Thiên hạ đệ nhất khách ***

Cùng với nói đây là phiên ngoại của chính văn… chẳng thà nói là đồng nhân kịch…

Mỗ Nhã mong muốn nhất chính là đám hài tử đều khoái khoái lạc lạc, cho nên mới viết tiếp cố sự làm cho mọi người đều hạnh phúc này…

Nhược Đình, Ảnh Trạch, Bánh trung thu, Đầu gỗ, Đậu phộng… bất cứ ai cũng đều là tình yêu của mỗ Nhã a… (cười)

Lúc xem văn này, thái độ cũng không cần quá nghiêm túc đâu, mọi người cười qua là tốt rồi

(1)

Ban đêm nguyệt hắc phong cao, kinh thành đệ nhất đạo tặc đang lặng lẽ hành động…

Trong thời gian ngắn ngủi một tháng, tên đạo tặc này đã lấy số lượng phạm án kinh người cùng với tốc độ chạy trốn cũng kinh người nốt cấp tốc nổi tiếng, trở thành nhân vật trong đề tài nói tới của mỗi gia mỗi hộ.

Mọi người cảm thấy đau đầu với hành vi của hắn, đồng thời cũng không khỏi bắt đầu suy đoán về thân phận, tướng mạo cùng với lý do của hắn. Thế nhưng từ đầu tới cuối không ai biết lấy trộm đạo làm nghề cũng không phải ý nguyện thực sự của hắn, trong lòng hắn tràn ngập bất đắc dĩ, mà những việc nhân sinh hắn trải qua, cùng tràn ngập khúc chiết chua xót mà người thường không thể tưởng tượng nổi…

“Bắt hắn!”

“Đứng lại cho ta ——”

Trên đường cái, đêm khuya vắng vẻ, đám gia đinh Lý gia đang truy đuổi một hắc y nam tử.

“Mẹ nó! Lại là hắn!”

Động tĩnh không nhỏ làm bách tính ven đường giật mình tỉnh giấc. Bọn họ đều đốt đèn sáng lên, ngó qua cửa sổ xem kết quả.

“Ồn quá…”

“Xảy ra chuyện gì vậy…”

“Lẽ nào sát thủ màn thầu lại xuất hiện rồi sao?” Có người hăng hái bừng bừng đưa ra nghi vấn.

“Đứng lại! Tên trộm bánh màn thầu kia!”

Một tiếng hô dài chứng thực suy đoán của người nọ. Không sai, đoàn người hiện tại đang đuổi theo, chính là đạo tặc kỳ quái nổi tiếng khắp kinh thành, chuyên ra tay với bánh bao bánh màn thầu các loại thức ăn.

“Ai…Có phải là điên rồi không, với thân thủ của hắn, nhìn thế nào cũng là nên đi trộm tiền trang a…”

Bách tính xem náo nhiệt cùng lắc đầu, lại đóng cửa sổ quay trở lại ngủ tiếp.

Trường hợp như vậy cách một hai ngày lại trình diễn một lần trong kinh thành. Màn thầu đạo tặc phạm án nhiều lần thân thủ mẫn tiệp khiến kẻ khác thán phục, chỉ là suy nghĩ và mục đích của người này thật sự là khó có thể lý giải.

Kẻ cắp bị người đuổi bắt đang ôm đầy bánh bao bánh màn thầu một đường vọt mạnh. Đối với khinh công cực tốt của hắn mà nói thì việc kéo dài khoảng cách với người phía sau quả thực là dễ dàng. Lúc đi qua một lộ khẩu, hắn bỗng nhiên gặp phải một khất cái bẩn thỉu, ngồi run lên ven đường, vì vậy thuận tiện ném hai cái màn thầu cho đối phương.

“Cầm ăn đi.”

Hắn không dừng cước bộ, lại nói một câu ‘tạm biệt’ xong vội vội vàng vàng chạy đi khỏi đó.

Vậy nên hắn đương nhiên không thấy, khất cái mà tay đang cầm màn thầu kia, vẫn dùng một loại nhãn thần gần như si ngốc để nhìn theo hắn đi xa dần…

Sau khi lãng phí vô số thời gian trên đường, Long Việt Băng và Triệu Du Vân cuối cùng cũng tới kinh thành.

Thấy cảnh tượng hồi lâu không gặp ở ngay trước mắt, quen thuộc lại xa lạ, Long Việt Băng như trút được gánh nặng mà thở phào.

Rốt cuộc cũng tới rồi, nếu không tới thì có lẽ thảm mất… dưới đáy lòng Long Việt Băng âm thầm nghĩ.

“Thời gian không còn sớm nữa…” Triệu Du Vân ngẩng đầu nhìn sắc trời.

“Trước tiên chúng ta đi tìm một khách *** để ở đã.” Long Việt Băng vội vã kiến nghị “Có chuyện gì ngày mai bàn tiếp.”

“Được.”

Trước mặt hai người là một khách *** thoạt nhìn cũng không tệ lắm, trên chiêu bài viền vàng viết ‘Thanh phong khách ***’ bốn chữ rồng bay phượng múa.

“Nhà này?”

“Nhà này đi.”

Triệu Du Vân gật đầu, rảo bước vào trong ***… Không ngờ vừa vào cửa, nhất thời đã thấy có điểm không bình thường.

Trong *** vắng vẻ, một khách nhân cũng không có. Muốn tìm một vị trí để ngồi xuống, nhưng phát hiện trên bàn tích tầng tầng lớp lớp bụi.

Dáng vẻ như thể lâu rồi không có khách tới…

“Thực sự phải ở chỗ này?” Triệu Du Vân nhìn mạng nhện trong góc phòng, nhíu nhíu mày “Sao lại không có ai a?”

Long Việt Băng vừa định mở miệng nói, bỗng nhiên nghe bên cạnh truyền tới một giọng nam:

“Khách quan… ta vẫn ở đây…”

Bọn họ quay đầu lại nhìn tỉ mỉ, mới phát hiện có một nam nhân vóc người cực kỳ thấp bé. Trách không được vừa nãy lại cho rằng là không có ai, hóa ra là do bàn đã che hơn phân nửa người hắn…

Nam nhân lau sạch bàn trước mặt bọn họ, đưa lên hai chén trà, sau đó ngước đầu nói:

“Xin hỏi nhị vị khách quan là muốn dùng bữa hay là ở trọ?”

“Trước tiên đưa thức ăn lên đi.” Long Việt Băng ngồi xuống bên cạnh bàn “Cá hấp.”

“Khách quan… Rất xin lỗi, ở đây chúng ta không có cá…”

“Gà kho?”

“Khách quan… rất xin lỗi, ở đây chúng ta không có gà…”

“Có ngan không?”

“Khách quan… Rất xin lỗi, ở đây chúng ta không có ngan…”

“Chờ một chút.” Triệu Du Vân cắt đứt đoạn đối thoại của bọn họ, nhíu mày nói “Chắc là có thức ăn chay chứ?”

“Có!” Lúc này nam nhân trả lời như đinh đóng cột.

“Vậy tùy tiện đưa lên vài món ăn đi.”

“Dạ…”

Nam nhân nhanh chóng lui xuống. Long Việt Băng có chút đứng ngồi không yên, cầm chén rồi lại buông chén, cuối cùng không nhịn được kêu lên:

“Du Vân.”

“Cái gì?”

“Ta muốn ra ngoài làm chút chuyện… Ngươi chờ ta một chút.”

Triệu Du Vân nghi hoặc liếc nhìn Long Việt Băng, gật đầu nói “Được, ngươi nhanh chóng trở về nhé.”

“Nhất định rồi.”

Long Việt Băng cười cười với hắn, lập tức xoay người đi ra khỏi khách ***.

Đích đến của y là phủ tể tướng. Cấp tốc.

Y phải mau chóng tìm được Ngô Ảnh Trạch, sau đó… vay tiền của đối phương.

Lộ phí lên kinh là do y bảo quản, Triệu Du Vân không hề để ý tới thật là sai lầm. Người Triệu gia đều cho rằng y là tài thần, do đó dần dần quên đi một mặt xa hoa của y.

Tới kinh thành, y có chuyện vẫn không dám nói cho Triệu Du Vân, đó chính là… lộ phí của bọn họ đã bị y tiêu xài hết một cách thành công, đã tới mức một bữa cơm tối cũng không trả nổi.

Xem ra trước đây ở trong cung dưỡng thành mao bệnh, trước sau vẫn là khó sửa a…

Cửa phủ tể tướng.

Thủ vệ A Giáp nhẹ giọng hô hoán cộng sự.

“Uy…”

“Cái gì?”

