Vụ án Lục gia chưa xử lần hai mà toàn bộ đế đô đều đã biết, không có ai mà không hiểu nội tình.

Giúp cho các trà quán có thêm vô số đề tài để bàn tán, mọi người thảo luận sôi nổi, nước miếng văng tứ tung, nói đến miệng khô lưỡi khô, lúc kích động sẽ đập bàn chửi thề, còn hơn cả khổ chủ gấp ba lần. Vì vậy, nhờ phúc của Lục gia mà trà quán làm ăn vô cùng tốt.

Trong triều đương nhiên cũng náo nhiệt, các Ngự sử không đợi Phủ doãn đế đô tuyên án, bọn họ cũng không sợ quyền quý mà cứ dâng tấu chương chỉ trích Nam Phong Bá không biết cách dạy nhi tử, Lục gia làm đủ mọi chuyện ác nhân ác đức.

Trong khi Minh Trạm lại điềm tỉnh, chỉ nhận lấy tấu chương rồi giao cho Nội các cùng xem, cũng không đưa ra chỉ thị gì khác, còn nói ra vài câu khiến người ta càng thêm mơ hồ, tỷ như, “Các ngươi đừng đem chuyện của Lục lão bát gán lên người của Nam Phong Bá, cũng đâu phải Nam Phong Bá làm.”

Tỷ như, “Đương nhiên Nam Phong Bá dạy nhi tử không tốt cũng đáng bị chỉ trích.”

Xoay người một cái liền thay đổi, “Bất quá Nam Phong Bá có bốn nhi tử, ngoại trừ Lục lão bát thì những người khác đều an phận. Lại càng không cần phải nhắc đến tỷ phu của trẫm, Văn Thao có tiếng văn võ song toàn, tài cao học rộng, chỉ có mỗi Lục lão bát là…”

Muốn hiểu rõ đế tâm nhưng lại bị lời nói của Minh Trạm khiến cho hồ đồ. Có vị Ngự sử hôm nay mắng Lục lão bát, sáng mai tham tấu Nam Phong Bá, ngày kia lại nói Lục gia có thể tha thứ.

Đừng tưởng Minh Trạm không thích đọc sách viết thư, bất quá hắn cũng có ưu điểm ở chỗ hắn có trí nhớ cực tốt, mở ra ba bản tấu chương của vị Ngự sử nọ mà cười ha ha, nói với mọi người trong Nội các, “Cỏ mọc đầu tường cùng lắm cũng chỉ là như thế mà thôi.”

Ngự sử dâng tấu chương vô cùng xấu hổ, chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống, không còn mặt mũi để gặp người.

Tôn thái y phụng thánh lệnh mỗi ngày trị thương cho Ngô Uyển.

Thương tích của Ngô Uyển cũng không nặng, người thông minh như vậy thì làm sao mà lại chết thật cho được. Bất quá chỉ là giả vờ để hù dọa Nam Phong Bá phủ mà thôi, tiện thể được dư luận đồng tình. Bất quá hành vi nói đâm liền đâm, đặc biệt người làm nên hành vi này lại là nữ nhân thì quả thật là hiếm thấy.

Kim khí gây thương tích thì khó tránh khỏi việc để lại sẹo. Tôn thái y đưa dược cao xóa mờ sẹo cho Ngô Uyển rồi thở dài, “Tuổi còn trẻ, tội tình gì phải xem thường sinh mạng như thế.”

Với tuổi tác của Tôn thái y thì cũng đã đủ làm phụ thân của Ngô Uyển, thái độ đối nhân xử thế lại hào hiệp, cho nên mới khuyên như thế. Ngô Uyển là người biết tốt xấu, nhẹ giọng nói, “Nếu có đường sống thì có ai muốn chết đâu.”

“Chén thuốc này có ích cho đứa nhỏ.” Cứ liều mạng như vậy mà đứa nhỏ không bị gì thì thật sự là thượng thiên đã phù hộ.

“Thái y, đứa nhỏ này không thể lưu lại, thỉnh Thái y khai cho ta một đơn thuốc sẩy thai.” Ngô Uyển nhẹ nhàng nói, “Sau khi xong vụ án thì sẽ sử dụng.”

Tôn thái y thở dài, đề bút viết xuống đơn thuốc, nói với Ngô Uyển, “Dùng càng sớm càng tốt. Nếu có gì cần thì cứ gọi người đến Thiện Nhân đường tìm ta. Hai đơn thuốc bên dưới là dùng để điều trị thân thể, sau khi sẩy thai thì cũng phải ở cử, dưỡng hảo thân thể một tháng thì mới được xuống giường.”

