Tăng Tĩnh cũng không tính đi một mình, hắn còn thỉnh một vị khác có chút thân phận để đi Từ gia nhận lỗi.

Phò mã của nhị Công chúa: Triển Thiếu Hi.

Triển Thiếu Hi ngoại trừ thân phận Phò mã thì còn có một tước vị là Tây Nhạc Bá, Triển Thiếu Hi và Tăng Tĩnh là tương giao tâm đầu ý hợp, Tăng Tĩnh đã mở miệng thì hắn đương nhiên phải nể mặt bằng hữu.

Triển Thiểu Hi nghe Tăng Tĩnh thuật lại sơ lược việc này, bèn gõ đầu hắn mà nói, “Ngươi thật là xằng bậy, muốn nạp thiếp thì cứ nạp, nhưng phải báo trước với đệ muội. Bằng không, ngươi đặt đệ muội ở chỗ nào?”

Tăng Tĩnh nói một câu cực ngốc, “Chẳng phải vì ta sợ nàng không đồng ý hay sao?”

“Hầy.” Triểu Thiếu Hi thở dài, “Nhạc phụ đại nhân của ngươi dễ chọc lắm ư? Lại có ba tiểu cữu tử, coi chừng ngươi bị đánh thành đầu heo bây giờ. Ngươi làm chuyện này thật khó nói nổi!”

“Muốn ta nói thì ngươi nên xử trí ổn thỏa nữ nhân kia trước đi.” Triển Thiếu Hi có rất nhiều cảm xúc đối với chuyện nữ sắc, “Lúc trước Bắc Xương Hầu lão tam cũng là vì một ả tỳ nữ muốn sinh nhi tử mà lãnh phải kết cục như thế! Chẳng những không thú được Thục Nghi công chúa mà Đỗ lão tam còn phải làm hòa thượng. Từ tướng là Đế sư, đâu phải dễ dàng cho ngươi trêu chọc!”

Tăng Tĩnh chậm rãi nói, “Cũng không đến mức bắt ta đi làm hòa thượng chứ.” Đỗ gia làm loạn trước hôn sự, còn gặp phại tiểu cữu tử đòi mạng: Gạch tứ gia, có thể sống yên ổn mới là lạ? Nay Tăng gia và Từ gia hoàn toàn là ở hoàn cảnh khác, ít nhất hắn và Từ thị cũng là phu thê năm năm, có thể niệm tình nhau.

Triển Thiếu Hi đánh hắn một cái, “Ngươi muốn như vậy thì nên cải tà quy chính đi. Từ gia cũng không có ý chia tay, nhưng nếu ngươi bày ra thái độ này thì người ta cũng không thể bảo khuê nữ người ta quay về với ngươi được.”

“Yên tâm đi, ta biết phải làm thế nào mà.” Tăng Tĩnh lấy lại tinh thần, bất quá là khom lưng trước mặt nữ nhân mà thôi, làm nam nhân có thể nhẫn nhịn một chút, xem như là vì nhi tử của mình đi.

Triệu Lệnh Nghiêm nói, “Chúng ta nên thương lượng trước nên nói thế nào khi đến Từ gia!”

Một người khó địch ba người.

Tăng Tĩnh đến Từ gia môn, đương nhiên không chiếm được chiêu đãi như dĩ vãng.

Từ gia không lên mặt cầm chổi đuổi người đã là khách khí lắm rồi.

Bất quá vì có nhị Phò mã giá lâm, trượng phu không ở nhà nên Từ phu nhân mới bất đắc dĩ ra mặt xã giao.

Nghe nói Triệu Lệnh Nghiêm là tân khoa Võ bảng nhãn nên Từ phu nhân đặc biệt nhìn nhiều một chút, sau đó nói một cách khách khí với Triển Thiểu Hi, “Không biết nhị Phò mã đích thân ghé thăm hàn xá nên không tiếp đón từ xa.”

“Bá mẫu khách khí rồi.” Trước tiên Triển Thiếu Hi kết nối quan hệ, cười nói, “A Tĩnh như thân huynh đệ của ta, gọi ngài một tiếng bá mẫu là hợp tình hợp lý.”

Từ phu nhân cười cười, “Phò mã gia quá khách khí, ta làm sao dám nhận.”

“Bá mẫu, a Tĩnh hành sự lỗ mãng, vì vậy chúng ta đặc biệt đến giải thích và thỉnh tội với bá mẫu.” Mọi người đều biết rõ ý đồ của Tăng Tĩnh khi đến đây, Triển Thiểu Hi cũng không vòng vo, chỉ nói thẳng, “Thỉnh bá mẫu nể tình hắn còn trẻ không hiểu chuyện mà tha thứ cho hắn lần này.”

