Phản ứng của tôn thất có chút vượt quá dự đoán của Vệ thái hậu, bất quá Vệ thái hậu cũng không vì vậy mà tâm tư đại loạn.

Trong ngày cả nhà đoàn viên này, không thoải mái như Vệ thái hậu cũng có cả khối người.

Giống như Đoàn Văn Thiến.

Bao nhiêu năm rồi mới quay về nhà.

Kỳ thật Đoàn phủ cũng không có quá nhiều thay đổi, phụ mẫu và huynh đệ vẫn như trước. Nhưng không biết vì sao ánh mắt của phụ mẫu và huynh đệ nhìn Đoàn Văn Thiến lại khiến nàng cảm thấy xa lạ.

Nếm qua thức ăn và rượu đoàn viên, Đoàn thái thái đến phòng của Đoàn Văn Thiến, Đoàn Văn Thiến đứng dậy nghênh đón, Đoàn thái thái mỉm cười cầm tay của Đoàn Văn Thiến, hai người cùng ngồi xuống nhuyễn tháp, Đoàn thái thái nhẹ nhàng hỏi, “Vừa rồi mẫu thân thấy con ăn không nhiều, liền lệnh cho trù tử chuẩn bị chút điểm tâm. Có phải thức ăn không hợp khẩu vị hay không?”

Đoàn Văn Thiến nói, “Mẫu thân quá lo lắng rồi, nữ nhi dùng bữa rất ngon.”

“Vậy là tốt rồi.” Nha hoàn mang đến một thố chưng cách thủy bằng sứ men xanh, Đoàn thái thái cười nói, “Thấy con càng ngày càng ốm yếu, nữ nhi của ta, ăn một chung tổ yến để bồi bổ đi.”

Đoàn Văn Thiến nói cảm tạ rồi tiếp nhận. Sau đó lại có hai nha hoàn mang đến trà bánh, những cái đĩa to bằng bàn tay chất đầy mười loại điểm tâm, nhìn qua thì đều là thức ăn ưa thích của Đoàn Văn Thiến khi còn làm khuê nữ.

Kỳ thật Đoàn Văn Thiến biết rất rõ tình trạng của Đoàn gia. Tuy tổ phụ có danh uyên bác, Đoàn gia lại là gia đình đại phú đại quý, năm đó khi nàng còn là khuê nữ chờ xuất giá, cũng không hề tiếc phô trương.

“Nay nếu đã trở về đế đô, khuê phòng này mẫu thân vẫn giữ cho con.” Đoàn thái thái thở dài, “Văn Thiến, chuyện lúc trước con chớ trách trong nhà. Khi con còn nhỏ, mẫu thân đã chỉ bảo con như thế nào, còn có gia phong của Đoàn gia nữa. Gia đình không có nam nhân vô pháp, trong tộc không có nữ nhi tái giá. Cả đời này mẫu thân chỉ sinh ra con và đại ca của con, con là nữ nhi, cho nên ta thương con còn nhiều hơn cả đại ca của con. Chẳng qua tổ phụ của con, phụ thân của con, chúng ta là tộc trưởng, làm việc gì cũng phải làm gương cho mọi người.”

Thấy Đoàn Văn Thiến ôm thố sứ, khẽ cúi đầu, không nói chuyện, nữ nhi của mình thì mình hiểu, Đoàn thái thái đoán rằng nữ nhi đang ngượng, bèn chậm rãi nhẹ nhàng nói, “Cũng may Bồ tát phù hộ, con có tạo hóa, nắm bắt thời cơ tốt. Mẫu thân nghe nói, hiện tại trong thành nữ nhân cũng có thể làm quan. Thiên kim của Từ tướng đến Giang Nam, xử lý Thiện Nhân Đường cho Thái hậu nương nương. Văn Thiến, ít nhiều gì thì con cũng có danh ở Thái y viện, tuy phẩm cấp không cao nhưng vẫn là nữ y quan. Mẫu thân cầu phụ thân của con, tìm một hộ gia đình đáng tin cậy ở đế đô cho con, con còn trẻ, đừng bỏ lỡ nửa đời sau của mình.” fynnz.wordpress.com

Đoàn Văn Thiên nâng mắt lên, nhìn thẳng vào mắt của Đoàn thái thái, thần sắc lãnh đạm, nhẹ giọng nói, “Làm phiền mẫu thân lo lắng, nữ nhi đã từng xuất giá. Ra khỏi Tiễn gia là vì nữ nhi ghê tởm Tiễn gia. Nữ nhi và tiên phu tình cảm sâu đậm, cũng không có ý tái giá.”