Ngô Uyển thật lòng cảm tạ, lệnh cho nha hoàn tiễn Tôn thái y xuất môn.

Nói đến cũng là một chuyện thú vị, Tôn thái y ra khỏi đại môn Ngô gia thì liền bị nghênh đón đến Nam Phong Bá phủ.

Tôn thái y vốn chán ghét gia phong bất cẩn của nhà này, nuôi dưỡng một tên bất tài xấu xa như vậy, cho nên cũng không thích đến. Chẳng qua đại Phò mã trực tiếp đến mời thì không thể không đến đó một chuyến.

Lục Văn Thao hỏi thương thế của Ngô Uyển, biết được thương thế của Ngô Uyển không nguy hiểm đến tánh mạng thì mới an tâm. Việc đã đến nước này, nếu Ngô Uyển thật sự mất mạng thì Lục gia rất khó ăn nói. Không chỉ Lục lão bát phải đền mạng mà ngay cả Nam Phong Bá phu nhân cũng sẽ không được hưởng ân huệ.

Cho nên đừng tưởng rằng có vài đồng bạc dơ bẩn hay có chút quyền thế thì có thể ra vẻ ta đây, trên đời này thật sự có nữ tử mạnh mẽ dám thẳng tay liều mạng với người.

Lần này Lục bát gia đã gặp phải Hạc đỉnh hồng rồi.

Nam Phong Bá phu nhân bị Ngô Uyển dọa cho thấy ác mộng liên tục, vừa nhắm mắt liền thấy lệ quỷ đòi mạng, mấy ngày nay không thể nghỉ ngơi, hơn nữa còn lo lắng cho tiểu nhi tử, vì vậy bà ta thật sự ngã bệnh.

Nay biết được tánh mạng của Ngô Uyển không gặp nguy hiểm, đây quả là thang thuốc tốt nhất để Nam Phong Bá phu nhân khôi phục bệnh tình.

Trở ngại cho bên phía quan binh chính là áp lực của dư luận, nên biết, Tập san Hoàng thất cứ cách năm ngày xuất bản một số. Vụ án nổi tiếng của Lục gia đương nhiên được đặt cách một chỗ trên Tập san Hoàng thất. Đối với Lục gia tuy rằng gặp họa vô đơn chí, bất quá trong thời gian này Lục gia bị mắng đã quen, cùi không sợ lở, như vậy còn sợ cái quái gì nữa!

So với bất kỳ ai thì Lục gia chính là những người trông mong vụ án này kết thúc nhanh một chút, vụ án chuốc thuốc mê, Ngô Uyển không chết, cũng không cần bắt Lục lão bát phải đền mạng.

Khi Phủ doãn đế đô tiếp tục xử lý vụ án, Ngô Uyển cũng có chứng cứ khác, Lục lão bát không còn cách nào để biện bạch, đành phải nhận tội. Điền Vãn Hoa xét thấy tình tiết vụ án này mang tiếng xấu, bèn thẳng tay phán Lục lão bát hai mươi năm lưu đày quan ngoại, không được ân xá thì không thể trở về đế đô.

Lục lão bát bị tống vào ngục ngay lập tức.

Điền Vãn Hoa lại tiếp tục phán, Nam Phong Bá phủ bồi thường phí tổn thất tinh thần cho Ngô Uyển, tính tổng cộng là mười vạn lượng, trong vòng một tháng phải giao bạc.

Song phương cũng không có ai không phục, tuy rằng mười vạn lượng đối với Nam Phong Bá phủ như cắt đứt một miếng thịt, nhưng một câu của Lục Văn Thao liền dập tắt lời nói dong dài của thúc thẩm, “Nhớ trước kia Triệu gia phải bồi thường phân nửa gia tài cho khổ chủ, mười vạn lượng này xem như Hoàng thượng đã để lại thể diện cho chúng ta. Chẳng lẽ các ngươi còn chê ít nữa sao?”

Đệ đệ của Nam Phong Bá là Lục Doanh lên tiếng, “Phủ của chúng ta một năm cũng không kiếm được bấy nhiêu đó bạc, chẳng lẽ ta không được đau lòng ư?”

“Chỉ mong Văn Tuyên trải qua chuyện này sẽ khôn ra một chút, coi như bấy nhiêu bạc cũng là đáng giá.” Dù sao cũng là thân đệ, Lục Văn Thao cảm thán một tiếng.

Lục Doanh rì rầm muốn nói cái gì đó nhưng không tiện mở miệng, Lục nhị thái thái âm thầm thúc trượng phu một cái, Lục Doanh vẫn rì rầm không lên tiếng, tuy rằng động tác của nhị thái thái rất kín đáo nhưng vẫn khó thoát khỏi ánh mắt của Lục Văn Thao.

