bị khí thế uy nghiêm trong cung làm cho sợ hãi, nơm nớp lo sợ nói chuyện không mạch lạc, cộng thêm Trinh Phi cảm thấy nàng lỗ mãng, đương nhiên đánh rớt nàng.

Ngũ cô nương Lục Thanh Dung ở một bên quạt gió thổi lửa nói: “Đích thị là Trinh nương nương nhìn vào phân lượng truyền lư của phụ thân nàng, cộng thêm quan hệ tốt của Lục Thanh Lam với Tam công chúa, nhị phòng lại giao hảo với Quảng Ninh Vương Phủ, cho nên mới tuyển nàng. Người vốn nên trúng cử chính là Tứ tỷ tỷ ngươi mới đúng.” Nàng là xem cuộc vui không sợ đài cao, hận không thể để cho Lục Thanh Nhân và hai tỷ muội Nhị phòng đánh nhau ngươi chết ta sống mới tốt, khi đó cũng làm cho Lão thái thái xem một chút ai mới là người hiểu chuyện nhàn tĩnh nhất trong nhà này.

Cơ hội nở mày nở mặt tốt như vậy, Lục Thanh Dung dĩ nhiên cũng muốn đi, nhưng nàng thân là thứ nữ, căn bản ngay cả cơ hội vào cung cũng không có. Nàng vẫn tự cho mình rất giỏi, cảm thấy mình ngoại trừ xuất thân không bằng đích nữ, vẻ ngoài thông minh tài hoa cái nào cũng đủ bóp chết các nàng, thấy Lục Thanh Nhàn phong phong quang quang trở lại, trong lòng cực kỳ ghen ghét. Lại càng ra sức khích bác ly gián.

***

Cách ngày cầu mưa chỉ còn lại có mười ngày, Trinh Phi không dám chậm trễ, trong cung mỗi ngày cũng phái xe ngựa tới đón Lục Thanh Nhàn vào Ngọc Minh điện, theo vũ nương học 《Thần huyền ca》, vóc người Lục Thanh Nhàn cao gầy, vốn rất thích hợp khiêu vũ, cộng thêm căn bản tốt, luyện tập lại hết sức khắc khổ, vì vậy nhanh chóng học xong vũ đạo kia.

Chẳng qua nàng cũng không ngốc, hai mươi nữ hài này người nào cũng bối cảnh thâm hậu, súng bắn chim đầu đàn, nếu nàng quá mức xuất chúng, khó tranh khỏi sẽ bị mọi người liên hiệp chèn ép, lúc luyện tập Lục Thanh Nhàn liền tận lực thu liễm tài năng, biểu hiện trên trung đẳng là được.

Để tăng nhanh tiến độ, các cô nương mỗi người đều kết hợp với một vũ nương, vì vậy tiến độ của nàng Trinh Phi đều rõ như lòng bàn tay. Nàng cũng là người từng trải, sau khi nhìn nàng luyện mấy lần, cũng hiểu tâm tư của Lục Thanh Nhàn, chỉ cảm thấy nữ hài này bộ dáng tốt, gia giáo tốt, tâm tư cũng tinh tế tỉ mỉ. Chỉ nhìn nàng khiêu vũ một cách đơn thuần, trong uyển chuyển hàm xúc lộ ra một tia mạnh mẽ, có thể thấy được là một người trong nhu có cương, không phải là người chỉ biết khúm núm.

Lại nhìn cách nàng đối nhân xử thế, ở chung với hơn mười nữ hài đều vô cùng tốt, đối mặt với công chúa Quận chúa cũng thoả đáng, Trinh Phi càng nhìn càng yêu. Nói với đại cung nữ của mình: “Cũng không biết nhi lang nhà ai có thể có vận khí, cưới được nữ tử như vậy làm vợ.”

Mười ngày trôi qua trong chớp mắt. Đến ngày cầu mưa, sáng sớm mọi người đi tới đàn cầu mưa ở ngoại ô kinh thành, nơi này đã sớm người tấp nập, một mặt là chịu đủ tình hình hạn hán khốn nhiễu, có nhà thậm chí ngay cả nước uống cũng sắp không đủ dùng rồi, đương nhiên hi vọng Trương Thiên Sư cầu mưa thành công, trời cao sớm ban mưa.