“Ngươi có cảm thấy… người kia rất khả nghi hay không?”

“Nhìn trang phục của hắn… bất cứ kẻ nào cũng sẽ nghĩ hắn rất khả nghi thôi…” Thủ vệ A Ất mồ hôi lạnh ứa ra.

Đối tượng bọn họ thảo luận, chính là Long Việt Băng đang đi về hướng này. Vì sợ bị người trong phủ tể tướng nhận ra, Long Việt Băng dùng một khối khăn rộng, bao kín bưng lấy đầu mình, chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn qua rất giống một cái bánh chưng bự.

“Hai đại ca…”

Long Việt Băng lén lút tới gần, A Giáp và A Ất không khỏi cứng đờ lưng, thiếu chút nữa không nhịn được rút đao ra.

“Ta muốn gặp tể tướng đại nhân, phiền vào thông báo một tiếng…”

Long Việt Băng còn chưa dứt lời, Trương quản sự của phủ tể tướng vừa vặn đi ra đại môn. Thấy khung cảnh quỷ dị này, Trương quản sự nhíu mày nói:

“Ngươi đang làm gì đó? Nhà chúng ta không mua bánh chưng.”

“Ta có việc gấp cần gặp mặt tể tướng đại nhân…”

Vị Trương quản sự này Long Việt Băng đương nhiên là biết. Lúc y còn làm hoàng đế, thường lén tới phủ tể tướng uống trà. Long Việt Băng khá là không thích người nọ, ở trong mắt y, tất cả mọi người ở phủ này ít nhiều đều nhiễm phải tật của Ngô Ảnh Trạch, người nào người nấy đều khó ứng phó.

“Tể tướng đại nhân?” Trương quản sự nhướn mày một cách cao ngạo, lạnh giọng nói “Đại nhân tiến cung rồi, ngươi trở về đi.”

“Tiến cung?”

“Đúng, tiến cung.” Trương quản sự có chút không nhịn được mà phất phất tay “Xin mời quay về đi, đừng chắn đường chắn cửa, tổn hại vẻ ngoài của phủ.”

“Vậy lúc nào hắn mới về?” Long Việt Băng bất chấp thái độ ác liệt của đối phương, cấp thiết truy vấn.

“Sao ta biết được. Tể tướng đại nhân gần đây thường thường dăm bữa nửa tháng mới về một lần, ngươi đừng hy vọng có thể trong thời gian ngắn đợi được ngài ấy về.”

Uy… không phải chứ…

Lẽ nào lão thiên cố gắng đối nghịch với ta? Tuy rằng ta chỉ làm nhi tử của lão thiên có hơn một năm thôi, nhưng tốt xấu gì thì cũng từng làm mà… Lão ta thế nào lại vô nhân tình vậy?

(thì hoàng đế là con giời mah :”3 )

Trong lòng Long Việt Băng bỗng nảy sinh oán niệm.

Vào cung một lần phải cả nửa tháng mới về… Rốt cuộc là làm cái gì vậy? Có quỷ mới tin là tên kia nhật lý vạn cơ, cúc cung tận tụy… Có quỷ mới tin! Hắn hiện tại nhất định là rất tiêu dao khoái hoạt!

(nhật lý vạn cơ: hình dung làm việc cực kỳ chăm chỉ, vốn dùng để chỉ đế vương mỗi ngày xử lý chính sự phức tạp, hiện tại dùng để hình dung công tác nặng nề của người lãnh đạo quốc gia)

“Ảnh Trạch… Ngươi hỗn đản này làm đi a làm đến chết luôn đi!”

Nhìn ‘bánh chưng’ trước mặt bỗng nhiên oán hận quát to một tiếng sau đó chạy vội đi, mọi người trong phủ tể tướng lộ ra biểu tình thập phần mê hoặc.

Triệu Du Vân ngồi một mình ở khách *** chờ thức ăn đưa lên. Nhưng mà hắn đợi thật lâu thật lâu, bên trong cũng không có truyền tới bất cứ động tĩnh gì.

Lúc trước hỏi có thức ăn chay hay không, tiếng ‘có’ như định đóng cột của chủ quán khiến hắn sinh ra hoài nghi. Triệu Du Vân hiện tại đang hết sức nhẫn nại.

Mãi đến khi Long Việt Băng có chút thất hồn lạc phách trở về, Triệu Du Vân nhìn cái bàn trống trơn, rốt cuộc không nhịn được phát tác.

“Chủ quán rốt cuộc đang làm cái gì? Đã đợi cả một canh giờ rồi!”

“Khách quan! Thật vô ý, để ngài đợi lâu!” Nam nhân thấp bé ôm một bó rau lớn xuất hiện ở cửa ***, vui mừng nói “Đã mua về rồi đây!”

Sau đó lon ton chạy vào bếp.

“Đây rốt cuộc là cái *** gì…” Triệu Du Vân càng lúc càng thấy mình đã chọn sai.

“Phòng chừng hắn nói ‘có’ là để chỉ ở chợ có…”

“. . .”

Lăn qua lăn lại cả buổi, thức ăn tuy có vị đạo rất giống nhau, nhưng ít ra còn có thể ăn. Chỉ có điều, trong lúc dùng cơm, hàm ý bất minh trong mắt nam nhân kia cứ bắn thẳng tới đây, làm bọn họ cả người không được tự nhiên.

“Khách quan, đã khuya rồi, xin hỏi các vị có muốn ở trọ không?” Ánh mắt nam nhân lóe sáng.

“Không được.” Triệu Du Vân thầm nghĩ mau chóng đổi nhà khác, vì vậy nói với Long Việt Băng “Tính tiền đi.”

“Cái kia… Du Vân a.” Long Việt Băng nghe những lời này, ôn nhu mỉm cười “Chúng ta đã không còn tiền nữa.”

“Ớ… Không còn tiền nữa” Triệu Du Vân cũng mỉm cười ôn nhu “Đến một chút cũng không còn thừa lại sao?”

(Hai anh đừng cười ôn-nhu nữa đáng sợ quá * ~ * )

“Không, còn một chút.” Long VIệt Băng lục lọi khắp người cả nửa ngày, cuối cùng móc ra một đồng tiền lẻ loi, đặt trong tay nam nhân “Cái này có đủ không?”

Nam nhân nhìn đồng tiền nhẹ hều trong tay một chút, nhãn thần lóe sáng cấp tốc ảm đạm xuống, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

“Nhạc Băng!!!” Triệu Du Vân thu hồi nụ cười, vỗ mạnh vào bàn: “Ngươi giải thích rõ ràng cho ta! Đây là chuyện gì xảy ra?”

“Dùng hết rồi…”

“Dùng hết?”

“Đúng, dùng hết rồi…” Long Việt Băng vỗ nhẹ vào vai tình nhân, thì thầm an ủi “Quên đi, thỉnh thoảng ăn thử cơm bá vương cũng không sao đâu mà.”  (bá vương = kẻ ngang ngược, cơm bá vương chắc là = ăn quỵt)

“Ngươi không ngại nhưng ta ngại!”

Hai người ngươi một câu ta một câu tranh luận không ngừng, nam nhân đứng một bên ai oán nhìn bọn họ, rút ra dây thừng tùy thân chuẩn bị thắt cổ tự sát, nhưng bất đắc dĩ xà nhà cao quá, hắn chỉ đành thòng sợi dây quanh cổ dùng lực tự xiết chết mình.

“Ngươi…” Triệu Du Vân vội vàng giật lấy dây thừng trong tay hắn, lạnh lùng nói “Ngươi đang làm gì?”

“Ta… Ta…” nam nhân ủy khuất nhìn hắn một cái, nhất thời gào khóc “Điếm này đã mấy tháng không có ai ghé qua! Còn không tiếp tục buôn bán được ta thực sự chỉ có thể đi tìm chết… Hôm nay thật vất vả có khách nhân tới, ta dùng tiền còn sót lại trên người đi mua rau, kết quả các ngươi lại muốn ăn quịt.. Như thế bảo ta nên sống thế nào a!!!”

“Điếm này thoạt nhìn không tệ, sao lại không có ai ghé qua?”

“Trước đây buôn bán cũng tốt…” Nam nhân nước mắt nước mũi tèm lem nhớ lại chuyên cũ chua xót “Thế nhưng từ khi bên kia đường mở thêm ‘kinh thành đệ nhất khách ***’ xong, đoạt đi cả đầu bếp đứng đầu lẫn tiểu nhị… Lúc đó gia phụ lại thân nhiễm trọng bệnh, tiêu rất nhiều rất nhiều tiền… Sau khi gia phụ qua đời, không mời nổi người đến làm việc nữa, vậy nên khách *** lớn thế này cũng chỉ có mình ta đau khổ chống đỡ… Khách nhân lại mãi không đến… Thậm chí đến cả màn thầu đạo tặc được xưng là ‘không chọn đối tượng ra tay nhất’ ở kinh thành cũng không thèm tới đây trộm đồ…”

Đương nhiên là buôn bán kém rồi… Tốc độ dọn thức ăn như hôm nay có thể nói là dọa được không ít người… Long Việt Băng cảm thán.

