Cố sự trong quá khứ

Phỏng chừng Hà Lan Đào đã thoát đi xa rồi, Hoa Liên Sinh mới tới tìm Long Việt Băng, nói cho y rằng mình đã để mục tiêu chạy mất.

Long Việt Băng tựa hồ từ lâu đã ngờ tới hắn sẽ làm như vậy, thở dài, nói:

“Thả rồi thì thôi… Ta cũng không trách ngươi. Hà Lan Đào vốn cũng không có sai lầm gì quá lớn, chỉ là nếu có thể từ nàng hỏi được chút gì thì sự tình phức tạp cũng trở nên đơn giản rất nhiều.”

“Hiện tại nên làm gì bây giờ?” Triệu Du Vân hơi nhíu mày.

“Chỉ có thể chậm rãi thăm dò…”

“Nhạc lão đại…” Hoa Liên Sinh do dự chen ngang cuộc đối thoại của họ “Trước khi Tiểu Đào đi có kể cho ta một cố sự… Ta nghĩ là nàng kể về thân thế của mình, nhưng có đôi chỗ ta trước sau vẫn không quá minh bạch…”

“A? Ngươi nói nghe một chút xem.” Long Việt Băng có chút hứng thú “Biết đâu có thể từ đó phát hiện điều gì.”

Vì vậy Hoa Liên Sinh tận lực đem cố sự mà Hà Lan Đào kể cho hắn kể hoàn chỉnh lại một lần.

“Ta nghĩ nàng chính là một người trong đôi tỷ muội kia… Theo như tuổi, nàng có thể là muội muội.” Hoa Liên Sinh hoang mang nói “Thế nhưng những thứ khác thì thực sự rất khó lý giải…”

“Du Vân, ngươi thấy thế nào?” Long Việt Băng quay đầu hỏi người bên cạnh.

“Hoàng đế, thái tử, kẻ soán vị mà nàng kể ta không rõ ràng lắm…nhưng vẫn cảm thấy cố sự này có vài phần quen thuộc.”

“Vậy là được rồi.” Long Việt Băng mỉm cười “Vượng Tài, Hà Lan Đào đã biến đổi câu chuyện để nói cho chúng ta biết ngọn nguồn sự tình, thứ nàng cung cấp khá là có giá trị đó.”

Triệu Du Vân thấy y tựa hồ nắm chắc điều gì, liền hỏi “Ngươi biết gì sao?”

“Ta biết một cố sự, vừa vặn rất giống cố sự này. Chỉ có điều, trong cố sự mà ta biết kia, hoàng đế là Nguyệt Linh giáo đệ nhất nhiệm giáo chủ Bạch Thánh, thái tử là giáo chủ hiện thời Bạch Diêu, về phần người soán vị kia… còn lại chắc là kẻ phản bội Trì Thiên Băng mà Bạch Diêu hận tới tận xương tủy.”

“Nói như vậy… vị danh y chết trong cố sự kia, chính là dược sư trứ danh nhất Mộ Dung gia – Mộ Dung Yêu?” Triệu Du Vân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện cũ “Thế nhưng… Mộ Dung Yêu không phải bởi vì là không thể chữa khỏi cho Bạch Thánh mà bị sát hại sao? Sao lại thành bị giết mạc danh kỳ diệu nhỉ…?”

“Đây là then chốt của toàn bộ sự tình, cũng là chỗ khó lý giải nhất, trước tiên chúng ta tạm thời bỏ qua chuyện này.” Long Việt Băng chậm rãi nói “Nếu như Hà Lan Đào thực sự là được Trì Thiên Băng thu dưỡng, như vậy cái chết của Lâm Hoàn cũng có thể được giải thích rồi. Tâm pháp khẩu quyết của tinh túy trong U Huyền thần chưởng Nguyệt Linh giáo chỉ có thể truyền từ đời giáo chủ này sang đời giáo chủ tiếp theo, những người khác trong giáo dù học được, cũng chỉ là sơ sơ mà thôi. Lúc giết Lâm Hoàn, vì muốn dùng một chiêu gọn gàng dứt khoát để lấy mạng, lại muốn ngụy trang là Nguyệt Linh giáo làm, ngoại trừ chuyện quan trọng là trước tiên cho Lâm Hoàn dùng độc ‘Băng phệ’, dần dần tan hết nội công ra, còn phải để Trì Thiên Bằng tự mình động thủ… Nhưng là lúc bọn chúng giết Lâm Hoàn thì…”

“Lại phát hiện tất cả bị Hoa Liên Sinh trùng hợp lẻn vào Lâm gia trộm đồ nhìn thấy hết.” Triệu Du Vân tiếp lời Long Việt Băng, quay đầu nhìn sang Hoa Liên Sinh vẻ mặt vô tội: “Vậy nên bọn họ mới phải ra lệnh Hà Lan Đào sớm lẻn vào nhà chúng ta động thủ với Hoa Liên Sinh, mục đích là vì phòng ngừa Hoa Liên Sinh khôi phục ký ức.”