Đoàn thái thái nghiêm giọng, “Nói thế là sao, Tiễn gia từng là phu gia của con, tuyệt đối không nên nói xấu bọn họ.”

Đoàn Văn Thiến im lặng, Đoàn thái thái lại nói, “Hầy, ban đầu xuất giá thì do phụ mẫu, đến khi tái giá thì do bản thân, nhìn con đi. Mẫu thân và phụ thân của con từng bàn bạc, con cũng không cần lo lắng chuyện tái giá, toàn bộ của hồi môn của con thì con cứ mang theo, ít nhiều gì cũng có thứ phòng thân.”

“Đa tạ mẫu thân, không cần đâu, nữ nhi cũng không có ý tái giá.”

Thấy ngữ khí của Đoàn Văn Thiến lạnh lùng, sắc mặt lãnh đạm, Đoàn thái thái không quá thoải mái, bèn dò xét nữ nhi, “Trong nhà cũng chỉ suy nghĩ cho con mà thôi, hầy, nay con đã lớn, có ý kiến của riêng mình. Đây là tấm lòng của mẫu thân, con không nghe cũng đành chịu.”

Đoàn Văn Thiến im lặng, Đoàn thái thái thấy nàng vẫn không biết phân biệt nặng nhẹ, bèn định nhấc chân rời đi, lại nghĩ đến lời dặn dò của trượng phu, không thể không nhẫn nhịn, tiếp tục tận tình khuyên bảo, “Con cẩn thận ngẫm lại xem có đúng hay không. Mau ăn tổ yến đi, kẻo nguội.”

Đoàn Văn Thiến thật sự không có khẩu vị, chỉ ăn vài thìa rồi nâng tay đặt sang bên cạnh, bảo rằng đã no.

Đoàn thái thái thuận thế phái nha hoàn mang xuống, đuổi thị nữ trong phòng ra ngoài, Đoàn thái thái mới lấy ra một chiếc túi màu xanh nhạt đơn giản không có hoa văn, sau đó đặt vào trong tay Đoàn Văn Thiến, lòng tràn đầy quan tâm, “Con ở trong cung chăm sóc long thể của Hoàng thượng, bình thương không được xuất cung. Cùng gia phú lộ mà, ở đây có vài tấm ngân phiếu, còn có chút bạc vụn, con cứ mang theo. Ngộ nhỡ có khi cần dùng thì đỡ phải lúng túng.” (=ở nhà có thể tiết kiệm nhưng ra đường thì phải có tiền để xoay xở)

“Tạ ơn mẫu thân.” Đoàn Văn Thiến chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi, nhận lấy ngân phiếu, chỉ mong Đoàn thái thái sớm rời khỏi, như vậy nàng cũng có thể sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tiến cung, tuyệt đối không thể chậm trễ.

Đoàn thái thái từng tuổi này, khả năng quan sát cũng không kém, trên mặt của Đoàn Văn Thiến lộ ra sự mệt mỏi, Đoàn thái thái không phải nhìn không ra. Chẳng qua bà ta đã nhắc đến chuyện trong cung mà Đoàn Văn Thiến cũng không đáp lời khiến Đoàn thái thái nhịn không được mà nôn nóng.

“Ở trong cung cho dù bận rộn thế nào thì cũng phải quan tâm đến sức khỏe!” Đoàn thái thái dặn dò một câu, “Mẫu thân thấy sắc mặt của con không được tốt cho lắm.”

Đoàn Văn Thiến bật cười, mẫu thân đã hai lần đề cập đến sắc mặt của nàng, kỳ thật hiện tại sắc mặt của nàng tốt hơn hẳn khi ở tại Tiễn gia. Mẫu thân lại bảo rằng sắc mặt của nàng không tốt, thân mình thì ốm yếu, Đoàn Văn Thiến nói, “Có lẽ là hơi mệt một chút.”

“À.” Đoàn thái thái không ngờ Đoàn Văn Thiến lại nói ra lời đuổi người như thế, sắc mặt hơi cương cứng, ngượng ngùng đứng dậy, “Vậy con sớm đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi.”

