Lãnh thổ Tây Lưu, cách biên giới của nước địch hơn trăm cây số.

Một trận chiến kinh hoàng kéo dài ba tháng đã sắp tới hồi kết thúc, khung cảnh giống như một địa ngục trên trần gian, chân tay gãy nát và xác chết khắp nơi.

Một thanh niên mặc Bố Y tay cầm Huyết Ảnh Chiến Đao đang ngồi trên mặt đất, cách anh ta không xa là một xác chết không đầu.

Người thanh niên này tên là Lăng Túc Nhiên, chỉ huy tối cao của chiến đội Huyết Ảnh, là vị vua của Tây Lưu này!

Cái xác không đầu đó chính là đô thống của quân địch, Chiến thần Cuồng Ma!

Soạt! Soạt! Soạt!

Một lúc sau, năm bóng người nhanh chóng xuất hiện từ năm hướng khác nhau, trong nháy mắt đã tới bên thanh niên rồi quỳ một xuống.

Cả năm người đều mặc quân phục, chính trực lẫm liệt, cả người tỏa ra hơi thở khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.

“Báo cáo đốc soái, đội quân tinh nhuệ của kẻ địch đã bị giết sạch rồi ạ!” Người đàn ông dẫn đầu mặc quân phục cung kính nói.

Cậu ta tên là Lục Tần Nam, là phó tướng bên cạnh Lăng Túc Nhiên!

Bốn người còn lại đều là đội trưởng của bốn đội quân lớn trong chiến đội Huyết Ảnh, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.

“Đứng dậy đi, tất cả nghỉ ngơi, thắng trận trở về!” Lăng Túc Nhiên châm điếu thuốc lá lên hút một hơi.

“Cảm ơn đốc soái!” Năm người đồng thời đứng lên.

Tích! Tích!

Đúng lúc này, tiếng thông báo điện thoại có tin nhắn vang lên, Lăng Túc Nhiên lấy điện thoại trên người ra nhìn, là hai tin nhắn thoại.

“Bố ơi, tại sao… tại sao bố lại không quan tâm tới con, con… con là Nhụy Lam mà….

con gửi cho bố nhiều tin nhắn như vậy… vì sao… vì sao bố lại không trả lời con một tin nào cả…”

“Con… Con sợ lắm, con bị kẻ xấu nhốt lại… con không tìm thấy mẹ đâu cả…”

Đoạn tin nhắn thoại là một cô bé gửi tới, có thể nghe ra được rằng lúc này cô bé đang vô cùng sợ hãi.

“Cô bé, cháu gửi nhầm tin nhắn rồi, tôi không phải là bố của cháu, cháu gặp phải người xấu à?”

Lăng Túc Nhiên điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút rồi trả lời lại.

Số điện thoại này, tối hôm qua đã gửi hai tin nhắn cho anh, nội dung tương tự như tin nhắn này.

Thế nhưng, người luôn ở trong trận chiến là anh, không hề có chút thời gian nào để xử lý những tin nhắn bị gửi nhầm này.

Tích! Tích! Tích!

Tin nhắn lại được gửi tới, giờ đây cô bé đã bật khóc nức nở.

“Bố nói dối, mẹ nói… số điện thoại này là của bố, có phải tại Nhụy Lam không ngoan, nên bố không cần Nhụy Lam nữa không?”

“Nhụy Lam thực sự rất sợ, nghe… nghe mấy người xấu kia nói rằng, qua… qua hôm nay, Nhụy Lam sẽ không bao giờ được gặp lại bố mẹ nữa… con sợ lắm…”

“Bố vẫn chưa biết Nhụy Lam trông như thế nào đúng không, tháng… tháng trước con đã chụp ảnh vào bữa tiệc sinh nhật, bây giờ sẽ gửi ngay cho bố, bố nhất định phải nhớ kĩ Nhụy Lam trông như thế nào đấy…”

Sau tin nhắn thoại, có một bức ảnh được gửi đến, là một cô bé xinh xắn hồng hào.

Khoảng tầm bốn, năm tuổi, đôi mắt to tròn như biết nói, đôi má lúm đồng tiền nhỏ xinh trông vô cùng dễ thương.

Ầm!

Sau khi nhìn thấy bức ảnh này, một luồng sát khí giống như sóng cuộn biển gầm bùng nổ ra từ người Lăng Túc Nhiên!

Hủy trời diệt đất, xông thẳng lên trời cao!

Vào lúc này, nhiệt độ của không khí xung quanh ngay lập tức như đóng băng lại, toàn bộ khoảng không như một đám mây đen khiến người ta ngột ngạt.

Năm thanh niên bên cạnh không khỏi rùng mình một cái, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Ở bên người đốc soái lâu như vậy, bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được sát khí nồng nặc đến mức này!

“Đốc soái, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Lục Tần Nam hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng hỏi.

Lăng Túc Nhiên không trả lời cậu ta, cầm điện thoại lên gọi vào số của cô bé.

Thế nhưng trong điện thoại chỉ vang lên âm thanh thông báo không thể kết nối.

Lăng Túc Nhiên không cam lòng, gọi lại lần nữa,nhưng tình hình vẫn như cũ.

“Lục Tần Nam mặc kệ cậu dùng cách gì, tôi phải tới Đông Khởi ngay lập tức!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng quát về phía Lục Tần Nam, sát khí trên người lan tràn khắp nơi.