Xem ra Thanh phong khách *** này chỉ là một nơi có vẻ ngoài thoạt nhìn ngăn nắp a… Hình như hơi bị giống tình trạng của nhà ai đó lúc trước…

Nam nhân kia khóc liên tục như thể đã tới ngày tận thế, Triệu Du Vân bản tính chính trực suy nghĩ một chút, cuối cùng trầm ngâm nói:

“Ăn không trả tiền là chúng ta có lỗi với ngươi… Như vậy đi, chúng ta ở lại đây làm mấy ngày không công, thế nào?”

“Du Vân… ngươi có thật không…?”

“Lời vô ích…”

“Khách quan…” Chủ quán kinh ngạc ngừng khóc, cấp tốc khôi phục nhãn thần lóe sáng lúc trước “Thế này bảo ta phải làm sao cảm ơn nhị vị đây?”

“Không cần cảm tạ, sai là ở chúng ta.” Triệu Du Vân lắc đầu “Xin hỏi chủ quán xưng hô thế nào?”

“Ta họ Hồ, gọi là Hồ Lai.” (Hồ trong hồ dán, Hồ Lai vừa có nghĩa là dính vào, vừa là làm càn, càn quấy, dính vào rắc rối…)

…Thật đúng là một cái tên hồ lai.

“Hồ… đại ca, chúng ta có thể không giúp được ngươi tất cả, nhưng nhất định sẽ cố hết sức bồi thường tổn thất cho ngươi.”

“Cảm tạ nhị vị chịu giúp ta… cảm tạ nhị vị chịu giúp ta…” Hồ Lai lần thứ hai viền mắt ngấn lệ, cuống quýt gật đầu không ngừng nói lời cảm tạ.

“Ngươi nghĩ sao?” Triệu Du Vân lé mắt nhìn người bên cạnh.

“Ta không có ý kiến.” Long Việt Băng mỉm cười ôm vai tình nhân “Tất cả nghe theo lời ngươi là được rồi.”

Hồ Lai a Hồ Lai… Ngươi rất nhanh sẽ biết, chúng ta sẽ trở thành phúc tinh trong số mệnh của ngươi đó…

Thiên hạ đệ nhất khách ***

(2)

Ngày thứ hai, khánh *** Thanh Phong đúng giờ buôn bán, Long Việt Băng tự tiến cử vào vị trí đầu bếp.

Bởi vì thanh danh của khách *** không tốt, không có khách nhân nguyện ý tới cửa, bởi vậy Triệu Du Vân đành phải ‘hy sinh mỹ sắc’, đứng ở cửa *** mỉm cười mời chào khách nhân.

Thử nghĩ một chút, nếu như lúc uống rượu nói chuyện phiếm bên cạnh lại có mỹ nhân cho ngươi thưởng thức, đó là một chuyện sung sướng thân tâm tới mức nào a… Có vài nữ khách tâm bắt đầu rục rịch, do dự xem có muốn đi vào trong *** hay không.

Ngay khi các nàng đang do dự, bỗng nhiên lại thấy một vị nam nhân khác dung mạo như Phan An, tuấn dật phi phàm từ trong *** đi ra. Hai vị mỹ nam tử tựa vào cùng một chỗ thầm thì, hình ảnh đẹp đó khiến các nàng nhìn mà tâm tình (hủ nữ =))) ) sục sôi.

Quyết định rồi… chính là nhà này!

Các nữ nhân không thèm quan tâm sự phản đối của bạn nam bên cạnh chạy ào vào ***, tiểu nhị —— Triệu Du Vân khuôn mặt tươi cười đón khách, cung kính mà hỏi:

“Chư vị khách quan muốn dùng bữa hay là ở trọ?”

“Các ngươi có thức ăn gì ngon?” Đám nam khách nhìn các phu nhân tiểu thư bên người vẻ mặt si mê, tâm tình hoàn toàn hỏng bét.

“Chúng ta hiện nay chỉ có rau dại.”

“Rau dại?”

“Đúng, rau dại.” Triệu Du Vân lễ phép hồi đáp.

Chỉ có rau dại… Nguyên nhân đương nhiên là bởi vì không có tiền mua nguyên liệu nấu ăn. Những rau dại này chính là do Hồ Lai đêm qua đi mò mẫm nhổ về.

“Rau dại thì rau dại..” Đám nữ khách đầu óc mơ màng nói “Ăn quen sơn trân hải vị, thi thoảng ăn thử rau dại cũng không tệ.”

“Vậy xin hãy chờ.” Triệu Du Vân mỉm cười gật đầu.

‘Mỹ vị rau dại’ do đại trù Long Việt Băng chế biến rất nhanh được đưa lên, màu sắc thoạt nhìn cũng không tệ lắm, cảm giác rất mới mẻ. Những khách nhân mang lòng hiếu kỳ đều động đũa nếm thử. Không tới chốc lát, liền ngã ầm ầm xuống đất.

“. . .”

Triệu Du Vân nhìn chỉ trong nháy mắt bỗng xuất hiện vài cỗ ‘thi thể’, không biết nên lộ ra biểu tình gì.

“Ai nha nha… Đều ngã hết rồi?”

Đầu sỏ Long Việt Băng từ hậu đường đi tới, thấy tình cảnh thảm liệt trước mắt, trên mặt y không chỉ không hề có ý thẹn, trái lại còn tràn đầy vẻ tươi cười.

“Nếu đã ngủ rồi, vậy mau an bài bọn họ ở trọ đi… Hê, mỗi người một phòng, toàn bộ ở phòng thượng đẳng, cứ quyết định như thế.”

“Ngươi nói cho ta biết…” Triệu Du Vân thần sắc âm tình bất định “Ngươi hạ dược gì ở trong rau?”

“Oan uổng a… Thân ái à~” Long Việt Băng xòe hai tay, thập phần vô tội “Ta dược gì cũng không hạ mà!”

“Vậy sao bọn họ đều ngã xuống? Cả đám y như chết rồi?”

“Ta không biết a…”

Hồ Lai ở một bên hiếu kỳ tới gần bàn, dặt dè gắp lên một miếng rau dại cho vào miệng…

“A…” Sắc mặt hắn nháy mắt chuyển thành xanh tím, sau đó ngã thẳng cẳng, bất tỉnh nhân sự.

Di ngôn trước khi mất đi ý thức là “Cho tới giờ chưa từng ăn qua thứ gì khó nuốt như vậy…”

“Nhạc Băng…” Triệu Du Vân nổi giận “Vì sao ngươi lại nói với chúng ta là ngươi trù nghệ cao siêu?!”

“Bọn họ đều là hạnh phúc tới phát ngất đó thôi, ngươi nghĩ trù nghệ của ta còn chưa đủ cao…”

“Già mồm át lẽ phải!!! Muốn thu thêm tiền trọ mới là mục đích thật sự của ngươi đúng không?”

“Í… bị ngươi phát hiện rồi sao…?”

“Nhạc Băng!!!”’

Long Việt Băng từ đó về sau bị tước đoạt tư cách chưởng chước (tay muôi = đầu bếp), xua đuổi ra tiền đường rót rượu đưa cơm, công tác đầu bếp chuyển giao cho Hồ Lai xử lý. Tuy rằng tay nghề của Hồ Lai chỉ có một loại, thế nhưng chí ít cũng khá hơn so với Long Việt Băng kẻ am hiểu biến thức ăn bình thường thành độc dược.

Trong *** có hai vị hồng bài *** tiểu nhị tuấn mỹ tiêu sái không giống con người, người bị bề ngoài của bọn họ mê hoặc mà vào Thanh Phong khách *** dần dần nhiều lên. Thêm khách nhân thêm thu nhập, thế là có tiền đi mua nguyên liệu nấu ăn, mua nguyên liệu nấu ăn rồi, đẳng cấp của thức ăn cũng tăng, khách nhân lại nhiều thêm… Từ từ hình thành một vòng tuần hoàn tốt đẹp. Trạng huống như vậy khiến Hồ Lai cao hứng cực kỳ, có lúc nằm mơ cười tỉnh lại, mà Long Việt Băng thì đang trong những ngày âm thầm ra ngoài du ngoạn với Triệu Du Vân yêu thương, cứ như vậy từng ngày từng ngày lãng phí trôi qua.

