Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 50: Quyết định khó khăn

Vì nghĩ đến việc một mình đi gặp Tả Xu Nhàn thì không tự nhiên lắm, Tả Xu Tĩnh quyết định cho hạ nhân trong Hoài vương phủ đến Tả gia thông báo cho Ôn Xảo Giai, nói rằng ngày mai đi thăm Tả Xu Nhàn lần nữa. Nhưng hạ nhân quay về nói từ sau ngày hôm đó, Ôn Xảo Giai vô cùng buồn bã nên đã đến chùa Đại Bi cầu phúc cho Tả Xu Nhàn, nói rằng muốn ở chùa Đại Bi ba ngày, ngày ngày ăn chay niệm Phật, hy vọng Tả Xu Nhàn mau khoẻ lại.

Tả Xu Tĩnh nghe vậy cũng chỉ đành đợi ba ngày, đến ngày thứ tư liền đưa kiệu đón Ôn Xảo Giai đến phủ, sau đó hai người cùng vào cung.

Ba ngày không gặp, Tả Xu Nhàn có vẻ đã đỡ hơn chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Nàng ta miễn cưỡng có thể ngồi dậy, nhưng cũng chỉ tựa vào giường, sau lưng kê một đống thảm và gối dày, sắc mặt vẫn trắng bệch, môi càng không có huyết sắc. Lúc Tả Xu Tĩnh và Ôn Xảo Giai đến, nàng ta trùng hợp đang uống thuốc, hơi kiệt quệ ngồi trên giường.

Thấy Tả Xu Tĩnh và Ôn Xảo Giai đến, nàng ta lộ vẻ vui mừng: "A nương, a muội."

Ôn Xảo Giai nhìn thấy nàng ta thì lại muốn khóc, nhưng khó khăn lắm Tả Xu Nhàn mới có chút tinh thần, bà không dám khóc, chỉ sợ lại khiến Tả Xu Nhàn kích động, vì thế chỉ đành đáp lại một tiếng, lấy trong túi ra một lá bùa bình an, nói: "A Nhàn à, nương ở chùa Đại Bi ba ngày, xin cho con được thứ này. Sau này con nhớ mang theo bên người, biết chưa?"

Tả Xu Nhàn gật đầu, Ôn Xảo Giai liền đeo lên cho nàng ta. Tả Xu Nhàn lặng lẽ ngồi đó, Ôn Xảo Giai liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "A Nhàn, sao thái tử không ở đây?"

Tả Xu Nhàn thở dài, có chút ngượng ngùng: "Thái tử gia bị hoàng thượng cấm cửa rồi, ở biệt viện trong Đông Cung, không thể ra ngoài."

Ôn Xảo Giai ngẩn ra, nói: "Chính vì con bị đâm nên hoàng thượng cấm cửa thái tử? Ai da, xem ra hoàng thượng vẫn rất để ý đến đứa con dâu này..."

Tả Xu Nhàn và Tả Xu Tĩnh đều cảm thấy mẫu thân của mình đúng là ngây thơ, nhưng không ai nói gì nhiều. Tả Xu Nhàn miễn cưỡng cười nói: "Không nhắc đến thái tử nữa. Lần trước hai người đến, con quá đau buồn, sau đó hình như còn trực tiếp ngất đi, phải không? Đúng là có lỗi."

Ôn Xảo Giai gật đầu: "Đúng là, đứa nhỏ này, khách khí gì chứ."

Tả Xu Nhàn mỉm cười: "Bây giờ mới qua mấy ngày, nhưng con cảm thấy, như thể là chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi..."

Nàng ta dùng tay phải không bị thương vuốt bụng mình, nhẹ giọng nói: "Trong hai ngày vừa mất đứa bé, bụng vẫn thường nhói đau, còn đau gấp mấy lần vết thương trên vai trái, đặc biệt là tối hôm đó, thực sự rất đau... Nhưng bây giờ, lại không đau như thế nữa... Đôi lúc con nghĩ, có thể lúc đó đứa bé vẫn chưa muốn đi, vẫn muốn ở lại, bây giờ, nó đi thật rồi..."

Giọng nói nàng ta nhẹ như mây trôi, tựa như bị bao phủ bởi sương mù. Ôn Xảo Giai cầm tay Tả Xu Nhàn thở dài, nhẫn nhịn không khóc: "A Nhàn..."

Tả Xu Nhàn khịt mũi, nuốt nước mắt về: "Bỏ đi, không nói những chuyện này nữa, đến lúc đó lại khóc đến ngất đi..."

Tả Xu Tĩnh ngồi ở một bên cũng hơi buồn bã, không lên tiếng. Tả Xu Nhàn đột nhiên nói: "A Tĩnh, a nương, bộ dạng của con bây giờ, có phải rất tiều tuỵ không?"

Tả Xu Tĩnh ngước mắt nhìn nàng ta một cái, bây giờ Tả Xu Nhàn đương nhiên rất tiều tuỵ, nhưng bọn họ tất nhiên không thể nói thật. Tả Xu Tĩnh nói: "Vẫn ổn, chỉ là môi tỷ không có huyết sắc, nghỉ ngơi tốt rồi nhất định sẽ không sao nữa."

"Ừm..." Tả Xu Nhàn khẽ thở dài: "Tỷ đang nghĩ, ba tháng sau khi thái tử ra ngoài nhìn thấy tỷ, không thể để chàng nhìn thấy một người bệnh được. Có điều vẫn may còn thời gian ba tháng, từ từ điều dưỡng cũng được. Đáng tiếc, ba tháng này tỷ không có sức xuống giường đến biệt viện nói chuyện cùng thái tử, không biết Tiền lương đệ có nhân cơ hội này đến biệt viện tìm thái tử không."

Tiền lương đệ mà Tả Xu Nhàn nói là một trong những trắc phi của thái tử. Tả Xu Tĩnh từng nghe qua về người này, hình như thái tử khá thích nàng ta, nhưng tất nhiên thái tử tốt với Tả Xu Nhàn nhất. Ngày thường Tả Xu Nhàn sẽ không để ý nàng ta, có điều bây giờ bị thương, đương nhiên sẽ lo người khác nhân cơ hội xen vào.

Tả Xu Tĩnh thuận thế nói: "A tỷ lo lắng như vậy, không bằng cho người vẽ một bức chân dung rồi đưa đến biệt viện. Thái tử điện hạ nhìn thấy chân dung của tỷ, tất nhiên sẽ nhớ nhung tỷ."

Tả Xu Nhàn ngẫm nghĩ: "Cũng là một ý hay... Ngày mai ta cho Tước Nhi gọi hoạ sư cung đình tới."

"Thực ra muội cảm thấy hoạ sư cung đình gì đó còn không bằng Ngu Bất Tô đại nhân." Tả Xu Tĩnh cười nói, sau đó mò trong tay áo một hồi, lấy ra một bức vẽ: "Ai da may quá, muội vẫn còn mang... A tỷ xem đi, đây là chân dung trước đó Ngu đại nhân vẽ giúp. Lúc thẩm vấn Tưởng Khâm, vương gia đã bảo Tưởng Khâm tả lại tướng mạo của kẻ trung gian giúp hắn và thái phó liên lạc, Ngu Bất Tô đại nhân liền dựa vào đó vẽ. Có điều bức đầu tiên khó tránh phải sửa lại nên thành bản nháp, vương gia kinh ngạc với tài vẽ của Ngu đại nhân nên đã mang bản nháp đó về. Muội cũng cảm thấy không tệ nên thuận tiện giữ lại."

Tả Xu Nhàn cũng biết Ngu Bất Tô, nghe vậy liền kinh ngạc nhận bức vẽ, sau đó mở ra.

Vừa mở ra, Tả Xu Nhàn đã hơi nghi hoặc nhíu mày, một lúc lâu sau, tay nàng ta run rẩy, bức vẽ kia nhẹ nhàng rơi xuống giường, mà nàng ta dường như không phát hiện ra, chỉ trừng mắt nhìn phía trước.

Thấy vậy, Ôn Xảo Giai hơi bị doạ: "A Nhàn?"

Tả Xu Tĩnh cũng vội nói: "A tỷ? Sao thế?"

Nàng vươn tay nhặt lấy bức vẽ kia, nói: "Có phải tỷ cảm thấy Ngu đại nhân vẽ không đẹp không? Thực ra, khụ, muội cũng cảm thấy không tốt đến thế... Tỷ mời hoạ sư cung đình đi vậy..."