“Đã rõ!” Lục Tần Nam không nói thêm lời vô nghĩa, lấy điện thoại di động gọi điện.

“Huyền Vũ, dùng hết tất cả các mối quan hệ, lập tức cho người định vị số điện thoại di động này!” Lăng Túc Nhiên nhìn bốn người kia rồi nói số điện thoại di động của cô bé.

“Vâng!” Bốn người đứng lên chào, sau đó vội vàng đi làm việc.

Năm phút sau, một chiếc xe chạy với tốc độ cực nhanh về phía đường biên giới.

“Đốc soái, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?” Trong xe, Lục Tần Nam hỏi Lăng Túc Nhiên vẫn đang tràn ngập sát ý đang ngồi bên ghế phó lái.

“Con bé đúng thật là con gái của tôi!” Giọng nói Lăng Túc Nhiên lạnh như băng, đôi mắt đỏ rực.

Lúc nói lời này, những chuyện trong quá khứ liền hiện lên trong đầu anh.

Số phận bấp bênh, bỏ nhà ra đi từ khi còn nhỏ, lưu lạc tới Đông Khởi, được gia chủ nhà họ Trịnh nhận làm con nuôi.

Vào một đêm năm năm trước, gia đình bố nuôi của anh bị giết chết hết, anh đã may mắn trốn thoát được, và được Tần Nhã Khiết, cô cả của nhà họ Tần cứu giúp.

Ngay sau khi Tần Nhã Khiết đưa anh đến một khách sạn không lâu, anh đã ngất đi vì thể lực không chịu nổi nữa.

Tần Nhã Khiết mua thuốc chữa thương cho anh, mãi đến tận buổi tối hai ngày sau anh mới tỉnh táo lại một chút.

Sau khi tỉnh dậy, trong lòng đau khổ và tức giận, anh ôm lấy Tần Nhã Khiết gào khóc như một đứa trẻ.

Tần Nhã Khiết cảm thấy thương xót, để mặc anh ôm chặt trong lòng, cô biết Lăng Túc Nhiên cần được thời gian để nghĩ thông suốt.

Lúc đó Lăng Túc Nhiên đang nửa tỉnh nửa mê, không còn nhớ gì về những gì đã xảy ra sau đó.

Ngày hôm sau thức dậy, Tần Nhã Khiết đã rời đi, để lại một mảnh giấy nhắn.

Nói với anh rằng kẻ đã giết bố nuôi của anh có thể tìm thấy ở đây sớm, bảo anh rời khỏi Đông Khởi càng sớm càng tốt, và đừng quay lại nữa.

Cô cũng thông báo rằng cô đã lấy mặt dây chuyền ngọc bích hình rồng trên người của anh, coi như giữ nó làm kỷ niệm.

Vốn dĩ anh cho rằng Tần Nhã Khiết chỉ là một người tốt bụng mà anh gặp trong đời mà thôi, trong lòng thầm nghĩ nếu có cơ hội trong tương lai thì nhất định phải báo đáp ơn cứu mạng của cô.

Nhưng ban nãy khi nhìn thấy mặt dây chuyền bằng ngọc trên tay cô bé, anh đã hiểu ra tất cả.

Đêm đó, năm năm về trước, anh đã làm chuyện không bằng cầm thú, không chỉ khiến Tần Nhã Khiết bị thương, mà còn khiến cô có thai!

Điều khiến anh hối hận hơn cả là con gái anh đã cầu cứu anh từ hôm qua, nhưng anh lại cho rằng là gửi nhầm tin nhắn!

“Nhụy Lam thực sự rất sợ, nghe… nghe mấy người xấu kia nói rằng, qua… qua hôm nay, Nhụy Lam sẽ không bao giờ được gặp lại bố mẹ nữa… con sợ lắm…”

Nghĩ đến giọng nói tuyệt vọng của con gái, lòng anh vô cùng đau đớn, hận không thể tát mình mấy bạt tai!

Anh không những không phải là một người chồng tốt mà còn không phải là một người bố tốt!

Vua vùng Tây Lưu gì chứ, chủ nhân Ảnh Môn gì chứ, đều vô nghĩa cả!

Ngay cả con gái của mình mà anh cũng không thể bảo vệ được, anh làm bố đúng là vô ích!

“Đốc soái, năm vị thuộc hạ xin được đi theo đốc soái đến Đông Khởi!”

Nửa giờ sau, xe việt dã lao vào sân bay, Lục Tần Nam dẫn đầu bốn đại tướng cao giọng hét lên.

Trên đường đi, họ cũng đã hiểu đại khái về vấn đề, trên người mỗi người trong số họ đều đầy sát khí như nhau.

Có người dám làm hại con gái của đốc soái, muốn bị giết chết cả dòng họ chín đời sao?

“Lục Tần Nam sẽ đi cùng tôi.

Còn bốn người các cậu ở lại Tây Lưu xử lý những chuyện còn lại, nếu không tuân theo, các cậu sẽ bị xử lý theo quân pháp!”

Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói xong, xoay người chạy vào máy bay, Lục Tần Nam cũng đi theo sát phía sau.

Hai phút sau.

Một chiếc máy bay chiến đấu của quân đội lao thẳng lên trời, giống như một luồng điện rạch tan bầu trời bay thẳng về phía Đông Khởi.