Sau khi Hiên đế tỉnh lại liền lâm triều tập hợp đại thần bàn bạc kế sách.

" Lần này nên để ai đi thì thích hợp , ai có ý kiến liền nói." Hiên đế dò hỏi.

Đại thần trong triều thương lượng một lúc vẫn chưa a đưa ra được ý kiến .

Hiên đế sốt ruột thúc giục.

" Không lẽ , Hiên Viên quốc không còn nhân tài sao ".

Đại thần trong triều đổ mồ hồi hột . Có một đại thần cam đảm đứng ra vừa nói vừa run.

" Khởi bẩm hoàng thượng , chúng thần đang thương lượng xem ai thích hợp nhất ".

" Vậy các khanh nghe ý kiến của trẫm , trẫm muốn thân chinh, để cổ động tinh thần cho tướng sĩ, các khanh thấy xao".

Các đại thần lại thương lượng , người nói thế này người bảo thế kia , khiến cho trong cung thật ồn ào.

Hiên đế cảm thấy thật nhức đầu, liền gầm lên. " CÂM MIỆNG LẠI HẾT CHO TRẪM". Ồn chết được.

" Các ngươi có ý kiến gì liền nói , không thì cứ quyết định như vậy".

Có một vị lên tiếng : " hoàng thượng nước một ngày không thể không có vua , xin người suy xét lại".

Một người khác không cho là đúng nói " hoàng thượng người thân chinh nhất định sẽ khiến lòng quân thêm vững vàng , sẽ tốc chiến , tốc thắng".

Thế là triều đình chia làm hai phe nhào dô cãi nhau chí chóe.

Một nữ ám vệ nào đó đang đường hoàng nghe lén bụm miệng cười đến sắp nội thương .

Hiên đế tức giận quát. " CÒN CÃI NỮA LÔI RA CHÉM" .

Hiện trường lập tức im bặt.

Hiên đế day day trán đang đau nhức lên tiếng. " còn việc gì nữa không thì bãi triều".

Có một vị quan ngũ phẩm đứng ra thưa. " Khởi bẩm hoàng thượng ở Quảng Châu đang bị giặc cỏ hoàng hành . Mong hoàng thượng cử người dẹp tan giặc cỏ , để bá tánh được an cư lạc nghiệp".

Hiên đế cảm thấy muốn ngất , liền hỏi . " đã bao lâu".

" hoàng thượng hơn một năm rồi " vị ấy run run tra lời.

Hiên đế đập bàn " tại sao giờ mới tấu".

"Hoàng thượng, quan địa phương giờ mới đưa tấu chương tới , mỗi lần đưa tấu sớ đều bị bọn cướp chặn đầu giết ".

Hiên đế tức giận quay qua các đại thần " Vậy các ngươi cử ai đi".

Có một vị đưa ra suy nghĩ nói " hoàng thượng theo thần thì Lâm Phong thủ lĩnh cấm vệ quân rất thích hợp ". Nói xong liền lui xuống.

Hiên đế lâm vào trầm ngâm thì có một giọng nói vang lên . " không được "

Tất cả mọi người đều quay lại nhìn người vừa lên tiếng và thầm đổ mồ hôi lạnh.

Người lên tiếng không ai khác chính là Sơ Ảnh .

Sắc mặt Hiên đế trầm xuống hỏi ." Tại sao".

" Lâm Phong là thủ lĩnh cấm vệ quân , bảo vệ kinh thành trọng yếu nếu huynh ấy đi thì trách nhiệm này ai gánh vác". Nàng nói như chuyện dĩ nhiên nhưng trong lòng lại nghĩ huynh ấy đi rồi ai nấu cơm ta ăn. ( Pó tay .com).

Sắc mặt Hiên đế mới hòa hoãn lại một chút , hắn nhớ có lần thấy Sơ Ảnh ở cùng với Lâm Phong mặt hắn đen lại.

" Việc canh giữ kinh thành cứ giao lại cho Phùng Ân là được , việc này cứ giao cho Lâm Phong , các khanh không có ý kiến chứ".

Lời Hiên đế giống như đang hỏi , nhưng thật chất không cho người khác phản đối.

Hiên đế liếc nhìn về phía Sơ Ảnh thì không thấy nàng đâu nữa , hắn thở dài , tim nhói lên . Giờ nàng không cần trẫm nữa sao .Rồi bãi triều.

Sơ Ảnh nghe chưa hết câu của Hiên đế liền bỏ đi , nàng tức giận . Thật đáng ghét hắn dám chia rẽ nàng và Phong ca , nàng cầu cho hắn , ăn cơm mắc nghẹn , uống nước bị sặt , ăn cá mắc xương , đang đi vấp té , hừ hừ. ( không nên chọc ghẹo nữ chính híc).

Nàng liền chạy đi tìm Lâm Phong ở bên huynh ấy được khắc nào hay khắc đó . Gặp được Lâm Phong nàng buồn bã nói cho hắn nghe , hắn lại bão không sao.

" Hoàng thượng đang cân nhắc ta , nếu lần này dẹp được loạn giặc cỏ , có lẽ ta sẽ được thăng chức , bỗng lộc cũng cao hơn , tha hồ nàng sử lý". Hắn cố gắng nói ngay điểm yếu của nàng , đúng như hắn đoán , mắt nàng sáng rực lên , hắn cảm thấy nàng thay đổi không giống lúc hắn quen biết nàng , nhưng hắn lại yêu những thay đổi này. Nhiều lần hắn định hỏi nhưng lại không dám mở miệng , vì hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng , tỉnh dậy sẽ biến mất. Nếu đây là giấc mộng hắn nguyện vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Nàng thấy hắn thất thần liền không bỏ qua ,cơ hội tốt như vậy rất hiếm nàng liền rón rén lại gần rồi sờ sờ chọt chọt , chán chê , sắp xa hắn rồi chắt rất lâu mới gặp lại lần này nhất định phải ăn bù .

Hắn thấy nhột giật mình nhìn xuống thì thấy nàng đang ở trong lòng mình chọt rồi chọt thật đáng yêu , hắn nhìn nàng bằng ánh mắt si mê. Chợt nàng nhìn lên thấy hắn nhìn mình ánh mắt đó chứa đựng sự cưng chiều. nàng nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn , nhìn vào bờ môi mị hoặc ấy , bất chợt nàng thật muốn chà đạp một chút. Nghĩ là làm nàng nhón người lên hôn lên đôi môi của hắn , khiến hắn giật mình nhìn nàng , nàng le lưỡi trêu hắn , rồi bỏ chạy , hắn lắc đầu cười rồi đuổi theo , thế là có một cuộc rượt đuổi khắp kinh thành

Các nàng ơi , có muốn thêm chút .... không nếu muốn thì ctm cho ta nha . Hehe.