Bảy ngày công cho Hồ Lai, bây giờ còn lại ba ngày cuối cùng

Trong một góc phòng bí mất, màn thầu đạo tặc đang lặng lẽ hành động…

Nghe nói gần đây Thanh Phong khách *** sinh ý đột nhiên tốt lên, hơn nữa lúc trước chưa từng được mình ‘chiếu cố’, vậy nên lần này màn thầu đạo tặc liền để mắt tới nơi đây. Thừa dịp buổi tối không tiếp tục kinh doanh để hành động, bay qua tường cao, len lén ẩn vào trù phòng của Thanh Phong khách ***… Ân, không tệ, còn thừa rất nhiều đồ.

Ăn uống no đủ xong định đóng gói một ít thức ăn trốn đi, thế nhưng đúng lúc này… Màn thầu đạo tặc như bị một sức mạnh đen tối nào đó lôi kéo, ánh mắt bất giác nhìn chăm chúi vào một đĩa rau xanh trên bàn trong góc phòng.

Màu sắc xanh mượt… vị đạo chắc cũng không tệ lắm.

Mỗi ngày đều ăn bánh màn thầu bánh bao, hầu như sắp ăn đến độ cái mặt biến thành bánh luôn rồi, đạo tặc không nhịn được vốc một nắm rau bỏ vào miệng…

Rầm! Trong trù phòng nhất thời truyền ra một tiếng động lớn.

“Đã trễ thế này… Ở trù phòng còn có người sao?”

Long Việt Băng đang tuần tra ban đêm nghe được động tĩnh rất lớn, hiếu kỳ đẩy cửa trù phòng ra nhìn.

Rất bừa bãi… Rõ ràng là bị người ta càn quét qua.

Di… ‘Cực phẩm rau dại’ do y tự mình xuống bếp nhưng không ai dám ăn, vậy nên bị vứt bỏ tại một lại bị ai đó động vào…

Di… Dưới chân sao lại mềm mềm? Thoải mái như vậy…

Cúi đầu nhìn, quá sợ hãi.

“Hoa, Hoa Liên Sinh??!”

Hoa Liên Sinh ăn lầm ‘cực phẩm rau dại’ hôn mê đã lâu, cuối cùng bị Long Việt Băng, không muốn dùng tiền đi mời đại phu, dội cho một thùng nước, mới vất vả tỉnh lại.

“Tỉnh rồi hả?” Long Việt Băng bỏ mộc dũng qua, không chút thương tiếc nói “Vượng Tài a, ngươi rốt cuộc muốn ta nói bao nhiêu lần mới có thể nhớ kỹ, thức ăn lai lịch bất minh không thể ăn bậy… Sao ngươi không chịu nghe vậy?”

Hoa Liên Sinh bị lạnh, nhất thời không nói nên lời, chỉ một mực hắt xì. Hồ Lai hảo tâm lập tức tìm y phục khô cho hắn thay.

Nhìn Hoa Liên Sinh cởi ra y phục dạ hành, Triệu Du Vân nghi hoặc mở miệng:

“Chẳng lẽ… Ngươi chính là kẻ hoành hành mấy ngày nay ở kinh thành… màn thầu đạo tặc?”

Long Việt Băng và Hồ Lai đồng thời nghi hoặc nhìn Hoa Liên Sinh, bên trong nhất thời trở nên hoàn toàn tĩnh lặng.

“Ta…” Hoa Liên Sinh vừa run vừa giải thích “Ngươi… các ngươi hãy nghe ta nói…”

“Được… ngươi chậm rãi nói.”

“Nhạc… Nhạc lão đại…” Hoa Liên Sinh lại kêu “Ngươi… lại đây một chút được chứ?”

“Ân?”

Long Việt Băng đi tới bên cạnh Hoa Liên Sinh, bỗng nhiên bị đối phương ôm cổ.

“Nhìn thấy các ngươi thật tốt… Nhạc lão đại… Chủ nhà… A a a…”

Hoa Liên Sinh khóc tới thảm thống không gì sánh được, còn không ngừng dùng y phục của Long Việt Băng để lau mặt.

“Đúng vậy… Vượng Tài… Nhìn thấy ngươi chúng ta cũng thật cao hứng.” Long Việt Băng mỉm cười, thô lỗ nắm Hoa Liên Sinh ném vào trên người Hồ Lai “Đáng tiếc y phục của ta rất là đắt tiền.”

“Vượng Tài… ngươi vì sao phải đi trộm màn thầu vậy?”

“Ta một đường lữ hành đến nơi đây… Không có tiền… Không cơm ăn… Vậy nên không thể làm gì khác hơn là đi trộm đồ…” Hoa Liên Sinh lau nước mắt, nghẹn ngào nói.

“Thật không có tiến bộ, muốn trộm cũng không nên chỉ trộm mỗi bánh bao bánh màn thầu chứ?” Long Việt Băng bĩu môi khinh thường “Với thân thủ của ngươi, chí ít cũng phải đi cướp sạch của mấy nhà giàu a… Phủ tể tướng tráng lệ kia, ta chấp thuận cho ngươi tùy tiện đi trộm, trộm sạch là tốt nhất.”

“Nhạc Băng!!!” Triệu Du Vân lập tức trừng mắt tới độ Long Việt Băng phải nín khe “Ngươi sao có thể đi trộm của người ta!”

“Vượng Tài a… Cho dù ngươi hiện tại lưu lạc ở ngoài, cũng phải tuân thủ gia huấn, ghi nhớ mình là người Triệu gia, không thể làm Triệu gia mất mặt được.” Chủ nhà lại lập tức bắt đầu chính thống thuyết giáo “Lúc nào cũng phải tuân thủ điều thứ mười của gia quy, làm người phải thành thực khiêm tốn làm đến nơi đến chốn, điều thứ năm mươi của gia quy …”

“Ta vẫn nhớ kỹ mà… Chủ nhà.” Bé ngoan Hoa Liên Sinh ngẩng đầu, tội nghiệp mà nói “Vậy nên ta mới không dám đi trộm thứ gì đáng giá, chỉ ra tay với bánh màn thầu bánh bao, ăn tới độ đầu óc cũng sắp biến thành bánh màn thầu bánh bao rồi…”

“Thật đáng thương a…” Long Việt Băng sờ sờ đầu Hoa Liên Sinh “Không sao đâu, tới Thanh Phong khách *** ở vài ngày, ta làm thức ăn ngon cho ngươi…”

“Ngươi đứng qua một bên!” Triệu Du Vân nhíu mày khiển trách “Thứ ngươi làm người có thể ăn sao?”

“Du Vân…” Long Việt Băng chỉ đành xám xịt đi tới bên tường.

“Vượng Tài.” Cái đứa cản trở đã đi, Triệu Du Vân quay đầu, cười tủm tỉm nói với Hoa Liên Sinh “Ngươi không cần đi trộm màn thầu nữa, chúng ta phụ trách cung cấp chỗ ăn ở cho ngươi lúc ở kinh thành, còn ngươi… lưu lại giúp chúng ta làm ba ngày công, có thể chứ?”

“Thế nhưng… Ta còn phải đi tìm Tiểu Đào…”

“Không sao, ngươi ban ngày làm công, buổi tối đi tìm là được.”

Ở trong mắt Hoa Liên Sinh… Khuôn mặt tươi cười của chủ nhà luôn là cỡ nào vô hại, nhân phẩm của chủ nhà luôn là cỡ nào chính trực… Vậy nên hắn hoàn toàn bị che mờ, đáp ứng không chút do dự.

“Du Vân… Ta nghĩ ngươi thực sự là càng ngày càng đáng sợ rồi…”

Dưới đáy lòng Long Việt Băng phiền muộn cảm thán.

Ngày tiếp theo sáng sớm chưa buôn bán được bao lâu, Hồ Lai phát hiện thức ăn hôm nay không đủ dùng. Vừa lúc hiện tại trong *** cũng không có khách, vì vậy hắn và Triệu Du Vân đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.

Lúc đó… Bên ngoài trên đường cái…

Hai nam tử vóc người cao gầy, trang phục không tầm thường sóng vai mà đi, đưa tới vô số ánh mắt kinh diễm.

Một trong đó tuấn mỹ tiêu sái, ôn nhu đa tình. Một người khác, cử chỉ cao nhã lạnh lùng. Hai người tướng mạo khí chất khác nhau, nhưng đều là mỹ nam tử nhất nhì thế gian.

Chỉ là… Quan hệ giữa bọn họ tựa hồ không tốt lắm. Ở phía sau bọn họ, còn có một nam hài thanh tú và một đại hán tráng kiện lặng yên theo sát.

