Sau khi ăn xong món chè đậu xanh,An Nguyệt quyết định ra ngự hoa viên dạo chơi một chút.Trước giờ cô vẫn luôn thích cái đẹp,cảnh đẹp cũng không là ngoại lệ.Không đến nơi hay xảy ra mấy tình tiết cẩu huyết đó trong truyền thuyết thì quả là uổng phí nha !Mà hình như hôm nay...có chuyện hay đáng để xem thì phải.

"Tiểu thư,người định đi đâu vậy ? "-Minh Xuân cầm khay đựng bát chè rỗng,vội hỏi.

"Đi dạo một chút,chỉ là muốn tìm không khí trong lành thôi,em không cần phải đi theo đâu "-An Nguyệt trả lời sau đó trực tiếp chạy đi mất.

Minh Xuân lắc đầu,kể từ khi tiểu thư tỉnh dậy hôm đó thì thay đổi vô cùng lớn...Thật ra không phải là cô chưa từng hoài nghi...Nhưng không có gì chứng minh cả,với lại cô cũng rất thích chủ tử hiện giờ....Hi vọng có thể bình an vui vẻ...

An Nguyệt đi dạo trên con đường gạch trong ngự hoa viên,hai bên có hai gốc quế to lớn sừng sững,mùi hương dễ chịu của chúng nhẹ nhàng lan tỏa khắp mọi nơi...Cô hơi vươn người ra phía trước,hít lấy một tràn hương vị thật thoải mái vào lồng ngực.Từng trận gió thổi qua làm rung động tán lá,cây nhẹ run lên ,những cánh hoa màu vàng rơi vãi trên mặt đất,cũng lưu lại trên vai áo của An Nguyệt.Hình ảnh lúc này quả thật là không lời nào có thể diễn tả được...

Lúc đó thì một tiếng khóc vang lên vô cùng phá vỡ cảnh đẹp,phát ra từ phía lương đình trang hoa mỹ lệ cuối con đường gạch.An Nguyệt biết đó chính là gì,lúc này thì nữ chính đang tức giận vì một tiểu cung nữ quét sân làm dơ áo váy của nàng ta,khiến nàng không thể đến gặp hoàng thượng.Cô thật sự không phải là người thích lo chuyện bao đồng,nhưng nữ chính cũng quá độc ác đi,lỗi lầm tiểu cung nữ kia chẳng là điều gì to tát cả.An Nguyệt suy nghĩ một chút sau đó quyết định can thiệp,cô lướt qua những bụi hoa,tiến đến phía lương đình kia.

Tiểu cung nữ đang khóc lóc quỳ dưới mặc đất,bàn tay không hiểu vì lý do gì đã thấm đầy máu tươi.Nàng không ngừng dập đầu xin tha tội,nhưng nữ nhân đang ngồi phía trên ghế đá vẫn không chút phản ứng gì,nhàn nhã mà ăn hạnh đào đã bóc vỏ.Nàng ta quả thật xinh đẹp:Khuôn mặt tựa như trăng rằm tháng tám,vóc người mềm mại uyển chuyển.Búi tóc Tùy Vân điểm xuyến trâm hoa mai ...Nhưng bất quá đều không phù hợp với khí chất lạnh nhạt có phần nhẫn tâm kia.

"Nô tì xin ra mắt Giang tu nghi nương nương"-An Nguyệt quỳ ngồi cạnh cung nữ kia,cung kính chào.Người ngồi kia liếc nhìn xuống nàng,động tác cầm hạnh đào cũng không dừng lại,cất giọng cao hỏi:

"Ta còn tưởng là tiên nữ nào giáng trần,thì ra là An tiệp dư,có gì muốn nói với ta sao?"

"Nô tì chỉ đang đi dạo ngự hoa viên thì thấy cung nữ này lỡ tay làm hỏng áo của nương nương,nô tì biết người có tấm lòng khoan dung,cúi xin nương nương bỏ qua cho cô ta lần này"

Giang tu nghi mỉm cười,lại nói:

"An tiệp dư muốn ta bỏ qua cho cung nữ này cũng không phải là chuyện khó,chỉ cần ngươi thay cô ta bóc vỏ hạnh đào cho ta là được"

"Nương nương,chuyện này..."-An Nguyệt hơi ấp úng,tìm cách tự giải vây cho chính mình.

"Sao ?không làm được à ?...Vậy thì..."

"Trẫm cảm thấy nàng là đang làm khó An tiệp dư"-1 giọng nói vang lê từ phía sau lương đình,mang theo âm hưởng vô cùng trầm thấp nhưng tràn đầy uy nghiêm...

TG : Theo yêu cầu thì anh nam chính đã lên sàn nha,còn nam phụ thì.... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......mình còn không biết là ai nữa :no3: