Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Hoàng thượng cao lớn ngẩng đầu sải bước. Hai bước của Tiết Tĩnh Xu mới bằng một bước của hắn, chỉ trong chớp mắt, hai người đã ra đến hành lang uốn khúc.

Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn từ phía sau. Đến tận bây giờ, nàng đã có thể xác định mục đích của việc bị gọi tiến cung ngày hôm nay – chỉ sợ thái hoàng thái hậu muốn nàng vào cung nhưng hoàng thượng lại không vui.

Mặc dù nàng ở ngoài thành nhiều năm nhưng việc thiên hạ đổi chủ cũng có biết. Sáu năm trước tiên đế bị bệnh nặng, các hoàng tử từ đấu tranh ngầm chuyển ra ngoài ánh sáng. Lúc đó người có hy vọng lên ngôi nhất là đại hoàng tử do Sở quý phi sinh và thái tử được Vương hoàng hậu sinh ra. Hai vị hoàng tử và hai nhà bên ngoại đã xé rách da mặt từ lâu, đến nỗi người chết thì ta sống.

Tất cả mọi người đều đang đợi, chờ xem ai là người chiến thắng cuối cùng, là chủ nhân chân chính của thiên hạ này.

Nhưng không ai ngờ rằng, người cuối cùng bước ra từ màn đấu đá quyền lợi ấy lại là kẻ im hơi lặng tiếng nhất, thế lực yếu kém nhất – Lục hoàng tử.

Vị hoàng tử này vừa đăng cơ đã thể hiện thủ đoạn phi phàm của mình. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã nắm trọn triều đình trong tay, những hoàng tử hoặc là kinh tài tuyệt diễm (*) hoặc là xuất thân cao quý, giữa dòng chảy của thời gian đều đã bị cuộc đời quên lãng.

(*) kinh tài tuyệt diễm: đẹp khiến người khác phải kinh sợ.

Tài năng của kim thượng (*) lòng dạ và cách đối nhân xử thế không cái nào là không khiến người ta khen ngợi. Duy chỉ có một điều khiến các lệnh thần sầu lo, đó chính là từ ngày đăng cơ đến nay, hậu cung của hắn trống vắng, không một bóng người.

(*) kim thượng: cách gọi vua thời Tam quốc.

Khi hoàng đế còn là hoàng tử, bởi vì địa vị của mẹ đẻ thấp kém thế nên nhà ngoại suy tàn. Hắn cũng chưa từng biểu hiện năng lực hơn người nên không được tiên hoàng coi trọng.

Chờ đến tuổi thành thân, mẹ đẻ của hắn lại qua đời, hắn liền giữ đạo hiếu ba năm. Tiên hoàng thấy nhi tử không xin cũng không hỏi nhiều vẫn cứ mặc kệ hắn.

Ba năm sau kì tang vừa hết, Phùng tiên đế lại băng hà. Hoàng đế ra chỉ lệnh với thiên hạ, muốn giữ hiếu ba năm vì tiên đế.

Mãi đến hai năm trước mới hết hiếu kì. Khi đó hoàng đế đã hai mươi mốt, trên triều cũng có người nhắc đến việc phong phi lập hậu.

Hoàng đế nghe xong cũng không biểu hiện thái độ gì gọi là không hài lòng nhưng mấy ngày sau, những đại thần dâng tấu sẽ gặp đủ việc như bị người tố cáo, hoặc vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, nhận hối lộ, do người nhà liên lụy. Kết quả không ngoài việc bị mất chức quan, thậm chí ngay cả đầu cũng khó giữ.

Sau mấy bận, chúng đại thần đã nắm rõ tình hình của hoàng thượng thì lại càng quý cái mạng già của mình hơn. Không ai dám vuốt lông trên đầu hổ nữa, chuyện nạp phi mở rộng hậu cung cứ thế bị trì hoãn từ năm này qua năm khác.

Đồng thời, các tin đồn mịt mờ về hoàng đế cũng được mọi người trong thành âm thầm lưu truyền.

Tất nhiên Tiết Tĩnh Xu không biết chuyện này. Nàng chỉ biết chuyện hôm nay khiến hoàng thượng không vui, chính nàng cũng không vui một chút nào.

Chỉ tiếc là tâm nguyện của nàng cho tới giờ đều không quan trọng.

Đang suy nghĩ thì đã ra bên ngoài, hoàng đế chắp tay đứng trước cửa điện, không biết là do thời tiết lạnh giá hay gì, bóng lưng của hắn thoạt nhìn lại càng thêm lạnh lẽo.

Mặc dù thái hoàng thái hậu nói để hoàng đế tiễn nàng nhưng Tiết Tĩnh Xu cũng không dám nghĩ rằng hắn sẽ thực sự tiễn nàng. Bởi vậy nàng phúc thân, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, thần nữ xin cáo lui."

Hoàng thượng nghiêng người, ánh mắt rơi vào người nàng.

Tiết Tĩnh Xu cứng đờ người.

Hoàng đế rời mắt khỏi người nàng rất nhanh sau đó dùng giọng nói bình thản trầm ổn: "Đức Lộc, chuẩn bị kiệu đưa Tiết cô nương xuất cung."

"Dạ." Đức Lộc khom người đáp rồi vội vã đi ra khỏi cung Trường Nhạc.

"Đa tạ hoàng thượng!" Tiết Tĩnh Xu chần chờ một chút, không biết nên đi ra cửa cung chờ hay đứng ngốc sau lưng hoàng thượng nữa.

Nàng khẽ liếc mắt về phía Tuệ Hương một cái.

Tuệ Hương khẽ lắc đầu, tỏ rõ nàng cũng không biết. Khi còn bé ở trong cung nàng đã học qua quy củ của ma ma. Nhưng ma ma từng nói, trong cung, trừ chủ tử từ tần vị trở lên thì những người khác không có tư cách dùng kiệu mà phải đi bộ.

Nàng không biết những người như Tam cô nương thì phải làm sao.

Không để cho Tiết Tĩnh Xu phải khó xử lâu, hoàng đế nhận áo khoác từ trong tay thái giám, dẫn đầu bước vào làn tuyết: "Cùng đi đi."

Tiết Tĩnh Xu mặc áo choàng rộng có mũ rồi đi theo.

Mấy ngày nay tuyết rơi nhiều đến tận bây giờ mới ngừng rơi. Trên bầu trời vẫn còn lác đác vài bông tuyết vì bị gió thổi qua nên chúng liền đậu lên mặt người.

Ra khỏi cung Trường Nhạc, bên ngoài có ngự liễn xếp thành hàng lối uy nghiêm, mười mấy cung nhân cúi đầu đứng bên cạnh ngự giá.

Hoàng đế không có ý đuổi, Tiết Tĩnh Xu đành phải đi theo sau hắn, hơn mười cung nhân không được ra lệnh cũng đi theo.

Trong cung Trường Nhạc, Xảo ma ma hỏi: "Thế nào? Hoàng thượng và Tiết cô nương đã đi chưa?"

Một gã thái giám nói: "Đi rồi ạ, nô tài thấy hoàng thượng ra lệnh Đức công công chuẩn bị kiệu cho Tiết cô nương. Người còn cùng cô nương đi trong tuyết, lúc này đã ra khỏi cung Trường Nhạc rồi."

Xảo ma ma khoát tay cho hắn lui xuống rồi quay đầu vui vẻ nói: "Theo lão nô thấy, có vẻ hoàng thượng rất có ý với Tiết cô nương."

Thái hoàng thái hậu tựa vào đầu giường, trên người đắp một chiếc chăn dày, sắc mặt không được tốt như vừa rồi. Bà cố cười, chỉ nói: "Từ trước tới giờ hoàng thượng vốn rất hiếu thuận.

