Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 16: Cái mũ mình đội rồi sẽ có ngày xanh biếc

(Giải thích tên chương: "Đội mũ xanh" là tiếng lóng bên Trung, ý chỉ việc bị cắm sừng.)

Tả Xu Tĩnh ngồi trong phòng, Bích Vân đang bóp đầu cho nàng, Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ rồi nói: "Bích Vân, ta hỏi ngươi một chuyện."

Bích Vân: "Vương phi điện hạ mời nói."

Tả Xu Tĩnh nói: "Vương gia, có quan hệ thế nào với La thái y trong cung?"

Bích Vân ngẩn người: "Tại sao vương phi điện hạ lại đột nhiên hỏi chuyện này?"

Tả Xu Tĩnh không giấu giếm, nói thẳng: "Vừa rồi không cẩn thận cách cửa hơi gần, nghe thấy Chu đại nhân và vương gia nhắc đến người này."

Không cẩn thận cách cửa hơi gần...

Khoé miệng Bích Vân giật giật: "Nô tỳ cũng không biết vương gia và La thái y có quen biết không."

Lời này Tả Xu Tĩnh nghe thấy rất lấy lệ, nhưng trên thực tế Bích Vân nói thật. Nàng ta quả thực có thể xem là người Hoài Vương tín nhiệm, bằng không cũng sẽ không được Hoài Vương phái tới giám sát Tả Xu Tĩnh, nhưng dù sao nàng ta cũng là nữ tử, Hoài Vương chưa từng bàn chính sự với nàng ta, ngoại trừ mấy viên quan thường xuyên tới Hoài vương phủ, làm sao nàng ta biết được Hoài Vương có quen mấy người khác không.

Tả Xu Tĩnh chỉ đành nói: "Ừm... Châu Nhi, ngươi ra ngoài đợi, lát nữa Chu đại nhân đi rồi thì báo cho ta, ta có chuyện cần nói với vương gia."

Nàng để Châu Nhi đi chứ không để Bích Vân đi vì biết Bích Vân cần theo sát nàng mọi lúc, vì thế cũng lười làm khó Bích Vân, nào ngờ Bích Vân lại chủ động nói: "Phu nhân, để ta đi thay Châu Nhi."

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, gật đầu nói: "Vậy cũng được."

Sau khi rời đi, Bích Vân đến thẳng bên ngoài thư phòng Hoài Vương. Đợi Chu Tuấn Hựu đi rồi, Hoài Vương cho nàng ta vào, Bích Vân tiến vào kể hết mọi chuyện hôm nay: "Vừa rồi trước khi đến thỉnh an người, vương phi điện hạ đã trực tiếp áp tai lên khe cửa nghe lén người và Chu đại nhân nói chuyện."

"Nghe lén?" Hoài Vương buồn cười: "Nàng ấy muốn biết chuyện gì?"

Bích Vân do dự nói: "Vương phi điện hạ hỏi ta chuyện về La thái y, nói rằng nghe thấy điện hạ và Chu đại nhân nhắc đến La thái y gì đó, nên hỏi nô tỳ xem người và La thái y có quen biết không.

"La Nghĩa?" Hoài Vương nhíu mày: "Nàng ấy quan tâm La Nghĩa làm gì..."

Bích Vân nói: "Vương phi điện hạ bảo ta tới canh, nói rằng sau khi Chu đại nhân rời đi, nàng ấy có chuyện cần nói với người, nô tỳ đoán, có lẽ vương phi sẽ hỏi chuyện giữa người và La thái y."

Hoài Vương gật gật đầu: "Vậy lát nữa ngươi bảo nàng ấy qua đây. Đúng rồi, Bích Vân, năm nay có phải ngươi cũng đã mười chín?"

Bích Vân nhất thời ngẩn ra, lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi, nàng ta nói: "Bẩm vương gia... Tháng sau nô tỳ sẽ tròn mười chín."

"Ừm." Hoài Vương gật gật đầu: "Cũng đến lúc xuất giá rồi. Bích Vân, nếu ngươi nhìn trúng nam tử nhà nào chưa thành thân mà tuổi tác tương đương ngươi thì có thể nói cho ta, ta sẽ làm chủ thay ngươi. Năm đó trước khi phụ thân ngươi chết, nguyện vọng duy nhất chính là hy vọng ngươi được gả cho người tốt. Ngươi không chịu ra ngoài mở y quán, nhưng cứ ở trong Hoài vương phủ làm hạ nhân thì quả thực cũng làm lỡ dở ngươi."

Bích Vân sững sờ nhìn Hoài Vương, sắc mặt lập tức trắng bệch, giọng nói của nàng ta bất giác run rẩy: "Tại sao vương gia đột nhiên nhắc đến chuyện này..."

"Trước kia không phải cũng từng nói với ngươi sao?" Hoài Vương nhàn nhạt nói: "Ngươi đều từ chối."

Bích Vân nói: "Bích Vân chỉ muốn ở vương phủ làm việc cho vương gia, muốn báo ân, năm đó khi phụ thân ta chết, là vương gia thu nạp ta..."