Lục Văn Thao xem như không thấy, thản nhiên nói, “Điệt nhi còn có việc, xin cáo lui trước.”

Mắt nhìn thấy Lục Văn Thao rời khỏi thì Lục nhị thái thái mới hung hăng đạp cho trượng phu một cái rồi than thở, “Bảo lão gia nói mà tại sao lão gia lại không nói. Nay làm gì còn ai có thể sống trong phủ này. Chuyện của Lục lão bát thì tứ điệt nữ không sợ, dù sao cũng là đích nữ của Bá phủ, nhưng khuê nữ nhà chúng ta thì làm sao đây? Cũng đã sắp đến tuổi thành thân rồi, vì lão bát mà phải bỏ ra mười vạn bạc. Chúng ta là nhị phòng không phải đương gia, nhưng lại không thể không giao bạc! Mất đi phần bạc này thì ngày sau ở riêng làm gì còn của cải để mà phân chia đây?”

Lục Doanh yên lặng, “Ta làm thúc thúc, làm sao có thể nói như vậy với điệt nhi. Tuy lão bát gặp họa nhưng dù sao cũng là người của Lục gia. Trong nhà không quản thì ai quản? Nàng đừng quên, đám người lão tam là được Thao nhi đề bạt. Nay đại ca đại tẩu gặp chuyện mà chúng ta đòi dọn riêng thì ta có phải là người hay không?”

Lục nhị thái thái không phục, thấp giọng làu bàu, “Đề bạt, đề bạt cái gì? Ta đã nói cứ mua một chức quan cho lão lục làm đi, cũng tại Thao nhi đòi lão lục thi cử, khiến lão lục phải thức khuya dậy sớm phấn đấu học hành, rốt cục kết quả thế nào? Chẳng phải là Thao nhi không muốn mở miệng an bài cho lão lục hay sao, nay lão lục đã từng tuổi này mà hoàn toàn không có chức quan, nói về công danh thì chỉ là một tiểu cử nhân mà thôi!”

“Không trách nhi tử của mình không biết phấn đấu mà còn đi trách Thao nhi?” Lục Doanh thấp giọng tức giận mắng, “Ngay cả tam công tử nhảy lầu của Từ tướng gia Từ Tam cũng đỗ tam bảng, lão lục thi rớt là do hắn không có bản lĩnh. Thao nhi cũng đã từng đỗ tiến sĩ đấy thôi.” Nghĩ đến nhi tử không biết phấn đấu của mình, Lục Doanh phất y mệ bỏ đi.

Lục nhị thái thái tức giận, vội vàng đuổi theo, tính toán hôm nào nhân dịp đi nói với lão thái thái vài câu.

Dù sao trước thời hạn Lục gia phải đền mười vạn lượng thì nàng sẽ nói rõ chuyện ra riêng.

Lục lão bát bị tuyên án, Nam Phong Bá phu nhân thương tâm một hồi, cũng may nhi tử chưa bị thiến. Chẳng qua nghĩ đến việc nhi tử sắp bị đưa đến quan ngoại thì Nam Phong Bá phu nhân lại nhịn không được mà rơi lệ.

“Ta biết ngươi sẽ không để bát đệ của mình chịu uất ức.” Nam Phong Bá phu nhân kéo tay của Lục Văn Thao rồi nói, “Hiện tại ta chỉ nhớ thương bát đệ của ngươi mà thôi.”

Nghĩ đến Ngô Uyển, Nam Phong Bá phu nhân thật sự vừa hận vừa sợ, “Tuy bát đệ của ngươi có lỗi với nàng, nhưng hôm nay bát đệ của ngươi bị tống vào ngục, lại bị phán trọng tội. Nhà chúng ta cũng phải bỏ một lượng bạc lớn để đền bù, nhưng đứa nhỏ trong bụng của nàng mang họ Lục. Chúng ta không thể để cho cốt nhục của bát đệ ngươi lưu lạc bên ngoài.”

“Ngươi ngẫm lại đi, Ngô cô nương còn trẻ như vậy, ngày sau thiếu gì cơ hội để thành thân.” Nam Phong Bá phu nhân nói một cách thương tâm, “Chẳng lẽ sau này để đứa nhỏ của bát đệ ngươi gọi người khác là phụ thân hay sao?”

Điều mà Lục Văn Thao lo lắng cũng là chuyện này.

Bất quá mỗi khi nghĩ đến bản tính của Ngô Uyển, với thủ đoạn như thế, cho dù là lão bánh quẩy như Lục Văn Thao cũng thấy nàng ta thật xảo quyệt và độc ác. Lục Văn Thao an ủi mẫu thân, “Chuyện này cũng không đơn giản, dù sao đứa nhỏ ở trong bụng của Ngô cô nương. Mẫu thân cứ yên tâm, nhi tử sẽ tìm cách.”