Cung nữ mang chén thuốc lên, Xảo ma ma đưa tay cầm, múc một muỗng thổi cho nguội, cẩn thận đưa tới bên mép thái hoàng thái hậu, "Người cứ yên tâm, hoàng thượng đã đồng ý với người rồi, nhất định là nói được làm được."

Thái hoàng thái hậu gật đầu, than thở: "Đúng vậy, hắn sẽ làm được..."

Chỉ là cuối cùng, bà lấy bệnh nặng của mình để ép hoàng đế thỏa hiệp cưới cô nương nhà ngoại của bà. Sau này hoàng đế có thể vẫn còn kính trọng nhưng một phần thân cận tín nhiệm bà có lẽ sẽ không còn nữa.

Dù bà không hề hối hận vì đã tranh thủ lợi ích cho nhà mẹ đẻ nhưng trong lòng vẫn có chút phiền muộn.

"A Xảo, ngươi thấy đứa bé đó thế nào?"

Xảo ma ma biết thái hoàng thái hậu rất vừa lòng cô nương Tiết gia kia, nếu không cũng sẽ không khen trước mặt hoàng thượng, bởi vậy cũng khen: "Lão nô thấy nhiều tiểu thư rồi nhưng lần đầu tiên thấy một cô nương không nhiễm bụi trần như Tiết cô nương. Nàng ăn mặc trắng trong thuần khiết, lúc nãy nàng khoác áo choàng lông cáo, lão nô còn tưởng là tiên nữ tuyết hạ phàm!"

Thái hoàng thái hậu được bà chọc cười, "Ngươi ấy, mở miệng ra là nói lời ngon ngọt."

Bà suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu hoàng thượng đã tặng lễ gặp mặt, ta cũng không ngại tặng thêm một phần nữa. Ngươi đi chuẩn bị một chút rồi sai ngươi đưa đi đi."

Hôm nay bà và hoàng thượng liên tiếp ban thưởng, tin rằng mọi người sẽ đoán được địa vị ngày sau của con bé.

Tiết gia làm sai rồi, lạnh nhạt với Tam cô nương này nhiều năm, hy vọng hôm nay bọn họ có thể thấy rõ ràng. Nhân dịp bây giờ thời cơ vẫn chưa tính là quá muộn, tốt xấu gì cũng phải bù đắp một ít, tránh ngày sau nàng không thân cận với nhà mẹ đẻ.

Cách cung Trường Nhạc không xa có một vườn hoa nhỏ, trong vườn có vài cây đào đang nở rộ.

Hai cung nữ đang vịn cành vui đùa ầm ĩ thì khóe mắt thoáng nhìn thấy hoàng thượng liền hoảng hốt quỳ xuống.

Hoàng đế cũng không để ý tới, phía sau hắn có một vị thái giám nhanh chóng bước đến khoát tay để các nàng lui xuống.

Hai cung nữ lui tới chỗ đám người bên ngoài, không kìm được len lén quay đầu lại nhìn. Cung nữ bé hơn nhỏ giọng hỏi người bên cạnh, "Tỷ tỷ, cô nương đi cùng bệ hạ là ai?"

Cung nữ lớn hơn cũng chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi. Nàng liếc mắt nhìn hoàng đế cực nhanh sau đó đưa mắt sang nhìn Tiết Tĩnh Xu. Quan sát trên dưới một lượt vì sợ bị người phát hiện nên quay đầu lại rất nhanh rồi khẽ lắc đầu, giọng nói có chút phức tạp: "Không biết, chắc là tiểu thư nhà đại thần nào đó."

"À" Tiểu cung nữ thở nhẹ, "Từ trước tới giờ muội chưa thấy bệ hạ đi cùng cô nương nào cả. Tỷ tỷ, ngươi nói trong cung không có vị nương nương nào đúng không?"

Một cung nữ nữa vội lên tiếng: "Đừng nói nữa, đây không phải việc mà chúng ta có thể bàn luận. Đi nhanh đi."

Tiểu cung nữ che miệng không dám nói nữa, hai người cúi đầu vội vã rời đi.

Hoàng đế đến trước cây đào rồi dừng lại.