“Để nữ nhi tiễn mẫu thân.”

“Không cần, con đi nghỉ ngơi đi.” Dây dưa cả buổi tối mà chẳng tìm hiểu được gì, Đoàn thái thái nhịn không được mà cảm thấy căm tức. Miễn cưỡng cười cười với Đoàn Văn Thiến rồi lập tức đứng dậy rời đi.

Đoàn Văn Thiến trở vào cung, báo cáo với Vệ thái hậu, ngay cả những gì mọi người đã nói thì nàng đều thuật lại không sót một câu, sau đó còn mang ra túi ngân lượng mà Đoàn thái thái đã giao cho nàng.

Vệ thái hậu thưởng cho Đoàn Văn Thiến, ôn hòa nói, “Khanh cẩn thận như vậy, có khanh chăm sóc Hoàng thượng thì ta cũng an tâm.”

Đoàn Văn Thiến tạ thưởng rồi lui ra.

Phái Đoàn Văn Thiến lui xuống, nguyên buổi sáng Vệ thái hậu tiếp kiến rất nhiều tôn thất tiến đến thỉnh an.

Trong tôn thất, thật sự rất hiếm trường hợp vội vàng tìm chết như Lỗ An Hầu. Đại đa số mọi người tiến cung thỉnh an cũng không phải cầu tình cho Lỗ An Hầu mà là làm sáng tỏ việc bọn họ không hề có liên hệ với Lỗ An Hầu, một lòng một dạ trung thành với triều đình và Thái hậu.

Thậm chí có rất nhiều người cho rằng Lỗ An Hầu làm việc lỗ mãng, bị như thế là đáng.

Trên thực tế, đại đa số mọi người đều nghĩ oan cho Lỗ An Hầu.

Đang yên đang lành làm hầu gia, ai mà lại muốn cắm đầu vào chỗ chết?

Nhưng Vệ thái hậu cứ thúc giục Tông Nhân phủ thẩm vấn kỹ lưỡng vụ Phượng Kỳ Niên, còn phái Thục Nghi đại công chúa dự thính, khuynh hướng kia rõ ràng là tùy việc mà xét, theo quốc pháp không dung tình. Nếu tội của Phượng Kỳ Niên được xác định, ở trong tay độc phụ như Vệ thái hậu thì phủ Lỗ An Hầu coi như không bảo đảm, thay vì như thế, cứ hợp lại liều mạng vẫn hơn!

Lỗ An Hầu và Mân Tĩnh Hầu qua lại rất gần, hai người này khi vừa đến đế đô đều là công tước, kết quả cùng nhau phạm tội, cùng nhau bị hàng tước từ công thành hầu.

Kỳ thật trong ấn tượng của mọi người thì Lỗ An Hầu là một người trầm ổn. Trong khi Mân Tĩnh Hầu bẩm sinh đã lớn giọng, có chuyện gì cũng không nói năng nhẹ nhàng, cứ thích kêu gào cãi cọ, nổi danh nóng tính.

Không ai ngờ Lỗ An Hầu lại thiếu kiên nhẫn như vậy, cầm đầu tôn thất gây khó dễ cho Vệ thái hậu.

Trong khi Mân Tĩnh Hầu lại chẳng nói lời nào.

Thành Phúc Châu.

Nguyễn Hồng Phi mặc một bộ y phục bằng lụa trắng như tuyết, dung mạo như ngọc, sắc mặt thản nhiên, hạ xuống một quân cờ.

Minh Trạm rào rào cầm lấy một quân cờ bằng ngọc đen, nhìn bàn cờ trong chốc lát, ngưng mày cân nhắc một lúc, lại ngẩng đầu lướt nhìn Nguyễn Hồng Phi, sờ sờ chiếc cằm đầy thịt, chớp mắt cười, “Phi Phi, ngươi mặc thế này thật đẹp mắt.”

“Được rồi, nhanh lên đi.” Nguyễn Hồng Phi cảm thấy chẳng có gì là đẹp mắt, Minh Trạm giống như điên, nhất định đòi hắn phải mặc như vậy, toàn thân trắng muốt, giống như mặc tang phục thờ ai.