Một mặt khác, dân gian truyền rằng Trương Thiên Sư giống như thần nhân, mọi người tới cũng có ý chiêm ngưỡng phong thái của Trương Thiên Sư. Còn một phần còn lại là nghe nói lần này chọn ra đồng nam đồng nữ, nam minh tú, nữ vũ mị, đều là con gái của nhà quan lại đứng đầu, cũng không ít người muốn trộm nhìn.

Đầu giờ trưa, đồng hành với Hoàng trưởng tử Tiêu Thiểu Du, Trương Thiên Sư chậm rãi đi vào đạo đàn.

Ngày quan trọng như vậy, phu phụ Lục Thần đương nhiên cũng tới, bọn họ vốn không muốn mang Lục Thanh Lam ra cửa, nhưng không chịu nổi nữ nhi làm nũng ăn vạ, không thể làm gì khác hơn là đem nàng cùng đến.

Lục Thanh Lam đã nhiều năm không thấy Hoàng trưởng tử. Kiếp trước nàng cũng là sau khi gả cho Tiêu Thiểu Huyền, mới gặp qua mấy lần trong cung, về sau Hoàng trưởng tử đoạt đích thất bại, cuối cùng chết dưới tay Nhị hoàng tử.

Tiêu Thiểu Du hai mười bảy hai mười tám tuổi, kế thừa những cái tốt của hoàng thất, bộ dáng mày kiếm mắt sáng môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn lãng, khó được chính là vẻ ung dung hoa quý, trên người còn có một cỗ nho nhã mà chỉ sĩ tử văn nhân mới có, tính tình hắn ôn hòa, vô cùng tôn trọng văn nhân, cho nên được đám văn nhân sĩ tử kính yêu. Mà Lục Thanh Lam lại biết hắn đoạt đích thất bại, cũng là vì thua ở mấy chữ “Tâm địa quá mềm yếu” này.

Trương Thiên Sư trong truyền thuyết mặc một thân đạo bào trắng như tuyết, tiên phong đạo cốt, mặt mũi nghiêm túc không giận tự uy. Nhất là đôi mắt lớn, trong lúc khép mở ánh mắt như điện, phảng phất có thể nhìn thấu lòng người. Kiếp trước Lục Thanh Lam cũng giao tế với vị Trương Thiên Sư này mấy lần, biết hắn thật sự có chút thần thông, không phải là bọn giang hồ bịp bợm bình thường. Vì vậy không dám nhìn hắn, sợ hắn khám phá bí ẩn mình trọng sinh.

Tiêu Thiểu Du dẫn Trương Thiên Sư ngồi xuống chỗ ngồi đã trải sẵn, hai người vừa mới nói mấy câu, liền thấy một đội Ngự Lâm quân cờ quạt phấp phới hùng dũng oai vệ, có thái giám cao giọng hô: “Hoàng thượng giá lâm!”

Hoàng thượng cùng hoàng hậu và mấy vị phi tần đồng hành xuống Long liễn, đi vào sân cầu mưa. Mọi người quỳ đầy đất, cao giọng hô: “Ngô hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Gia Hòa đế chừng năm mươi tuổi, mặc triều phục mà triều hội mới có thể mặc, long bào tầng tầng lớp lớp cùng mũ miện làm nổi bật vẻ cực kỳ uy nghiêm. Hắn có một khuôn mặt dài, da rất trắng, nhìn ra được lúc tuổi còn trẻ là một mỹ nam tử, chẳng qua hiện tại lớn tuổi, sa vào an nhàn hưởng lạc, ngày thường lại không vận động, vì vậy vóc người có chút biến dạng, bụng cũng khá lớn rồi, cởi long bào xuống cũng chỉ là lão đầu tử bình thường mà thôi.