“Nhược Đình… Nhược Đình…”

“Kêu la cái gì?”

“Ngươi vẫn còn giận ta à?”

“Không.”

“Rõ ràng là có.”

“Vậy ngươi lấy chết tạ tội đi, Ngô Ảnh Trạch.”

“. . .”

A Khuyết và Đông Lâm nhìn nhị vị chủ tử cao quý nhà mình từ trong cung giận dỗi tới tận ra đường cái, không khỏi song song thở dài.

Hai người kia, thật không biết cảm tình là tốt hay không tốt.

“Nhược Đình… Nếu đã ra ngoài giải sầu thì ngươi biểu hiện vui vẻ một chút đi mà…” Ngô Ảnh Trạch một đường cười bồi, mặt cũng sắp cười tới rách luôn.

“Ta chẳng thấy có cái gì đáng vui cả.” Giọng Long Nhược Đình vẫn băng lãnh như trước.

“Ta biết là lỗi của ta… Ta sau này không bao giờ phạm vào nữa có được không?”

“Bớt giả vờ đi.” Long Nhược Đình quay đầu trừng mắt “Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi chắc?”

“Kỳ thực đó cũng là bởi vì ta quá yêu ngươi thôi…”

“Lần sau còn như vậy, trực tiếp tha ra ngoài chém đầu.”

“Nhược Đình…”

“Cút.”

“Thân ái…”

Kỳ thực nháo thành như vậy… không phải là bởi vì có đứa nào đó quá không điều độ, lại khiến một đứa nào đó khác mấy ngày đi đứng cũng trắc trở sao…

A Khuyết lại cúi đầu thở dài. Mỗi lần bệ hạ giận tể tướng… kinh hồn táng đảm đều là những hạ nhân bọn hắn a…

Ngô Ảnh Trạch còn muốn kiên nhẫn nói gì đó, nhưng đường nhìn bỗng bị một người của Thanh Phong khách *** lôi kéo.

Di… Tiểu nhị kia sao lại trông quen mắt vậy nhỉ? Hình như từng gặp qua đâu đó…

A… Nghĩ ra rồi, hắn không phải là tên trộm mà mình từng hỗ trợ giải vây ở Triệu gia kia sao?

“Nhược Đình.”

“Ngươi còn lời vô ích gì muốn nói?”

“Chúng ta đi vào *** kia ngồi đi!”

Hồ Lai vừa mới ra cửa không bao lâu, trong *** có ba vị khách nhân tới. Không thể để khách nhân chạy mất uổng phí, vì vậy Long Việt Băng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, quyết định tự mình xuống bếp, để Hoa Liên Sinh lại ở ngoài tiếp đãi.

Lúc Ngô Ảnh Trạch vì hiếu kỳ mà lôi kéo Long Nhược Đình đến gần ***, Hoa Liên Sinh vội vã tươi cười nghênh tiếp mấy khách nhân nhìn qua phi thường tôn quý này.

“Khách quan, xin hỏi các vị là tới dùng bữa?”

“Tùy tiện đưa lên mấy món điểm tâm đi.”

“Dạ, tiểu nhân đi phân phó, thỉnh các vị chờ.”

Ngô Ảnh Trạch nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Hoa Liên Sinh tới nhập thần, Long Nhược Đình ở một bên thì lạnh lùng phiêu mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

“Thích thì mang về nhà nuôi là được rồi, nhìn nữa không sợ mắt rơi ra ngoài à?”

Ngô Ảnh Trạch sửng sốt, phản ứng lại rất nhanh, cười không có hảo ý “Nhược Đình… Ngươi ghen a?”

“Đúng, ta ghen.” Long Nhược Đình rất thẳng thắn thừa nhận “Ta ghen là ghen với ngươi đó. Ai bảo tiểu nhị tuấn tú vừa rồi chỉ quay ra cười với ngươi, đến liếc cũng không liếc ta một cái.”

Lời vặn lại xảo diệu này vừa ra khỏi miệng, A Khuyết và Đông Lâm nhìn vẻ cười khổ của Ngô Ảnh Trạch, đều không khỏi che miệng cười không ngừng.

“Nhược Đình…” Ngô Ảnh Trạch đối với luyến nhân khó đối phó của mình không hề có biện pháp “Ta có ngươi rồi, sao có thể có hứng thú với người khác… Ta chỉ là thấy tiểu nhị kia nhìn rất quen mà thôi.”

“Trước đây ngươi từng gặp qua?”

“Ân…” Ngô Ảnh Trạch nhẹ nhàng gật đầu “Nếu như ta đoán không sai, thì là gặp ở Triệu gia.”

“Triệu gia?” Long Nhược Đình nhíu mày “Triệu gia mà Tiểu Việt ở?”

“Đúng…”

Đoạn thảo luận của hai người bị sự xuất hiện của Hoa Liên Sinh cắt ngang “Thức ăn tới rồi, mời dùng.”

Hoa Liên Sinh đem hai đĩa rau xanh mướt bày ra trước mặt họ.

“Có muốn nếm thử không?” Ngô Ảnh Trạch lấy ra một đôi đũa, hỏi Long Nhược Đình.

“Chủ tử… Xin chờ một chút.” Đông Lâm đúng lúc ngăn lại hành động của Ngô Ảnh Trạch “Ở ngoài vẫn phải cẩn thận một chút cho thỏa đáng, để ta thử trước.”

Dù sao hai vị đều là nhân vật trọng yếu liên quan đến giang sơn xã tắc, nếu như xảy ra vấn đề, không ai có thể phụ trách nổi.

Ngô Ảnh Trạch gật đầu, lại buông đũa xuống.

A Khuyết và Đông Lâm đều tự gắp một miếng thức ăn. Đông Lâm để một miếng rau vào miệng nhấm nuốt tỉ mỉ.

“Không có vấn đề gì chứ?”

“Chủ… Chủ tử…” Bỗng nhiên Đông Lâm ôm họng, mặt cũng dần dần trướng thành màu gan heo, khó khăn nói một câu “Vĩnh biệt…”

Sau đó chỉ nghe một tiếng ‘bịch’, đường đường ngự tiền đới đao thị vệ cứ vậy ngã xuống, một cái ghế gỗ bị liên lụy áp thành mảnh vụn.

“Trong thức ăn có độc?!” Ngô Ảnh Trạch sắc mặt đại biến.

“Ảnh Trạch, mau đi gọi người tới.” Long Nhược Đình bình tĩnh ra lệnh.

“Không… không phải…” A Khuyết cũng ăn một chút rau thống khổ chống bàn, hữu khí vô lực nói “Thức ăn không có độc… Chỉ là… món này thật sự… khó ăn tới độ… kinh thiên địa… khiếp quỷ thần… nhưng lại có… một vị đạo quen thuộc khó hiểu… trước đây hình như… từng ăn ở đâu đó…”

Nói xong, hắn chỉ không ngừng nôn khan, dường như ăn thứ kia là một loại thống khổ lớn lao.

“Loại *** như thế này mà cũng có thể tiếp tục mở cửa?!” Ngô Ảnh Trạch nhìn sang Đông Lâm nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn, hóa ra mấy khách nhân vào trước họ cũng đã nửa sống nửa chết ghé vào mặt bàn.

Thật là đáng sợ… May là chưa ăn…

Đây là suy nghĩ của cả Ngô Ảnh Trạch lẫn Long Nhược Đình.

Hoa Liên Sinh thấy có người ngã xuống, vô cùng cao hứng từ sau quỹ thai(quầy hàng?) chạy ra, chuẩn bị kéo đám người đã ngất xỉu vào trong phòng hảo hạng nghỉ ngơi, như vậy ngày mai có thể kiếm thêm phần tiền ngủ lại.

Không cần phải nói, chiêu lừa tiền ác độc này đương nhiên là do Long Việt Băng truyền thụ cho hắn.

Long Nhược Đình nổi giận triệt để, một đôi mắt băng lãnh đảo qua, Hoa Liên Sinh sợ đến độ đình chỉ động tác.

“Gọi người quản sự ra đây, bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Thanh âm trầm thấp âm lãnh cho thấy tâm tình của hắn lúc này đang cực kỳ tồi tệ.

“Dạ… xin chờ…”

Hoa Liên Sinh vừa bò vừa chạy vào trù phòng. Lẽ nào đây là thủ đoạn trong truyền thuyết mà ác nhân lúc làm ác thì thường dùng? Gọi là cái gì mà… Đập sân khấu? Phá quán?

Đừng a a a a… Nhạc lão đại cứu mạng!