Tả Xu Nhàn đột nhiên giữ tay nàng lại.

Tả Xu Tĩnh ngẩn người ngước mắt nhìn nàng ta, Tả Xu Nhàn khẽ nói: "A Tĩnh, muội nói lại lần nữa, người trên bức vẽ, là ai?"

Tả Xu Tĩnh ngượng ngùng nói: "A? Người trên bức vẽ có lẽ là người trung gian liên lạc giữa Tưởng Khâm và Lê Thời Huy... Bây giờ cũng không biết còn sống hay đã chết, là nhân vật mấu chốt rất quan trọng, vì thế vương gia mới bảo Ngu Bất Tô vẽ hắn... Chắc là vậy, vương gia thuận miệng nói vậy, muội cũng không nhớ rõ nữa."

"Chết rồi." Tả Xu Nhàn lạnh lùng nói.

Tả Xu Tĩnh: "Hả? A tỷ nói gì cơ?"

Nhưng Tả Xu Nhàn lại lắc đầu: "Không có gì... Bức vẽ này của Ngu đại nhân quả nhiên rất tốt, giống y như thật. Lần sau có cơ hội thì mời Ngu đại nhân vẽ cho ta một bức chân dung đi. Bức vẽ này, tặng cho ta trước, được không?"

Tả Xu Nhàn cúi đầu, cố gắng điều hoà ngữ khí, nhưng vẫn không giấu được sự run rẩy. Tả Xu Tĩnh ngượng ngùng nói: "Đương nhiên là được. Có điều, đưa chân dung của tỷ đến biệt viện là chuyện không thể chậm trễ, đợi tỷ đỡ hơn một chút thì mời Ngu đại nhân tới đi."

"Không gấp." Tả Xu Nhàn lắc đầu: "Không cần đưa đến biệt viện nữa... Chuyện này không gấp."

Nàng ta nói chuyện không đầu không đuôi, Ôn Xảo Giai nghe mà mờ mịt, sau đó Tả Xu Nhàn lại nói cảm thấy không khoẻ nên muốn nghỉ ngơi. Tả Xu Tĩnh và Ôn Xảo Giai đương nhiên chỉ đành rời đi. Sau khi đi khỏi, Ôn Xảo Giai nghi hoặc nói: "A Tĩnh, tại sao vừa rồi phản ứng của A Nhàn... lại kỳ lạ như vậy?"

Tả Xu Tĩnh hơi chột dạ: "Con cũng không biết, có thể tâm trạng a tỷ không tốt nên cảm xúc dễ biến động."

Ôn Xảo Giai bán tín bán nghi gật đầu, nhưng Tả Xu Tĩnh lại nghĩ, nhìn phản ứng của Tả Xu Nhàn vừa rồi, nàng hiển nhiên đã đoán đúng.

Nhưng ngoài dự liệu của nàng là, Tả Xu Nhàn chỉ thất thần một chút rồi lập tức bình tĩnh trở lại, hơn nữa có vẻ không có phản ứng quá lớn, thậm chí không giống dáng vẻ thất vọng về thái tử... Lẽ nào thực sự giống Hoài Vương nói, đến nước này rồi mà Tả Xu Nhàn vẫn tha thứ cho thái tử?! Quá khó tin rồi...

Tả Xu Tĩnh thầm thở dài, nhưng không hề biết, ngay khi nàng và Ôn Xảo Giai vừa rời khỏi tẩm cung của Tả Xu Nhàn, Tả Xu Nhàn đã mở bức vẽ kia ra, nhìn chằm chằm nam tử trên giấy.

Mày mắt giống hệt, khuôn mặt và biểu cảm hung dữ giống hệt...

Chính là hắn, không sai được.

Ngay khi nhìn thấy bức vẽ đó, Tả Xu Nhàn đã hơi nghi hoặc, tại sao người này lại quen mắt như vậy? Sau đó nàng ta rất nhanh đã nghĩ ra người này là ai. Khoảnh khắc đó, nàng ta cảm thấy máu toàn thân đổ dồn về bụng, nàng ta cắn răng, cố gắng kiềm chế tiếng hét chói tai.

Cuối cùng nàng ta cũng hiểu tại sao lại cảm thấy thích khách kia quen mắt rồi, vì thích khách này, nàng ta từng gặp...