Lúc còn trẻ hắn cũng là người có chút tàn nhẫn, nếu không đã không đoạt được đại vị, sau khi lên đài cũng làm một trận thanh tẩy gió tanh mưa máu, xoá tên đoạt tước không ít Công Hầu Bá phủ, về sau lớn tuổi, chính sách từ từ thay đổi, hết thảy đều lấy ổn định làm chủ, đối xử với các đại thần cũng hết sức rộng rãi, trừ phi phạm sai lầm lớn động vào nguyên tắc, hoặc là thật sự chọc giận hắn, nếu không bình thường sẽ không dễ dàng xử trí đại thần, đối với việc tranh giành đoạt đích của hai nhi tử cũng có ý mặc kệ ở bên trong.

Bất kể nói thế nào, hắn cũng không phải là một hôn quân.

Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh đi theo phía sau hoàng đế. Hắn cao hơn Tiêu Thiểu Du nửa cái đầu, coi như là người vóc dáng cao trong mấy huynh đệ. Một thân phục sức của hoàng tử màu xanh ngọc hoa văn quỳ long* nổi bật lên sự  uy phong của hắn, lạivừa vặn ngược lại, lão đại văn tốt, hắn thì được ảnh hưởng của hai vị cữu cữu, yêu thích cung mã võ nghệ, ngấm ngầm khai quốc. Vì vậy hơi được đám võ tướng ủng hộ.

(*) 夔龙[quỳ long]  Quỳ long là một loại động vật trong truyền thuyết cổ, nó giống như một con rồng và chỉ có một chân.

《 sơn hải kinh · đại hoang đông kinh 》 miêu tả quỳ là: “Hình dáng như trâu, thân xanh biếc mà không có sừng, một chân, ra vào nước thì tất có mưa gió, kỳ quang như nhật nguyệt, kỳ thanh như sấm, kỳ danh viết quỳ “.

Nhưng trong nhiều sách cổ thì nói quỳ là quái vật hình rắn.

“Quỳ, thần mị dã, như long nhất túc.” (《 thuyết văn giải tự 》)

“Quỳ, một chân, nhảy mà đi “. (《 lục thiếp 》)

Quỳ long văn là một dạng trang trí truyền thống, thường được tìm thấy trên các hiện vật cổ xưa của phương Đông, và chủ yếu phổ biến trong gốm sứ nhà Minh và nhà Thanh.

夔龙[quỳ long]

Tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất, chỉ có Trương Thiên Sư gần như khom mình hành lễ với hoàng thượng, có thể thấy được địa vị của Trương Thiên Sư. Gia Hòa đế vẫy tay, thái giám the thé hô: “Bình thân.”

Mọi người lúc này mới hỗn loạn đứng dậy, Gia Hòa đế nói với Trương Thiên Sư: “Thời gian không còn sớm, mời thiên sư bắt đầu đi.”

Trương Thiên Sư lần nữa khẽ khom người nói một câu: “Trời cao phù hộ Đại Tề ta.”

Hoàng trưởng tử và Nhị hoàng tử một trái một phải đỡ Gia Hòa đế ngồi xuống trên bảo tọa tôn quý nhất, Tứ Hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền cũng tới, đi theo phía sau Trương Thiên Sư. Trương Thiên Sư vẫy tay, Quảng Ninh vương gia cùng Trinh Phi mang theo hai mươi đồng nam đồng nữ đi vào trong sân.

Còn phải qua một lần tuyển chọn cuối cùng của Trương Thiên Sư, trong đó hai mươi người may mắn mới có thể đi theo Trương Thiên Sư cùng nhau cầu mưa.

Nhóm đồng nam đồng nữ mặc đạo bào xanh nhạt, không vật phẩm trang sức, mọi người đều giống nhau. Chẳng qua vàng thì ở đâu cũng sáng, bốn mươi đồng nam đồng nữ này vừa ra sân, một thiếu niên trong đó liền hấp dẫn cơ hồ mọi ánh mắt.

Giống như minh châu trong hộp, ánh sáng rực rỡ. Ngay cả Lục Thanh Lam thất thần trong nháy mắt. Nhất thời tiếng nghị luận ồn ào vang lên: “Người này là ai vậy?” “Ngươi cũng không nhận ra hắn ư?”

...

