Lúc tỉnh lại...cảm giác đầu tiên mà An Nguyệt cảm nhận được là rất đau...không những cơ thể bị thiêu đốt bởi những thứ thuốc được truyền vào cơ thể mà còn là sự đau đớn truyền ra từ trái tim nhỏ bé,lan ra như theo đường máu đi khắp thân mình.Cô không hiểu,cũng không muốn biết vì sao mình lại có thể như thế,từ từ chậm rãi mà khó khăn mở mắt ra...Xung quanh cô đúng là cảnh tượng quen thuộc mà cô thường hay mơ tới: những thiết bị y khoa tân tiến nhất,ti vi hiện đại,một bộ ghế bành êm ái với bình hoa nhỏ cắm đầy loại hoa sen trắng mà cô yêu thích .Không có bất cứ ai ở bên cạnh,đối mặt với cô chỉ là thiết bị theo dõi nhịp tim và một bình nước đang không ngừng rót vào cơ thể...Mặc dù học làm bác sĩ nhưng An Nguyệt chưa một lần thích những cây kim truyền , cô ghét chúng...ghét cay ghét đắng.

"An Nguyệt?Cậu tỉnh dậy rồi sao?Thật tốt quá...mọi người ơi, cậu ấy tỉnh rồi"-Một giọng nói thất thanh vang lên, An Nguyệt có cảm tưởng như mình chưa được nghe giọng nói ngọt ngào này từ lâu lắm rồi.Cô vui vẻ cười yếu ớt, nhìn bàn tay nắm hộp điểm tâm của cô bạn mình.Bên ngoài cửa bắt đầu nhộn nhạo,những hình bóng đã quá quen thuộc ùa vào...có trời mới biết cô nhớ cảnh tượng này đến mức gần như trầm cảm mất rồi.

"Tớ trở về lại rồi đây,sống một thời gian qua ở địa ngục không phải là một chướng ngại vật dễ dàng chút nào, bọn ma quỷ dưới đó thật là đám lập dị...còn diêm đế hay hắc bạch vô thường nào đó cũng chẳng đẹp trai như lời đồn... Mà ai đã đưa tớ vào phòng này thế?Nếu tớ nhớ không lầm đây chính là một trong hai căn phòng tốt nhất ở đây đúng không?-Trong lời nói nửa đùa nửa thật của An Nguyệt mang theo chút trách móc dễ thương.Cô không phải xem thường những người bạn của mình,nhưng một người như cô không thích sự xa hoa,tiết kiệm vẫn là trên hết.Căn phòng này ít nhất cũng phải ba bốn triệu một đêm,bảo cô sống kiểu gì đây chứ?.Đúng lúc cô còn đang đau đầu thì hai bóng người cao lớn xa lạ đã bước vào, một người còn đeo khẩu trang, để lộ đôi mắt đầy ấm áp màu đen như bầu trời đêm ,không hiểu sao cách ăn mặt của người này có phần rất quen thuộc,giống như trước kia đã từng thấy ở đâu đó.Còn người còn lại...con người này thì cô đã từng thấy ảnh của hắn lồng trong tủ kính danh dự,cũng nghe rất nhiều điều về hắn qua lời kể của các anh chị khóa trên...là người được mệnh danh "huyền thoại đại học H" Trần Hoàng Minh!...Đúng lúc cô còn đang ngơ ngác nhìn hai người xuất sắc này thì thấy họ một đi đến cạnh Như Băng,người còn lại khoác tay Ly Lăng kiểu tuyên bố chủ quyền.An Nguyệt lúc này mới vỡ lẽ,nheo nheo mắt tức giận đưa tay lên,lúc đó cô gái còn lại đã vội xông vào giảng hòa:

"Này...này khoan khoan đã,cậu cũng đừng tức giận . Phải nhờ Minh đại thần và ngài Phong này cậu mới được quan tâm kỹ càng như thế đấy...đừng giận mà,thực ra họ có gian tình từ khi cậu chưa bệnh rồi.Cha của Hoàng Minh đại thần là viện trưởng nên bác ấy sẵn sàng cho cậu được miễn toàn bộ viện phí. Còn anh Phong đã giúp cậu trả tiền phòng bệnh này cho cậu đó... bình tĩnh đi mà. Hay là đợi Linh đến rồi bọn mình cùng xuống đi dạo chút nha, cậu ấy vẫn đang có vụ kiện mới"

" Tớ đâu có tức giận gì.. Mà các cậu cũng hay quá ha, lúc bổn cô nương như thế này còn dám yêu đương tình tứ , thật là tức chết mà. Lần này không thể tha đươc."

Đúng lúc đó cửa phòng bật mở, một cô gái trẻ xinh đẹp xuất hiện trước cửa cùng với ba mẹ An Nguyệt. Phong cách ăn mặc của cô lại có phần đối lập với Ly Lăng dịu dàng bình hoa: Áo phông rộng thùng thình có vẽ một biểu tượng henna kỳ lạ phối với quần jean rách- khắp -mọi -nơi.Bên thắt lưng giắt một cái túi nhỏ, An Nguyệt biết trong đó đựng đầy những dụng cụ mở khóa hay theo dõi, thậm chí là vũ khí... tốt nhất đừng dại dột gây sự với cô ấy nếu không muốn nằm treo giò một tháng...tay và cổ cô nàng thì đeo đầy những chiếc vòng khác nhau... người này chính là Tuyết Linh , một trong những người bạn thân của cô. Nghề nghiệp chính là luật sư nhưng còn rất nhiều nghề tay trái khác... và đặc biệt nhất: EQ của cô nàng hoàn toàn bằng không.

" Cậu vẫn chưa chết cơ à, tớ còn tưởng phải tự mình giúp cậu chọn quan tài rồi chứ, bây giờ cậu còn cần nữa không?"- Tuyết Linh hờ hững hỏi , đưa ba mẹ An Nguyệt đến đứng cạnh cô...Người đứng trong phòng lúc này đều đen mặt nhìn nhau , ba mẹ cô cũng bỏ mặt. Mọi người đều quá quen với cái cách nói không quan tâm cảm nhận này của cậu ta... đành chịu thôi, cậu ấy chính xác là một thiên tài làm người khác cứng họng.

"Con không cảm thấy mệt mỏi chứ? Ba và mẹ xin lỗi vì đã không quan tâm con nhiều hơn... Bây giờ con vẫn muốn thi thạc sĩ tiếp chứ?... Chúng ta sẽ giúp con đăng ký" - Ba của cô mắt đầy ý cười, những nếp nhăn ở hai mắt lộ rõ khi ông nhíu lại, ông trông gầy hơn hẳn và cố nắm chặt hai tay cô.An Nguyệt thấy mắt mình hơi ước... từ khi nào mà ba mẹ cô lại tiều tụy như vậy? Cô đáng lẽ không nên lãng phí thời gian của mình, việc học tuy rất quan trọng nhưng cuộc sống này còn nhiều thứ quan trọng hơn như thế.... Cuối cùng An Nguyệt òa khóc ôm lấy ba của cô, bên cạnh là mẹ nhẹ nhàng an ủi... cảm ơn cuộc sống vì đã để cô không phải hối tiếc.

"Ba mẹ...con xin lỗi. Mọi người ,tớ xin lỗi... làm mọi người phải lo lăng."

" Biết xin lỗi là tốt rồi, khóc cũng không đẹp hơn đâu, nhìn cậu đủ xấu rồi."- Linh chen vào, bị Như Băng kéo ra ngòai... mọi người đều không nhịn được bật cười....An Nguyệt nhìn không khí ấm áp xưa cũ trong phòng, lòng vui hơn hẳn... cô đã trở lại cuộc sống bình thường rồi....