Ngày đó, nàng ta ra ngoài du ngoạn cùng hoàng hậu, lúc quay về thì tình cờ bắt gặp một người ăn mặc như thái giám vội vàng rời đi. Vóc dáng người đó cao lớn, không giống hoạn quan. Tả Xu Nhàn hơi nghi hoặc nên nhìn thêm vài lần, mặc dù nhìn rõ tướng mạo, nhưng khi quay về hỏi thái tử, thái tử chỉ nói là người xử lý công việc ngoài cung, vì thế Tả Xu Nhàn lập tức quên người đó.

Nhưng bây giờ nhìn thấy bức vẽ này, nàng ta đã nhớ lại hết.

Đó là người của thái tử.

Nếu là người của thái tử, tại sao đang yên đang lành lại phản bội thái tử, còn dám hành thích?! Sau khi bị đâm, nàng ta đã nghe ngóng về chuyện thích khách hôm đó, biết được đám người đó là dư nghiệt Triệu gia, nhưng nàng ta không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bản thân đúng là xui xẻo. Mặc dù trong lòng trách thái tử cho thị vệ gọi nàng ta đến ngự thư phòng, cũng trách hoàng thượng không cho nàng ta vào ngự thư phòng... nhưng cuối cùng nàng ta chỉ cho rằng là do bản thân xui xẻo.

Dù thế nào nàng ta cũng không ngờ, đây lại là kế hoạch của một mình thái tử...

Bây giờ nghĩ lại, thái tử nói thích khách đó phụ trách xử lý việc ngoài cung, thực ra chính là phụ trách xử lý chuyện ba châu, chuyên gặp Tưởng Khâm đúng không? Vừa rồi Tả Xu Tĩnh nói người này rất quan trọng, không rõ sống chết, nàng ta vô thức nói một câu "Chết rồi", nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm lời nào.

Có một khắc, nàng ta thực sự rất muốn nói thẳng với Tả Xu Tĩnh, bảo Tả Xu Tĩnh quay về nói với Hoài Vương, người này không phải dư nghiệt Triệu gia gì cả, mà là người của thái tử.

Là thái tử, tự tay bày ra tất cả. Tưởng Khâm đã hồi kinh nên không thể giữ lại tử sĩ đã qua lại với hắn ta. Tác dụng cuối cùng của hắn, chính là giúp thái tử giết thê tử và con mình...

Trước đó, lúc mất con và bị thương, Tả Xu Nhàn nằm trên giường đau đớn khó chịu, sự an ủi duy nhất chính là vì lần này nàng ta bị thương nên hoàng thượng cuối cùng cũng mềm lòng, chỉ giam thái tử ba tháng. Nàng ta thậm chí còn nghĩ, bất luận thế nào, cho dù sau này nàng ta không thể mang thai nữa, thì bằng chuyện này, thái tử có lẽ cũng sẽ tốt với nàng ta cả đời.

Nhưng nàng ta thực sự không ngờ, thì ra tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của thái tử...

Khó trách lúc đó tới thăm nàng ta, thái tử lại có vẻ lo lắng và áy náy như vậy. Nàng ta vốn tưởng rằng thái tử đang hối hận vì cho thị vệ tới gọi nàng ta, nhưng thì ra, thái tử đang áy náy vì chính tay hại chết đứa con của mình!

Vậy còn nàng ta thì sao?

Bàn tay cầm bức vẽ của Tả Xu Nhàn không ngừng run rẩy, nàng ta nghĩ, thái tử có một khắc nào nghĩ đến nàng ta chưa?! Đứa bé chết rồi, nàng ta vẫn còn sống, nhưng lỡ như nàng ta cũng chết thì sao?! Thái tử thực sự tàn nhẫn như vậy?!

Tả Xu Nhàn nhắm mắt, rơi nước mắt. Nàng ta rất hận, nhưng cũng rất mơ hồ, nàng ta không biết nên làm gì...

Chuyện này, ngoại trừ thái tử, hoàng hậu có biết không? Tả Xu Nhàn nghĩ, tất nhiên là biết đúng không. Bắt đầu từ việc dẫn thích khách vào cung, nếu không có sự giúp đỡ của hoàng hậu thì không thể hoàn thành được. Hoàng hậu ngày thường ôn hoà dịu dàng với nàng ta, hoàng hậu vô cùng vui mừng khi biết nàng ta mang thai...