Hoài Vương: "Ngươi là nữ tử, cuối cùng vẫn phải gả vào nhà tốt mới phải đạo. Hoài vương phủ thiếu ngươi không vấn đề gì, mấy năm nay ngươi làm rất tốt, báo ân gì đó chỉ là nói vu vơ thôi."

Bích Vân vẫn nói: "Ít nhất thì bây giờ Bích Vân vẫn chưa có người muốn gả."

Hoài Vương: "Vậy sau này ta giúp ngươi để ý."

Bích Vân: "..."

Hoài Vương: "Ngươi bảo vương phi qua đây đi."

Bích Vân chỉ đành lui xuống, quay về phòng Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh thấy nàng ta quay lại liền mở to mắt, nói: "Chu đại nhân đi rồi?"

Bích Vân lạnh mặt gật đầu.

Tả Xu Tĩnh cảm thấy tâm trạng Bích Vân rất không tốt, nhưng nàng ta trước giờ không có biểu cảm gì, thế nên Tả Xu Tĩnh không hề nghĩ nhiều, đứng dậy đi đến thư phòng.

Sau khi thỉnh an Hoài Vương, Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, cảm thấy trước đó Bích Vân nhất định đã nói với Hoài Vương chuyện bản thân nghe lén rồi, vì thế nói thẳng: "Vương gia, thần thiếp có một chuyện muốn hỏi người."

Hoài Vương nói: "La thái y?"

"Đúng là La thái y." Tả Xu Tĩnh thấy hắn dứt khoát như vậy thì cũng thẳng thắn nói: "Vừa rồi ta vô ý nghe thấy người và Chu đại nhân nói chuyện, nghe được tên La thái y. Thần thiếp muốn hỏi..."

"Sao nàng lại quen La Nghĩa?" Hoài Vương nói.

Tả Xu Tĩnh: "Thần thiếp không quen La thái y, chỉ biết về ngài ấy. Ngài ấy xem bệnh cho thái hậu nương nương, đúng không?"

Hoài Vương: "Tỷ tỷ nàng nói với nàng?"

Tả Xu Tĩnh cũng không còn cách giải thích nào khác, chỉ đành mặc nhận.

Hoài Vương: "Nếu đã không quen, nàng muốn hỏi gì?"

Tả Xu Tĩnh ngẩng đầu, dè dặt nói: "La thái y... có phải từng tới tìm người không?"

Trong lòng Hoài Vương vô cùng nghi hoặc, La Nghĩa tới tìm hắn làm gì?

Nhưng Tả Xu Tĩnh hỏi vậy chắc chắn là có nguyên do. Hoài Vương bày ra dáng vẻ cao thâm khó lường, nói: "Làm sao?"

Tả Xu Tĩnh sắp tức chết với phong thái chậm rãi ung dung này của hắn rồi, nhưng nhìn dáng vẻ Hoài Vương, nàng cho rằng La Nghĩa nhất định đã tới tìm hắn thật, vì thế nói: "La thái y tới tìm người, để nói chuyện gì?"

Hoài Vương nói: "Nàng muốn biết gì?"

Tả Xu Tĩnh: "Chỉ muốn biết La thái y đã nói gì thôi."

Hoài Vương lạnh mặt nhìn nàng một lúc: "Tại sao?"

Tả Xu Tĩnh mở miệng, chỉ có thể nói: "Ta muốn biết bệnh tình của thái hậu."

Hoài Vương: "Thái hậu? Được rồi, nàng ra ngoài đi."

Tả Xu Tĩnh hoang mang nhìn Hoài Vương, không biết tại sao hắn lại muốn đuổi nàng đi: "Vương gia..."

"Chuyện này, ta khuyên nàng đừng hỏi lại nữa." Hoài Vương rất lãnh đạm nói.

Tả Xu Tĩnh ù ù cạc cạc, chỉ đành xoay người rời đi, mà Hoài Vương ở trong phòng lại trầm mặc rất lâu.

Trước kia hắn đã cảm thấy kỳ lạ, tại sao Tả Xu Tĩnh lại quan tâm đến thái hậu như vậy, nhưng khi kết hợp với chuyện hôm nay, lẽ nào người Tả Xu Tĩnh quan tâm không phải thái hậu, mà là La Nghĩa?

La Nghĩa này rốt cuộc còn có quan hệ gì với Tả Xu Tĩnh? Biểu cảm vừa mong chờ vừa dè dặt vừa rồi của Tả Xu Tĩnh, ha...

...

Chiều tối ngày hôm sau, văn bản về mối quan hệ giữa La Nghĩa và Tả Xu Tĩnh được gửi đến tay Hoài Vương.

Năm mười bảy tuổi, La Nghĩa vào cung làm đồ đệ của một lão ngự y, vì thiên phú không tệ nên sau khi lão ngự y qua đời, La Nghĩa liền tiếp nhận làm thái y, năm nay đã ba mươi hai tuổi, nhìn chân dung cũng xem như đoan chính. Thời trẻ La Nghĩa từng cưới, sau này thê tử khó sinh nên qua đời, hắn cũng không tái hôn nữa.