“Vượng Tài, sao ngươi không hảo hảo trông cửa, chạy vào trù phòng làm gì?”

Long Việt Băng vừa mới hoàn thành thêm món rau tuyệt thế, tâm tình rất không tệ đang rửa tay, chuẩn bị nghỉ ngơi.

“Bên… bên ngoài có người… muốn đập sân khấu…” Hoa Liên Sinh hoảng loạn tới độ mồm miệng không rõ.

“Cái gì? Đập sân khấu của ta?” Long Việt Băng nheo mắt lại, ác ý mỉm cười “Bổn đại gia rất buồn chán, bia ngắm sống đó tới vừa lúc!”

“Nhạc lão đại…” Hoa Liên Sinh ở một bên dùng sức vỗ tay “Mau đi tiêu diệt người xấu đi!”

“Đi.”

Thiên hạ đệ nhất khách ***

(3)

Long Việt Băng đi cùng với Hoa Liên Sinh tiểu đệ, nhàn nhàn nhã nhã rảo bước vào phòng khách, cực kỳ uy phong mà ngẩng đầu nói “Rốt cuộc ai dám tìm bổn đại gia gây phiền phức hả?”

“Ta.” Một thanh âm lạnh như băng truyền tới.

Di… Sao lại… Quen thuộc như vậy?

Đợi tới lúc đôi bên nhận ra đối phương, hô hấp của Long Việt Băng cũng tạm ngừng. Trong *** lớn như vậy, tĩnh tới mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập.

Này là… hoa mắt rồi sao?”

“Tiểu Việt…”

“Cửu… Cửu thúc… Ảnh Trạch…” Cố sức nuốt nước bọt một cái.

“Thật đúng là xảo ngộ a…” (gặp gỡ tình cờ) Ngô Ảnh Trạch cười gượng hai tiếng “Đang nói trên đời sao lại có có người làm ra được thứ thức ăn khó nuốt như vậy… Hóa ra là ngươi… Quả nhiên là ngươi.”

“Ảnh Trạch…” Long Việt Băng cố sức trừng Ngô Ảnh Trạch vài lần.

Nếu như cũng không phải tại tên này bình thường không về nhà, y sẽ rơi vào tình cảnh này sao?

Y! Phải! Báo! Thù!

Thấy chất nhi hồi lâu không gặp, khẩu khí của Long Nhược Đình cũng trở nên ôn nhu:

“Tiểu Việt, sao ngươi lại chạy tới đây làm đầu bếp?”

“Cửu thúc…”

Ý niệm trả thù Ngô Ảnh Trạch càng lúc càng cường liệt trong đầu, Long Việt Băng vội vã chạy qua một cách tội nghiệp, ôm cổ Long Nhược Đình.

“Một lời khó nói hết… Chất nhi vốn là tới kinh thành thăm người, không ngờ bị kẻ cắp trộm hết tài vật, đi tìm Ảnh Trạch cầu viện thì hắn lại không có nhà… May là chưởng quỹ của khách *** này tâm địa thiện lượng, nguyện ý thu lưu ta lại đây làm công vài ngày…”

Đương nhiên, Long Việt Băng không thể nói mình là vì ăn không trả tiền mới bị ép lưu lại làm công.

“Vậy sao…” Long Nhược Đình trừng mắt nhìn Ngô Ảnh Trạch, vươn tay ôn nhu xoa mặt chất nhi “Thực sự là ủy khuất cho ngươi rồi.”

Trong lòng cửu thúc thật là thoải mái nha… Long Việt Băng cọ a cọ đồng thời không quên ngẩng đầu nhìn biểu tình của Ngô Ảnh Trạch.

Hắc hắc hắc… Sắc mặt quả nhiên chẳng đẹp đẽ gì, lông mày nhăn chặt tới mức kia a…

“Tiểu Việt…”

Ngô Ảnh Trạch cố sức kéo y ra, thấp giọng đầy vẻ uy hiếp “Ngươi còn như vậy, ta ngay cả vị trí tiểu thiếp cũng không để lại cho ngươi.”

“Không sao a.” Long Việt Băng mỉm cười đáp lễ “Ta đi làm tiểu thiếp của cửu thúc là được rồi.”

“Ngươi…”

Có thể thấy quẫn thái không có biện pháp của tể tướng đại nhân, thực sự là chuyện vui lớn nhất đời của Long Việt Băng a.

Long Việt Băng đang muốn ngửa mặt lên trời cười lớn vài tiếng, bỗng nhiên bị một người kéo kéo góc áo.

“Chủ, chủ tử…”

“Ai nha, đây không phải là A Khuyết sao?” Long Việt Băng nhìn khuôn mặt thanh tú tràn đầy nước mắt kia, mỉm cười nói “Thực sự là đã lâu không gặp nha, ngươi sống vẫn ổn chứ?”

Không hỏi thì thôi, y vừa hỏi một cái, A Khuyết lập tức như bị uy khuất lớn lao, nhào vào lòng y bắt đầu thút thít.

“Chủ tử… Ta… ta rất nhớ người… rất nhớ người a…”

“Ta cũng vậy a.” Long Việt Băng vỗ vỗ vai A Khuyết an ủi.

Nhìn qua, cảnh này giống như một nhà li tán nhiều năm cuối cùng cũng đoàn viên.

“Tiểu Việt, Du Vân không cùng ngươi lên kinh sao?”

“Đương nhiên là có a…”

Long Việt Băng còn chưa dứt lời, Triệu Du Vân ra ngoài mua đồ ăn đã kéo Hồ Lai đi vào.

Khung cảnh hiện tại, mới thực sự là một nhà đoàn viên.

Sau khi dội nước cho Đông Lâm tỉnh lại, vài người ngồi xuống, giới thiệu lẫn nhau, nhàn thoại việc nhà, vui vẻ hòa thuận.

Chỉ có một mình Hồ Lai thần sắc ai oán ngồi một bên, như thể mới trải qua đả kích gì trầm trọng lắm.

“Đã bảo là không cho phép ngươi xuống bếp, vì sao lại không nghe?” Triệu Du Vân nghe xong chân tướng sự tình, cố sức trừng Long Việt Băng vài lần.

“Tình thế bắt buộc mà… Lúc đó các ngươi cũng không ở nhà, vậy nên ta đành tự mình động thủ.”

“Thức ăn Tiểu Việt làm vẫn uy lực vô biên như cũ a…” Ngô Ảnh Trạch cười nói “Thật không hổ do độc nương tử dạy dỗ.”

“Trù nghệ của ta có liên quan gì tới sư nương chớ…”

Hồ Lai thấy dáng vẻ những người này ung dung nói chuyện phiếm, thần sắc càng lúc càng tuyệt vọng. Hắn suy nghĩ một chút, móc ra dây thừng to bản tùy thân, chuẩn bị xiết chết mình.

“Uy…” Long Việt Băng tay mắt lanh lẹ dùng chén rượu làm văng dây thừng của hắn ra, bất đắc dĩ nói “Hồ Lai… Cái tính mê tự sát của ngươi lại tái phát a?”

“Không, không phải…” Hồ Lai méo miệng, gào khóc lên “Dù là hiện tại ta không chết, thì cũng sẽ chờ chết…”

“Xảy ra chuyện gì?” Tất cả mọi người đều thập phần hiếu kỳ.

“Chúng ta… Chúng ta chọc vào người của Kinh thành đệ nhất khách ***…” Hồ Lai khóc không thành tiếng “Ta xong rồi… Ta muốn chết… Ta phải lấy chết tạ tội a a a…”

“Ngươi…nói rõ hơn một chút được không…”

Triệu Du Vân suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói “Nếu như là sự kiện đó, thì để ta kể đi.”

“Du Vân?”

“Vừa rồi lúc chúng ta ra chợ mua đồ, Hồ Lai bị người của khách *** đối diện khi dễ, ta đương nhiên không thể nào lại mở lớn mắt nhìn những gã đó tác oai tác quái, vậy nên ra tay giáo huấn bọn chúng một chút.”

“Vậy rất bình thường a…” Long Việt Băng xoay người nói với Hồ Lai: “Ác có ác báo mà.”

“Các ngươi căn bản là không biết a…” Hồ Lai một dòng nước mắt một dòng nước mũi nói: “Các ngươi cho là ta năm xưa cứ tùy tùy tiện tiện để họ đoạt đi đầu bếp và tiểu nhị của nhà ta sao… Ta là không dám nói nửa chữ… Ta căn bản là không dám a…”

“Khách *** đó địa vị rất lớn sao?”