Tả Xu Nhàn nhớ lúc thái y nói nàng ta đã mang thai, hoàng hậu và thái tử đều rất vui mừng. Lúc đó nàng ta cũng rất hạnh phúc, nhưng sau đó, trong tiệc mừng Hoài Vương chiến thắng trở về, hoàng hậu nói chuyện này ra, rõ ràng muốn dùng chuyện này làm quân bài khoe khoang. Trong lòng Tả Xu Nhàn hiểu rất rõ, nhưng cũng không quá để ý, dù sao chuyện này không có hại với nàng ta.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, trong mắt mẫu tử đó, nàng ta và con vốn đã là một quân bài rồi đúng không?!

Lúc muốn khoe khoang thì có thể mang ra khoe khoang, lúc muốn dùng làm lá chắn thì trực tiếp đẩy nàng ta đến trước mũi kiếm...

Đẩy đến trước mũi kiếm?

Tay Tả Xu Nhàn run rẩy, đột nhiên lờ mờ nhớ lại một chuyện.

Lúc đó, nàng ta đứng ngoài ngự thư phòng, rõ ràng cách thanh kiếm kia một chút, tại sao đang yên đang lành... Hình như, có người đã đẩy nàng ta?!

Tả Xu Nhàn hít vào một ngụm khí lạnh.

Mấy ngày nay nàng ta quá đau buồn, căn bản không dám nhớ lại quá nhiều chuyện ngày đó, cho dù nhớ lại thì chủ yếu cũng là đầu của tên thích khách, không nghĩ kỹ đến những tình tiết lúc đó.

Ngày đó... có phải thực sự có người đã đẩy nàng ta một cái? Người đó là ai? Lúc đó người đứng sau lưng nàng ta, chỉ có Tước Nhi và tên thị vệ... Tước Nhi không có khả năng.

Tả Xu Nhàn run rẩy, chậm rãi gập bức vẽ lại, giấu bên dưới gối, sau đó cảm thấy toàn thân lạnh toát, cổ họng tanh ngọt, phun ra một ngụm máu.

Tước Nhi vừa hay bưng canh ấm vào, thấy Tả Xu Nhàn đột nhiên thổ huyết thì bị doạ cho kêu lên một tiếng, đặt canh sang một bên, hét lớn: "Gọi thái y! Nương nương nôn ra máu rồi!"

Bên ngoài lập tức hỗn loạn, Tước Nhi vội vàng dùng khăn tay lau vết máu cho Tả Xu Nhàn. Tả Xu Nhàn nhắm chặt mắt, rất nhanh đã mất ý thức...

...

Tả Xu Tĩnh quay về Hoài vương phủ, có chút bức bối không vui. Hoài Vương vừa nhìn đã biết mọi chuyện nhất định không phát triển như nàng nghĩ, hỏi ra đúng là như vậy. Hắn nói: "Nàng phải nghĩ rằng, bây giờ nàng ta là thái tử phi, nếu thực sự giúp chúng ta đối phó với thái tử thì nàng ta phải làm sao?"

Tả Xu Tĩnh ngẩn người giây lát: "Cũng phải, nhưng, lẽ nào nàng ta không thể lựa chọn rời đi sao? Ví dụ hoà ly với thái tử gì đó..."

"Hoàng huynh dù sao cũng là thái tử, không có khả năng hoà ly, hoàng gia chưa từng có tiền lệ này. Trừ phi, hoàng huynh chủ động hưu thê." Hoài Vương bình tĩnh nói.

Tả Xu Tĩnh: "Vậy thì... Ài, vậy nếu là vương gia thì sao? Có thể hoà ly với vương phi không?"

Hoài Vương nhướng mày nhìn nàng: "Hửm?"

"Chàng nhìn ta như vậy làm gì." Tả Xu Tĩnh chớp mắt: "Ta chỉ tuỳ tiện hỏi vậy thôi!"

"Không được." Hoài Vương nghiêm túc nói.

Tả Xu Tĩnh không hiểu hắn đang nói vương gia và vương phi không được hoà ly, hay đang nói không được tuỳ tiện hỏi như vậy. Nhưng nghĩ lại, bất luận là kiểu nào thì bản chất vẫn thế. Nàng bĩu môi: "Được rồi, nói tiếp về a tỷ và thái tử. Xem ra, trừ phi thái tử phi chủ động nói chuyện này với chúng ta, bằng không không có cơ hội xúi giục nàng ta."