“Hối cái gì mà hối.” Minh Trạm trầm ngầm nhìn Nguyễn Hồng Phi, con tim nho nhỏ bắt đầu hăng hái đập thình thịch, miệng mồm thì lại lải nhải nhắc đến quốc gia đại sự, “Người ta nói , trì loạn thế dùng trọng điển, ngươi nói thử xem, Lỗ An Hầu chán sống hay là muốn thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành?” (=muốn trị loạn thế thì phải dùng hình phạt nặng)

Nguyễn Hồng Phi đẩy bàn cờ, thu hồi quân cờ trắng đen, Minh Trạm vội vàng ngăn cản, “Còn chưa hạ nước cờ mà?”

“Cái hoạt động giảm thọ này, tốt nhất là lần sau ngươi tìm Diêu Quang chơi với ngươi đi.” Chơi cờ với Minh Trạm thật sự là bị tra tấn.

“Hứ, lúc trước chẳng phải ngươi cứ khen ta thông minh lại có thiên phú hay sao?” Minh Trạm bất mãn, “Chiếm được ta rồi thì không biết quý trọng, đúng là xấu xa. Nếu một ngày nào đó ta thay lòng đổi dạ, bảo đảm ngươi khóc cũng không kịp.”

Nguyễn Hồng Phi cười cười, “Chúng ta trở về thôi, Phúc Châu xa đế đô cả ngàn dặm, nay tiết trời lại oi bức, chậm rãi quay về thì cũng phải hơn nửa tháng mới đến đế đô, vừa lúc tham gia náo nhiệt.”

“Phi Phi, ta cố ý gửi thư cho phụ hoàng và phụ vương, ngươi nói thử xem, chẳng lẽ không có ai hoài nghi ta còn sống hay sao? Tin tức này không hề bị tiết lộ ra ngoài ư?” Nếu không thì vì sao lại chẳng có tên thích khách nào đến ám sát thế. Minh Trạm mong chờ vài đêm, buổi tối sớm tắt nến, trừng mắt không ngủ được, chờ thích khách nửa đêm ám sát bất ngờ gì đó, kết quả là không hề có động tĩnh. fynnz.wordpress.com

Nguyễn Hồng Phi nói, “Cho dù có người hoài nghi thì cũng đoán không ra thân phận của ngươi.”

“Đúng vậy, ta đang đeo mặt nạ da người.” Minh Trạm hỏi như bị thần kinh, “Phi Phi, ngươi nói xem, có người nào cảm nhận được khí chất bá vương của ta hay không?” (khí chất bá vương=sức quyến rũ của bản thân cùng với học thức, tài hùng biện và chí khí ngút trời)

Nguyễn Hồng Phi không hiểu, cau mày hỏi lại, “Muốn sống lâu thì cũng không cần so sánh chính mình với con rùa đâu, ngươi thật sự là càng ngày càng nói năng tào lao.” (con ba ba, con rùa còn được gọi là Vương Bát, đọc cùng âm với từ Bá Vương của Minh Trạm)

Minh Trạm bị Nguyễn Hồng Phi làm nghẹn họng, vội vàng giải thích với Nguyễn Hồng Phi, cái gì gọi là khí chất bá vương. Lại lắc đầu cảm thán, “Nói chuyện với người phàm như các ngươi quả thật rất hao tâm tổn sức.”

Về việc Minh Trạm tự phong mình là thần tiên, Nguyễn Hồng Phi vô cùng khinh bỉ, chẳng phải đời trước ở chốn thần tiên là tiểu tiên nghèo túng kém hiểu biết hay sao? Có đáng phải lên mặt như vậy hay không?

Có câu, thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng.

Đối với Nguyễn Hồng Phi, làm thần tiên thì cũng thế thôi. Với vài ba câu khoe mẽ của Minh Trạm thì Nguyễn Hồng Phi liền biết khoảng thời gian Minh Trạm ở chốn thần tiên chẳng hơn gì lợn cẩu, làm sao có thể tiêu diêu tự tại như khi làm Hoàng đế?

Chuyện thích khách đúng là Minh Trạm nghĩ nhiều.

Tuy rằng hắn gửi thư cho Phượng gia huynh đệ, hai người đối với việc Minh Trạm cải trang vi hành, lấy thân mạo hiểm, cho nên quan tâm gấp đôi, làm sao có thể tiết lộ chuyện này cho người ngoài biết được?