Kỷ thị cũng không nhịn được nói: “Thiếu niên nhà ai vậy, bộ dạng đẹp mắt như vậy?”

Lục Thần sau khi vào Hàn Lâm viện, nhãn giới mở mang rất nhiều, nói khẽ với thê tử: “Vị này là Cửu điện hạ! Các thiếu niên cầu mưa hôm nay tất nhiên do Cửu hai vị Cửu, Thập điện hạ dẫn đầu.”

Kỷ thị không nhịn được lại nhìn bộ dạng còn xinh đẹp hơn nữ tử mấy phần của Tiêu Thiểu Giác, “Ta lúc trước có gặp qua Cửu điện hạ, sao mấy năm không gặp, càng trổ mã tuấn tú rồi?”

Lục Thanh Lam không nhịn được nói  thầm: “Chỉ là bộ dạng đẹp mắt thì có ích lợi gì, tính tình thì cổ quái!”

Lục Thần quay đầu lại nói: “Bảo Nhi nói gì vậy?”

Lục Thanh Lam vội vàng ha ha: “Không có gì, Trương Thiên Sư sắp chọn người, phụ thân mau nhìn.”

Động tác của Trương Thiên Sư rất nhanh, chưa đến một lát liền chọn xong mười đồng nam, hai vị Cửu, Thập hoàng tử cũng ở trong đó. Đồng nữ bên này, hắn lần đầu tiên nhìn sang, ánh mắt liền dán trên người của Lục Thanh Nhàn, không nhịn được “ồ” một tiếng. Lục Thanh Nhàn mặt nhọn, mắt to, vốn là tướng bạc phúc, cũng không biết đã bị ảnh hưởng của vị quý nhân nào, vậy mà sửa lại mệnh cách, xuất hiện tướng đại phú đại quý.

Lượng cao nhân tàng giấu ở dân gian này cũng không ít, Trương Thiên Sư âm thầm ghi nhớ việc này, đưa tay chỉ Lục Thanh Nhàn, đây cũng là ý lưu lại. Kỷ thị nhìn thấy từ xa, lúc này mới yên lòng.

Trương Thiên Sư chọn xong hai mươi vị đồng nam đồng nữ, đi lên đàn cầu mưa, dùng mộc kiếm cầu mưa, Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Nhàn thì ở dưới tế đàn nhảy «Thần huyền ca» trang nghiêm túc mục.

Cầu mưa cũng không phải là một chuyện đơn giản, Trương Thiên Sư ở trên tế đàn làm suốt hai canh giờ. Lúc bắt đầu vẫn là mặt trời rực rỡ, đến lúc, có người mắt sắc bén bỗng nhiên nói: “Mây tới rồi.” Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vô số mây đen từ bốn phương tám hướng bay tới, trong giây lát ngày không mây đã đen như mực.

Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận.

“Trương Thiên Sư quả nhiên là thần tiên chuyển thế a!”

“Trương thần tiên!”

“Thần tiên!”

Đối mặt với dị tượng đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều tràn đầy kính sợ. Ngay sau đó một đạo sét đánh rung trời, “Ầm ầm ” chấn động mặt đất, một tia chớp xé rách bầu trời, giống như kim xà loạn vũ, lúc này ngay cả Gia Hòa đế cũng nhịn không được đứng lên.

Lúc này Trương Thiên Sư dùng kiếm gỗ đào nhắm vào không trung, hô to một tiếng: “Quát!” Sau một tiếng này, bầu trời giống như bị xé mở một cái lỗ hổng, mưa lớn như trút nước giội xuống. Thái giám tổng quản bên cạnh Gia Hòa đế lập tức căng ra một cây hoàng la tán khổng lồ che gió tránh mưa cho hoàng đế.

Tuyệt đại đa số dân chúng thì không có mệnh tốt như vậy hoàng đế, bọn họ thậm chí không mang ô, trong nháy mắt mọi người liền biến thành ướt như chuột lột, thế nhưng hạn hán lâu gặp mưa rào, người người đều vui mừng, Gia Hòa đế thấy mưa rơi không nhỏ, mưa lập tức thấm đất, đại hạn của kinh thành cũng có thể giải quyết hơn phân nửa, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng. Quay đầu nói Hoàng trưởng tử tùy thị ở bên: “Tốt tốt tốt! Trận mưa này rơi xuống, trẫm cũng có thể ngủ ngon giấc rồi. Trương Thiên Sư danh bất hư truyền, lần này ngươi lập công lớn, quay về trẫm sẽ có thưởng cho ngươi.”

