Trong kinh thành xảy ra sự kiện không nhỏ. Thái phó của thái tử trước đây đột nhiên bị bệnh, mới đây còn khí thế rào rạt, lập tức lại không được. Lão nhân là nguyên lão hai triều, thanh danh lừng lẫy, còn là lão sư của hoàng đế. Bởi vậy hoàng đế phải đến thăm một chút.
Lão thái phó nằm ở trên giường thấy hoàng đế tiến đến, phất phất tay ảo bảo mọi người lui đi.
Hoàng đế khoanh tay đứng, qua một hồi lâu, lão thái phó ho hai tiếng, cảm khái: “Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy… Cựu thần còn nhớ rõ, năm đó lúc bệ hạ mới tới thái học viện, còn nhỏ như thế…”
Hoàng đế vốn là ngũ hoàng tử. Ngũ hoàng tử là do một cung nữ sinh ra.
Ngũ hoàng tử khi còn bé rất ngu ngốc rất ngây thơ, cho rằng chính mình là một hoàng tử, tương lai cũng là có khả năng làm hoàng đế. Bởi vậy từ nhỏ lý tưởng của hắn là trở thành một hoàng đế tốt. Thế nhưng khi hắn bắt đầu cùng các hoàng huynh học tập, sự ngu ngốc và ngây thơ ấy vô tình rất nhanh bị nghiền chết.
Mấy năm sau, ngũ hoàng tử luyện thành bản lĩnh phi thường hữu dụng: vào lỗ tai bên trái ra lỗ tai bên phải, người khác cười nhạo hắn, hắn còn có thể gật đầu, rất thành khẩn nói: “Ngài giáo huấn rất có lý!”
Lại qua vài năm, mắt thấy các hoàng huynh hoàng đệ bắt đầu ngầm đấu đá, tướng quân, khi đó hắn là thư đồng của ngũ hoàng tử, cả hai ngươi không được ai để vào mắt, hắn nói với ngũ hoàng tử: “Ta thấy ngươi nên thể hiện mình là bùn nhão một chút, bảo toàn mệnh quan trọng hơn.”
Ngũ hoàng tử nói: “Có lý.” Bọn họ lột y phục của thị vệ, sau đó ngũ hoàng tử cùng thư đồng đi ra cung đến tiểu quan quán.
Thư đồng của ngũ hoàng tử nhiều hơn một tuổi, vào tiểu quan quán, vẻ mặt lão thành nói với tú bà: “Ta họ Mao.” Chỉ chỉ ngũ hoàng tử: “Ngày hôm nay đưa đệ đệ tới đây mở mang kiến thức.”
Tú bà cười nói: “Nguyên lai là Mao đại thiếu gia và Mao nhị thiếu gia.” Sau đó dẫn thư đồng của ngũ hoàng tử cùng ngũ hoàng tử đang xanh mặt lên lầu.
Khi đó tiểu quan quán còn chưa giống như sau này. Tiểu quan tuy rằng cũng có chút tô son điểm phấn, nhưng phần đa là nam nhân trẻ tuổi thanh tú nhã nhặn, cũng biết đánh đàn ngâm thơ, cũng không bất nam bất nữ như bây giờ, phấn trét dày hơn tường thành, lắc lắc cái mông thấy thế nào cũng buồn nôn, còn không bằng hồi cung ngắm Ngự Sử ni…
Hồi ức của hoàng đế cùng hồi ức của lão thái phó hiện lên rất rõ ràng. Trong lòng hoàng đế cảm khái thói đời thay đổi nhanh chóng, lão thái phó nhớ lại xong, tiến nhập đề chính.
“Cựu thần tự biết mệnh không còn được bao lâu, nhưng cầu bệ hạ nể tình cựu thần vì triều đình mà cống hiến nhiều năm như vậy… Tương lai đệ tử của ta nếu có nói năng lỗ mãng chọc giận bệ hạ, mong rằng bệ hạ phóng hắn một con đường sống…”
Hoàng đế đang nhớ chuyện lúc nhỏ đến tiểu quan quán liền phục hồi tinh thần lại, vội vã lắc đầu: “Thái phó không cần nói như vậy, Ngự Sử một lòng vì nước vì dân, trẫm sao có thể trách hắn? Bộ dáng của hắn so với những… Đại huynh kia của trẫm còn thuận mắt hơn.”
Hoàng đế cũng không nghĩ qua là mình nói cái gì. Lão thái phó bắt đầu khó thở, tê tâm liệt phế mà ho nửa ngày, nói: “Còn… Còn có một việc cuối cùng… Bệ hạ, bây giờ, ngài cũng không cần phải giả bộ yêu thích nam phong… Quốc, quốc thể to lớn …” (Lão thái phó thế này thảo nào dưỡng ra ngự sử a)
Hoàng đế trầm mặc một hồi lâu, phiền muộn nói: “Muộn rồi. Giả bộ lâu, đã sửa bất quá lại…”
Hoàng đế ra khỏi phòng thái phó, nghiêng người nhượng một đám thái y chạy ào vào, thành khẩn nói với Ngự Sử: “Ái khanh, thực sự không làm cái gì đối với thái phó, chỉ là nói vài câu thật lòng…”
Hai mắt Ngự Sử đỏ ngầu, lăng lăng nhìn cửa phòng, không rên một tiếng.
Hoàng đế nghĩ Ngự Sử đang thương cảm, thở dài đi.
Qua hai ngày, đêm khuya, hoàng đế đang một mình ở trong đại điện nghiên cứu binh pháp. Nghe được bên ngoài đại điện vắng vẻ truyền đến tiếng bước chân nhỏ, bóng hai ngọn nến đổ dài trên cửa, tiểu thái giám báo: “Thái phó quy thiên.”
Hoàng đế nhớ tới lúc trước, thương cảm một hồi, đề bút tự viết tín thư cho tướng quân, sau đó còn viết thêm một đoạn.
Hồi âm của tướng quân có chút muộn, viết cũng rất ngắn.
“Nhị mao: Ta cũng đã muộn rồi.”