Hoài Vương gật đầu.

Tả Xu Tĩnh từ bỏ ý định, nói: "Nếu vậy thì không có khả năng rồi, chàng vẫn là tăng cường thẩm vấn Lê Thời Huy đi. Lần này cơ hội hiếm có, nếu có thể hỏi ra chuyện hoàng hậu và Lê Thời Huy tư thông, thái tử hoàn toàn không thể trở mình nữa. Bằng không... vấn đề hơi lớn."

Hoài Vương nói: "Thực ra Lê Thời Huy đã hơi dao động rồi, chuyện này cũng có công lao của nàng."

Tả Xu Tĩnh ngẩng đầu, tò mò nói: "Ta đã làm gì?"

Hoài Vương khẽ cười: "Nàng doạ hoàng hậu đổ bệnh, nàng ta có lẽ sẽ không phái người đến xem Lê Thời Huy được. Hiện giờ Lê Thời Huy hoàn toàn không có tin tức về hoàng hậu, cho dù vẫn tin tưởng hoàng hậu thì cũng sẽ sợ bản thân bị bỏ rơi."

Tả Xu Tĩnh quả thực không ngờ bản thân nhất thời chơi đùa lại mang đến hiệu quả như vậy, không nhịn được mà bật cười.

...

Thêm mười ngày, Tả Xu Nhàn cuối cùng cũng có thể xuống giường, chỉ cần Tước Nhi đỡ là có thể chậm rãi đi một hai bước.

Sau khi xuống giường, chuyện đầu tiên Tả Xu Nhàn muốn làm là đến biệt viện Đông Cung. Nàng ta muốn thăm thái tử.

Thực ra với cơ thể của nàng ta, cho dù có thể đi lại được thì vẫn nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, nhưng sao Tả Xu Nhàn có thể ngồi yên? Mười ngày này quả thực là mười ngày khó khăn nhất trong cuộc đời nàng ta.

Nàng ta đã nghĩ rất nhiều, trong đầu như thể có vô số đứa bé chạy nhảy qua lại, đôi khi nửa đêm, nàng ta sẽ khóc đến tỉnh. Nhưng ngoài điều này, hơn cả là sự mất mát và bất lực, rốt cuộc nên làm thế nào? Nàng ta không có dũng khí và quyết tâm để rời khỏi thái tử, cũng không biết rốt cuộc nên làm thế nào. Bây giờ có lẽ thái tử và hoàng hậu rất mặc cảm với nàng ta, nàng ta chỉ cần tiếp tục làm thái tử phi của mình, có lẽ cũng sẽ không tệ, nhưng nàng ta rất sợ hãi.

Vì nàng ta không thể đảm bảo liệu thái tử còn mối nguy nào nữa hay không, đến lúc đó, liệu nàng ta có phải làm người chắn kiếm nữa không?

Tả Xu Nhàn quả thực không biết nên làm thế nào, chỉ muốn sớm gặp thái tử. Trực giác của nữ nhân thường rất chính xác, chỉ cần gặp mặt thái tử, nhìn vào mắt hắn ta, nàng ta nghĩ bản thân sẽ biết nên làm thế nào.

Nhưng ra khỏi điện Trường Tín, Tả Xu Nhàn lại tình cờ thấy một đoàn người tiến vào Đông Cung, trực tiếp rẽ trái đi về hướng điện Tử Yên. Nơi đó, là tẩm điện của Tiền lương đệ.

Còn đoàn người đó, rõ ràng là kiệu phượng hoàng của hoàng hậu!

Tả Xu Nhàn lập tức biến sắc, Tước Nhi cũng không ngờ sẽ bắt gặp hoàng hậu, có chút gượng gạo. Tả Xu Nhàn đứng ở cửa điện Trường Tín một lúc, sau đó xoay người về điện Trường Tín trước, cho tất cả hạ nhân lui xuống, chỉ giữ lại Tước Nhi. Tả Xu Nhàn lạnh mặt nói: "Chuyện gì đây? Không phải hoàng hậu đổ bệnh sao?"

Tước Nhi: "Hình như tối qua hoàng hậu nương nương đã đỡ..."