Trương Thiên Sư là Hoàng trưởng tử tự mình đến Long Hổ sơn mời ra, cho nên Gia Hòa đế mới có nói vậy. Tiêu Thiểu Du che dấu sắc mặt vui mừng trên mặt, khiêm tốn cung kính nói: “Nhi tử thân là trưởng tử, nên thay phụ Hoàng phân ưu, không dám mong đợi ban thưởng của phụ hoàng.”

Trên mặt Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh chợt lóe thần sắc mỉa mai rồi biến mất, hắn liếc mắt với cữu cữu An Bình hầu Tiền Thông, chỉ thấy Tiền Thông khẽ gật đầu.

Đúng vào lúc này, trong đám người xem náo nhiệt bỗng nhiên có mấy người quỳ xuống, la lớn: “Trương Thiên Sư cứu lê dân bá tánh trong nước sôi lửa bỏng, là Thần tiên đích thực. Xin nhận cúi đầu của chúng ta.”

Mọi người đều có tính quần chúng, bị không khí ở hiện trường tác động, nhất thời có không ít người liền quỳ xuống. Kêu loạn “Trương Thiên Sư” “Trương thần tiên”, so với bái kiến Gia Hòa đế vừa rồi còn thành kính hơn không ít, sắc mặt Gia Hòa đế khẽ biến. Hắn thân là hoàng đế, làm sao có thể chịu được người khác có đãi ngộ giống mình?

Sắc mặt của Trương Thiên Sư đang ở trên đàn cầu mưa cũng thay đổi.

Nhưng vào lúc này, Gia Hòa đế loáng thoáng nghe thấy trong đám người thậm chí có người hô: “Trương Thiên Sư vạn tuế!” Khuôn mặt của Gia Hòa đế liền triệt để trầm xuống.

Tay chân Tiêu Thiểu Du không khỏi lạnh lẽo, nếu tình hình vẫn phát triển như vậy, đại công hôm nay liền biến thành lỗi lầm trầm trọng, đến lúc đó đừng bảo là phần thưởng gì, hoàng thượng không trừng phạt hắn cũng là không tệ rồi.

Thời khắc mấu chốt, vẫn là phản ứng của Lục Hãn nhanh nhất. Hắn mạo hiểm mưa lớn đi vào quần chúng, quỳ gối phía hướng về ngự tọa trên đài cao, la lớn: “Lần này cầu mưa thành công, ngoại trừ pháp lực cao cường của Trương Thiên Sư, càng nhờ nhân nghĩa ân huệ của Ngô Hoàng tỏa khắp chúng sinh, lòng nhân ái của Ngô Hoàng cảm động trời xanh, thiên nhân giao cảm, mới có Cam Lâm ( nắng hạn gặp mưa rào) rơi xuống. Trời cao phù hộ Đại Tề ta! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Quan viên triều đình có thể tới đều tới, thấy tình hình này, không thể để cho Lục Hãn vỗ mông ngựa một mình, rối rít bắt chước Lục Hãn, cùng nhau quỳ xuống la lớn: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Quan viên thượng cấp hô như vậy, dân chúng hạ cấp cũng cóngười  hô theo: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Thanh âm tung hô vạn tuế trong nháy mắt trở thành nước lũ cuồn cuộn, đem thanh âm hô to Trương Thiên Sư đè ép xuống. Đôi môi Gia Hòa đế vểnh lên, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.

Lục Thanh Lam cũng theo đám người quỳ xuống, nhưng trong lòng của nàng lại mê mang, đạo pháp của Trương Thiên Sư cao thâm như thế, trên thế giới này thật tồn tại quỷ thần sao? Nàng trọng sinh ở kiếp này, rốt cuộc là trời cao thương xót nàng hay là có thâm ý khác?