Khi Từ Canh và Tân Nhất Lai trở về kinh đã là hai tháng sau, kết quả của khoa thi đã sớm kết thúc, Thụy Hòa không phụ sự mong đợi của mọi người đã được Hồng Gia Đế khâm điểm làm Trạng Nguyên, danh tiếng của Tân gia vô cùng vang dội. Tân Thái phó thấy chuyển biến tốt thì lập tức thu liễm, chỉ lặng lẽ ăn mừng một phen ở trong phủ, đối với bên ngoài thì lại càng cố gắng khiêm tốn, Thụy Hòa ngoại trừ tham gia Quỳnh Lâm Yến và gặp gỡ một vài đồng môn ở bên ngoài, thì cơ bản là đóng cửa không ra, cho đến khi thánh chỉ đến, Thụy Hòa nhận lệnh làm Biên tu của Hàn lâm viện.

Đây là chức vụ mà các Trạng Nguyên trước đều đã từng đảm nhiệm, đương nhiên, mức độ trọng dụng sẽ khác nhau, khả năng phát huy tác dụng của chức vị này cũng hoàn toàn khác nhau. Biên tu của Hàn lâm viện không ít, nhưng Thụy Hòa là trưởng tôn của Tân Thái phó, đồng thời lại là tâm phúc của Thái tử, tất nhiên là sẽ bị chú ý hơn các đồng liêu, nhưng càng như thế, Thụy Hòa lại càng khiêm tốn an phận, thỉnh thoảng có người muốn cố ý khiêu khích, cậu ta cũng cố gắng nhượng bộ, sau khi Hồng Gia Đế nghe thấy lại hiếm khi thở dài nói: “Tính tình của Đại lang Tân gia thật đúng là không giống với tổ phụ của hắn.”

Còn đối với Hoàng thị, việc khiến bà đau đầu chính là hôn sự của mấy đứa nhỏ.

Thụy Xương thì cũng thôi, rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, lại là con trai, đợi thêm nữa vài năm nữa cũng không sao. Mặc dù Đại Trân là cô nương, nhưng ít nhất vẫn có thể chờ thêm một thời gian nữa, Thụy Hòa cũng đã đủ mười chín tuổi, mặc dù theo ý của Hoàng thị, con trai thì không cần phải gấp gáp thành hôn, cho dù đợi đến ba mươi tuổi cũng không muộn, nhưng người ngoài lại không nghĩ như vậy. Đừng nói kéo dài tới ba mươi tuổi, chỉ cần qua hai mươi tuổi mà còn chưa nghị thân, chỉ sợ người ngoài sẽ bàn tán nói ra nói vào rằng không biết có phải Thụy Hòa nhà bọn họ có bệnh không tiện nói ra.

Kể từ khi Thụy Hòa thi đậu, ngưỡng cửa của Tân gia đã bị người đến cầu hôn giẫm nát, thậm chí còn có người mày dạn mặt dày đến tìm Tân Thái phó lôi kéo quan hệ, lại càng không cần phải nói đến Tân Nhất Lai và Hoàng thị. Nhưng mà ba người bọn họ đều rất kín miệng, may là bình thường Tân Thái phó nói chuyện rất có chừng mực, vừa nhắc tới hôn sự của Thụy Hòa cũng vội vàng đẩy tới trên đầu Hoàng thị, “Hôn sự của tôn tử, vẫn nên do cha mẹ của nó làm chủ, ta tuyệt đối sẽ không dính vào.” Sau đó, Tân Thái phó và phụ tử Tân Nhất Lai thậm chí không dám ra ngoài xã giao, chỉ sợ một ngày nào đó mình nhất thời vô ý mắc bẫy của người khác, uống rượu say bán đứng Thụy Hòa.

Toàn gia đều đang đau đầu vì hôn sự của Thụy Hòa, ngay cả Đại Trân cũng bị ảnh hưởng, vô cùng nhiệt tình bát quái về các thiên kim trong kinh thành với Hoàng thị.