“Chuyện này…” Hoa Liên Sinh cực kỳ mờ mịt “Nhưng ta vẫn chẳng nhớ ra điều gì…”

“Trải qua chuyện của Lâm Giác, có thể biết được rằng trong Lâm gia có người đang âm thầm liên hệ với Hà Lan Đào… Trong cố sự của Hà Lan Đào có nhắc tới nàng có một tỷ muội, như vậy tỷ muội của nàng rất có khả năng là đang ẩn trong Lâm gia, bang trợ Trì Thiên Bằng giết Lâm Hoàn.”

“Trì Thiên Bằng kia… hiện tại đang ở đâu?” Hoa Liên Sinh hỏi.

“Trong cố sự nói ba người họ nương tựa vào một đại gia tộc, sắp đặt hành động báo thù… Trì Thiên Bằng là kẻ phản bội của Nguyệt Linh giáo, nhiều năm như vậy không bị Bạch Diêu phát hiện tông tích, hẳn là vì người trong nhà kia đem hắn giấu rất khá. Hắn hiện tại không chỉ có một thân phận thập phần thỏa đáng, lại có thể giám sát Hà Lan Đào động thủ với Hoa Liên Sinh…” Long Việt Băng mỉm cười, quỷ bí mà hỏi lại “Vậy hai người nói xem, hắn sẽ ở đâu?”

“Chẳng lẽ là… trong nhà chúng ta?”

Hoa Liên Sinh kinh hãi, còn Triệu Du Vân thì nhíu mày thật chặt.

“Có một người ta đã lưu ý từ lâu, vậy nên chuyện này giao cho ta xử lý đi. Về phần lão gia tử kia… Du Vân, nhờ vào ngươi đó.”

Đêm đó, Triệu Minh Tuyền và Lâm Tương thật hiếm thấy lại hàn huyên về chuyện quá khứ, đang nói gần đến đoạn cười khổ bất đắc dĩ, thì chợt nghe tiếng đập cửa truyền tới.

“Là cháu.”

“Du Vân?” Lâm Tương mở cửa, hơi có chút kinh ngạc hỏi “Cháu còn chưa ngủ sao?”

“Du Vân có vấn đề nhất định phải biết rõ ràng vào đêm nay.” Triệu Du Vân trịnh trọng nói “Bởi vì sự quan trọng đại, vậy nên Du Vân khẩn cầu gia gia trả lời đúng sự thật.”

“Có chuyện gì, cháu hỏi đi.”

“Hãy kể lại cho cháu biết gút mắc năm xưa giữa Mộ Dung gia và Nguyệt Linh giáo… cùng với nguyên nhân thực sự mà Mộ Dung Yêu chết.”

Nghe được vấn đề ngoài ý muốn, Triệu Minh Tuyền không khỏi ngây ngẩn cả người. Lặng yên trong chốc lát, bỗng nhiên ông cười khẽ nói:

“Có những chuyện muốn giấu diếm cả đời, quả nhiên vẫn là giấu không nổi…”

“Gia gia…”

“Du Vân, bây giờ ta nói tất cả cho cháu, hy vọng sau này cháu không nên phạm lỗi giống như gia gia.” Triệu Minh Tuyền sờ sờ mặt tôn nhi một cách từ ái “Kỳ thực chuyện này cũng không phức tạp…”

Dưới ánh nến lặng lẽ, chuyện cũ phủ đầy bụi bặm, bất đắc dĩ, cùng với hổ thẹn. Lúc nghe xong chuyện thực năm xưa, Triệu Du Vân thở dài một hơi.

Hóa ra là vậy… Rất nhiều người vì một mục đích chung mà hy sinh một người khác, ranh giới giữa chính nghĩa và phi nghĩa là mơ hồ… Đại khái là trong lúc vô tình biết được chân tướng, có người trong cơn giận dữ muốn vì đi báo thù người đã chết, cho nên tạo thành cục diện thảm liệt hiện tại… Oan oan tương báo bao thuở, võ lâm tới lúc nào mới có thể có một ngày an bình đây?

Lúc này ở một nơi khác tại Triệu gia ──

Có người lén lút lẻn vào nơi Hoa Liên Sinh ở, chọc thủng giấy trên cửa sổ nhìn vào, bên trong không một bóng người. Nam nhân vừa định nhẹ chân nhẹ tay quay về, thì chợt nghe phía sau có thanh âm:

“Ngươi ở đây làm gì?”

Hóa ra là gặp tên quản gia khó đối phó nhất… Nam nhân lập tức trấn định trả lời:

“Ta không cẩn thận đến nhầm chỗ…”

“Ha hả…” Long Việt Băng cười khẽ hai tiếng, châm chọc nói “Chiêu này ở trước mặt ta không thực hiện được đâu, ngươi biết vì sao không? Võ sư đại ca mà Mộ Dung gia phái tới… hay ta nên gọi ngươi là, Trì Thiên Bằng?”