“Hắn và đệ muội là phu thê ân ái, lần này đệ muội rời nhà, a Tĩnh cũng rất hối hận.” Triển Thiểu Hi ôn hòa nói, “Hắn là người hồ đồ, cảm thấy có lỗi với đệ muội. Hắn lén sốt ruột vì con nối dỗi, lại không muốn nói với đệ muội, sợ đệ muội buồn tủi. A Tĩnh nói, bất quá chỉ là mượn phúc sinh nhi tử mà thôi, một nha đầu cũng chẳng đáng là gì.”

Từ phu nhân thản nhiên nói, “Phò mã thật sự biết nói đùa. Ta cũng không biết vì sao phải giấu thê nạp thiếp chỉ để sinh con nối dõi? Hay là nữ nhi nhà ta không biết khoan dung độ lượng khiến cho Tăng gia phải làm như thế?”

“Thật là nực cười, nữ nhi của ta chẳng biết chuyện gì thì bỗng nhiên có một nữ nhân mang thai bước vào cửa?” Từ phu nhân giương mắt lướt nhìn vài vị, “Ta không đọc nhiều sách, cũng không biết lễ nghĩa. Nhưng các ngươi, một người là Phò mã, một người là Bảng nhãn, một người là Thứ cát sĩ, có thân phận, có học thức, có kiến thức rộng rãi, vì sao lại đi phân trần những chuyện này với ta?”

Tuy rằng do thân phận của Triển Thiếu Hi mà Từ phu nhân phải nể mặt ba phần, bất quá trong chuyện này thì Từ gia đương nhiên không thể dễ dàng nhượng bộ!

Triệu Lệnh Nghiêm vội vàng nói tiếp, “Thân gia thái thái, thật sự là biểu huynh nhà ta sai lầm. Lần này đến đây là để nhận tội với biểu tẩu. Việc đã đến nước này, nữ nhân kia cứ giao cho biểu tẩu, muốn đánh muốn giết muốn bán thì biểu huynh tuyệt đối không nói chữ không! Chỉ cần biểu tẩu khoan hồng độ lượng, tha thứ cho biểu huynh lần này.”

“Thật sự là bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên, biểu huynh biểu tẩu từ khi thành thân chưa từng có tranh chấp.” Triệu Lệnh Nghiêm nói một cách khẩn thiết, “Chẳng qua trong một đời người cũng có lúc phạm phải sai lầm. Biết sai có thể sửa là việc tốt. Biểu tẩu với phẩm tính lòng dạ như vậy, thân gia thái thái lại là người hiền lành, xin hãy cho biểu huynh một cơ hội được sửa đổi.”

Triệu Lệnh Nghiêm khom mình nhận lỗi, Tăng Tĩnh quỳ mạnh xuống đất trước mặt Từ phu nhân, dập đầu ba cái, cất lên giọng nói âm trầm, “Cầu nhạc mẫu tha thứ cho ta.”

Từ phu nhân nhất thời mềm lòng.

Nếu có chút khả năng tái hợp thì không có mẫu thân nào sẽ nguyện ý để nữ nhi chia tay với nữ tế.

“Quả nhiên tính kế rất hay.” Không biết Từ Doanh Ngọc đứng trước cửa từ khi nào, sam y màu hồng nhạt rất xứng với lớp lụa mỏng màu xanh nhạt bên ngoài, trên đầu quấn búi tóc đơn giản, ở giữa cài một cây trâm hình đóa hoa sơn trà cũng màu hồng nhạt, thanh lệ tao nhã, ánh mắt trong trẻo nhìn vào trong phòng.

Dường như nàng đứng đó đã được một lúc, nhấc váy đi vào, mỉm cười hành lễ với Từ phu nhân, “Mẫu thân nhất định đừng bị trúng kế.”

“Chẳng lẽ mẫu thân lại không nhìn ra bọn họ đã có chuẩn bị trước khi đến đây.” Từ Doanh Ngọc đứng bên cạnh mẫu thân, vén một sợi tóc xõa bên tóc mai ra sau gáy rồi thản nhiên nói, “Nhị Phò mã thân phận cao quý, trước tiên tiến đến sẽ trấn áp người ta. Tất nhiên mẫu thân sẽ không lấy gì làm vui vẻ cho lắm, sau khi nhị Phò mã nói xong thì Triệu Bảng nhãn sẽ đỡ lời, liên tục nhận tội, khom người khuất phục trước mẫu thân. Trải qua sự cường thế của Phò mã, mẫu thân sẽ sinh ra hảo cảm đối với Triệu Bảng nhãn. Tiếp theo Tăng công tử lại quỳ mạnh như vậy. Tục ngữ nói, dưới gối nam nhi có hoàng kim. Một người trấn áp một người dịu ngọt một người dập đầu, đừng nói là mẫu thân, ngay cả thần nhân cũng mềm lòng nữa là.”