“Đúng vậy…đó là *** do ngoại sanh (cháu ngoại trai) của đương triều Hình bộ Thượng thư Chu đại nhân mở… Là nơi những tiểu nhân như chúng ta không thể trêu vào a…”

“Ể? Là Hình bộ Thượng thư Chu Hằng Bác?” Ngô Ảnh Trạch nâng má, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm “Không phải là cái lão già suốt ngày để hai chữ ‘chém đầu’ dính bên mép sao? Không ngờ tới người nghiêm trang như lão cũng có loại thân thích này a.”

“Chủ quán, ngươi có thể nói tỉ mỉ một chút ân oán giữa ngươi và Kinh thành đệ nhất khách *** không?” Hoàng đế bệ hạ cao quý không gì sánh được đã lên tiếng.

“Đúng vậy… Khách quan.” Hồ Lai lau nước mắt, bắt đầu chậm rãi trần thuật quá khứ của Thanh Phong khách ***.

Kỳ thực căn bản cũng không cần lo lắng gì đâu… Hồ Lai à, có nhiều nhân vật tôn quý như vậy cho ngươi làm chỗ dựa, Thanh Phong khách *** từ nay về sau sẽ danh dương thiên hạ. Long Việt Băng ở trong lòng khoái trá nghĩ.

“Ảnh Trạch.”

“Ân?”

“Nếu chủ quán đáng thương như vậy, ngươi ở lại giúp đỡ đi.” Long Việt Băng cười xấu xa nói “A Khuyết và Đông Lâm cũng vậy, đều tới hỗ trợ.”

“Ta không có ý kiến…” Ánh mắt của Ngô Ảnh Trạch chần chờ nhìn về phía mỹ nhân như khắc bằng băng kia “Thế nhưng…”

“Ngươi làm gì.” Long Nhược Đình nói nhàn nhạt “Hảo hảo mà làm, nếu như lười biếng, lăng trì xử tử.”

“Nhược Đình… Ngươi gần đây không nên cứ thường xuyên lấy tính mạng ra nói giỡn có được không…”

Thanh Phong khách *** thoáng cái thêm ba *** viên, hơn nữa tướng mạo loại hình khác nhau. Có tuấn mỹ tiêu sái, có thanh tú khả ái, có cao to lực lưỡng… Các loại hình khác nhau hấp dẫn nữ khách niên kỷ bất đồng, sinh ý buổi chiều nhất thời cực kỳ tốt, đạt tới mức độ cao nhất từ trước tới nay.

“Ngươi không nhận thấy rằng bản chất của *** này đã thay đổi sao…” Triệu Du Vân vẫn nghĩ có chỗ không thích hợp

“Có sao đâu.” Long Việt Băng ôm vai tình nhân, mỉm cười “Có thể giúp Hồ Lai là tốt rồi a.”

Ngô Ảnh Trạch không hổ là ‘đầu bài’ trong ***, thu hút một đoàn nữ khách căn bản là không ở cũng chẳng ăn, chỉ là ngồi đờ ra nhìn hắn. Một là có thể kiếm bạc, hai là có thể tiết kiệm thức ăn, Ngô Ảnh Trạch không khỏi đắc ý vì khả năng của mình, Long Nhược Đình đứng sau quỹ thai không quên tạt nước lạnh:

“Ngoại trừ tướng mạo chẳng có ưu điểm gì khác.”

“Nhược Đình…” Ngô Ảnh Trạch cười quỷ bí “Kỳ thực thì… Ta còn có rất nhiều ưu điểm, tối nay… ở trên giường ngươi sẽ rõ…”

“Đêm nay nếu dám chạm vào ta một chút thôi, ta liền lột một lớp da của ngươi.” Long Nhược Đình nhíu mày “Ngươi cái dạng này, có chỗ nào xứng váo danh xưng ‘triều đại đệ nhất danh thần’??!”

“Đệ nhất danh thần cũng là người thường a…”

“Già mồm át lẽ phải.”

Đúng lúc này, ở cửa đột nhiên truyền tới một trận gây rối, quay đầu nhìn, mười mấy người vạm vỡ hung thần ác sát bỗng nhiên xông vào, không chút khách khí xua đuổi khách nhân trong ***.

“Người nào làm càn như vậy?” Triệu Du Vân đang ở lầu hai phi thân nhảy xuống, lạnh lùng nói với bọn chúng “Muốn gây sự thì mời ra ngoài.”

“Hừ, chúng ta chính là tới gây sự thì sao?” Cẩm y nam nhân ở đằng sau kiêu ngạo nhướn mày “Ngày hôm nay các ngươi dám đả thương người của nhà chúng ta, nhất định phải trả giá đắt.”

Tay hắn phất một cái, ra lệnh cho đám đại hán “Lên cho ta! Đập nát chỗ này!”

“Vậy đừng trách ta không khách khí.”

Triệu Du Vân vung ống tay áo, bình tĩnh nói:

Thấy tình hình đó, Long Nhược Đình cúi đầu thì thầm với A Khuyết vài câu, thị tòng thông minh lập tức chạy ra khỏi *** đi làm việc.

“Tới a… Rốt cuộc tới rồi…” Hồ Lai sợ tới luống cuống tay chân, sửng sốt một hồi, vậy mà lại chui xuống dưới bàn.

“Ngươi trốn làm gì?” Long Việt Băng thò tay lôi hắn ra.

“Vào sau cùng… chính là chưởng quỹ của khách *** đối diện… Không thể trêu vào a… Khách *** đáng thương của ta a…”

“Ngươi nhìn rõ ràng một chút.” Long Việt Băng quay đầu lại hắn, nói vẻ khẳng định “Nơi này không có việc gì.”

Hồ Lai khiếp sợ buông bàn tay che mặt ra, tập trung nhìn.

Mấy đại hán còn chưa kịp động thủ, đã bị Triệu Du Vân và Đông Lâm đánh văng ra ngoài cửa hết tên này tới tên khác, hành động của Hoa Liên Sinh là buồn cười nhất, lúc đánh người còn phải liên tục xin lỗi, xem ra chỉ những lúc có Triệu Du Vân ở cạnh thì gia quy Triệu gia mới có ảnh hưởng sâu sắc nhất tới hắn.

“Ngươi… các ngươi…” Cẩm y nam tử giận run người, hắn đá đại hán đã bị đánh xỉu nằm dưới đất một cái “Các ngươi thực sự là phế vật!”

“Công… công tử… Có phải tìm thêm người đến nữa không…?”

“Nhanh đi! Càng nhiều càng tốt! Lão tử hôm nay không biến chỗ này thành phế tích thì không được!”

“Dạ…”

Triệu Du Vân không ngăn cản, chờ tiểu nô kia xuất môn đi xin giúp đỡ.

Mắt thấy cẩm y nam tử lại muốn tìm thêm nhiều người tới, trong lòng có thể dự đoán được tai nạn thật lớn sắp ập xuống… Hồ Lai bi ai run rẩy bò lên trên bàn, bắc dây thừng chuẩn bị thắt cổ tự vẫn.

Cha… mẹ… hài nhi bất hiếu… không giữ được khách *** này.

“Triêu Phi!”

Bất thình lình một tiếng hét lớn cắt ngang động tác của mọi người.

“Cậu…” Cẩm y công tử quay đầu, nhìn Hình bộ Thượng thư Chu Hằng Bác vừa đi vào cửa, mừng như điên chạy qua “Cậu tới vừa đúng lúc… Mau giúp ngoại sanh giáo huấn…”

Chát!

Một cái bạt tai thật mạnh làm đầu óc Triêu Phi choáng váng.

“Cho ngươi mở *** cũng không phải để ngươi tác oai tác quái! Phụ mẫu ngươi bình thường đều giáo dục ngươi như thế nào? Sao lại dạy ngươi thành cái loại này? Quả thực là mất hết mặt mũi liệt tổ liệt tông Trịnh gia!” Chu Hằng Bác tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng “Có mấy người hộ viện thì giỏi lắm rồi đấy hả? Mở một cái Kinh thành đệ nhất khách *** ngươi đã muốn làm ác bá?!”

“Không phải đâu… Cậu…”

“Không phải?” Chu Hằng Bác nhìn A Khuyết bên cạnh “Nếu không phải có người cho ta biết đúng lúc, ngươi không biết còn muốn làm ra chuyện ngu xuẩn gì nữa!”

Chu Hằng Bác nhìn chung quanh *** một vòng, thấy Long Nhược Đình đứng bên quỹ thai, trong lòng thất kinh, vội vã chạy sang quỳ xuống:

“Cựu thần giáo dục ngoại sanh vô phương, mạo phạm tới thánh thượng, cựu thần nhất định sẽ xử lỹ theo lẽ công bằng! Tuyệt không nuông chiều!”