“…Ngươi đang nói cái gì, ta căn bản nghe không hiểu.”

Cho dù thân phận bị vạch trần tại chỗ, Trì Thiên Bằng vẫn ra sức giãy dụa như cũ.

“Mặc kệ ngươi có hiểu hay không, thử xem công phu của ngươi là biết ngay ngươi là ai thôi, không phải sao?”

Lời vừa dứt, Long Việt Băng lập tức tấn công về phía Trì Thiên Bằng!

Trì Thiên Bằng bị ép liên tiếp mấy chiêu, từ hành lang lui tới nội viện. Rất nhanh hắn liền phát hiện ra huyền cơ trong chiêu thức của Long Việt Băng, thất thanh kêu lên:

“Ngươi rốt cuộc là ai… ? Vì sao lại biết võ công Nguyệt Linh giáo?”

“Điều đó có quan trọng không?” Long Việt Băng mỉm cười “Nếu như ta nói cho ngươi, Bạch Thánh năm xưa thân mang trọng bệnh lại bị ngươi đánh rớt xuống vách núi kỳ thực chưa chết… ngươi có kinh ngạc không?”

“Ngươi nói cái gì… ! ?”

Trì Thiên Băng đại kinh thất sắc, đá văng cát ở dưới đất lên, cuống quýt phóng qua tường đào tẩu.

Bạch Thánh chưa chết… Sao có thể… Đó căn bản là không có khả năng…

Trì Thiên Băng tựa như thấy quỷ, chạy bán sống bán chết.

Nếu như Bạch Thánh còn sống, hơn nữa Bạch Diêu và tiểu tử kia… thì hắn thực sự không có hy vọng sống sót nữa…

“Mau tới đây!”

Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một người, kéo hắn vào một ngõ nhỏ có rất nhiều nhánh.

“Rốt cuộc ngươi làm ăn thế nào đấy hả?”

Chẳng qua bao lâu, nam nhân chạy phía trước ngừng cước bộ, lạnh lùng hỏi hắn.

“Nha đầu Hà Lan Đào không chỉ không giết Hoa Liên Sinh, còn không biết là chạy trốn đi đâu rồi…” Trì Thiên Băng phẫn hận nói “Kế hoạch của chúng ta năm lần bảy lượt bị người ta phá hỏng, hiện tại quản gia Triệu gia thậm chí đã hoài nghi tới ta… Hắn đã biết ta là ai, cứ như vậy, kế hoạch của chúng ta sợ rằng rất khó… rất khó…”

Hắn còn chưa nói xong, liền cảm giác trước ngực một mảnh lạnh lẽo, cúi đầu xuống nhìn, một chủy thủ sáng loáng đã cắm vào thân thể hắn.

“Ngươi!!!”

Trì Thiên Bằng định đánh một chưởng về phía đối phương, lại bị đối phương đạp một cái ngã xuống đất.

Hắn nằm mơ cũng nghĩ không ra, nam nhân này lại tàn ác như vậy, đến mạng của hắn cũng muốn…

Nguyên lai kết quả là, mình vẫn bị người ta lợi dụng…

“Mộ… Dung…”

Hắn không cam lòng, vươn tay ra như muốn bắt lấy cái gì, nhưng hắn đã dần dần mất đi ý thức, đình chỉ hô hấp.

“Trên chủy thủ có độc. Cho ngươi chết được thống khoái, ngươi nên cảm tạ ta mới đúng, Trì huynh.” Mộ Dung Phi cười âm hiểm rút chủy thủ ra, sau đó lại lấy đại đao cắt đầu Trì Thiên Bằng ra “Nếu sự tình đã bại lộ, vậy ngươi hoàn toàn vô dụng rồi… Giết ngươi, đem đầu ngươi mang về Phượng Hoàng sơn, ít nhiều còn có thể đổi lại tín nhiệm của Bạch Diêu đối với ta. Nói như vậy… chí ít có thể chống đỡ tới ngày kế hoạch hoàn thành.”

Võ lâm chính phái và Nguyệt Linh giáo chém giết lẫn nhau, lưỡng bại câu thương. Khi bọn chúng thấy thời khắc Mộ Dung gia dẫm đạp lên đỉnh đầu chúng, không biết sẽ lộ ra biểu tình như thế nào nhỉ?

Ha ha ha ha ha…

Mộ Dung Phi cuồng tiếu hoàn toàn không giống người, mà như lệ quỷ. Trên mặt hắn cũng không nhìn thấy ôn nhu cùng hiền lành ngày xưa nữa.

Lúc Long Việt Băng tìm đến nơi, trên mặt đất chỉ còn một cỗ thi thể không đầu, cùng huyết ô tỏa mùi tanh tưởi.