Mà nghe những người xung quanh La Nghĩa nói, một năm nay La Nghĩa hình như có quen nữ tử nào đó, thỉnh thoảng lại có kiệu nhỏ tiến vào nơi ở của hắn, không ai biết trong kiệu là người nào, chỉ biết là một nữ tử.

Chuyện này có chút kỳ lạ, hiện giờ La Nghĩa không có thê tử, hoàn toàn có thể đường hoàng tái hôn, không biết tại sao phải thần bí như vậy.

Còn người Hoài Vương phái đi điều tra cũng đến gần Tả phủ thăm dò, trước kia người của Hoài Vương chỉ để ý đến Độc Cô Hận, bây giờ hỏi kỹ lại mới biết La Nghĩa cũng từng xuất hiện gần Tả phủ vài ba lần.

Phải biết rằng, nơi ở của La Nghĩa và Tả phủ ở hai hướng trái ngược nhau, còn không nằm cùng một phường, đang yên đang lành, La Nghĩa tới gần Tả phủ làm gì?

Hết Độc Cô Hận tới La Nghĩa, Hoài Vương điện hạ sâu sắc cảm thấy cái mũ mình đội rồi sẽ có ngày xanh biếc.

Có điều Hoài Vương không nói gì hết, chỉ cho người giám sát La Nghĩa.

Chu Tuấn Hựu cũng tới, hắn không biết chuyện giữa La Nghĩa và Tả Xu Tĩnh, chỉ ngoan ngoãn tới báo cáo: "Hôm qua Ngu đại nhân không thượng triều, ta đặc biệt tới Ngu phủ một chuyến, người trong phủ hắn lại nói hắn bế môn tu luyện không tiện tiếp khách, hôm nay cũng vậy."

Hoài Vương ngẫm nghĩ: "Trước mắt không cần liên hệ Ngu Bất Tô nữa, càng không cần liên hệ La Nghĩa."

Chu Tuấn Hựu hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu: "Được. Vậy chuyện của thái hậu cũng không phải hỏi nữa?"

"Phải hỏi, nhưng hai ngày này hoãn lại trước." Hoài Vương nói: "Bổn vương có lẽ rất nhanh sẽ được gặp trực tiếp La thái y, có thể giảm đi bước trung gian, tránh làm phiền vị Ngu đại nhân kia."

Chu Tuấn Hựu buồn cười: "Ngoại trừ thỉnh thoảng phải "tu luyện", ngày thường Ngu đại nhân đều rất nhàn rỗi, hơn nữa còn nổi danh là không sợ phiền phức."

Hoài Vương lắc đầu: "Tu luyện? Thần thần bí bí."

Biết rằng trước giờ Hoài Vương không tin chuyện ma quỷ, Chu Tuấn Hựu cũng không nói nhiều. Thấy sắc mặt Hoài Vương hơi không vui, hắn đoán đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Hoài Vương không nói thì hắn cũng sẽ không nhiều lời, chỉ nói đùa một câu trước khi đi: "Sao vương gia không giữ ta lại dùng bữa tối nữa? Quan sát thêm chút, có lẽ sẽ xác định được vương phi có thích vương gia không."

Sắc mặt Hoài Vương lập tức đen kịt.

...

Tả Xu Tĩnh không biết gì về chuyện này, chỉ ngồi một mình trong phòng cầm thỏi vàng ngây ngốc nhìn dòng chữ bên trên, mà không biết tại sao Hoài Vương rất bận rộn, hai ngày liền nàng đều không gặp được một lần. Đến ngày thứ ba, quả nhiên trời chưa sáng Ôn Xảo Giai đã phái người đến đưa thư, thần sắc hắn rất lo lắng, nói rằng phu nhân đột nhiên đổ bệnh, muốn gặp Tả Xu Tĩnh.

Lúc này Hoài Vương sắp thượng triều, Tả Xu Tĩnh nắm lấy cơ hội đi thỉnh an, thuận tiện nói về chuyện Ôn Xảo Giai đổ bệnh nên muốn nàng về. Vốn tưởng rằng Hoài Vương sẽ làm khó mình, nào ngờ Hoài Vương khựng lại một chút, nhướng mày nói: "Đổ bệnh? Vậy nàng mau trở về đi."

Tả Xu Tĩnh không ngờ Hoài Vương dễ tính như vậy, nhưng lại nghĩ có lẽ vì hắn cũng là một đứa trẻ hiếu thuận, trong lòng khẽ cảm thán, lời nói dối tuỳ tiện này của bản thân vậy mà vừa hay đâm trúng nhược điểm của Hoài Vương.

Vì thế Tả Xu Tĩnh lại thử nói: "Vương gia, nếu mẫu thân đã đổ bệnh, đêm nay e rằng ta phải qua đêm ở Tả phủ."

Hoài Vương vẫn thản nhiên gật đầu: "Được."

Tả Xu Tĩnh liên tục tạ ơn Hoài Vương, sau đó xoay người rời đi, không hề nhìn thấy Hoài Vương ở phía sau vẻ mặt khó đoán, phất tay áo lên kiệu đi thượng triều.