“Lần trước ở nhà bà ngoại gặp được Đại nương tử Lưu Hàn của Lâm gia, dáng dấp cũng khá là xinh đẹp, dáng người cao cao, miệng vừa nhỏ vừa hồng, tính cách cũng rất dịu dàng, nương cảm thấy thế nào?” Đại Trân đặc biệt nghiêm túc đề cử nói.

Hoàng thị không khách khí phủ quyết, “Nàng ta đẹp ở chỗ nào chứ? Dáng người cao, nhưng quá gầy, quần áo mặc lên người quá rộng, gió thổi qua thì lung la lung lay, ta sợ sẽ có một trận gió lớn thổi bay nàng ta mất. Hơn nữa, tiểu cô nương kia mềm mại yếu ớt, chưa nói xong một câu đã đỏ mắt khóc sướt mướt, hỏi nàng ta nàng ta cũng không chịu nói, giống như là vô cùng tủi thân, ta không dám muốn có một cô con dâu như vậy đâu, hơn nữa ca của con cũng sẽ không thích.”

Đại Trân suy nghĩ một lát cảm thấy lời nói của bà cũng có lý, Đại nương tử Lưu gia đúng là có hay khóc lóc khi không được như ý, nếu thật sự cưới về, chỉ sợ Thụy Hòa sẽ phải dỗ dành nàng ta từ sáng đến tối, vậy thì quá cực khổ.

“Thụy Hòa là huynh trưởng, người vợ tương lai chính là tông phụ của Tân gia, những thứ không nói khác, nhưng điều đầu tiên nhất định là phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, có khả năng chăm lo việc nhà, nếu không, sau này trong phủ sẽ đại loạn.” Hoàng thị tận tình khuyên bảo dạy dỗ nói: “Bởi vì cái gọi là vợ hiền chồng ít họa, nếu nữ chủ nhân trong nhà là một người không tháo vát, trong phủ tất sẽ hỗn loạn rối ren, nam nhân đâu còn tâm tư để suy nghĩ đến việc chính sự…”

Tuy rằng bà một người phụ nữ hiện đại, thậm chí còn từng là một nữ cường nhân, nhưng cổ đại là nam tôn nữ ti, cũng không thể không cúi đầu trước thời đại này. Đương nhiên, nên lui một bước, cho dù có là người hiện đại, yêu đương là một chuyện, kết hôn lại là một chuyện khác, gia thế trình độ học vấn của hai bên, tính khí tính nết, điều kiện kinh tế toàn bộ đều phải suy nghĩ cẩn thận, ở bất kỳ thời đại nào thì môn đăng hộ đối cũng là một chân lý.

Rốt cuộc do Đại Trân tuổi còn nhỏ, tỉnh tỉnh mê mê lắng nghe, Hoàng thị thấy thế cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài.

… …

Trước khi mùa hè đến, vấn đề khó khăn cuối cùng của chữ in rời đã được đám công tượng trong hoàng trang(*) hóa giải, rốt cuộc thành công lại là ý tưởng của Kim Tử, đương nhiên, các công tượng cũng đã làm một số cải tiến, sau khi hoàn thành những con chữ in rời, ngay cả Tân Nhất Lai cũng nhịn không được tấm tắc khen ngợi. Chỉ tiếc bởi vì mực in, sau khi dùng mấy lần thì những bộ chữ in này đã bắt đầu mờ nhạt không còn rõ, Từ Canh không thể không hoãn lại kế hoạch phát triển kỹ thuật chữ in rời, mãi đến tận cuối tháng bảy rốt cuộc cũng đã có công tượng làm ra một loại mực in mới.

(*) Hoàng trang: thôn xóm do hoàng gia lập ra để thí điểm các phương pháp nuôi trồng và là nơi ở cho người nhà của quan lại.