“Mẫu thân, người đi nghỉ ngơi trước đi. Đây là chuyện của ta, ta sẽ nói chuyện với Tăng công tử.” Từ Doanh Ngọc phân phó với nhũ mẫu tâm phúc của Từ phu nhân, “Triệu ma ma, hầu hạ mẫu thân đi nghỉ ngơi đi.”

Triệu phu nhân hung hăng trừng mắt liếc nhìn ba người rồi dặn dò nữ nhi, “Có chuyện gì thì cứ gọi người!”

Nhạc mẫu đã rời đi, Tăng Tĩnh cũng tự động đứng dậy.

Từ Doanh Ngọc nói thẳng, “Chia tay thì ngươi va ta đều đẹp mặt! Nếu ngươi muốn đưa ra giấy hưu thê thì ta tuyệt đối không nhận, chúng ta sẽ đến công đường để thẩm vấn! Từ gia chúng ta cũng không sợ phải lên công đường!”

“Đệ muội đệ muội, không nên như vậy.” Triển Thiếu Hi mặc dù thấy mất mặt nhưng cũng phải đứng ra khuyên Từ Doanh Ngọc vài câu.

“Duyên phận đã hết, không cần cưỡng cầu.” Từ Doanh Ngọc nói, “Ta biết rõ ràng về Hồng Chu. Nàng cũng không phải là nô tỳ, không người làm mai không có sính lễ mà đã lớn bụng, Tăng công tử, ngươi là tân tiến sĩ, chẳng lẽ muốn mang tội thông dâm mà làm hỏng tiền đồ hay sao?”

“Đương nhiên ta còn có căn cứ chính xác khác nữa.” Thấy sắc mặt lạnh lùng của Tăng Tĩnh, Từ Doanh Ngọc khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt lãnh đạm, “Đương nhiên ta cũng không hy vọng sẽ khiến sự tình trở nên quá mức khó khăn. Dù sao nhất nhật phu thê bách nhật ân. Tăng công tử, ngươi nói thử xem?”

Lúc này Tăng Tĩnh mới biết thê tử cũng không phải nói đùa, nữ nhi này quyết tâm chia tay, hắn nhất thời cảm thấy khẩn trương, vội hỏi, “A Ngọc, chẳng lẽ ngươi không thể niệm tình phu thê của chúng ta một chút nào hay sao?”

Từ Doanh Ngọc thản nhiên nói, “Kể từ khi người cùng nữ nhân kia tìm hoan mua vui thì tình cảm của chúng ta đã hoàn toàn cắt đứt.”

“Ta không đồng ý, ta không đồng ý. Ta chỉ là…” Tăng Tĩnh muốn tiến đến kéo tay Từ Doanh Ngọc, Từ Doanh Ngọc lại vung tay tát một cái lên mặt của Tăng Tĩnh, lạnh giọng nói, “Thật khiến ta ghê tởm!” Một câu của Từ Doanh Ngọc tát thẳng vào mặt của Tăng Tĩnh.

Đừng nói là Tăng Tĩnh, ngay cả Triển Thiếu Hi và Triệu Lệnh Nghiêm cũng chưa từng thấy nữ nhân nào lợi hại như Từ Doanh Ngọc!

Đương nhiên ngoại trừ Ngô Uyển nương.

Nhưng Ngô Uyển nương làm sao có thể sánh bằng Từ Doanh Ngọc . Từ Doanh Ngọc là thiên kim Tướng phủ, đường đường là tiểu thư khuê các, làm sao một tiểu thương như Ngô Uyển có thể sánh bằng.

Ai ngờ tiểu thư khuê các một khi nổi giận thì thật sự khiến người ta không thể đỡ được.

Đừng nói có bằng hữu và biểu đệ ở đây, cho dù không có ai mà nghe thấy Từ Doanh Ngọc nói như vậy thì Tăng Tĩnh cũng phải tức giận, Tăng Tĩnh nhất thời quát to, “Từ Doanh Ngọc, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Từ Doanh Ngọc cười lạnh, “Tăng công tử, ngươi cũng đừng mặt dày không biết xấu hổ!”