Xưa kia hai người cũng không phải không quan tâm Minh Trạm, nhưng từ khi Phượng Cảnh Kiền muốn về đế đô, sau khi nghi giá gặp nạn. Hai người một lần nữa phải công nhận tầm quan trọng của Minh Trạm, Minh Trạm chỉ rời đi vài ngày mà đế đô đã phong vân gợn sóng. Nếu Minh Trạm thật sự xảy ra chuyện thì e rằng đế đô sẽ long trời lở đất.

Không có gì quan trọng hơn thái bình, đây là quan điểm chung của Phượng gia huynh đệ.

Cho nên, việc Minh Trạm ở tại thành Phúc Châu, Phượng gia huynh đệ rất ăn ý, cẩn thận giấu diếm, không cho bất luận kẻ nào biết.

Về phần có người đoán ra hay không thì không thuộc quyền kiểm soát của Phượng gia huynh đệ.

Không thuộc quyền kiểm soát của Phượng gia huynh đệ còn rất nhiều, tỷ như việc Binh bộ Thượng thư Cố Nhạc Sơn xuống đài.

Vệ thái hậu xử trí Lỗ An Hầu, lại lệnh cho tam ty phúc thẩm vụ Phượng Kỳ Niên đại nghịch bất đạo nguyền rủa Hoàng thượng, coi như dòng họ của Lỗ An Hầu đi tong. Đương nhiên sức ảnh hưởng của vụ án này không chỉ như thế.

Từ thời Đại Phượng khai quốc đến nay, Vụ án Phượng Kỳ Niên là một trong số những vụ án ít ỏi của tôn thất bị chuyển từ Tông Nhân phủ đến đại đường tam ty thụ thẩm. Mà trong tình hình tôn thất đối đầu với Nội các, Phượng Kỳ Niên rơi vào tay tam ty thì quả thật đây là ước mơ tha thiết của Nội các.

Dấu hiệu của chuyện này: Nội các và tôn thất tranh chấp, Nội các lại một lần nữa chiếm thế thượng phong.

Nhưng Lý Bình Chu không ngờ tôn thất đánh trả một đao nhanh như vậy, lại độc như thế.

Vụ án giả tạo Tê Phượng sơn sạt lở, thiên hàng thần thiết bị lan truyền xôn xao, đã có manh mối mới. Một trong những Tướng quốc của Nội các: Binh bộ Thượng thư Cố Nhạc Sơn bị rơi vào trong đó.

Nội các cầm lấy chứng cứ rõ ràng: Lượng thuốc nổ đủ để đánh sập một ngọn núi được mang ra từ Binh bộ. Tính cả mỗi lần Binh bộ mua thuốc nổ, thuộc hạ giấu diếm mang ra như thế nào, từng số liệu đều được ghi chép cực kỳ rõ ràng.

Có thể tạc nổ một ngọn núi nhỏ thì số lượng thuốc nổ tuyệt đối không nhỏ. Thậm chí còn có việc Cố Nhạc Sơn thu mua trợ thủ của Từ Bỉnh Đường, nghĩ cách lấy ra phương pháp chế biến thuốc nổ, rồi sau đó tiến hành trò cười Tê Phương Sơn sạt lở, thiên hàng thần thiết, đây là muốn lừa gạt Thái hậu nương nương và bá quan, để đạt được mục đích bí mật nào đó, vân vân và vân vân.

Dù sao thì thật thật giả giả, nhất thời cũng không biết rõ rốt cục Cố Nhạc Sơn là trong sạch hay là oan uổng.

Nhưng có thể khẳng định nhân chứng vật chứng vẫn còn, cho dù Cố Nhạc Sơn thật sự vô tội thì hắn cũng phải tạm dừng công tác, chịu thẩm vấn. Huống chi con người ở tại bờ sông thì làm sao lại không bị ướt hài?

Cho dù Cố Nhạc Sơn hoàn toàn không biết chuyện giả tạo thần tích nhưng chỉ cần thuốc nổ thật sự có liên quan đến Binh bộ thì Cố Nhạc Sơn có trốn cũng không thoát tội.

Trong tình hình không ổn định, thay đổi Binh bộ Thượng thư tuyệt đối không phải quyết định sáng suốt!

Lý Bình Chu rơi vào thế nan giải.

Vệ thái hậu mỉm cười, nếu không phải Minh Trạm đã an bài thì nàng cũng phải phiền muộn vì chuyện lựa chọn Binh bộ Thượng thư. Mà nay trước mắt lại có một sự lựa chọn không còn gì tốt hơn.