“Chúng ta cũng là vì tốt cho nàng ta mà thôi.” Nam Phong Bá phu nhân thở dài, “Nàng đã thất trinh, cho dù có gả thì cũng chỉ làm nhị phòng, nếu mang theo đứa nhỏ thì chẳng phải là càng khó gả hay sao?”

“Ta hiểu, mẫu thân cứ yên tâm đi, ta sẽ đi giải quyết chuyện này.”

Lục Văn Thao xưa nay quen chém giết trên quan trường, nhưng hiện tại lại không có cách nào đối phó với nữ nhân.

Chiến trường của nữ nhân thường là ở nội trạch, so với nam nhân thì hoàn toàn không có trọng lượng. Lúc trước Lục Văn Thao chính là quá mức khinh thường Ngô Uyển nên mới chịu khổ như vậy.

Lần này Lục Văn Thao cũng không kiêng kỵ mà trực tiếp đăng môn bái phỏng, chuẩn bị đi thẳng vào vấn đề bàn bạc đứa nhỏ với Ngô Uyển.

Ngô Uyển nằm trong khuê phòng, một bức rèm ngăn cách hai người, Lục Văn Thao chỉ có thể thấy được bóng người, bên trong nồng nặc mùi dược hương, Ngô Uyển nói, “Đại Phò mã có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

“Không dối gạt cô nương, có liên quan đến chuyện mà bát đệ của ta đã làm, Lục mỗ cảm thấy áy náy.” Lục Văn Thao ôn hòa nói, “Lần này đến, thứ nhất là để tạ tội, thứ hai là vì cốt nhục trong bụng của Ngô cô nương. Bát đệ bị lưu đày, ta thân là huynh trưởng, muốn hỏi một câu, Ngô cô nương tính thế nào? Nếu Ngô cô nương có chỗ nào khó xử thì cứ nói thẳng. Chỉ cần trong khả năng của ta thì ta nhất định sẽ làm giúp Ngô cô nương.” Trước tiên thăm dò ý tứ của Ngô Uyển.

Ngô Uyển căn bản không thèm để tâm đến thái độ kiểu cách của Lục Văn Thao, giọng nói lạnh như băng, “Nếu đại Phò mã muốn nhìn cốt nhục của Lục gia nhà ngươi thì cứ hỏi nhũ mẫu của ta, ta cũng không biết đã chôn ở đâu rồi.”

Rất nhiều năm sau Lục Văn Thao cũng khó tránh khỏi mà than một tiếng, “Trong các thiên hạ kỳ nữ thì Ngô Uyển Nương chính là một nhân tài kiệt xuất.” Bao nhiêu ân oán ngày xưa giờ đã tiêu tán, tài tử giai nhân, nay đều đã già hết cả rồi.

Nhưng hiện tại, Lục Văn Thao chỉ cảm thấy vì sao thượng thiên lại sinh ra một nữ nhân độc ác như vậy, hắn biết được Ngô Uyển bị sẩy thai, quả thật khó khống chế lửa giận trong lòng, gào to một tiếng, “Vì sao ngươi lại tuyệt tình như thế?”

Nha hoàn nhũ mẫu bên ngoài bất chấp mọi chuyện, vội vàng tiến vào, sợ Lục Văn Thao làm ra chuyện khó coi.

“Đại Phò mã nói đùa hay sao, ta và Lục gia nhà ngươi căn bản không có tình thì làm gì có chuyện tuyệt tình!” Ngô Uyển vẫn lạnh lùng như trước, “Nếu đại Phò mã vẫn luôn miệng bảo rằng cốt nhục trong bụng của ta là của Lục gia ngươi thì nên biết là ta ghê tởm còn không kịp, làm sao lại đồng ý sinh ra nghiệt chủng như vậy?”

Lục Văn Thao giận dữ, đứng dậy rồi bước đi, Ngô Uyển quát một tiếng, “Đứng lại!”

“Đại Phò mã! Ngô Uyển ta đã sớm lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi, cho nên Lục gia các ngươi tốt nhất đừng khinh người quá đáng! Ta đã có bản lĩnh diện kiến long nhan thì sẽ có bản lĩnh sống tốt ở đế đô này!”

Lục Văn Thao bước ra khỏi khuê phòng của Ngô Uyển mà vẫn có thể nghe thấy giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của Ngô Uyển.

Lục Văn Thao sống gần ba mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải độc phụ như vậy, ngoại trừ phất y mệ rời đi thì hắn không còn gì để nói.

……………