Từ Canh đã sớm đề cập với Hồng Gia Đế về chuyện chữ in rời, ngoài mặt Hồng Gia Đế lạnh nhạt, nhưng trong lòng đã sớm kích động không thôi, bây giờ cuối cùng khi đã thành công, ông lại vui mừng đến mức dường như không thể tự chủ được, không chú ý đến việc ngực đang quặn đau, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, dọa Từ Canh sợ hết hồn.

Cũng may lần này Hồng Gia Đế bị bệnh không nghiêm trọng lắm, thái y châm cứu, viết đơn thuốc xong, lại nghỉ ngơi một đêm sức khỏe của ông đã dần dần chuyển biến tốt đẹp. Nhưng Từ Canh lại bị hù dọa không nhẹ, từ lúc Hồng Gia Đế bị bệnh hắn một tấc cũng không rời canh giữ ở bên giường của hoàng đế, bất kể chuyện gì cũng tự mình làm lấy, chịu đựng một ngày một đêm, cả người đã tiều tụy đi rất nhiều.

Thái tử làm như vậy, những hoàng tử khác há có thể thờ ơ, các hoàng tử tuổi còn nhỏ thì cũng thôi, Từ Canh đã sớm dặn dò bọn họ ở trong cung của mình chờ tin tức, nhưng Từ Long lại không thể không kiên trì đi theo sau lưng Từ Canh, nhưng hắn ta lại không biết gì về bệnh tình của Hồng Gia Đế, mỗi lần Từ Canh và các thái y trao đổi về phương thuốc, hắn ta cũng không hiểu gì cả, mặc dù đã cố gắng thể hiện bản thân mình vô cùng hiếu thuận, nhưng so với Từ Canh thì lại chẳng có gì là tình cảm chân thành, mọi người trong điện nhất là các vị đại thần Nội các đều cảm thấy hắn ta đang diễn trò.

Hồng Gia Đế không được khỏe, việc lên triều tạm thời bị hoãn lại, vài vị đại thần Nội Các đều tranh nhau khuyên ông nên nghỉ ngơi cho tốt. Hồng Gia Đế hơi do dự, thế nhưng lại mở miệng để cho Từ Canh thay mặt quản lý chính sự, Từ Long nghe vậy thì đôi mắt mở to, Từ Canh lập tức đứng lên nói: “Xin phụ hoàng hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, dù sao nhi thần vẫn còn trẻ tuổi lại không có kinh nghiệm, sao dám – – ”

Hắn còn chưa nói xong đã bị Hồng Gia Đế phất tay cắt đứt, “Ý trẫm đã quyết, không cần nhiều lời.” Nói xong, ông lại nghiêm nghị nói với Từ Canh: “Con đã mười sáu tuổi rồi, cũng không nhỏ nữa, hơn nữa gần đây con vẫn luôn làm việc rất tốt, nếu không trẫm cũng sẽ không yên tâm để cho con quản lý chính sự. Hơn nữa, cũng sẽ không để con một mình quyết định, mấy vị các lão đều ở đây, còn sợ bọn họ không quản được con sao?”

Mấy vị Nội các lập tức nói không dám, Lý Các lão là người thân cận nhất với Hồng Gia Đế, nói chuyện có hơi tùy ý, cười nói: “Bệ hạ cứ yên tâm giao Thái tử Điện hạ cho chúng ta, nếu làm hỏng việc, vi thần sẽ đưa đầu tới gặp ngài.”

Mấy vị Các lão cũng rối rít lên tiếng bày tỏ thái độ, Hồng Gia Đế hài lòng gật đầu.

Rốt cuộc Hồng Gia Đế vẫn còn suy yếu, nói chuyện một lát đã mệt mỏi, Từ Canh vội vàng hầu hạ ông nằm xuống, mấy vị đại thần Nội các thấy thế cũng biết ý cáo lui, mới vừa đi tới cửa đại điện, Kim Tử đã đuổi theo, “Tân Thái phó xin dừng bước.”