Hồi lâu không gặp, Ngự Sử một lần nữa xuất hiện lâm triều, đứng ở trong nhóm văn thần, mặt giống như đáy nồi.
Hoàng đế nghĩ thầm: Lão tử chỉ biết! Mao tử phiên bang ngu ngốc kia đừng mang chuyện lão tử tới thanh lâu lộ ra!
Kết quả xong xuôi chính sự, hoàng đế hỏi: “Các khanh gia còn có việc khải tấu?” Ngự Sử không như ngày thường bước ra khỏi hàng khuyên can hoàng đế phải thông suốt. Hạ triều, mặt vẫn đen như cũ, giống như người khác thiếu hắn một trăm tám mươi vạn lượng bạc.
Hoàng đế quay về ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Tấu chương phê duyệt được kha khá, suy nghĩ một chút, mở giấy ra viết mật tín cho tướng quân.
Tướng quân:
Trẫm có ba sự kiện bí mật muốn nói cho ngươi. Đệ nhất, sứ giả phiên bang vào triều hai ngày trước cũng là một kẻ đoạn tụ. Đệ nhị, phiên bang đoạn tụ là một kẻ ngu si. Đệ tam, ngu si hơn là hắn khiến Ngự Sử tức giận.
Phiên bang phái một kẻ ngu si đoạn tụ đến yết kiến, kỳ tâm khả tru, kỳ ý khả nghi. Trẫm biết lần trước ngươi không đánh thắng trẫm, nhất định rất muốn tìm người phát tiết một chút. Gần nhất nếu biên cảnh có động tĩnh gì, cứ xuống tay đánh gãy răng hắn, không cần thay trẫm khách khí.
Lại: Tiểu quan của kinh thành một năm không bằng một năm, so với lúc trước chúng ta cùng đi kém đến xa. Trẫm thập phần nhớ ngươi.
Phía dưới hạ ngọc tỷ.
Qua vài ngày, mật tín của tướng quân cấp tốc vượt tám trăm dặm đưa đến ngự thư phòng.
Nhị mao:
Biên cảnh có bản tướng quân trấn giữ. Nếu như ngươi thấy kẻ phiên bang ngu si không vừa mắt, mang hắn ném cho Ngự Sử.
Đừng mang thêm rắc rối cho binh sĩ dưới trướng của ta. Nếu ngươi muốn thử xem tư vị mỗi ngày thức ăn dâng lên miệng còn không được ăn, cứ việc ngự giá thân chinh.
Kèm theo bên cạnh là chiến báo đã đẩy lùi giặc cỏ ở biên cảnh.
Hoàng đế sờ sờ cằm, hồi âm:
Đại mao:
Biết ngươi trong quân không có ăn vụng, lòng trẫm rất an ủi.