Tiết Tĩnh Xu ngẩng đầu nhìn. Cái vườn này rất nhỏ, ngoại trừ hai cung nữ vừa rồi thì trong vườn chẳng có ai cả.

Phía sau đã không còn ngự liễn, thái giám và Tuệ Hương vốn dĩ luôn theo sát không biết đã lặng lẽ lui xuống từ lúc nào. Trong phạm vi mấy chục bước chỉ còn lại nàng và hoàng đế.

Bông tuyết rơi bám dày trên cành hồng mai, đầu các nhánh cây lộ ra những cánh hoa đỏ tươi rực rỡ, như thoa phấn hồng điểm xuyết giữa nền tuyết trắng xóa đẹp lay động lòng người.

Từ đầu đến cuối hoàng đế không mở miệng. Tiết Tĩnh Xu cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng sau hắn.

Không lâu sau, ở ngoài hoa viên truyền đến chút tiếng động. Đức Lộc – người phải đi chuẩn bị kiệu đã trở về.

Hoàng đế xoay người nhìn Tiết Tĩnh Xu.

Cho dù lúc nãy đã có kinh nghiệm nhưng lại bị hắn nhìn, Tiết Tĩnh Xu vẫn thấy không tự nhiên. Nàng rũ mắt khẽ mân môi, ngón tay lặng lẽ nắm chặt chiếc áo choàng.

Đột nhiên một cành hồng mai xuất hiện trước mặt nàng. Nhị hoa run rẩy trong tuyết, muốn rơi nhưng lại không rơi.

Tiết Tĩnh Xu cả kinh, lần đầu tiên quên quy củ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái. Tuy rằng cúi đầu lại rất nhanh nhưng cũng đủ để nàng có thể thấy rõ tướng mạo của hoàng đế trẻ tuổi.

Hoàng đế cực kì anh tuấn, nhưng khi hắn còn là hoàng tử đã từng có người đùa, tướng mạo của hắn không giống Lục hoàng tử chút nào cả, chỉ có gương mặt là có thể tạm chấp nhận. Mà sau khi hắn lên ngôi, lại không có ai dám nhìn thẳng mặt hắn. Năm đó người đã từng giễu cợt hắn, giờ cũng không còn cơ hội mở miệng nói chuyện nữa.

Ý thức được bản thân mình thất lễ, Tiết Tĩnh Xu vội vàng phúc thân, "Hoàng thượng thứ tội."

Dường như hoàng đế không hề để ý, đưa cành hồng mai đến trước mặt nàng.

Tiết Tĩnh Xu không biết hắn có ý gì, chần chờ một chút mới đưa tay ra nhận rồi nhẹ giọng nói: "Đa tạ hoàng thượng."

Hoàng đế gật đầu sau đó đứng chắp tay, "Đức Lộc, mời Tiết cô nương lên kiệu."

Giọng hắn không lớn nhưng Đức Lộc đứng cách xa vài chục lập tức chạy chậm đến rồi lên tiếng: "Dạ, mời Tiết cô nương theo nô tài lên kiệu."

Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu lại thi lễ, "Thần nữ cáo lui."

Nàng cầm cành hồng mai, chậm rãi rời khỏi vườn hoa nhỏ, đi về phía chiếc kiệu.

Tuệ Hương đứng bên cạnh kiệu nhìn Tam tiểu thư đi tới. Nàng khoác áo choàng trắng như tuyết, tay cầm cành hồng mai kiều diễm đi trong làn tuyết rơi, tựa như thần tiên hạ phàm từng bước từng bước tiến vào bên trong thế tục hồng trần.

Chưa bao giờ Vân Hương thanh tỉnh như thế này. Lúc trước Tam cô nương không được coi trọng, bị người quên lãng ở ngoài thành, thậm chí ngay cả một cái áo choàng cũng chẳng có. Từ nay về sau, chỉ sợ là sẽ bay lên đầu cành, làm mọi người muốn trèo cao cũng không nổi.