“Thánh, thánh thượng…?” Trịnh Triêu Phi và một vài khách nhân ít ỏi còn sót lại trong *** đều mở to mắt nhìn, cho rằng mình nghe lầm.

Đương kim thánh thượng… Hóa ra là một vị nam tử mỹ lệ băng lãnh cao quý như vậy…?

“Còn không mau tới đây quỳ xuống!” Chu Hằng Bác tức giận hét “Vị này chính là đương kim thánh thượng!”

“Gì…”

Trịnh Triêu Phi chân mềm nhũn, sợ đến nỗi ‘bịch’ một cái quỳ xuống đất, người trong *** cũng quỳ ầm ầm theo.

“Không chỉ có đương kim thánh thượng, còn có đương triều tể tướng Ngô đại nhân… Ngươi còn đâu mặt mũi về nhà nữa…!”

“Ngô hoàng vạn tuế… Hoàng thượng tha mạng…” Trịnh Triêu Phi cuống quýt không ngớt dập đầu tạ tội.

“Quên đi, Chu ái khanh.” Long Nhược Đình mở miệng nói không giận không dữ “Chuyện hôm nay trẫm sẽ coi như là hiểu lầm mà thôi, các ngươi trở về đi.”

“Không được! Cái đứa ngoại sanh bất tài này của cựu thần nhất định phải lôi ra ngoài chém đầu…”

“Lại chém đầu?” Ngô Ảnh Trạch phụt một cái cười thành tiếng “Coi như thôi đi… Bệ hạ nếu đã không truy cứu nữa, ông cũng cần gì phải tự tìm phiền não?”

“Nhưng…”

“Chu ái khanh, các người lui ra đi, sau này hảo hảo giáo dục lại.”

“Tạ ơn, tạ ơn bệ hạ!” Trịnh Triêu Phi mừng rỡ như điên, bị Chu Hằng Bác ở đằng sau gõ mạnh một cái vào đầu.

“Về rồi tính sổ tiếp với ngươi!”

“Dạ…”

Những người này nhất nhất tạ ơn rời đi, người trong *** vẫn tiếp tục khẩn trương, đến thở cũng không dám thở mạnh.

“Đều bình thân hết đi.”

Long Nhược Đình vung tay lên, tìm một chỗ ngồi xuống. Lúc đó, khách nhân xung quanh mới chậm rãi đứng lên, ánh mắt kính nể vẫn không rời người Long Nhược Đình.

Hóa ra… Đương kim thánh thượng là một người anh minh mà mỹ lệ như thế a… Tốt hơn cái tên yêu ma Long Việt Băng kia không biết bao nhiêu lần.

Long Nhược Đình trong vô thức đã lại một lần nữa lung lạc dân tâm, còn ấn tượng về Long Việt Băng thì càng lúc lại càng kém cỏi.

Trong số đó phản ứng của Hồ Lai là lớn nhất, sau khi hắn biết được thân phận của Long Nhược Đình và Ngô Ảnh Trạch xong, dĩ nhiên lại sợ tới ngất xỉu…

“Tiểu Việt, ngươi và Du Vân tới phủ tể tướng ở vài ngày đi, lúc rảnh rỗi có thể đi chơi xung quanh.” Ngô Ảnh Trạch kiến nghị “Mấy người chúng ta cũng tìm chút thời gian tụ tập.”

“Cũng được.” Long Việt Băng gật đầu “Dù sao kỳ hạn làm công ở đây cũng sắp kết thúc…”

“Ta cũng muốn tiếp tục đi tìm Tiểu Đào nữa.” Hoa Liên Sinh ở một bên xen mồm vào.

“Vậy…” Mọi người quay sang nhìn Hồ Lai đã ngất xỉu “Tạm biệt nhé… chưởng quỹ.”

Có điều, Hồ Lai cũng chiếm được một lễ vật khá khẩm. Trước khi đi, Long Nhược Đình để lại vết tích trên vách tường trong ***. Hắn tuyệt bút vung lên, mấy từ ‘Thiên hạ đệ nhất khách ***’ từ đó về sau trở thành điểm gây chú ý nhất của gia *** này đối với mọi người.

Vì sao phải gọi là thiên hạ đệ nhất khách ***?

Thiên hạ đệ nhất danh quân, thiên hạ đệ nhất hôn quân, thiên hạ đệ nhất danh thần, thiên hạ đệ nhất minh chủ, thiên hạ đệ nhất thần thâu… Như vậy còn chưa đủ sao?

A… quên nói… Kỳ thực còn có thiên hạ đệ nhất ma giáo —— Giáo chủ Nguyệt Linh giáo…

Bạch Diêu đã dịch dung chính là một khách nhân trong *** lúc đó… Hắn đi ngang qua kinh thành, chuẩn bị đi tới một nơi khác.

Bất quá chuyện này, tạm thời không có ai biết…

***

Nguyệt hắc phong cao sát nhân dạ… Kinh thành đệ nhất đạo tặc đang lặng lẽ hành động…

Trong thời gian ngắn ngủi một tháng, tên đạo tặc này đã lấy số lượng phạm án kinh người cùng với tốc độ chạy trốn cũng kinh người nốt cấp tốc nổi tiếng, trở thành nhân vật trong đề tài nói tới của mỗi gia mỗi hộ.

Mọi người cảm thấy đau đầu với hành vi của hắn, đồng thời cũng không khỏi bắt đầu suy đoán về thân phận, tướng mạo cùng với lý do của hắn. Thế nhưng từ đầu tới cuối không ai biết lấy trộm đạo làm nghề cũng không phải ý nguyện thực sự của hắn, trong lòng hắn tràn ngập bất đắc dĩ, mà những việc nhân sinh hắn trải qua, cùng tràn ngập khúc chiết chua xót mà người thường không thể tưởng tượng nổi…

Kỳ thực, vị màn thầu đạo tặc này đã vài ngày không phạm án, mà ngày hôm nay… là buổi diễn cáo biệt cuối cùng của hắn.

“Bắt hắn!”

“Đứng lại cho ta ——”

Trên đường cái, đêm khuya vắng vẻ, đám gia đinh Lý gia đang truy đuổi một hắc y nam tử.

“Mẹ nó! Lại xuất hiện rồi!”

Động tĩnh không nhỏ làm bách tính ven đường giật mình tỉnh giấc. Bọn họ đều đốt đèn sáng lên, ngó qua cửa sổ xem kết quả.

“Ồn quá…”

“Xảy ra chuyện gì vậy…

“Lẽ nào sát thủ màn thầu lại xuất hiện rồi sao?” Có người hăng hái bừng bừng đưa ra nghi vấn.

“Đứng lại! Tên trộm bánh màn thầu kia!”

Một tiếng hô dài chứng thực suy đoán của người nọ. Không sai, đoàn người hiện tại đang đuổi theo, chính là đạo tặc kỳ quái nổi tiếng khắp kinh thành, chuyên ra tay với bánh bao bánh màn thầu các loại thức ăn.

“Đừng đuổi theo… Ta đảm bảo hôm nay là lần cuối mà… Ta đảm bảo…” Màn thầu đạo tặc vừa chạy vừa kêu “Ngày mai là ta đi rồi…”

Kẻ cắp bị người đuổi bắt đang ôm đầy bánh bao bánh màn thầu một đường vọt mạnh, lúc đi qua một lộ khẩu, hắn lại gặp tiểu khất cái bẩn thỉu thường ngồi chồm hỗm ở đó, vì vậy theo lệ cũ thuận tiện ném hai cái bánh bao cho đối phương.

“Cầm ăn đi, ta ngày mai phải đi rồi. Sau này còn gặp lại.”

Hắn mỉm cười, chạy về phía trước.

Vậy nên hắn luôn luôn không thấy, tiểu khất cái tay đang cầm bánh màn thầu kia, mỗi lần đều dùng một loại nhãn thần gần như si ngốc để nhìn theo hắn đi xa…

“Tiểu Đào…”

Phía sau có một lão khất cái run rẩy đi ra.

“Hắn cũng sắp đi rồi, ngươi còn không ra nhận hắn sao? Nếu như muốn lại gặp mặt lần nữa, sợ rằng không phải chuyện dễ dàng…”

Hà Lan Đào hai mắt đẫm lệ giơ khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu lên, dùng thanh âm run run hướng về phía bóng lưng màn thầu đạo tặc hét lớn:

“Vượng —— Tài ——!”

“Vượng —— Tài ——!”

Cho dù gọi tới khản giọng, nàng cũng phải gọi hắn quay lại… Bởi vì, đây là một cố sự mà tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc.

– Toàn văn hoàn –