"Vậy tại sao sau khi khỏi bệnh, việc đầu tiên hoàng hậu nương nương làm lại là đến điện Tử Yên?!" Tả Xu Nhàn nặng nề th ở dốc.

Tước Nhi lắp bắp, Tả Xu Nhàn lạnh mặt nói: "Thì ra là vậy, bổn cung còn không có tư cách biết hoàng hậu tới Đông Cung làm gì..."

Tước Nhi lập tức quỳ xuống: "Nương nương, không phải như vậy... Tước Nhi không nói cho người vì sợ người tức giận hại thân..."

"Nói!"

Tước Nhi cúi đầu, ủ rũ nói: "Tiền lương đệ đã mang thai..."

Tả Xu Nhàn cảm thấy như bị sét đánh, nàng ta run giọng: "Ngươi nói cái gì?!"

Tước Nhi khóc lóc: "Nương nương, người tuyệt đối đừng tức giận! Không đáng mà... Tiền lương đệ, nàng ta cũng chỉ kiêu ngạo nhờ đứa bé này thôi, người đừng khó chịu..."

Tả Xu Nhàn nói: "Nàng ta... mang thai lúc nào?"

Tước Nhi lại lắp bắp, Tả Xu Nhàn lạnh giọng: "Nếu ngươi không muốn bổn cung lại tức tới thổ huyết, vậy thì thành thật nói ra..."

Tước Nhi chỉ đành nói: "Bên ngoài hình như truyền rằng, vài đêm trước khi người bị hành thích, thái tử đã qua đêm ở chỗ Tiền lương đệ. Hai ngày nay Tiền lương đệ chậm kinh nên mời thái y tới khám... Nhưng, nô tỳ hầu hạ người, đương nhiên biết thái tử gia không tới điện Tử Yên trong hơn một tuần trước đêm có thích khách. Thế nên, có lẽ là chuyện sau khi thái tử tới biệt viện."

Tả Xu Nhàn nói: "Cái gì? Sau ngày ta gặp thích khách, thái tử đã nghỉ ở đâu?"

"Trước khi vào biệt viện thì ở điện Tử Yên, sau khi vào biệt viện vẫn cho Tiền lương đệ lén lút vào thăm. Nô tỳ tình cờ nhìn thấy, nhưng sợ người tức giận nên không dám nói..." Tước Nhi ủ rũ nói.

Tả Xu Nhàn nhắm mắt, không nói thành lời.

Thái tử, hoàng hậu, bọn họ rốt cuộc coi nàng ta là gì?!

Nàng ta rốt cuộc là thứ gì?!

Tả Xu Nhàn không khống chế được mà bật cười lớn, cười xong lại bò trên bàn khóc lóc. Tước Nhi bị doạ, muốn gọi thái y, nhưng Tả Xu Nhàn nói: "Ngươi lui xuống đi, để bổn cung yên tĩnh một mình. Bổn cung không sao... Không cần đến biệt viện nữa."

Tước Nhi: "Vâng... vâng. Vậy nếu lát nữa hoàng hậu đến, người có muốn gặp hoàng hậu không? Hay là nói không thoải mái nên không gặp?"

Tả Xu Nhàn lãnh đạm nói: "Hoàng hậu sẽ không đến."

Hoàng hậu ngất trong điện Thanh Tịnh, chắc chắn là vì nàng ta chột dạ chuyện thái hậu. Mà chuyện đứa bé trong bụng Tả Xu Nhàn mất, chắc chắn hoàng hậu cũng tham gia vào. Thiết nghĩ bây giờ hoàng hậu đã sợ mấy chuyện này, thế nên nhất định sẽ chê điện Trường Tín xui xẻo mà không đến. Huống hồ, bây giờ nàng ta có lẽ rất vui vì Tiền lương đệ đã mang thai...

Tả Xu Nhàn ngẫm nghĩ, nói: "Đợi chút, Tước Nhi, ngươi cho người đưa thư đến Hoài vương phủ, bảo Hoài vương phi rảnh rỗi thì tới chỗ ta một chuyến."

Tước Nhi vâng lời, nói tiếp: "Không cần mời Tả phu nhân sao?"

"Không cần." Tả Xu Nhàn lắc đầu: "Chỉ mời Hoài vương phi tới... là được."